Bí thư Lai, tôi xin lỗi, yêu cầu của Cô tôi không làm được.

Từ Quân Nhiên thốt ra một câu nhẹ bỗng, khiến tất cả mọi người đều sững sờ, đây là gian phòng họp nhỏ của công xã trấn Lý gia , ngoài lãnh đạo thành phố ra chỉ có vài lãnh đạo huyện Ủy và chính quyền huyện, xét về chức vụ trong chốn quan trường thì chức vụ của Từ Quân Nhiên là nhỏ nhất.

Nhưng người thanh niên này, một phó bí thư thường ủy công xã nhỏ nhoi lại đứng trước mặt mọi người đã nói không với một vị phó giám đốc sở – thường ủy thành phố.

Sắc mặt Lai Nguyệt Tinh bỗng chốc trở nên rất khó coi, nhìn Từ Quân Nhiên với ánh mắt có chút không thiện cảm:

- Đồng chí Từ Quân Nhiên, cậu nghe cho rõ đây, lời của tôi là mệnh lệnh chứ không phải yêu cầu! Cậu bắt buộc phải làm theo sự sắp xếp của bộ phận tuyên truyền của thành ủy.

Không thể phủ nhận, Lai Nguyệt Tinh làm được đến vị trí ngày hôm nay tuyệt đối không phải là loại không có đầu óc, mặc dù dưới sự giao phó của Hoàng Tử Tề cô ta phải bày mưu tính kế, gây khó dễ để hạ cấp Từ Quân Nhiên, nhưng cô ta cũng khá thông minh đã bó buộc chính quyền thành ủy Toàn Châu thành một. Câu nói vừa rồi rõ ràng là lấy danh nghĩa tuyên truyền của cả thành phố Toàn Châu để ép Từ Quân Nhiên.

Kiếp trước Từ Quân Nhiên đã làm cán bộ cấp Sở mười mấy năm, tại sao lại không nhìn ra chút thủ đoạn này của Lai Nguyệt Tinh chứ? Suy nghĩ một chút hắn liền thấy rõ đối phươngcó chủ ý gì, rõ ràng là muốn lừa mình mà.

- Bí thư Lai, ý cô là muốn trấn Lý gia chúng tôi phối hợp với bộ phận tuyên truyền của thành ủy để tuyên truyền phải không?

Từ Quân Nhiên nhìn thẳng vào Lai Nguyệt Tinh bình tĩnh hỏi.

Lại Nguyệt Tinh cười đắc ý, cho dù cậu có được cấp trên xem trọng thế nào thì trước mặt chị hai đây, cậu cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.

Cô ta gật gật đầu rồi nói với Từ Quân Nhiên:

- Đội xây dựng của Công xã trấn Lý gia là bước cải cách mở cửa với chế độ kinh tế sở hữu tập thể lần đầu tiên, cũng như hội nghị tiễn đưa vui vẻ của ngày mai, phòng tuyên truyên của thành ủy sẽ đưa tin một cách toàn diện, đến lúc đó lãnh đạo cốt cán của thành ủy đều sẽ có lời phát biểu quan trọng để động viên công nhân trong đội xây dựng, trên cương vị mới cống hiến cho nhiều hơn nữa cho toàn thành phố chúng ta. Cậu thấy sắp xếp như vậy thế nào hả bí thư Trương?

Ánh mắt cô ta cuối cùng nhìn về phía Bí thư Trương Kính Mẫn.

Trương Kính Mẫn do dự, lúc này anh ta bỗng có chút bối rối, tất nhiên theo sự sắp xếp của Lai Nguyệt Tinh, chắc chắn ngày mai anh ta sẽ tỏa sáng, nhưng một khi cấp trên hỏi tới, công lao này sẽ không chạy khỏi tay mình, chỉ có điều làm như vậy thì dường như là nợ Hoàng Tử Tề một mối ân tình.

Trên chốn quan trường, khó trả nhất vẫn là nợ ân tình.

Trương Kính Mẫn mặc dù rất hi vọng đạt được lợi ích chính trị từ chuyện này, nhưng cũng không đến nỗi bị lợi ích chính trị làm mụ mị đầu óc. Anh ta biết rõ nếu mình thực sự gật đầu đồng ý đề nghị của Lai Nguyệt Tinh thì bắt buộc phải kéo Hoàng Tử Tề đi chung một con thuyền. Nếu chuyện này xảy ra vài tháng trước anh ta sẽ không do dự, dù sao mọi người đều thuộc thế lực của một phái bảo thủ, anh ta và Hoàng Tử Tề hợp tác với nhau cũng chả có gì to tát. Nhưng hôm nay dưới cục diện này, lực lượng bảo thủ rõ ràng rơi vào thế yếu, ít nhất là trong một thời gian ngắn, khi mà thủ trưởng số một đã rõ ràng ủng hộ việc cải cách mở cửa, chính anh ta và Hoàng Tử Tề chưa bao giờ đi gần nhau như vậy.

Trần Sở Lâm đã từng nói qua, không phải phản đối cải cách mở cửa mà là phản đối sự mạo hiểm, còn mọi chính sách có lợi cho việc nâng cao mức sống của quần chúng nhân dân, chúng ta đều ủng hộ.

Cho nên Trương Kính Mẫn không trực tiếp gật đầu như dự đoán của mọi người mà nhìn về phía Chu Dật Quần:

_ Chủ tịch thành phố, ý anh thế nào?

Chu Dật Quần sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra trong nội tâm rốt cuộc nghĩ thế nào, nghe Trương Kính Mẫn hỏi liền mỉm cười nói với Lai Nguyệt Tinh:

- Bí thư Lai, chúng ta hãy nghe đồng chí tiểu Từ giải thích đã. Tục ngữ có câu, quan huyện không bằng huyện quản, một đoàn người chúng tôi đến đây, cô không hỏi sự sắp xếp của công xã trấn Lý gia đã định bắt họ đi theo sự sắp xếp của lãnh đạo thành ủy, phải chăng ở đây có chút không hợp lý? Cho dù là lần này chúng tôi cũng là không mời mà đến.

Ông ta không khách khí như Trương Kính Mẫn, cho dù nói thế nào Hoàng Tử Tề cũng không đi chung đường với mình, đối với tâm phúc của mình Lai Nguyêt Tinh, Chu Dật Quần tự nhiên cũng có sắc mặt không tốt. Hoàng Gia là phái kiên định theo phe Bảo Thủ, mà sân sau của Chu Dật Quần lại là Hạ Thu Thực – phe cải cách tiếng tăm lẫy lừng hai phe này lại có tiếng nói chung mới lạ.

Chu Dật Quần cũng không phải dạng đầu đất, chủ ý của Lai Nguyệt Tinh hắn biết rõ, thực ra chỉ là muốn kiếm chén canh mà thôi. Nhưng lần này trong lòng Chu Dật Quần đã sớm đem những thành tích của công xã trấn Lý gia biến thành thành tích của mình. Cho dù đội xây dựng này là do Từ Quân Nhiên lập nên, Dương Duy Thiên là người hiểu chuyện, nhưng Dương Duy Thiên lại là cán bộ do một tay Chu Dật Quần đề bạt lên, vì vậy nói không ngoa thì dù luận công ban thưởng cuối cùng ông ta cũng có công. Đã vậy thì dựa vào cái gì mà ông ta phải chia chén canh đó cho Hoàng Tử Tề?

Mặt Lai Nguyệt Tinh và Hoàng Tử Tề cùng biến sắc, bọn họ đều không nghĩ đến vào đúng lúc quan trọng này Chu Dật Quần lại ra tay như vậy.

- Chủ tịch thành phố, tôi đây cũng chỉ là muốn tuyên truyền tốt hơn nữa cho toàn thành phố của chúng ta thôi, tất nhiên tòa báo tỉnh và truyền thông trung ương cũng nhanh chóng muốn tới thành phố Toàn Châu chúng ta rồi, nghe nói mấy ngày nay họ muốn đến huyện Võ Đức để phỏng vấn. Thực ra nếu có thể để cho đội xây dựng trì hoãn vài ngày đi Lĩnh Nam thì sẽ có lợi hơn cho công tác tuyên truyền.

Lai Nguyệt Tinh quyết liều mạng, chậm rãi nói, dù sao cũng là người có tội thì phải lôi tất cả cùng xuống nước.

Tính toán của cô ta rất đơn giản, nếu việc này đã có lợi, vậy dứt khoát chúng ta phải tìm một người có cùng lợi ích, nếu để chuyện của công xã trấn Lý gia trở thành đề tài thúc đẩy của chính quyền thành phố Toàn Châu, thì trong tỉnh và trước mặt truyền thông trung ương, lãnh đạo thành phố Toàn Châu có thể lộ rõ bộ mặt to tướng ra, thuận đường còn có thể kiếm không ít thành tích.

Chủ ý này là Hoàng Tử Tề nói với cô ta trước đây, dặn là có thể sử dụng trong trường hợp vạn bất đắc dĩ.

Vào ngay thời khắc này, chính là thời khắc then chốt để Lai Nguyệt Tinh làm theo suy nghĩ của mình.

Trương Kính Mẫn và Chu Dật Quần đều sững sờ, cả hai con người đều không phải không có đầu óc, đã nhanh chóng hiểu rõ Lai Nguyệt Tinh có ý gì, và cũng hiểu rằng nếu có thể xuất hiện trên mặt báo của Thủ đô và báo tỉnh thì có bao nhiêu lợi ích cho mình, tuy nhiên cái khó đạt được là vốn liếng chính trị.

Nhìn nét mặt của họ, Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, đây chính là vì sao mình phải nhắc mình việc này không phải là tin tức tốt đẹp gì, những người này khi đối mặt với sự mê hoặc của thành tích thì chắc chắn đều không cầm lòng được. Đối với bọn họ, chỉ cần là những chuyện có thể giúp được họ trên con đường làm quan thì họ sẽ hết sức tranh thủ, còn những cán bộ sơ sở có phải chịu khổ vì sự cao hứng một lúc của họ thì không phải vấn đề mà đám quan lại phải quan tâm.

Dương Duy Thiên thoáng nhìn muốn nói lại thôi, còn Hoàng Tử Tề miệng cười tươi vẻ mặt trí thức, Từ Quân Nhiên cười nhạt, nói với Lai Nguyệt Tinh:

- Bí thư Lai, xin lỗi, yêu cầu của cô tôi không làm được, chúng đã ký hợp đồng với công ty xây dựng thành phố Bằng Phi rồi.

- Hợp đồng?

Nghe xong câu nói của Từ Quân Nhiên, tất cả đều sững người lại, thi nhau nhìn Từ Quân Nhiên với ánh mắt khó hiểu cùng đợi hắn giải thích, chẳng phải đội xây dựng này và công ty xây dựng, công xã trấn Lý gia không phải là một trong các cổ đông hay sao?

Rõ ràng là xí nghiệp chế độ sở hữu tập thể, tại sao lại lấy được hợp đồng?

Nói thật, lúc này sự lí giải của các lãnh đạo đối với kinh tế hàng hóa hay kinh tế thị trường đều khiến người ta cảm thấy bất lực, bọn họ đã trải qua mười mấy năm kinh tế bao cấp, đều đã quen với việc tất cả đều dùng mệnh lệnh hành chính để giải quyết, như Lai Nguyệt Tinh, phản ứng đầu tiên khi nghe Từ Quân Nhiên nói đến hợp đồng dĩ nhiên là dùng điểm đó để nhắc nhở Từ Quân Nhiên:

- Thế này, cậu gọi điện cho xí nghiệp ở thành phố Bằng Phi nói rằng UBND thành phố chúng tôi yêu cầu, công trình khởi công chậm vài ngày, nói là lãnh đạo thành phố không thể nhân nhượng với họ được.

phì…phì!

Từ Quân Nhiên không nể mặt cười thành tiếng, đối với vị bí thư họ Lai này, hắn ta không còn gì để nói, dùng một từ không thích hợp lắm để miêu tả, người này thật sự có chút ngốc ngếch.

Chuyện lớn như vậy, cô nói ngừng là có thể dừng lại ngay sao?

Nhìn vẻ mặt của Từ Quân Nhiên, Trương Kính Mẫn và Chu Dật Quần nhìn nhau, hai người là đối thủ của nhau nhiều năm, giờ phút này bỗng có cùng cảm giác, chính là chàng trai trẻ ở trước mặt tên Từ Quân Nhiên này, dường như không thèm để đám lãnh đạo thành ủy này vào mắt, lại còn có thể cười ra thành tiếng, điều này chứng tỏ hắn không hề lo lắng.

Thanh niên đôi mươi thường có cái khí chất này, lẽ nào đại học Kinh Hoa Thủ đô lại lợi hại như vậy?

Lúc này, một giọng nói trầm tĩnh truyền đến:

- Đồng chí Từ Quân Nhiên, đồng chí không nghiêm túc như vậy, có phải đã không coi lãnh đạo thành ủy ra gì sao?

Từ Quân Nhiên ngước mắt nhìn lên, thấy Hoàng Tử Tề đang nghiêm mặt nhìn mình, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình, Hoàng Tử Tề ho lên một tiếng, trầm tĩnh nói:

- Đồng chí Từ Quân Nhiên, suy nghĩ của đồng chí như vậy là không đúng, là một người cán bộ Đảng phải kiên định phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, hơn nữa ý kiến của bí thư Lai cũng là để nâng tầm ảnh hưởng của thành phố chúng ta ra toàn tỉnh, toàn quốc mà, đồng chí cười như vậy là có ý gì?

Từ Quân Nhiên thật sự chẳng muốn ứng phó với cái tên họ Hoàng hoang tưởng đến cực độ này liền thản nhiên đáp:

- Bộ trưởng Hoàng, ngài là người thành phố, tôi cũng không giải thích nhiều về chuyện hợp đồng nữa. Tôi chỉ muốn cho các vị lãnh đạo biết, Công xã trấn Lý gia chúng tôi thực sự đã kí hợp đồng cung cấp công nhân với hợp tác xã xây dựng Lĩnh Nam rồi, đội xây dựng đúng là thuộc xí nghiệp sở hữu tập thể nhưng vấn đề là công trình mà chúng tôi thỏa thuận là chuyên xây dựng nhà xưởng cho doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, hiện nay khu phát triển kinh tế của thành phố Bằng Phi cần khởi công ngay, đội xây dựng khác của công ty xây dựng gang thép đã đến nơi, chỉ còn thiếu đội xây dựng của thành phố chúng ta. Nếu anh bắt chúng tôi phải hủy hợp đồng cũng được, vậy tôi sẽ nói ra một vài chuyện trước. Thứ nhất, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng không nhỏ, đề nghị chính quyền thành phố giúp tôi bồi thường. Thứ hai, nếu vi phạm hợp đồng, đội xây dựng của chúng tôi mất đi cơ hội tham gia công trình lần này, vậy đề nghị các vị lãnh đạo thành ủy nghĩ cách giúp chúng tôi tìm công trình khác.

Cuối cùng, Từ Quân Nhiên đưa hai tay ra nói với Hoàng Tử Tề:

- Trưởng phòng Hoàng, chẳng phải hôm qua anh nói chúng ta tính như vậy là bóc lột công nhân sao? Vậy giờ tôi nói cho anh biết, nếu trì hoãn thời gian xuất phát của đội xây dựng, đợt đầu phải trả tiền nhân công là hơn 50 nghìn, còn phải trả cho bên đầu tư thành phố Bằng Phi, tiền này anh trả nhé?

- Cậu!

Hoàng Tử Tề bị Từ Quân Nhiên làm cho biến sắc, trợn mắt nhìn Từ Quân Nhiên đầy giận dữ nhưng không nói được một câu.

0.13481 sec| 2439.414 kb