Anh chớp chớp đôi mắt màu đen, đột nhiên nghĩ đến cái gì. Chẳng lẽ là cô ấy tới tháng kinh sao?

Cũng đúng, Mễ Nặc cũng đã mười bốn tuổi, có cũng bình thường.

Trước kia là ăn không ngon, dinh dưỡng không đủ, dẫn đến phát triển sinh lý quá muộn, hiện tại tới cũng là có thể hiểu được.

Mục Lương cảm giác mình có trách nhiệm này, phải làm cho Mễ Nặc biết rõ về một chút kiến thức cơ bản về sinh lý cơ thể mới được.

Dù sao, ở bên kia Địa Cầu, trong giờ học sinh học, lão sư đều sẽ nhắc đến.

Bên này không có người nào biết để có thể phổ cập khoa học, Mục Lương đã cảm thấy mình phải có chút trách nhiệm phổ cập một chút kiến thức sinh lý cơ thể thiếu nữ, miễn làm cho thiếu nữ không quá khủng hoảng về một số sự thay đổi.

Mễ Nặc lau hộp đồ ăn xong, quơ quơ đầu, những hạt cát trên đỉnh đầu rơi xuống.

-…

Mễ Nặc vừa định trả lời, đã thấy ánh mắt Mục Lương khá là quái dị.

Cô vội vã cúi đầu quan sát bản thân chính mình, nói:

- Mục Lương, ngươi làm sao nhìn ta như vậy?

- Trên người ta có phải là có rất nhiều cát hay không?

Mễ Nặc dùng hai tay vuốt y phục trên người mình.

- Không có rất nhiều cát.

Mục Lương khoát tay.

Biểu cảm của anh chăm chú nhìn thiếu nữ, ôn hòa tiếng nói:

- Mễ Nặc, nếu là con gái tới cái kia thì rất bình thường, ngươi không cần sợ hãi, ngươi mười bốn tuổi mới đến đã là cực kỳ muộn.

- À?

Mễ Nặc mờ mịt chớp chớp con mắt màu xanh lam, hoàn toàn nghe không hiểu Mục Lương đang nói cái gì.

Mục Lương nhìn thấy phản ứng của Mễ Nặc, đã cảm thấy là cô có điểm khó có thể tin được.

Anh tiếp tục phổ cập kiến thúc khoa học nói:

- Mỗi tháng, con gái tới một lần là chuyện rất bình thường, ngươi không tin có thể đi hỏi Thấm Lan về vấn đề ấy một chút, hoặc là chị của ngươi.

- Mục Lương, ngươi đang nói cái gì mà ta nghe không hiểu?

Khuôn mặt của Mễ Nặc đỏ lên, xấu hổ hô:

- Mấy ngày hôm trước, ta vừa mới đến, hiện tại làm sao có khả năng lại tới nữa?

Cô gái không ngốc, nghe được một tháng tới một lần, cũng biết Mục Lương nhất định là đang hiểu lầm cái gì đó.

- À?

Bây giờ, đến phiên Mục Lương ngẩn ra, là hiểu lầm lẫn nhau.

Anh chớp chớp hai mắt, nghi ngờ hỏi:

- Ngươi biết?

- Ta… Ta đương nhiên đã biết.

Mễ Nặc đỏ mặt cúi đầu.

Lúc trước, cô không biết, lúc mới tới cực kỳ cảm thấy kinh ngạc, khó chịu, còn tưởng rằng bị bệnh.

May mắn chính là, Nguyệt Thấm Lan đã phát hiện ra cô đã tới chu kỳ kinh nguyệt.

Ở lại trợ giúp và nói cho cô hiểu, Mễ Nặc mới biết được đây là một chuyện rất bình thường, không cần hoảng hốt và khủng hoảng tinh thần.

- Khái khái… Vậy vừa rồi ngươi bị làm sao mà bộ dạng rầu rĩ có vẻ không vui?

Mục Lương nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Lúc này, anh có chút hơi lúng túng, hình như là đã có điểm gì đó hiểu lầm ở đây.

- Là hạt cát, hiện tại toàn bộ cung điện khắp nơi đều là cát.

Mễ Nặc đỏ mặt nói.

Từ lúc tiến vào Rừng Vạn Khô, bão cát nhiều vô số, trong cung điện cũng có rất nhiều cát bay vào.

Chỉ là trong vòng một ngày, mặt sàn, bệ cửa sổ, mặt bàn… Đều văng đầy cát dày một lớp.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Mễ Nặc buồn bực, quét dọn vừa xong, lập tức gió lớn làm cho cát bay thành một lớp khác.

- Nguyên nhân lại là hạt cát.

Khóe miệng của Mục Lương co lại.

Anh quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhìn giấy trắng trên cửa sổ đã đầy cát.

Từ khi có giấy, sau đó cửa sổ phủ thành chủ đã dùng tới giấy để cửa sổ.

- Nhẫn nại vài ngày, chỉ còn cách là rời khỏi Rừng Vạn Khô thì sẽ tốt hơn.

Mục Lương cũng không có biện pháp nào quá tốt.

Bão cát của Rừng Vạn Khô quá lớn, không có cách nào có thể xử lý được.

- Ta biết.

Mễ Nặc không dám đối diện với Mục Lương.

Cô mở ra hộp đồ ăn, pha một cốc trà, đặt ở trước bàn đọc sách.

Hiện tại, bầu không khí trong thư phòng nhất thời có chút yên tĩnh, chỉ có âm thanh bão cát truyền đến ở bên ngoài cửa sổ.

Cộc cộc cộc…

Cũng không lâu lắm, đã truyền đến tiếng đập cửa, phá vỡ cái không khí ngột ngạt.

- Tiến vào đi.

Mục Lương cất giọng nói.

Kẽo kẹt ~~

Nguyệt Phi Nhan đẩy mở cửa đi vào, nhìn thoáng qua Mễ Nặc.

Cô giơ giơ vật trong tay lên, nhẹ nhàng khoan khoái tiếng nói:

- Mục Lương, hành hoang thương nhân cầm đến một khối Lưu Ly muốn giao dịch.

- Ồ? Lưu Ly?

Mục Lương nhíu mày, tay cấm lấy thứ kia.

Anh liếc nhìn một vật dạng khối trong suốt lớn khoảng chừng quả đấm, nhẹ giọng nói:

- Ta nhìn thấy giống như thủy tinh.

- Thủy tinh? Chính là thứ lúc trước ngươi để cho ta nung ra?

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc nói.

Trước đó vài ngày, cô đã dùng một ít cục đá hoặc có thể nói là dùng tảng đá gõ bể thành những hạt cát, tới nấu một ít gì đó, thu được một ít vật phẩm hình dáng trong suốt.

- Đúng vậy, thứ này bọn hắn có nói là lấy từ chỗ nào tới không?

Mục Lương hiếu kỳ hỏi.

Có thể làm ra thủy tinh trong suốt như vậy, ít nhất kỹ thuật chế luyện cũng vô cùng cao minh.

- Cũng không nói gì, bọn hắn muốn dùng khối thủy tinh này đổi thành hai chén mì.

Nguyệt Phi Nhan bỉu môi nói.

Cô biết thủy tinh là có thể nấu từ hạt cát, đã mất đi hứng thú đối với vật này.

- Nói cho bọn hắn biết, muốn ăn thức ăn hay mua đồ dùng thì hãy dùng tinh thạch hung thú mua.

Mục Lương lắc đầu, trả lại thủy tinh.

Hắn nhàn nhạt nói:

- Thứ ấy không có giá trị gì quá lớn, nói cho người ở Phố Buôn Bán, tất cả mọi thứ chỉ có thể dùng tinh thạch hung thú để giao dịch.

Nếu như ở vùng đất chết Mạc Thật này, thức ăn mới là có giá trị nhất, cũng chỉ có những đại nhân vật không thiếu ăn, mới đi truy tìm cái gì gọi là Lưu Ly.

Dù là Lưu Ly chân chính, Mục Lương cũng chướng mắt, không phải không đủ tốt, là cảm thấy không có tính thực dụng gì cả.

- Được.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu.

Cộc cộc cộc…

Cửa thư phòng lại bị gõ lần nữa.

- Mục Lương đại nhân, có tình báo truyền đến.

Ngôn Băng cầm một tờ giấy đem được.

- ồ? Là Ly Nguyệt có tin tức?

Mục Lương tiếp nhận tờ giấy nhìn một cái.

- Đúng.

Ngôn Băng gật đầu.

Khi Tán Viêm tới hội báo hành hoang thương nhân, Ly Nguyệt nhận được mệnh lệnh đi cùng giám sát.

Hiện tại, viết cụ thể một vài tin tức ở trên tờ giấy này, để cho cô trước tiên truyền trở về.

Mục Lương nhìn xong nội dung trên tờ giấy, bình tĩnh nói:

- Hãy cứ theo dõi Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, ngược lại có thể tăng thêm ít giá cả.

Bọ Cánh Cưng Lấp Lánh sinh rất nhiều con, con của nó lại sinh ra rất nhiều Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, vừa đúng lúc có thể bán một ít ra bên ngoài.

Ngược lại, tuổi của Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng cũng chỉ có một hai năm, nhưng lại phải nuôi sống cơ thể bằng cách ăn lá cây xanh.

Hoàn toàn chỉ có thể thực hiện phương pháp buộc chặt tiêu thụ, mua một con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, còn phải lại mua một phần lá xanh làm thức ăn gia súc.

Hơn nữa, lá xanh thức ăn cho gia súc vẫn là kế hoạch lâu dài, đại diện cho một phần kinh doanh liên tục không ngừng.

…..

Quán mì ở Phố Buôn Bán.

Nhân viên công tác cầm cái khăn lau lau bàn, thường thường nghiêng đầu quan sát đánh giá hai vị khách nhân ngồi trong tiệm.

- Cô lỗ cô lỗ ~~ –

Cái bụng của Ngõa Nhĩ Cam phát ra tiếng vang, hắn vô cùng đói.

- Là ai nghĩ dùng Lưu Ly giao dịch?

Nguyệt Phi Nhan mặc áo bào rộng thùng thình đi vào quán mì.

Cô cởi cái nón che bão cát, lộ ra mái tóc màu đỏ hồng, dung nhan xinh đẹp.

Từ khi vào Rừng Vạn Khô, bão cát không dừng phút giây nào, ra cửa cũng cần phải mặc vào áo bào ngăn cản bão cát, nếu không chẳng mấy chốc toàn thân sẽ phủ đầy cát bụi.

- Nguyệt Phi Nhan đại nhân, chính là hai vị khách nhân này.

Nhân viên công tác vội vã giơ ngón tay hướng về Ngõa Nhĩ Cam và Đạt Tư.

- Lưu Ly là của các ngươi sao?

0.17619 sec| 2445.297 kb