- Mày nó là cái thá gì, dám nói chuyện với tao như vậy!

Anh ta chưa dứt lời, Tào Tuấn Vĩ đã đi tới, sau khi quét mắt y một cái thì trực tiếp mắng nhiếc:

- Để cho Lý Kiện Nhân quay lại đây, mày không có tư cách nói chuyện với chúng tao.

- Ơ à, cháu trai rất to gan đó nha!

Người thanh niên ngậm thuốc mắt nhìn hai người đằng trước cũng tức giận lên, vứt điếu thuốc trong miệng xuống đất, hung hăng dẫm chân lên gằn giọng nói:

- Các ngươi chờ đấy, một lát nữa các ngươi sẽ phải khóc.

Tào Tuấn Vĩ chưa nói chuyện, Từ Quân Nhiên đã mở miệng đĩnh đạc nói:

- Đừng nói là mày, cho dù chủ của mày đến, chuyện này hôm nay cũng chưa xong.

Nói đoạn, Từ Quân Nhiên chỉ vào xe con phú hào, lạnh lùng nói:

- Có bản lĩnh, mày đập phá xe này đi.

- Loại sâu bọ! Mày thách tao phải không?

Thanh niên kia chửi một câu, quay người đi đến trước xe con màu đen, đối diện với cửa sổ đang hạ xuống, miệng cung kính:

- Anh Nhân.

Sau khi cửa sổ xe hạ xuống, một người chừng ba mươi tuổi, gương mặt không chênh lệch nhiều với Tào Tuấn Vĩ đi ra, đeo kính mắt gọng tơ vàng, xem ra rất nhã nhặn. Lúc này sắc mặt bình tĩnh, dường như chuyện gì cũng không thèm để ý tới hỏi lạnh nhạt:

- Chuyện gì xảy ra? Ai đánh bọn Tiểu Quân?

- Anh Nhân, lai lịch không nhỏ, cái tên đeo mắt kính chính là cán bộ tỉnh Tùng Hợp, tên lớn tuổi hơn một chút là từ trong đại viện khu cảnh vệ ra ngoài.

Dừng một chút, người thanh niên ngậm điếu thuốc trầm giọng nói:

- Xem ra đường đi cũng rất rộng, cảnh sát bên kia cũng quen mấy người đó, ý là hòa giải. Nhưng hai người kia rất ngạo mạn, ý tứ muốn anh qua đó.

- Lại muốn tôi qua đó?

Anh Nhân nở một nụ cười lạnh, đi đến với một dung mạo tươi cười:

- Thật thú vị, trong thủ đô này còn có người dám nói chuyện với tôi như vậy à. Bỏ đi, đã là từ đại viện khu cảnh vệ đi ra cũng nên để cho họ chút sỉ diện, quay lại chào hỏi với bên khu cảnh vệ, chào hỏi một lúc rồi nói sau. Ủa, phá xe rồi, anh em chúng ta, không phải bọn nó đụng đến được.

Nói xong lời này, anh ta tự minh kéo cửa sổ xe lên, bảo tài xế khởi động xe rời khỏi đó. Đối với y mà nói đây chẳng qua là việc nhỏ như cái đinh, không có gì mà phải dừng lại cả.

Nghe được lời Lý Kiện Nhân nói, người thanh niêm ngậm điếu thuốc mạnh mẽ hơn, trong ánh mắt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, vẫy vẫy tay, lập tức từ trong xe đằng sau đi ra mười mấy người nam thanh niên mặc áo giả sơn màu xanh. Trong tay đều mang theo côn sắt và vũ khí, vẫn có người mang theo ống tuýt và gậy bóng chày. Từ Quân Nhiên nhướn mày, mấy người cảnh sát lập tức bảo vệ trước anh ta và Tào Tuấn Vĩ. Rốt cuộc là ở cục cảnh sát nếu người bị người khác ngang nhiên đả thương, dù thế nào cũng không thể được.

Thấy cử động của cảnh sát, nam thanh niên kia nở nụ cười, nói với cảnh sát và Từ Quân Nhiên:

- Yên tâm, chúng tôi không đánh người. Anh Nhân nói, chuyện này chúng tôi theo trình tự luật pháp, nhưng buổi sáng chúng mày đập xe của bọn tao, việc này phải đòi lại.

Nói xong, y vung tay lên, lớn tiếng hô:

- Đập cho tao!

Vừa nói dứt lời, mười mấy tên cùng với người hầu đã xuống tay với con xe phú hào của Tào Tuấn Vĩ. Lần thứ nhất côn sắt đập kính ở phía trên. Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Vĩ cứ trơ mắt nhìn con xe mấy chục vạn từ từ biến thành sắt vụn.

- Chậc chậc, không đau lòng sao?

Từ Quân Nhiên móc ra từ trong túi quần một hộp thuốc, châm cho mình một điều rồi lại ném cho Tào Tuấn Vĩ một điếu.

Tào Tuấn Vĩ cười lên ha hả, chỉ chỉ cái xe con màu đen dần dần đi xa, thản nhiên nói:

- Thấy không, người ngồi trong con xe Santana kia cho dù là Lý Kiện Nhân, chuyện kia là em trai anh ta làm ra, chẳng qua ỷ vào quan hệ của y đè sự việc xuống.

Biểu lộ trên mặt Từ Quân Nhiên lập tức thay đổi, lạnh lùng cầm nắm đấm:

- Anh chắc chắc chứ?

Tào Tuấn Vĩ cười lạnh nói:

- Tôi đương nhiên có thể quả quyết, cô bé gái kia là bạn học đại học của em họ tôi, từ quê Sơn Nam lên học, vốn muốn thay đổi số mệnh mình lại không ngờ bị Lý Kiến Thiết em trai Lý Kiện Nhân nhắm trúng, bị mấy tên Vương Bát Đàn đem con người ta ra chơi bời rồi. Đáng giận nhất là, con mẹ nhà hắn sau khi chơi xong, đám hổn đản ném cô gái vào một chỗ. Tiểu cô nương tức không chịu nổi, nhảy xuống từ tiệm cơm. Đám hỗn đản kia bị nhốt không đến một tuần lễ liền thả ra rồi, lý do là khi Lý Kiến Thiết ở cùng cô gái kia, cô ấy uống nhiều quá không kiềm chế được hành vi. Loại súc sinh, chúng nó quan hệ loạn luân, chuyện này con người có làm nổi không?

Biểu cảm của Từ Quân Nhiên theo lời nói của Tào Tuấn Vĩ ngày càng lạnh lùng:

- Quả quyết là Lý Kiện Nhân làm?

Tào Tuấn Vĩ giọng lạnh lùng nói:

- Tên khốn kiếp kia chạy không được, tôi đã nghe ngóng rồi, trong trong ngoài ngoài đều là Lý gia lo liệu đấy, cho gia đình cô gái kia mười vạn đồng tiền, sau đó coi như xong.

Hung tơn hít một hơi đầu lọc thuốc lá trong miệng, Tào Tuấn Vĩ nói một cách dữ dằn:

- Em gái ở nhà khóc cả buổi, nói cô bạn cùng học này rất chăm sóc mình. Lão tử cho dù không xử lý được lão tử họ Lý hắn, lúc này cũng không thể không dọn dẹp con cái ông ta được.

Từ Quân Nhiên trầm mặc. Anh ta hiểu được ý tứ của Tào Tuấn Vĩ. Cho dù nhà họ Lý không phải hào phú cao cấp nhất thủ đô nhưng dù sao gia đình người ta là lãnh đạo cấp phó bộ, cũng không phải Tào Tuấn Vĩ mang danh đi buôn bán có thể đối phó được. Quan trường có quy tắc của quan trường. Cho dù Tào Tuấn Vĩ thân gia nghìn vạn, cũng xuất thân phú hào. Nhưng anh ta có thể đối phó đấy cũng chỉ là anh em của Lý Kiện Nhân mà thôi. Sự việc chính thức trên quan trường, chỉ cần lão tử anh em nhà họ Lý còn thì nhà họ Lý vẫn không suy sụp.

Làm quan trên quan trường có một chuẩn tắc là bất cứ chuyện gì cũng không thể tham trọn vẹn, ngươi nhất định phải lưu lại chỗ trống cho người khác. Ngươi phải để cho người khác có lợi ích một điểm gì đó, phải đồng thời thỏa mãn lòng tự trọng và lợi ích nhu cầu của người làm quan khác. Ngươi lại để cho các quan viên khác hai bàn tay trắng, ngươi ép các đồng liêu, chỉ lưu lại cho người ta một con đường liều mạng. Chính ngươi cuối cùng cũng hai bàn tay trắng rồi.

Đạo lý tương tự, người trong quan trường, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ thì sẽ không sinh tử sống mãi với đối thủ. Rốt cuộc nói người ta đã là đối thủ, vậy khẳng định sẽ nằm trong tay đối phương. Vạn nhất đến lúc đấu qua đấu lại đánh nhau thật tình, mọi người cá chết lưới rách, đến cuối cùng đạt được lợi ích, nói không chừng bị người khác giành lấy. Cái này trên quan trường rất kiêng kị. Cho nên trên quan trường sẽ không đấu tranh, đa số là giữa đấu tranh tìm kiếm cơ hội.

Thật giống như Tào Tuấn Vĩ nắm chắc mình có thể động vào đám công tử bột nhà họ Lý. Nhà họ Lý tuyệt đối không gây phiền toái giống vậy với mình.

Xe con phú hào tại thời điểm Từ Quân Nhiên suy nghĩ việc này đã bị nện thành một đống sắt vụn bừa bộn. Cho dù thần tiên đến, đoán chừng khó phục hồi máy Limousine này lại như cũ. Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Vĩ không nói lời nào, cảnh sát bên cạnh cũng không nói gì, cho nên đám công tử bột con cháu quan lại này lại càng đủ khí lực, dùng hết sức phá nát xe Từ Quân Nhiên.

Lý Kiện Nhân chứng kiến hết thảy từ kính chiếu hậu của xe con đang chạy chậm rãi, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ. Đốt điếu thuốc rút ra từ trong túi quần, lại chứng kiến một xe con cờ hồng máy cũ kỹ chậm rãi lái tới, xe quá bình thường, khoảng 10 vạn là mua được, biển số xe là Tinh AG6, con số phía sau không rõ ràng lắm. Nhưng mấu chốt là xe có một loại giấy thông hành, đây là xe đại nội hoàng cung. Cả Trung Hoa mới phát không đến hai trăm biển số, đa số cung cấp cho nhân vật lớn. Lãnh đạo cấp phó chính trị hiệp thương mới sử dụng, tuyệt đối không phải có quan hệ là có thể làm được.

Sắc mặt lập tức trở nên khó coi, Lý Kiện Nhân tâm tư nhanh nhẹn hơn so với người thường hiểu được, chính mình rất có thể đang đi vào một cái bẫy trong đảng.

Thời điểm xe con đó chậm rãi đi tới trước mặt Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Vĩ, tất cả mọi người đều kinh ngạc thốt ra lời. Ngay cả mấy tên cảnh sát lúc này cũng không lên tiếng. Thân là cảnh sát, nhất là cảnh sát thủ đô, đương nhiên biết mình lúc này nên lựa chọn thế nào. Mắt thấy xe con Kinh AGA6, mấy người bọn họ nguyên cái thân người lọm khọm cũng không đứng vững. Thân là bộ khoái thủ đô, bọn họ đương nhiên biết hàm nghĩa của biển số xe này. Nếu nói Kinh A8 trong thành là hoàng thân quốc thích, cách cách bối lặc, thương nhân lớn mới có tư cách mang biển số Kinh AG6 là chính tông mũ vương không thể thay thế! Cả nước sắp ra mới có trên dưới một trăm nhân vật như vậy, người này mà động môi thì mấy người thủ đô cũng phải run rẩy.

Cái gọi là thành thục trong chính trị thực tế là trình độ thuần thục sự tuân thủ, nắm vững, vận dụng quy tắc. Nếu không anh vĩnh viễn không thể là một quan viên thành thục chính trị. Cho dù quy tắc ngầm trên thực tế là văn hóa quan trường phong kiến, dầu bôi trơn chính trị mục nát. Quy tắc ngầm làm việc, quy tắc rõ ràng sửa chữa người, đây là điều mà Từ Quân Nhiên đã học được ở kiếp trước.

Rất nhiều chuyện trên quan trường, mọi người đều biết rất nhàm chán, nhưng đều ngầm hiểu lẫn nhau, vẫn là kiểu chăm chăm chỉ chỉ. Giống như giữa cấp trên và cấp dưới phải ngầm hiểu nhau để bảo toàn thái bình. Cũng không phải tất cả cán bộ đều như thế nhưng trên thực tế mọi người đều hiểu rõ, mục đích làm như vậy chẳng qua là vì không cho tình cảm ảnh hưởng đến công việc của mình. Mặc dù mọi người đều rõ cái này căn bản không thể nào.

Trong quan trường, anh không thể cứng đầu. Người trong nước chú ý đạo trung dung, người cứng nhắc và người mềm yếu đều không thích hợp làm lãnh đạo, cho nên người trong quan trường không thể quá bộc lộ tài năng như là khôn khéo giảo hoạt quan trường đều tối kỵ. Người thông minh là thông minh ở một số việc trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, không trở mặt, không nói ra, giả bộ hồ đồ.

Từ Quân Nhiên không tính là người thông minh cho nên trong thời khắc mấu chốt này, anh ta đứng ở phía trước nhất, nhìn về người đàn ông đi ra từ trong xe con mới tới bình tĩnh nói:

- Tôi không phải người tốt gì nhưng tôi biết, có một số việc là giới hạn của con người, không thể đụng chạm vào!

Xe con hồng kỳ dừng lại, tài xế chừng khoảng ba mươi tuổi, đầu húi cua, nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng Từ Quân Nhiên lại sững sờ, bởi vì người này hắn từng gặp qua, chỉ có điều lúc đó y đi tham gia hội nghị đại nội, ở bên cạnh của mấy vị lão nguyên soái. Sau đó Từ Quân Nhiên có hỏi Tào Tuấn Minh, đáp án là đám người này đại bộ phận đều là từ trong bộ đội chọn ra. Về biên chế thuộc về cục cảnh bị trung ương, dùng tục ngữ để nói chính là thị vệ đại nội.

Hơn nữa, những người này cầm giấy phép giết người, nếu như hành vi được phán đoán có nguy hại đến tính mạng của lãnh đạo, vì bảo vệ sự an toàn của lãnh đạo, bọn họ có thể nổ súng giết người.

Người Tào Tuấn Vĩ tìm là ai?

Từ Quân Nhiên lập tức thấy tò mò, có thể mang theo lái xe của cục cảnh bị trung ương đến, người này khẳng định không hề đơn giản, hơn nữa, nhìn biển số xe của chiếc xe này, rõ ràng là biển số xe 92 sắp mở rộng trên cả nước, phải biết là loại biển xe này vẫn còn là biển dùng thử có hạn ở trong thủ đô, người có thể dùng biển số xe này, tuyệt đối là đếm trên đầu ngón tay.

Có điều chốc lát người từ bên trong xe bước ra lại khiến cho Từ Quân Nhiên nở nụ cười.

Người đàn ông từ trong chiếc xe hồng kỳ bước ra đeo kính, tuổi tác khoảng hơn ba mươi, trên người khoác y phục Trung Sơn, mang đến cho người ta cảm giác giống như là một giảng viên đại học, chứ không phải là một quan viên.

Cất bước đi đến trước mặt mọi người, người đàn ông nhìn thoáng qua con xe hào phú bị đập, lại nhìn Tào Tuấn Vĩ đang ôm lấy cổ, lắc lắc đầu không để ý đến y, ngược lại lại nhìn về phía Từ Quân Nhiên:

- Quân Nhiên cậu trở về lúc nào thế? Chị dâu nhắc đến cậu nhiều lần đấy, đài truyền hình gần đây có chút phiền toái, cậu phải giúp cô ấy nghĩ cách đi.

Từ Quân Nhiên cười ha hả:

- Đại ca Tạ, tối hôm qua mới đến nơi.

Người đến thực sự là Tạ Vĩnh Cường, cũng chính là bạn hồi nhỏ của Tào Tuấn Minh, người vợ đang công tác ở ban tổ chức, cũng là người có quyền cao chức trọng.

- Trở về là tốt rồi.

Tạ Vĩnh Cường cười vỗ bả vai của Từ Quân Nhiên:

- Bớt chút thời gian đến nhà của ta ngồi một chút, chúng ta từ từ nói chuyện.

Hai người rảnh rỗi trò chuyện, Tào Tuấn Vĩ ở bên cạnh không làm gì, lớn tiếng nói:

- Tạ lão đại, anh đây là có thái độ gì thế, cứ như thế nhìn xe của tôi bị bọn họ đập sao?

Từ Quân Nhiên trừng mắt nhìn y, thì nghe thấy Tạ Vĩnh Cường cười nói:

- Ta nói này Tuấn Vĩ, cậu cũng không thiếu chút tiền này, để bọn họ đập đi, cùng lắm thì lát nữa tôi kêu người đền cho cậu.

Hiện tại y là bí thư thân cận của thủ trưởng cao nhất, tuy không có chức vụ chính xác, nhưng trong lúc hành sự vẫn mang danh chức vụ trưởng phòng, tùy ý đặt ở nơi nào, cũng tuyệt đối là cấp thường ủy thành ủy. Dù sao ai cũng đều biết, Tạ Vĩnh Cường khẳng định là người muốn có thành tích.

Móc ra một hộp thuốc tự mình đốt thuốc, sau đó lại đưa cho Từ Quân Nhiên một điếu, Tạ Vĩnh Cường một bên giúp hắn châm thuốc một bên hỏi đáp:

- Có chuyện gì thế?Tào Tuấn Vĩ gọi điện cho tôi, nói các người vây quanh chỗ này, có người muốn xử lý các ngươi?

Anh ta thực sự không hiểu, bản thân hôm nay không dễ dàng gì mới có thời gian ở nhà nghỉ ngơi, nhưng lại nhận được điện thoại của Tào Tuấn Vĩ, nói y với Từ Quân Nhiên bị người khác vây lại, có người muốn động đến bọn hắn. Vốn dĩ dựa vào địa vị ngày hôm nay của Tào Tuấn Vĩ, đối với loại đấu đá tranh chấp lẫn nhau này tuyệt đối sẽ không màng đến, nhưng sự tình liên lụy đến Từ Quân Nhiên thì lại khác, y cũng biết Từ Quân Nhiên tên tiểu tử này sau lưng còn có liên quan đến hai đại nguyên lão, thêm vào đó thủ trưởng tối cao cũng rất xem trọng người trẻ tuổi này. Nói lý ra không chỉ một lần tán thưởng qua hắn, điều này khiến cho Tạ Vĩnh Cường càng thêm phần coi trọng Từ Quân Nhiên, nếu như có cơ hội trở thành bạn của Từ Quân Nhiên, khiến cho hắn nợ ân tình của mình, Tạ Vĩnh Cường sẽ không ngại gì. Dù sao mọi người đều là đi con đường làm quan, hơn nữa người tiền đồ sáng lạn, thêm một người bạn dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc có thêm một kẻ thù.

Từ Quân Nhiên cười khổ, thấp giọng đem câu chuyện kể từ đầu đến cuối, giải thích lại một lần nữa. Cuối cùng hạ thấp giọng nói:

- Chuyện này vốn dĩ tôi cũng không dự định chen vào, có điều nhị ca nói với tôi về chuyện này, tôi thực sự cảm thấy phải quản, cho dù không xử lý được tên khốn nạn kia, tôi cũng phải dẹp cái tên Lý Kiện Nhân.

Tào Tuấn Vĩ xông lại, gần cái xe vẫn đang bị đập nói:

- Đều đã đập xe thành ra thế này, còn muốn bắt tôi với Từ Quân Nhiên, Lão Tạ anh nói đi, chuyện này trách ai?

Tạ Vĩnh Cường liếc y nói:

- Nếu như là cậu, tôi sẽ để cho bọn chúng đập, dùng lực mà đập, nếu như có thể đem các cậu bắt mười ngày hay nửa tháng, tôi thay cậu các đồng chí nữ của thủ đô cảm ơn bọn họ bởi vì bọn họ vì dân làm được một chuyện tốt.

Tào Tuấn Vĩ cười cười, xấu hổ, sở mũi nói:

- Anh hận tôi đến vậy sao….

Từ Quân Nhiên cũng biết Tào Vĩnh Cường đang nói đùa, Tào Tuấn Vĩ dù sao cũng là em của Tào Tuấn Minh, dựa vào quan hệ giữa Tạ Vĩnh Cường và Tào Tuấn Minh, Tạ Vĩnh Cường sẽ không chỉ đứng ngoài quan sát mà không can dự, có điều là vì giả bộ bề ngoài mà thôi.

Trầm ngâm một chút, Từ Quân Nhiên nói với Tạ Vĩnh Cường:

- Tạ đại ca, anh nói đi, chuyện này, phải xử lý thế nào? Bằng không, chúng ta nhận lỗi này cho xong.

Tạ Vĩnh Cường nở nụ cười ha hả, chỉ Từ Quân Nhiên:

- Cậu đó, tính toán thiệt hơn với tôi đúng không? Có ca ca ở đây, đừng nói Lý Kiện Nhân đến, cho dù lão tử của y đến, tôi cũng có thể chống đỡ được.

Hai năm trước vẫn còn là một nam thư sinh đầy chán nản của phòng nghiên cứu chính trị, hôm nay lại dám buông ra những lời như vậy, không để đường đường một lãnh đạo cấp phó bộ ở trong mắt, điều này đương nhiên có nguyên nhân. Ngày hôm nay trở thành bí thư thân cận của thủ trưởng tối cao, Tạ Vĩnh Cường hiện tại đang ở trình độ chạm tay có thể bỏng ở thủ đô, là người bình thường không thể nào tưởng tượng được. Dù sao thủ trưởng tối cao cũng là hạch tâm của tập thể lãnh đạo đời thứ hai, có thể làm việc cạnh ông ấy, chỉ cần Tạ Vĩnh Cường không phạm phải tính nguyên tắc hoặc là sai lầm chọn đội thì sau này việc bước lên cán bộ cấp lãnh đạo cũng chỉ là điều chuyện sớm muộn mà thôi.

Từ Quân Nhiên cười ha ha, dùng ánh mắt nhìn thẳng vào Tạ Vĩnh Cường:

- Khi về tôi đưa cho chị dâu mấy chiêu, bảo đảm sẽ khiến cho chị ấy vui mừng vô cùng.

Tạ Vĩnh Cường lúc này mới thỏa mãn gật đầu:

- Có lời này của tiểu tử ngươi là được rồi. Văn Diễm thường nói với tôi, nếu như cậu không làm chính trị, lăn lộn vào ngạch văn nghệ, cơ bản sẽ không có chuyện làm đạo diễn lớn gì đó đâu.

Anh ta thực sự nói thật, vợ của Tạ Vĩnh Cường Đỗ Văn Diễm hiện tại là phó chủ nhiệm trung tâm phát thanh, trong đó Từ Quân Nhiên đã giúp đỡ không ít, Từ Quân Nhiên ra chủ ý, kể cả phương pháp cạnh tranh lấy quảng cáo như thế nào, nhưng khiến cho Đỗ Văn Diễm được biểu dương rất nhiều lần trong đài, dù sao thời đại này, rất nhiều người còn chưa ý thức được tác dụng của quảng cáo đối với phát triển sản phẩm của xí nghiệp mình.

Vào lúc này, mấy thanh niên đập xe cũng để ý đến viện binh đã đến, hơn nữa chỉ là một chiếc xe hồng kỳ đời cũ không có tý thu hút nào. Còn nữa chỉ có một lái xe và một người đàn ông có vẻ thư sinh đeo kính. Lập tức tính tình bốc lên, dứt khoát không cần đợi mệnh lệnh của đại ca, đem theo vũ khí hùng hổ lao đến.

Tạ Vĩnh Cường đang nói chuyện với Từ Quân Nhiên, nghe thấy Tào Tuấn Vĩ thuật lại với mình chuyện của nửa tháng trước, y nhìn Tào Tuấn Vĩ rồi nói:

- Nhìn không ra, Tào lão nhị cậu còn có trái tim can đảm nghĩa hiệp đến vậy, dù thế nào, đây là muốn cùng chết với Lý gia?

Tào Tuấn Vĩ cười khổ một cái:

- Lão Tạ, anh không phải là đang chế nhạo tôi sao? Lời này nếu như là Tào lão đại nhà tôi nói ra còn phải hạ giọng, tôi mà làm gì có tư cách đó? Tôi cũng chỉ là rất chán ghét lão Lý gia, muốn dẹp uy phong của ông ta, tuy không thể đem cái tên khốn khiếp kia tống giam vào ngục, nhưng tối thiểu lão tử liều mạng bị lão gia xử lý, tôi cũng phải đánh gãy chân của tên khốn kia!

Từ Quân Nhiên chớp mắt, chả trách muốn kéo mình vào, rõ ràng là vì có mình. Tối thiểu nhất Tào lão gia cũng không thể quá tàn nhẫn xử lý y.

Tạ Vĩnh Cường nhả ra vòng khói, lắc đầu:

- Không phiền toái đến vậy, chuyện dọn dẹp họ Lý sau này hãy nói, chúng ta trước tiên đem chuyện trước mắt công việc giải quyết đã.

Nói xong, y nhìn thoáng qua đám người kia, cười mắng một câu:

- Sao thế này, đến cái xe này cũng muốn đập?

Đám người kia không biết y, hai mươi tuổi quần là áo lượt đối với một người như Tạ Vĩnh Cường mà nói, đại bộ phận đều là nghe danh mà thôi. Ai cũng không có cái thói quen đem những người nổi danh vương quyền trong thủ đô đều cầm vở ghi lại, dù sao ở cái tuổi này như Tạ Vĩnh Cường, Tào Tuấn Minh thậm chí còn Hoàng Tử Hiên đám đời thứ hai nổi tiếng như thế, đã không còn tính là đám quần là áo lượt rồi, bọn hắn đã đi lên chính đàn. Đang vì bản thân và tương lai của gia tộc mà nỗ lực dốc sức, cho dù là Tào Tuấn Vĩ trước kia từng bị người ta cười chê, cũng đã bắt đầu bộc lộ tài năng trên thương trường.

Trên thực tế, hiện tại đám công tử vẫn còn diễu võ dương oai tứ phía ở thủ đô, hoặc là đám quần là áo lượt của hai ba tuyến, hoặc là thanh niên trẻ chẳng có bản lĩnh gì.

- Đập phá xe thì làm sao? Ta còn muốn nện cả ngươi nữa!

Một thanh niên chừng hai mươi tuổi mang theo gậy gộc quát.

Tạ Vĩnh Cường cười, cầm điếu thuốc trong tay ném xuống đất, dùng chân giê giê vài cái. Lúc này mới phất tay ngăn lái xe đang muốn móc súng ra, nhẹ nhàng nhìn thiếu niên ở trước mặt:

- Tôi nói này bạn nhỏ, nếu đổi lại là mười năm trước, cậu mà nói với tôi như vậy, ta nhất định sẽ khiến cậu biết bông hoa vì sao lại đỏ như vậy, có điều hiện tại, tôi tuổi cũng lớn rồi, cũng không nhiều lời với mấy cậu. Cậu không đủ tư cách nói chuyện với tôi, đổi lại đại nhân nhà người đến, xem ra có cái tư cách này.

Lúc nói câu này, trong giọng nói của Tạ Vĩnh Cường ẩn chứa sự kiêu ngạo nút trời, Từ Quân Nhiên rất rõ, Tạ Vĩnh Cường của mười năm trước là thất bại, y cũng là thời đại nổi lên sau, nhưng bởi vì cha mẹ qua đời sớm, trên thực tế cũng không để lại cho y cái gì, lúc đầu nếu không nhờ có sự giúp đỡ của Tào lão gia, y thậm chí đến trở về thủ đôcũng là rất khó. Sau khi về thủ đô, Tào Tuấn Minh cũng đã giúp Tạ Vĩnh Cường rất nhiều lần, đây cũng là nguyên nhân mà vì sao quan hệ giữa Tạ Vĩnh Cường với Tào gia không hề tệ.

Nhưng hiện tại, bất luận kẻ nào cũng không dám xem nhẹ vị trưởng phòng Tạ này.

Mấy tên thanh niên kia cũng bị mấy câu nói của Tạ Vĩnh Cường hù doạ, dù sao đều là con cái nhà quan lại, cho dù quần là áo lượt bá đạo đôi chút, nhưng nhãn lực cần có vẫn có, người này nhìn tuy nói giống một giáo sư nghiên cứu, nhưng cái phần khí chất này cũng không phải là giả, điều quan trọng nhất là, bộ dạng của tên tài xế lúc nãy, rõ ràng là muốn làm gì đó.

Rốt cục, đã có người chú ý tới biển số xe của Tạ Vĩnh Cường, sắc mặt liền biến đổi, có người bắt đầu châu đầu ghé tai lên. Bọn chúng đều chưa thấy qua loại xe biển thế này, đoán không ra người này rốt cuộc là lai lịch thế nào.

Tạ Vĩnh Cường quay đầu, nhìn về phía Từ Quân Nhiên:

- Xử lý thế nào? Đều bắt lại tuy có chút phiền phức, có điều thực sự không có gì, đến lúc đó trở về chào hỏi, để người lớn các nhà đến đón người là được rồi, mấy vị lão gia cũng phải biết cậu vừa trở về thủ đô ngày đầu tiên thiếu chút nữa bị vây đánh, đám tiểu tử này, ai cũng đừng mơ có thể về nhà ăn tết.

Điều anh ta nói là sự thực, nếu như lão Tôn cùng lão Tào biết chuyện này, không làm ầm lên mới lạ.

Từ Quân Nhiên cười, đang muốn nói chuyện, thì cách đó không xa truyền đến một tiếng hét hớn.

- Dừng tay lại hết cho ta!

0.14300 sec| 2507.938 kb