Bây giờ, Ngải Lỵ Na đang ở cùng với Vưu Phi Nhi, nếu không cũng sẽ ở tại tầng thứ nhất này. - Ta hiểu rồi.

Y Lệ Y hiểu đây chính là hậu đãi của Mục Lương đối với cô.

- Đây là chìa khóa của ngươi, còn được ứng trước 100 điểm cống hiến trước thời hạn.

Nguyệt Thấm Lan đưa đến một chùm chìa khóa 693 và một tờ giấy.

- Điểm cống hiến?

Y Lệ Y nghi ngờ nhận lấy tấm phiếu.

Cô phát hiện trên tấm phiếu có in một biểu mẫu, còn có một con dấu gồm 100 con số.

- Đây chính là tiền của cư dân thành Huyền Vũ, có thể dùng để trao đổi vật phẩm.

Nguyệt Thấm Lan giới thiệu đại khái.

Cô biết gần đây Mục Lương đang nghiên cứu làm sao để lợi dụng Trà Thụ Tinh Thần, hình như là muốn làm ra một cái tiền giấy gì đó.

- Ồ àh, ta hiểu rồi.

Y Lệ Y chợt nhận ra.

- 100 điểm cống hiến này là tiền lương trả trước, sẽ được khấu trừ vào tiền lương của mỗi tháng.

Nguyệt Thấm Lan giới thiệu cụ thể.

Tất cả nữ nhân đều có thể được lãnh tiền lương, chỉ có điều ở trong Phủ Thành Chủ là bao ăn bao ở, mới khiến các cô không có nơi nào để tiêu điểm cống hiến.

Còn những thứ khác, mọi người đều phải dùng điểm cống hiến để trao đổi, ví dụ như một số bàn làm việc đều phải như vậy.

Chỉ là rẻ hơn rất nhiều so với những dân cư khác, hoàn toàn có thể nói là giá vốn.

Tất cả những điều ấy đều là do Mục Lương yêu cầu, không thể để cho những người của Phủ Thảnh Chủ quá lãng phí, cũng không thể tay không mà lấy.

- Ta hiểu rồi.

Y Lệ y cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

Có thể phân cho cô một căn nhà đã là rất tốt rồi, phần còn lại là phải dựa vào bản thân phấn đấu mà kiếm lấy.

- Ta dẫn ngươi đến Phòng Giao Dịch để đổi ít đồ!

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn căn nhà trống không.

- Làm phiên ngươi rồi.

Y Lệ Y lễ phép nói.

- Đi thôi.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã cười, dẫn đầu đi ở phía trước.

Y Lệ Y theo ở phía sau, nhìn bóng lưng tao nhã và đoan trang của Nguyệt Thấm Lan, không hiểu sao lại có chút áp lực.

Phòng Giao Dịch gần ngay Khu vực trung ương, đi xuống từ tầng thứ nhất của Khu vực trung ương, đi không bao lâu thì liền đến.

Lúc này, Phòng Giao Dịch vô cùng vắng vẻ.

Dù sao các cư dân đều đã vào xưởng để làm việc, chỉ có lúc tan làm, Phòng Giao Dịch mới có thể náo nhiệt lên.

Phòng Giao Dịch hiện tại đã mở rộng hơn, lớn hơn vài lần so với trước đó, hoặc gọi là nhà kho thì cành thích hợp hơn.

- Nguyệt Chủ đại nhân.

Nhân viên công tác cung kính nói.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ gật đầu.

Cô nhẹ giọng nói với Y Lệ Y:

- Ngươi vào trong lựa đi! Phía trên đều có đánh dấu cụ thể là cần bao nhiêu điểm cống hiến.

- Được.

Y Lệ Y mang theo sự tò mò tiến vào nơi giao dịch.

Cô ngạc nhiên phát hiện Phòng Giao Dịch vô cùng lớn, bên trong có rất nhiều giá đỡ, còn có mộ vài bộ bàn ghế.

- Bàn cần một bộ, ghế cũng như vậy.

Y Lệ Y nghiêm túc suy nghĩ về những thứ cần thiết trong cuộc sống.

Ngược lại cô chưa nghĩ đến nên bố trí căn nhà như thế nào, chỉ cần có thể ở được đã là vô cùng tốt rồi.

- Vị đại nhân này, ngươi có thể xem phương án sửa chữa của chúng tôi một chút.

Nhân việ công tác nhẹ giọng đề nghị.

- Phương án sửa chữa?

Khuôn mặt tươi cười của Y Lệ Y tràn đầy nghi hoặc.

- Ngài xem một chút là sẽ hiểu ngay.

Nhân viên công tác đưa đến mấy bản vẽ.

- Được, để ta xem thử.

Y Lệ Y cầm lấy bản vẽ ra xem.

Cô nhìn cách bày trí bên trong bản vẽ, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.

- Phố Buôn Bán chính là dùng loại thiết bị lắp ráp này.

Nguyệt Thấm Lan thanh lịch nhắc nhở.

Tấm bản vẽ ấy đã được cải tạo qua, không lòe loẹt giống như những cửa hàng ở Phố Buôn Bán, càng cầu kỳ thì càng thực dụng.

- Chẳng trách lại quen mắt đến như vậy.

Y Lệ Y chợt gật đầu.

Cô nhìn vào giá ở một bên góc bản vẽ: 550 điểm cống hiến.

- Quá đắt rồi.

Y Lệ Y lắc đầu.

Cô xem qua giá của một vài bộ bàn ghế đơn giản, hai cái cộng lại cũng mới chỉ hơn hai mươi điểm cống hiến.

- Có phương án giá rẻ.

Nhân viên công tác lại lấy ra một bản vẽ đưa đến.

Bản vẽ kia là do một số cư dân bày phối ra, hoàn toàn phù hợp với mức tiêu phí của mọi người trong giai đoạn này.

- 72 điểm cống hiến sao?

Y Lệ Y kinh ngạc nhấc đôi lông mi lên.

- Bàn ở chỗ chúng tôi có các giá khác nhau.

Nhân viên công tác nhắc nhở và giải thích:

- Những đồ dùng được lựa chọn trên bản vẽ này là rẻ nhất rồi.

- Được, dựa theo phương án đó làm cho ta một bộ.

Y Lệ Y cảm thấy như vậy sẽ có thể tiết kiệm được không ít phiền phức.

- Dạ vâng, ta lập tức cho người sắp xếp đến trước nhà.

Nhân viên công tác cung kính nói.

Phòng Giao Dịch hiện nay đã có rất nhiều nhân viên công tác phụ trách vận chuyển.

- Đại nhân, cho ta mượn phiếu điểm một chút.

Nhân viên công tác cung kính nói.

Y Lệ Y đưa đơn qua.

Nhân viên công tác cầm lấy phiếu điểm, lấy ra một con dấu ‘vô hiệu’, đè lên chữ số 100 và điền lý do ở bên cạnh.

Nhân viên công tác lại sử dụng hai con dấu số lẻ, in con dấu số 28 xuống bên cạnh.

Hắn còn phải ghi lại đơn giao dịch ấy trên quyển sổ, để thuận tiện cho việc kiểm tra sổ sách sau này.

- Thì ra là làm như vậy.

Y Lệ Y cảm thấy mới mẻ, cầm lại trang giấy.

- Sau này ngươi có dư điểm cống hiến, có thể tìm thợ trang trí để chỉnh lại đồ dùng trong nhà.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nhắc nhở.

- Thợ trang trí?

Y Lệ Y kinh ngạc nói.

Nguyệt Thấm Lan giới thiệu:

- Là người chuyên môn lắp đặt thiết bị trong nhà, còn có thể giúp làm sao thế nào để lắp đặt thiết bị.

Phố Buôn Bán chính là do thợ trang trí phụ trách.

Trong thợ trang trí thường có vài công nhân, bọn họ từ trên bản vẽ mà Mục Lương cho học được không ít thứ, họ đã tự có thể thiết kế và trưng bày đồ dùng trong nhà làm sao cho càng đẹp mắt hơn.

Ví dụ như vậy cũng có không ít, mọi người vì điểm cống hiến mà liều mạng học tập, dù sao cũng là nghề để nuôi sống gia đình sau này.

- Lại còn có một chức vụ như vậy nữa.

Y Lệ Y ngạc nhiên nói.

Cô phát hiện công việc ở thành Huyền Vũ được chia thành rất nhiều loại, không giống như một vài thành lớn khác, chỉ có một số chức vụ, còn lại chỉ có thể đi làm các công việc nặng nhọc.

Ví dụ như, đi đến những nơi rất xa để vận chuyển cây khô, xây dựng tường thành… để đổi lấy thức ăn.

- Phòng Giao Dịch ngoại trừ các đồ dùng bên ngoài, còn có thể trao đổi thức ăn.

Nguyệt Thấm Lan chỉ qua giá hàng bên kia.

- Đúng rồi, sau này phải tự mình nấu đồ ăn rồi.

Y Lệ Y phản ứng lại.

Cô đi đến một vài giá hàng để xem thức ăn, phát hiện bên trên các giá hàng còn để một số bảng gỗ.

- Thịt tươi của Lợn Rừng Tám Răng Nanh, một cân chỉ cần ba điểm cống hiến.

Y Lệ Y cầm lấy một bảng gỗ đọc lên.

- Nếu như đại nhân cần thịt, thì để ta vào hầm đá lấy cho ngài.

Môt nhân viên công tác xoay người đi vào hầm đá nhỏ.

Hầm đá nhỏ ấy cũng không phải là kho lạnh của Băng Minh Xà, mà là một chỗ để thịt tươi tạm thời, đá ở bên trong là từ kho lạnh chuyển đến đây.

Nhân viên công tác lấy ra một miếng thịt tươi lớn, trưng bày đặt trên thớt gỗ.

- Vậy cho ta một cân đi.

Y Lệ Y nhìn khí lạnh của miếng thịt tươi.

0.17063 sec| 2432.719 kb