Từ Quân Nhiên không nói chuyện, nhìn biểu cảm của những người khác, phát hiện trong ánh mắt của không ít người cũng đều tràn đầy sự tán đồng đối với những lời mà Hàn Đức Quý nói, chuyện này trên thực tế đích thực giống như lời mà Hàn Đức Quý nói. Địa phương khác cũng đều đang làm. Câu khẩu hiệu kia cũng rất chính xác, dựa theo sự giải thích của Cát Đại Tráng, cái gọi là 38 là chỉ thuế suất của lá cây thuốc lá là 28%, dân chúng bán 100 đồng, xã trấn có thể từ công ty thuốc lá công ty lấy lại khoản thuế hai mươi tám đồng, theo lý mà nói cái khoản tiền thuế này thật sự là không nhỏ. Mọi người nói, trồng thuốc thấy hiệu quả nhanh, có thể cứu nguy. Ở trong tình trạng tài chính xã trấn khó khăn, đây là một hạng mục rất mạnh rất khả thi.

Cầm điếu thuốc lá ra đốt, Từ Quân Nhiên hít một hơi rồi phun ra một vòng khói nói:

- Chỉ có một luồng ý kiến như vậy thôi sao?

Ánh mắt nhìn về phía những lãnh đạo đảng ủy khác. Từ Quân Nhiên điềm đạm hỏi:

- Còn có ý kiến khác không?

Vào lúc này, Phạm Thụ Lâm giơ tay lên tiếng nói:

- Bí thư, tôi không thực sự đồng ý cách nghĩ này.

Tất cả mọi người đều sững sờ, Từ Quân Nhiên nhìn về phía Phạm Thụ Lâm hỏi:

- Lão Phạm, anh có cách nghĩ thế nào?

Phạm Thụ Lâm nói thẳng:

- Bí thư Từ, những xã trấn bình nguyên, đồi núi khác, đất diện tích rộng, có thể tổ chức để dân chúng trồng thuốc, xã chúng ta đại bộ phận đều là cày ruộng. Trồng bắp và những thứ khác còn có thể, trồng thuốc thì dân chúng sao có thể dễ dàng chấp nhận được?

Hoàng Hải cũng mở miệng ra nói:

- Đúng vậy, bí thư Phạm nói không sai. Trồng thuốc, thu hoạch, xử lý thuốc, đều là trong những tháng nóng nhất của mùa hè. Dân chúng sẽ vô cùng vất vả. Nhưng một khi tới mùa thu hoạch, nếu như bên mua không soi mói, giá cả cao, trồng thuốc vẫn có lợi. Nhưng những năm gần đây công ty thuốc lá vì lợi ích của bản thân, không ngừng ép giá, đến mua thuốc lá mùa thịnh vượng. Dân chúng xếp thành một hàng dài, bọn họ làm khó, cuối cùng thu mua cho quần chúng với giá không cao, tuy nói xã chúng ta thông qua tỉ lệ thuế đặc biệt thu vào, nhưng dân chúng khômg có được lợi ích thực tế, có tác dụng gì chứ?

Hai người bọn họ kẻ xướng người vẽ, thật ra khiến hướng gió của hội nghị biến đổi.

- Ấy?

Từ Quân Nhiên sắc mặt thay đổi, lập tức nhìn về phía Phạm Thụ Lâm nói:

- Vẫn còn có tình huống như vậy sao?

Phạm Thụ Lâm gật gật đầu:

- Mấy năm trước chúng ta cũng đã làm thí điểm như vậy ở vài nơi, kết quả, lúc mùa thu hoạch các bộ của xã đến, thì giống hệt như đi đánh nhau, tứ lộ phát binh, bao vây chặn đánh, bắt được con buôn thuốc lá, không chỉ tịch thu, còn phạt nặng, tất cả thủ đoạn đều sử dụng hết, sợ thuế thuốc chảy ra bên ngoài. Bởi vậy, dân chúng thương tâm, đối với nhiệm vụ mà xã an bài trồng thuốc tình hình có mâu thuẫn rất lớn. Tình trạng của các xã khác cũng không khác là mấy, chỉ có điều mọi người không có con đường khác, mặc kệ quần chúng có bằng lòng hay không, cũng phải bức bọn họ phải gieo trồng. Quần chúng của xã chúng ta không có thói quen này, qua nhiều năm như vậy, nhiều lần đảm nhiệm bí thư đảng ủy đều đã từng làm thử, cái lần cuối cùng này chẳng lẽ phải thảm đạm thu chiến trường?

Từ Quân Nhiên thấy thế không nói thêm gì nữa, mà tuyên bố nghỉ giữa trưa hai giờ, để cho mọi người tự ăn cơm trưa, buổi chiều lại tiếp tục họp.

Sau đó, Từ Quân Nhiên gọi Hoàng Hải đến phòng làm việc của mình.

- Lão Hoàng, cậu biết chuyện gì xảy ra sao?

Từ Quân Nhiên mở cửa nói với Hoàng Hải.

Hoàng Hải cười khổ một cái, giải thích với Từ Quân Nhiên:

- Bí thư, ngài không biết, lúc mà Mã Tụ Bảo còn ở đây, trong huyện vẫn luôn yêu cầu chú trọng phát triển công nghiệp, vì vậy mà y cũng đã dồn lực phát triển xí nghiệp xã trấn, nhưng ngài biết đấy, cái chỗ rách nát như chỗ chúng ta căn bản không có nội tình, đừng nhìn thanh thế lớn thế, làm mấy cái nhà máy, nhưng những cái đó ngoài việc có thể đem lại thể diện, cũng không khiến cho thu nhập tài chính tăng thêm được bao nhiêu, lỗ hổng tài chính vẫn phải nghĩ cách bù vào. Vì vậy, y đã nghĩ ra một điểm tuyệt diệu. Đem cây thuốc lá gieo trồng với diện tích phân theo miệng ăn, người trồng cũng phải trồng, không trồng cũng phải trồng. Dân chúng đương nhiên không muốn trồng, ngươi không trồng, được thôi, vậy thì đem cái mà ngươi nghĩ ngươi nên trồng rồi trả thuế bằng với thuế thuốc lá vậy. Dưới áp lực lớn, tất sẽ có tiền, làm tăng thu nhập.

Từ Quân Nhiên nhướng mày:

- Làm bừa bãi! Đây là muốn gây chuyện đây!

Hắn làm quan nhiều năm, đương nhiên có thể nhìn ra được, cách của Mã Tụ Bảo này nghe thì có vẻ có thể giảm bớt vấn đề, nhưng trên thực tế lại là uống rượu độc giải khát, có một số việc càng là chính sách gây áp lực cao càng dễ xảy ra chuyện lớn.

Quả nhiên, Hoàng Hải gật đầu nói:

- Đúng vậy, không được bao lâu thì quần chúng trong nhiều thôn tụ tập nhốn nháo ở trước cửa chính phủ xã, khiến cho xã trưởng Vương giận gần chết, mấy phó xã trưởng cùng cán bộ nói đến toạc cả mồm, cũng không cách nào khuyên được họ trở về, đã qua giữa trưa, người vẫn không giải tán, trưởng làng Vương mềm lòng, sắp xếp người đưa cho đám quần chúng lên kêu oan mỗi người hai cái bánh bao. Ai ngờ đám quần chúng này ăn xong bánh bao cũng không đi, ngược lại còn làm huyên náo hơn, vất vả lắm mới có trấn áp xuống được.

Từ Quân Nhiên ngẩn người, thực sự không nghĩ tới, chuyện này lại là Vương Tường Lâm nhấn chìm xuống, lập tức hiểu được, Mã Tụ Bảo cái tên khốn nạn này đúng là không ra gì, y vì muốn theo đuổi thành tích mà gây ra phiền toái, cuối cùng lại phải khiến người khác phải lau mông cho mình.

- Lão Hoàng, Vương Tường Lâm sau cùng làm sao nhấn việc xuống?

Từ Quân Nhiên rất tò mò hỏi Hoàng Hải.

Hoàng Hải khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh:

- Hắn có thể làm gì được, chuyện này là do bí thư làm ra, cởi chuông phải do người buộc chuông.

Từ Quân Nhiên khẽ giật mình:

- Ý anh nói là, chuyện này là do Mã Tụ Bảo giải quyết?

Hắn tùy ý mà nhắc đến Mã Tụ Bảo, tuy nói Mã Tụ Bảo ngày đó là phó chủ tịch huyện, nhưng Từ Quân Nhiên vẫn thật là không để ý đến y, một tên phó chủ tịch huyện dựa vào sự nâng đỡ, đối với mình ngoại trừ có chút áp lực từ bên trên, những thứ khác Từ Quân Nhiên căn bản không để ý.

Hoàng Hải gật đầu:

- Đúng, cuối cùng xã trưởng Vương gọi người đưa những người kêu oan đến đảng ủy xã.

Từ Quân Nhiên ngạc nhiên im lặng, cả buổi cũng không nói lời nào, không thể không bội phục hai vị đứng đầu chính đảng xã Trường Thanh, quan trường này đánh thái cực quyền, quả thực láu cá tới cực điểm, e rằng còn trơn hơn cả cá chạch đến vài phần.

Có điều Từ Quân Nhiên ngược lại rất hiếu kỳ, Mã Tụ Bảo sao lại có thể giải quyết được chuyện này, phải biết là đám người kia nếu như dám khiếu nại, vậy thì cho thấy rằng bọn họ khẳng định đã tích tụ oán khí rất lớn, cái khác không nói, đối với Mã Tụ Bảo cái kẻ khởi xướng chuyện này, e rằng oán hận còn lớn đến cực độ, cho dù có như vậy, Mã Tụ Bảo vẫn có thể chấn áp chuyện này xuống, Từ Quân Nhiên thực sự có vài phần bội phục y.

- Anh nói đi, chủ tịch huyện Mã rốt cuộc giải quyết chuyện này thế nào?

Từ Quân Nhiên vẻ mặt tò mò nhìn Hoàng Hải.

Hoàng Hải hừ lạnh một tiếng nói:

- Còn có biện pháp gì chứ, không phải là hứa với họ sao? Cũng không biết là đã hứa với họ điều gì với đám người bên dưới, dù sao đám quần chúng khiếu nại kia rất nhanh liền quay về, sự tình cũng tạm thời coi như đã được giải quyết, nếu như không phải là ngài đến xã chúng ta nhận chức, đoán chừng chủ tịch huyện Mã hôm nay có lẽ đã ngồi vững trên vị trí bộ trưởng tổ chức huyện ủy rồi.

- Cái gì?

Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, thật sự không thể ngờ tới, Mã Tụ Bảo vẫn cũng có cơ hội ngồi ở vị trí bộ trưởng tổ chức huyện ủy.

Trước kia hắn đã từng nghe Chu Trạch Thành nói, lúc ấy ứng cử viên bộ trưởng tổ chức huyện ủy có mấy người, mọi người đều có người ủng hộ cho mình, nếu như không phải vì bộ trưởng Trần bộ tổ chức thành ủy vì cố duyên liên quan đến Từ Quân Nhiên ủng hộ Chu Trạch Thành, chỉ sợ cái chức bộ trưởng bộ tổ chức huyện ủy cũng chưa hẳn là nằm trong bàn tay của Chu Trạch Thành, bây giờ xem ra, Mã Tụ Bảo đã từng cách cái vị trí kia rất gần.

- Bí thư yên tâm, vấn đề chưa xong đâu.

Hoàng Hải thấy Từ Quân Nhiên biểu cảm rất kỳ quái, nhịn không được nói ra.

Từ Quân Nhiên càng thêm kỳ quái, hắn thực sự không rõ, câu này của Hoàng Hải rốt cuộc là có ý gì, dù sao Mã Tụ Bảo hiện tại chỉ là một phó chủ tịch huyện có chỗ dựa lưng, nhưng bất kẻ nói thế nào, y cũng là cán bộ lãnh đạo cấp phó chủ tịch huyện, nói khó nghe một chút, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, cho dù Mã Tụ Bảo hôm nay rớt đài, cũng không phải là cán bộ bình thường có thể đắc tội được. Từ Quân Nhiên dám đắc tội với Mã Tụ Bảo, là bởi vì hắn có người đứng sau, còn Hoàng Hải nói như vậy, thì đúng là có chút kỳ quái đây.

Thấy biểu cảm cùng ánh mắt của Từ Quân Nhiên, Hoàng Hải đương nhiên biết câu nói vừa nãy của mình có chút lỗi thời, chí ít có vẻ hơi cuồng vọng, y vội vàng giải thích với Từ Quân Nhiên:

- Bí thư, là như vậy, tôi nghe người ta nói, lúc ấy chủ tịch huyện Mã đã đưa ra lời hứa với đám thôn dân gây chuyện, trợ cấp cho mỗi người một nghìn đồng, cho nên đám người kia mới không tiếp tục gây chuyện nữa. Nhưng bây giờ chủ tịch huyện Mã nhận chức trong huyện rồi, số tiền kia sẽ không có người bằng lòng cho đi, đám người kia lại chuẩn bị gây chuyện đó.

Từ Quân Nhiên lúc này mới hiểu ra được, chẳng trách sao Hoàng Hải lại có bộ dạng như vậy, hóa ra Mã Tụ Bảo lại mang đại họa giáng đầu rồi.

- Bí thư Từ, chuyện trồng thuốc lá, chúng ta coi như bỏ đi.

Hoàng Hải nhìn sắc mặt Từ Quân Nhiên, dùng giọng nhỏ nhẹ đề nghị.

Từ Quân Nhiên nghĩ ngợi, lại không nói ra ngay, mà nhìn Hoàng Hải thật sâu rồi nói:

- Mọi người, sẽ đồng ý sao?

Hoàng Hải thoáng cái đã hiểu ý tứ của bí thư Từ, đây không phải là chuyện muốn khiến cho người khác nghị luận, dù sao trồng thuốc là chuyện chủ trương của nhóm trước đó, đến chỗ Từ Quân Nhiên thì liền phủ định, chối bỏ, truyền ra ngoài thì ảnh hưởng sẽ không tốt, người khác sẽ cho rằng Bí thư Từ đối với nhóm trước đó có gì đó không bằng lòng.

- Bí thư, tôi có chút chuyện, tôi xin đi trước.

Trong lòng có chút lay động, Hoàng Hải cung kính nói với Từ Quân Nhiên.

Từ Quân Nhiên không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng khoát khoát tay.

Lại một lần nữa tổ chức hội nghị, lần này người đầu tiên lên tiếng chính là Triệu Văn Võ, ông lão nói chuyện rất mạnh mẽ, gọn gàng dứt khoát:

-Trồng thuốc, chuyện này tôi phản đối, năm trước cục diện rối rắm vẫn chưa thu dọn xong, hiện tại chúng ta lại làm như vậy, chẳng lẽ lại muốn để cho huyện thu dọn thay chúng ta sao?

Một cán bộ kỳ cựu khác là Trương Triêu Long cũng nói:

- Đúng vậy, trước kia những người dùng những lời nói sáo rỗng với Mã thư ký, giờ vẫn đang nói muốn tìm y tính sổ, chúng ta nếu vẫn làm như thế, đây không phải buộc các hương thân đi tới huyện phản ánh tình hình sao? Đến lúc đó, ai đi theo lãnh đạo huyện ủy để giải thích?

Hai người bọn họ như vậy một xướng một họa, hòa khí của hội nghị sau đó liền phát sinh biến hóa, mọi người theo đuôi phụ họa, bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, nghị luận ầm ĩ, xuất hiện trạng thái thiên về một bên phản đối trồng thuốc. Nhưng thấy mọi người đề nghị trồng thuốc, thực sự không phải là ý kiến thành thục. Nói trắng ra là, chỉ là bản sao mà thôi.

Cát Đại Tráng vốn là muốn muốn phát biểu ý kiến của mình, có điều nghĩ đến chủ tịch huyện mấy ngày hôm trước bàn giao nhắn nhủ, cũng chỉ đành bất đắc dĩ bắt đầu làm rùa đen rút đầu, phải biết rằng chuyện lúc trước Mã Tụ Bẩo lừa gạt quần chúng, hẳn Cát Đại Tráng cũng là có phần đấy, dù sau đó hắn vẫn là phó xã trưởng xã Trường Thanh, tuy nói Vương Tường Lâm cùng Mã Tụ Bảo bề ngoài không chung đường với nhau. Nhưng Cát Đại Tráng với tư cách là tâm phúc của Vương Tường Lâm lại biết, chuyện này trong đó, xã trưởng Vương cũng là người bỏ phiếu tán thành.

Từ Quân Nhiên nhìn sự thay đổi của mọi người, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, lúc trước Tạ Mỹ Quyên từng nói với hắn, đừng nghị luận thị phi ưu khuyết điểm của tiền nhiệm, vội vàng ngăn cuộc thảo luận không có ý nghĩa này lại, không cho mọi người nói tiếp, dù sao Mã Tụ Bảo hiện tại là lãnh đạo trong huyện, thảo luận chuyện này quả thực rất không thích hợp. Nhưng, lời đã nói đến đây, ai nấy đều thấy được, bí thư Từ đối với việc tổ chức trồng thuốc không có nhiều hứng thú, những người theo phái vẫn đang chủ trương trồng thuốc, liền lập tức nghẹn cổ.

Cái đề tài này đã bị hỏng rồi, mọi người cũng chỉ có thể đổi mạch suy nghĩ khác, nhưng đám người này, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại không thể đưa ra nổi một biện pháp hữu hiệu nào cả.

Rơi vào đường cùng, Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng gõ bàn một cái nói:

- Các đồng chí, hiện tại cả nước các nơi đều đang triển khai, mở rộng khí thế ngất trời cải cách cởi mở, xã chúng ta tuy còn tồn tại một vài khó khăn, nhưng tôi cảm thấy được vẫn có hy vọng rất lớn. Chỉ cần tất cả chúng ta đồng tâm hiệp lực, một lòng đoàn kết, nhất định có thể đủ nghĩ được cách cải biến tình trạng hiện tại, tất cả mọi người nói đi. Xem thử xã chúng ta có ưu thế gì, lại phải làm như thế nào để phát huy tác dụng của những ưu thế đó, chuyển biến sức sản xuất.

Nghe Từ Quân Nhiên nói như vậy, mọi người nhao nhao động não, mọi người đồng loạt nói ra tình hình của xã Trường Thanh, nhưng phân tích đi phân tích lại, khó khăn vẫn là nhiều hơn biện pháp. Có điều, cũng phân tích ra được, từ tình hình thu thuế, thuế vận chuyển, thuế sát sinh, tem thuế và thuế sở hữu ruộng cày, các loại…thuế tiềm lực có thể đào ra được. Sau đó, muốn mở một cuộc gặp xưởng trưởng xí nghiệp toàn xã trấn, hội công tác quản lý, khuyến khích mọi người, tăng thêm áp lực, muốn đem công nghiệp khai thác làm thật tốt.

Dương dương sái sái nói một tràng, Cát Đại Tráng với tư cách xã trưởng, nhưng lại là người thứ hai lên tiếng, sau khi y nói một tràng lời nói suông, quay đầu nhìn về phía Từ Quân Nhiên:

- Bí thư, ngài nói vài câu đi, mọi người đều đang trông cậy ngài ra chủ ý.

Từ Quân Nhiên mỉm cười, cầm trong tay điếu thuốc lá bóp tắt, nhẹ nhàng gõ vào bàn một cái rồi nói:

- Thu nhập tài chính là tổng hợp phản ánh sự phát triển của khu vực kinh tế, chính trị, xã hội. Vì muốn hoàn thành mục tiêu thu nhập tài chính, thứ nhất là phải rõ ràng nhiệm vụ, trước tiên phải đủ ăn, sau đó mới kiến thiết. Tuy chúng ta bây giờ có chút khó khăn, nhưng đảng ủy xã, chính phủ muốn tề tụ cùng quản lý, bụng làm dạ chịu, ở trong công việc, ba đơn vị sở tài chính có trách nhiệm trọng đại, muốn làm tốt hàng binh đầu, đối với công tác nhân viên, phải áp trên đầu mỗi người mục tiêu, dựa theo nếp thu thuế, cuối năm xem tình trạng hoàn thành nhiệm vụ, thực hiện thưởng phạt. Hai là phải nhìn thẳng vào khó khăn, bất chấp khó khăn, nhìn thấy ánh hào quang, nhìn thấy hi vọng, đề cao lòng tin và dũng khí hoàn thành nhiệm vụ, ba là phải đối với xí nghiệp hiện hữu, quan hệ to hay nhỏ, nuôi quan hệ, thay đổi quan niệm, điều chỉnh tư thái, tìm thấy cánh cửa đột phá mới, kiến lập điểm tăng trưởng kinh tế mới.

Sau cùng, nói đến biện pháp cụ thể, tôi nói đây:

- Mọi người đừng gấp, người còn sống sờ sờ không thể nghẹn mà chết, dù sao xe đến trước núi ắt sẽ có đường, chúng ta không thể phát được tiền lương thì cũng không thể phát sầu, trước tiên hãy điều chỉnh lại đã.

Dừng một chút, Từ Quân Nhiên nói:

- Tôi nghe nói, xã chúng ta có mỏ vàng đó!

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, sau một hồi lâu, Cát Đại Tráng mới gượng cười nói:

- Bí thư, ngài sẽ không tin vào cái kia chứ? Đó đều là truyền thuyết thôi, tuy cũng có người nhặt được mẩu nhỏ, nhưng xã chúng ta cũng không có chứng cớ cho thấy có tồn tại mỏ vàng?

Đối với đám người bọn họ mà nói, mỏ vàng gì đó, hoàn toàn là hoa trong giếng nước, lời của Từ Quân Nhiên trong mắt những lãnh đạo khác của xã Trường Thanh, không nghi ngờ nữa là hắn đang nói chuyện hoang đường viển vông, khỏi cần phải nói, chỉ đơn giản là xã Trường Thanh qua nhiều năm ngẫu nhiên truyền ra tin có người nhặt được vàng, nhưng lại không có ai có thể chứng minh chuyện phát hiện mỏ vàng là có thực, vị bí thư mới tới này, chỉ e là quá sốt ruột muốn tìm đường tài chính mới có thể nói ra những lời nói như vừa rồi.

Từ Quân Nhiên đương nhiên sẽ không giải thích quá nhiều, đối với cán bộ cơ sở ở hiện tại mà nói, Từ Quân Nhiên rất khó nói rõ tường tận với bọn họ rằng ở gần mỏ huỳnh thạch sẽ có mỏ vàng với tư cách đạo lý sinh khoáng sản, dù sao những kiến thức khoa học này đối với mấy cán bộ nông thôn bình thường mà nói, không khác thiên thư là mấy. Để cho bọn họ hiểu về mỏ, thì để cho họ hiểu chút chuyện đấu đá trên quan trường còn dễ dàng hơn. Đó cũng không phải vì Từ Quân Nhiên coi thường đám người bọn họ, mà là vì mặt của người tri thức quyết định kiến thức của một con người, cũng giống như đem một người già sinh trưởng ở nông thôn tới viện ca kịch nghe nhạc kịch, chỉ sợ ông cụ cả đời đều không có cách nào hiểu mấy người ở trên sân khấu đang hát thứ gì.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Từ Quân Nhiên cười ha ha:

- Chuyện này không trước thì sau, mọi người gần đây giữ vững tinh thần, chợ nông sản lập tức phải khởi công xây dựng, tôi chỉ có một yêu cầu, muốn trong thời gian ngắn nhất bảo đảm chất lượng hoàn thành việc kiến thiết.

Nói xong, Từ Quân Nhiên nhìn thật sâu Cát Đại Tráng, nhưng không nói chuyện.

0.92126 sec| 2476.281 kb