- Là như vậy, đội xây dựng của chúng ta đã tới thành phố Bằng Phi nhận công trình, hiện đang thiếu người quản lý.
- Hả?
Nghiêm Vọng Tung sững sờ, giọng nói cao vút thêm mấy nhịp.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đội xây dựng đều là lao động thanh niên, trai tráng. Cháu cũng lo lắng, đang không biết nên tìm ai tới quản lý họ. Nhưng bây giờ, cháu đã quyết định rồi, lão bí thư đi là được.
Nghe xong lời hắn nói, Nghiêm Vọng Tung và Lý Đông Viễn đều ngẩn người. Hai người liếc nhau rồi đồng loạt gật đầu.
Đều là người từng trải, dĩ nhiên Nghiêm Vọng Tung và Lý Đông Viễn đều hiểu Từ Quân Nhiên có ý gì, chỉ có điều, suy nghĩ của hắn rất đáng suy nghĩ.
Cả huyện Võ Đức này, nếu muốn tìm một người có danh tiếng vượt qua Nghiêm Vọng Tung là rất khó. Với vị trí hiện tại của ông ta, đám người tới Bằng Phi, ngoài những người làm việc chăm chỉ, vẫn không có cách nào sử dụng được. Dù sao, thế giới phồn hoa luôn có sức hút đối với con người. Nếu họ sa đà vào những thứ đó, làm chậm tiến độ công trình, dùng chút thủ đoạn tiểu xảo, một người con gái như Lâm Vũ Tình chắc chắn không thể làm gì được. Còn Trần Hoành Đào và Tào Tuấn Vĩ cũng không tiện nói, vì thế, có Nghiêm Vọng Tung ở đó quả thật là một chuyện cần thiết.
- Cũng được, nếu thế, ta sẽ nghe lời cháu.
Nghiêm Vọng Tung nhìn Từ Quân Nhiên rồi gật đầu.
Thấy ông ta đồng ý, Từ Quân Nhiên rất vui, hắn gật đầu đáp:
- Lão bí thư, bổ nhiệm của thành ủy hẳn là sẽ sớm đưa xuống chứ?
Nghiêm Vọng Tung nhướng mày, suy nghĩ trong giây lát rồi nói:
- Hôm qua, ta đã nói chuyện rõ với chủ tịch thành phố Chu rồi. Nếu không có gì thay đổi, chắc khoảng vài ngày nữa.
Từ Quân Nhiên gật đầu. Lần này, Cục trưởng Cục Công an đã bị lật đổ, trong số các Ủy viên thường vụ thành ủy, Trình Tuấn Thanh cũng đã bị thẩm tra, chắc chắn sẽ có một thời gian mất quyền. Nếu Chu Dật Quần đủ thông minh thì hoàn toàn có thể nhân cơ hội này, nhanh chóng mở rộng thế lực của mình trong toàn thành phố. Dù sao, lần này, Trương Kính Mẫn đã thiệt hại lớn rồi, ngay cả lãnh đạo Tỉnh ủy cũng có vẻ không hài lòng.
- Quân Nhiên, cháu thấy, chức vụ Cục trưởng Cục công an huyện để Lưu Liễu làm có được không?
Lý Đông Viễn bỗng nhìn về phía Từ Quân Nhiên rồi hỏi.
Ngược lại, Từ Quân Nhiên lại không ngờ Lý Đông Viễn sẽ hỏi mình như vậy. Hắn hơi do dự:
- Chú sáu, chú không định kiêm luôn chức vụ Cục trưởng Cục công an sao?
Hắn luôn nghĩ rằng, Lý Đông Viễn thích hợp làm Cục trưởng Cục công an hơn. Chẳng qua, con người Lưu Liễu cũng không có gì, mấy năm nay cũng không bị Trình Hoành Đạt mua chuộc, đủ chứng minh nhân phẩm con người anh ta. Hơn nữa, việc liên quan đến hệ thống chính pháp, Từ Quân Nhiên cũng không hiểu, chi bằng cứ nghe theo Lý Đông Viễn mà thôi.
Lý Đông Viễn gật đầu:
- Chú không cần phải kiêm nhiệm chức vụ này. Sáng nay, Bí thư Ủy ban chính pháp Tỉnh ủy Hô Duyên đã cho người hỏi ý kiến của chú, muốn chú lên Tỉnh làm việc.
- Cái gì?
Sắc mặt Từ Quân Nhiên bỗng biến đổi ngay lập tức, Hô Duyên Ngạo Ba muốn điều Lý Đông Viễn lên Tỉnh làm việc.
Kiếp trước, cùng vì được Hô Duyên Ngạo Ba coi trọng nên Lý Đông Viễn mới một bước lên mây. Không ngờ kiếp này, họ vẫn đi cùng nhau. Chỉ có điều, lần này, Lý Đông Viễn chưa chắc vì được Hô Duyên Ngạo Ba coi trọng, chỉ sợ là vì tặng một món nợ ân tình mà thôi.
- Quân Nhiên, cháu thấy chú có nên đi không?
Bất giác, Lý Đông Viễn cũng như Nghiêm Vọng Tung, coi Từ Quân Nhiên như một người có thể hỏi tư vấn. Chuyện này không liên quan gì đến tuổi tác, chỉ vì những kiến thức Từ Quân Nhiên đã thể hiện ra trong thời gian này, văn thơ có, học thuật có. Lý Đông Viễn và Nghiêm Vọng Tung cũng không phải người có lòng dạ dẹp hòi, nhìn thấy những thành tựu hậu bối đạt được, họ vui mừng không thôi.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ một lát rồi vẫn gật đầu nói:
- Chú sáu, cháu nghĩ chú nên đi.
Hắn biết, Lý Đông Viễn mà đi, lão bí thư lại tới Bằng Phi trông coi đội xây dựng, những trợ thủ có thể giúp hắn trong huyện không còn nhiều. Nhưng Từ Quân Nhiên cũng hiểu rằng, cục diện hiện nay, nếu không để Lý Đông Viễn lên Tỉnh mới gọi là ếch ngồi đáy giếng. Hiện nay, Lý Đông Viễn là cấp phó, lên Tỉnh làm việc chắc chắn sẽ được thăng lên cấp chính, ở đó vài năm hoàn toàn có thể tới làm Cục trưởng Cục công an của bất cứ thành phố nào. Lúc đó mới gọi là một bước lên mây.
- Thật ra, chú cũng không có ý kiến gì. Chú chỉ lo, chú đi rồi, lão bí thư cũng về hưu, cháu…
Lý Đông Viễn lo lắng nhìn Từ Quân Nhiên.
Không chỉ Lý Đông Viễn, ngay cả Nghiêm Vọng Tung cũng nhìn sang rồi gật đầu nói:
- Tên tiểu tử này, cháu sẽ khổ đấy nếu chúng ta không ở đây…
Nghe họ nói, Từ Quân Nhiên chỉ biết cười khổ, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng ấm áp. Không thể không nói, hai người này thực sự coi hắn là người thân. Đã đến lúc này mà họ vẫn suy nghĩ cho hắn, sợ rằng sự ra đi của họ sẽ gây ảnh hưởng với hắn.
Từ Quân Nhiên mỉm cười đáp:
- Ông Nghiêm, chú sáu, hai người không cần lo lắng cho cháu đâu. Đừng quên, cháu là ân nhân cứu mạng của đại tiểu thư nhà họ Tôn. Lại có chủ tịch Dương, tương lai là bí thư Dương giúp đỡ, cho dù có người muốn gây khó dễ cho cháu, họ cũng phải dè chừng.
Những lời này của hắn hoàn toàn không phải chuyện giật gân, bất ngờ. Trong huyện Võ Đức hiện nay, một khi Lý Đông Viễn và Nghiêm Vọng Tung đi rồi, Từ Quân Nhiên sẽ trở thành một đám lục bình không có rễ. Nhưng thật ra, đây chỉ là tình hình bên ngoài. Trên thực tế, Từ Quân Nhiên không cần lo lắng nhiều người sẽ gây khó dễ cho hắn, chưa nói đến việc, sau khi Dương Duy Thiên nhận chức bí thư còn cần đến hắn để phát triển kinh tế. Chỉ riêng các lãnh đạo thành phố, cho dù là Trương Kính Mẫn hay Chu Dật Quần, tuy không thích người trẻ tuổi như Từ Quân Nhiên nhưng họ cũng biết, người thanh niên họ Từ này không phải là người họ có thể dễ dàng đụng vào.
Có thể thu hút chuyên gia viện khoa học thủ đô tới Lĩnh Nam xây dựng đội xây dựng, nếu nói sau lưng Từ Quân Nhiên không có ô dù gì, ai tin?
Huống hồ, tuy chuyện này có vẻ không công bằng, nhưng người sáng suốt cũng biết đó là chuyện gì. Trình Hoành Đạt ngã ngựa nhanh như vậy không phải là vì Tỉnh ủy và Thảnh ủy muốn lấy nhà họ Trình để làm giảm sự tức giận của đại tiểu thư nhà họ Tôn. Là người cứu đại tiểu thư, Từ Quân Nhiên không làm lãnh đạo, không thăng chức nhưng không đến nổi bị người khác quên lãng.
Có quỷ mới biết, lúc nào nhà họ Tôn sẽ nhớ tới vị ân nhân cứu mạng này. Ngộ nhỡ đến lúc đó, Từ Quân Nhiên lại nói ra những lời không hay, liệu thành ủy Toàn Châu có thất bại hay không?
Cũng vì vậy, Từ Quân Nhiên mới bảo Lý Đông Viễn và Nghiêm Vọng Tung không cần lo lắng cho hắn, hắn đã có biện pháp ứng phó cục diện sau này.
Người làm chuyện lớn sao có thể bị chút chuyện nhỏ này làm khó cơ chứ?
Tiễn Nghiêm Vọng Tung đi, lại trò chuyện với Lý Đông Viễn về tình hình trong huyện một lát, Lý Đông Viễn nói với Từ Quân Nhiên, sau này nếu có chuyện, có thể đến Cục công an huyện tìm Lưu Liễu, ông đã lén bày tỏ thái độ với Lưu Liễu, Lưu Liễu vẫn có thể tin tưởng được.
Từ Quân Nhiên gật đầu đồng ý, hắn cũng biết, sau này mình còn muốn ở lại huyện Võ Đức, thì còn cần phải kết giao với Cục trưởng cục công an huyện Lưu Liễu này, bất kể lúc nào, chiến tuyến công an và chính trị pháp luật đều cần phải có người quen mới dễ làm việc.
Ngồi trong căn phòng vốn thuộc về Lý Dật Phong, Từ Quân Nhiên lấy bút máy, định viết vài thứ, nhưng lại do dự.
Nghiêm Vọng Tung dùng cái giá về hưu của mình, giành được sự ủng hộ của Chu Dật Quần, còn người ông ủng hộ, là Từ Quân Nhiên.
Dựa theo cách nghĩ của Nghiêm Vọng Tung, sau khi mình về hưu, đồng nghĩa giao quyền lực của huyện Võ Đức lại cho Dương Duy Thiên, mục đích của ông rất đơn giản, đó là hy vọng Dương Duy Thiên có thể cố gắng hết sức đề bạt Từ Quân Nhiên, đợi đến khi Từ Quân Nhiên làm đến cán bộ cấp trưởng phòng, có được mối quan hệ rồi, Chu Dật Quần sẽ ủng hộ Từ Quân Nhiên.
Không thể không nói, nếu Từ Quân Nhiên không trọng sinh, tính toán này của Nghiêm Vọng Tung rất thành công, có thể nói là thanh vân đại lộ, chỉ cần Từ Quân Nhiên tuần tự làm tốt công việc hiện tại theo từng bước, tiền đồ sau này chắc chắn sáng sủa hơn bây giờ nhiều, có được sự ủng hộ của lãnh đạo cấp chánh sở, dù sao cũng mạnh hơn hiện tại.
Nhưng trên thực tế, Từ Quân Nhiên chỉ có thể cảm khái tạo vật trêu người.
Bản thân mình bây giờ, còn phải để ý đến thái độ của Chu Dật Quần sao?
Sau khi Từ Quân Nhiên tự hỏi, đáp án rất rõ ràng, chỉ cần mình làm tốt công việc hiện nay, sau này hoàn toàn có thể có lối đi riêng.
Triết học có nói mâu thuẫn chủ yếu và mâu thuẫn thứ yếu, Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ cục diện hiện nay mình gặp phải, Nghiêm Vọng Tung có lòng tốt, hy vọng có thể đẩy mình lên con thuyền lớn của Chu Dật Quần, đặt nền tảng giúp con đường làm quan sau này của mình trở nên tốt đẹp. Nhưng Từ Quân Nhiên biết, mình căn bản không cần suy nghĩ đến chuyện đó, chỉ cần tạo ra được đặc sắc kinh tế từ trấn Lý Gia đến huyện Võ Đức, không cần nói ai khác, ngay cả vị đứng đầu tỉnh ủy Chu Đức Lượng kia cũng sẽ không bạc đãi mình.
Dựa vào ý tứ trong lời nói của Chu Đức Lượng, bài viết đó của mình e là đã thu hút sự chú ý của không ít người rồi, sở dĩ không có ai đến tìm mình, e một mặt là vì không biết được thái độ của bên trên, mặt khác, không rõ mình có phải là người của nhà họ Tào không. Đã như vậy, trước khi các thế lực khác ra tay hoặc phê bình mình, Từ Quân Nhiên nhất định phải làm xong các hạng mục từ trấn Lý Gia đến huyện Võ Đức, dựng một cái sạp thật lớn, như vậy, sẽ tạo ra thành tích, trở thành tiêu điểm, khiến cho ông cụ kia phải lên tiếng, đợi đến khi đại cải cách vào cuối những năm tám mươi, chắc chắn mình sẽ trở thành mũi nhọn tiên phong trong phe cải cách, đã có cái mũ này trên đầu, còn sợ gì sau này làm quan không thuận lợi.
Không thể không nói, lợi ích to lớn nhất sau khi Từ Quân Nhiên trọng sinh, đó là nắm chắc được phương hướng lớn, tuy hắn không biết rõ cụ thể phải làm gì, nhưng phán đoán đối với đại cuộc thì người thường không thể nào sánh kịp, điều này giúp Từ Quân Nhiên ít nhất cũng sẽ không đi nhầm đường.
Trầm ngâm trong chốc lát, Từ Quân Nhiên cầm bút máy lên viết vài chữ trên giấy, bao gồm nền tảng nuôi cá ruộng lúa, công ty xây dựng và nhà máy bia, do dự một chút, hắn cảm thấy, chỉ có những thứ này, hình như chưa đủ để được coi trọng, dù sao cái bên trên muốn thấy, là thành tích thật sự, nếu trong vòng một hai năm mình có thể khiến công xã trấn Lý Gia phát triển, đồng nghĩa trở thành ngọn cờ lớn trong phe cải cách, có công đầu này, mình không sợ gì nữa.
Có điều, trừ những thứ này, huyện Võ Đức hiện nay, còn có thể làm gì nữa?
Chau mày, Từ Quân Nhiên cầm bút lên vẽ cả nửa ngày, phát hiện, hiện nay dù huyện Võ Đức muốn làm xí nghiệp gì, đều không thể vượt qua được chuyện phiền phức nhất, đó chính là vấn đề giao thông.
Đường của huyện Võ Đức, quá tệ!
Giao thông phát triển, liên quan đến chuyện kết nối thuận lợi giữa một khu vực với thế giới bên ngoài, có thể nói không khoa trương, giao thông một khu vực có phát triển hay không, quyết định phát triển kinh tế của khu vực này có thể duy trì ổn định lâu dài không. Nhưng đáng tiếc là, giao thông của huyện Võ Đức, thực sự khó khiến người ta vui vẻ được.
Ngay cả đường ở trong huyện thành, đều là đường đất gồ ghề, chỉ cần đến mùa mưa tuyết, đường trong cả huyện bắt đầu lầy lội không chịu được, đi ra ngoài phải mang ủng mới đi được, chứ đừng nói gì đường của những công xã, đội sản xuất bên dưới, căn bản muốn đi từ công xã đến huyện thành, lái máy kéo cũng phải mất đến mấy giờ đồng hồ.
Nếu muốn làm giàu, trước tiên phải sửa đường, khẩu hiệu này hiện nay vẫn chưa được nói ra, nhưng Từ Quân Nhiên biết rõ, muốn phát triển kinh tế nhất định phải cải thiện điều kiện giao thông.
- Sửa đường!
Từ Quân Nhiên viết hai chữ này xuống giấy, sau một khắc sắc mặt không khỏi nở nụ cười khổ.
Biết dễ làm khó, nói ra thì đơn giản, đến khi làm, lại không dễ dàng như vậy.
Nhất là với tình hình tài chính của huyện Võ Đức hiện nay, muốn sửa một con đường, dễ như vậy sao? Từ Quân Nhiên không phải không hiểu rõ tình hình này, nhưng hắn cũng rõ, nếu không sửa đường, huyện Võ Đức thật sự không thể phát triển.
Nuôi cá ruộng lúa là hạng mục tốt, nhưng thật sự mang đến lợi nhuận, là phải bán được sản phẩm ra bên ngoài. Còn nhà máy bia cải chế thành nhà máy rượu trắng, nếu không có giao thông tốt, những thứ này không bán được không nói, giữ mãi trong tay chẳng thể nào bán thành tiền được, ngược lại còn vướng víu.
Có điều, chi phí sửa đường không hề thấp, với tài chính của huyện Võ Đức hiện tại, đừng nói muốn xây dựng một con đường quốc lộ thông lên thành phố, mà ngay cả đường trong huyện, cũng chẳng thể nào tu bổ được, Cục giao thông là nha môn thanh thủy, hàng năm có chút kinh phí tu sửa đã không tệ rồi.
Cái thời đại ngay cả dùng viết cũng xa xỉ, có thể trông cậy vào khoản tiền lớn của tài chính huyện.
Đợi đã, bút?
Đầu Từ Quân Nhiên như bị sét đánh, lập tức ngẩng ra.
Thời đại này, kinh tế lạc hậu thời gian dài, một trong những tai hại trong thể chế kế hoạch kinh tế, chính là những xa xỉ phẩm tầm thường trong mắt người đời sau, hiện nay lại là hàng hiếm.
Giống như, bút máy.
Có lẽ không ai tin, những đứa trẻ những năm 70-80 lúc đi học, đều dùng bút lông, vì bọn họ không mua nỗi bút chì. Còn bút máy càng không cần phải nói, cái đó chỉ những người có thân phận địa vị mới dùng được. Trong tình hình này bút máy là một xa xỉ phẩm thuần túy, dùng ít chút nào hay chút đó, dĩ nhiên là không tiện phổ biến rộng rãi ở các trường tiểu học nông thôn, dù sao hiện nay mọi người đều dựa vào công điểm, tem phiếu để duy trì kế sinh nhai, mua viết máy cho tụi trẻ đi học, tuyệt đối không thể làm được.
Mà ở những thành phố lớn, công nhân cũng bắt đầu cho trẻ em dùng bút máy đi học, dù sao so với thu nhập chưa đến 100 tệ một năm ở nông thôn, tiền lương mấy chục tệ mỗi tháng của công nhân vẫn có thể mua nỗi cây viết máy vài đồng kia.
Mấu chốt nhất là, huyện Võ Đức có một mỏ quặng gra-phít, tuy trữ lượng không lớn, nhưng Từ Quân Nhiên biết, nơi này có thể chèo chống được một công xưởng loại hình nhỏ. Hơn nữa, mỏ quặng gra-phít này, nếu Từ Quân Nhiên nhớ không nhầm, cách công xã trấn Lý Gia một con núi nhỏ không xa, lúc đầu được Long Ngâm Nguyệt phát hiện.
Gra-phít, dĩ nhiên là nguyên liệu chính để sản xuất bút máy.
Kiếp trước, huyện Võ Đức đã có người nhận thầu mỏ gra-phít, lập một xưởng nhỏ, sau đó đã kiếm được một khoảng tiền, sau này mỏ gra-phít khai thác gần cạn kiệt, mới đóng cửa chỗ đó lại, nhưng nghe nói cũng kiếm được gần cả triệu lợi nhuận.
- Không cần cả triệu, chỉ cần vài trăm ngàn là được rồi.
Từ Quân Nhiên im lặng suy nghĩ, âm thầm nói.
Thời này muốn sửa đường không nhiều hạn chế như sau này, chỉ cần có đủ tiền mua vật liệu sửa đường, chuyện còn lại Từ Quân Nhiên sẽ có cách giải quyết, chí ít về vấn đề nhân công, Từ Quân Nhiên hoàn toàn không lo thiếu, hắn chỉ cần bảo Dương Duy Thiên hạ lệnh xuống, các công xã trong huyện sẽ cho người đến giúp. Điểm lợi của kinh tế kế hoạch, là có thể tập trung tinh lực xây dựng, căn bản không cần như sau này, cân nhắc tiền nhân công, lại cân nhắc thêm cả chi phí vật liệu…
Chỉ có điều chuyện này hiện vẫn chỉ là suy nghĩ của hắn, nhà máy bút máy Từ Quân Nhiên cảm thấy phải làm trước Nhà máy rượu trắng, dù sao cái này không cần phải tốn sức lực gì, chỉ có vấn đề thiết bị, Từ Quân Nhiên thật sự không biết làm sao kiếm được.
“Không bột đố gột nên hồ.”
Thở dài một hơi, Từ Quân Nhiên dần buông bút máy xuống, bất đắc dĩ nở nụ cười khổ.
“Hành đại đạo, dân vi bản, lợi thiên hạ.”
Viết mấy từ này lên sổ, Từ Quân Nhiên lắc đầu, bỗng nhiên có chút thổn thức không thôi.
Hắn biết rõ, sau khi trọng sinh mình lựa chọn con đường này, chắc chắn sẽ có rất nhiều chôn gai. Cho dù trước mặt có một ngọn núi lớn, hay ẩn chứa biết bao nhiêu đối thủ trên đường, chỉ cần mình không cẩn thận một chút, rất dễ bị người ta đánh bại, nhưng Từ Quân Nhiên tin, chắc chắn mình sẽ đi đến đỉnh.
Bất kể như thế nào, ông trời đã cho mình cơ hội làm lại lần nữa, đền bù tiếc nuối, Từ Quân Nhiên không muốn bỏ qua, cũng không muốn sai lầm. Kiếp trước cha nuôi đã mang theo tiếc nuối qua đời, kiếp này, mình nhất định phải thay đổi vận mệnh.
Nằm trên giường, Từ Quân Nhiên xuất thần nhìn ngoài cửa sổ, hắn biết rõ, bắt đầu từ ngày mai, mình phải đối diện với cục diện mới, Lý Đông Viễn và Nghiêm Vọng Tung đi lần này, trong một khoảng thời gian, ở huyện Võ Đức mình có thể có được trợ giúp, chỉ có Dương Duy Thiên vẫn chưa ổn đinh, còn về Tần Quốc Đồng, chắc hẳn sẽ ngồi lên ghế Chủ tịch huyện.
- Tần Quốc Đồng, hãy hưởng thụ những ngày vui vẻ không nhiều này đi.
Từ Quân Nhiên dần nhắm mắt, trong lòng hiện lên suy nghĩ này.
Có lẽ không lâu nữa đã bắt đầu nghiêm trị rồi, chắc chắn sau Đại hội nhân dân lần này, Nghiêm trị sẽ chính thức triển khai, đến lúc đó mình có rất nhiều cơ hội để chỉnh đốn cha con nhà họ Tần.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng dần leo lên giữa bầu trời, ánh trăng chiếu xuống huyện Võ Đức, tối nay, không chỉ mình Từ Quân Nhiên khó ngủ.
- Cô út, cô muốn ở lại chỗ này?
Tôn Vũ Hiên kinh ngạc, khó hiểu nhìn vẻ mặt rất bình tĩnh của Tôn Tĩnh Vân.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo