Ngồi chơi xếp gỗ trên tàu hoả một lúc, cả hai đứa nhỏ dần thiếp đi trong âm thanh loảng xoảng của tàu hoả. Tô Hiểu Mạn dựa vào trên vách tàu ngủ bên người bọn nhỏ.
Vừa ngủ dậy thì nhân viên trên tàu đi tới từng toa tàu nói đã tới chỗ này chỗ này rồi, nếu muốn xuống tàu thì đừng ngủ nữa mà chuẩn bị hành lý dần đi.
Tô Hiểu Mạn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, còn có một trạm nữa là đến nơi rồi.
Lúc này hai nhãi con cũng tỉnh dây, mở to đôi mắt tròn xoe mà nhìn cô, Tạ Nghiên: “Mẹ ơi mẹ, con đói bụng.”
Tạ Dao: “Mẹ ơi, con cũng đói bụng.”
“Vậy ăn một ít bánh kem trước đi.”
“Nhưng con còn muốn ăn cánh gà nướng.”
“Con thì muốn ăn bánh bao thịt……”
Hai nhóc sợ rằng nếu bây giờ ăn bánh kem thì đợi lát nữa tới tiệm cơm chỉ có thể ngồi bên cạnh giương mắt nhìn ba mình ăn uống thỏa thích.
Tô Hiểu Mạn: “…… Vậy các con chịu khó một chút, nếu không nhịn được thì ăn một chút nhé?”
Tạ Nghiên và Tạ Dao đều gật gật đầu.
“Bây giờ ăn một chút cũng không sao đâu, còn một trạm nữa mới có thể gặp được ba các con cơ.”
“Bây giờ ăn trước, tới lúc gặp ba thì các con sẽ lại đói bụng thôi.”
Tạ Dao nghĩ một lúc rồi gật gật đầu, quyết định vẫn sẽ ăn, Tô Hiểu Mạn cười cười đút một miếng bánh kem nhỏ cho cô bé.
Tạ Nghiên thấy em gái đã ăn rồi nên cũng chỉ có thể ăn cùng luôn, cậu nhóc nhét một miếng bánh kem thật to vào miệng.
“Mẹ ơi mẹ, con muốn xuống tàu quá.”
Tạ Nghiên là một đứa nhóc không lúc nào ngồi yên được. Bị nhốt ở trong một không gian nhỏ hẹp như tàu hoả rõ lâu khiến cậu nhóc không chịu nổi nữa.
“Sau khi về rồi con không muốn ngồi trên tàu hoả lần nào nữa đâu.”
“Sau khi về rồi chúng ta sẽ ngồi máy bay, rất nhanh sẽ đến nơi thôi.”
“Máy bay thì có thể nhanh đến mức nào ạ?”
“Rất rất là nhanh luôn, con đi rồi sẽ biết, máy bay còn là do ba con lái nữa đấy.”
Tạ Nghiên nhăn cặp lông mày nhỏ lại, ngồi trên máy bay do ba lái? Máy bay sẽ bay ở trên trời, thực sự thì nhóc có chút sợ hãi.
Cậu nhóc vẫn chưa kịp suy nghĩ thêm thì tàu hoả đã đến trạm, Tô Hiểu Mạn dẫn theo hai đứa nhỏ nhà mình đi xuống. Lần này cô tới đây rất nhẹ nhàng, không mang theo hành lý gì, chỉ nắm chặt tay hai đứa nhỏ xuống tàu.
Thập niên 80 vừa mới buông lỏng kinh tế, lúc này đúng thời điểm rối loạn nhất, mẹ mìn, ăn trộm hay móc túi cướp bóc trên đường đều ùn ùn không dứt. Có vài người vẫn luôn thành thật kiên định buôn bán để làm giàu, thế nhưng cũng có vài người lại cứ không đi theo con đường đàng hoàng mà chỉ muốn kiếm tiền bằng cách lừa gạt cướp bóc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo