Chuyện này phải dứt khoát, Tả Thiếu Dương nghĩ, ở Cù gia mình đã nói rõ thế rồi, bây giờ lại tỏ thái độ ỡm ờ, nha đầu Răng Thỏ đó sẽ nghĩ thế nào? Tư vị bị người ta hiểu lầm không phải dễ chịu gì, dứt khoát cho hai bên thanh thản, chứ tình cản không rõ ràng đó thì mâu thuẫn chỉ tăng không thể giảm.
Tả Thiếu Dương suy nghĩ kỹ rồi dõng dạc nói:” Cha, mẹ, xin cha mẹ yên tâm, con không định sống độc thân cả đời, con tin mình có năng lực cưới cho cha mẹ một nhi tức phụ vừa ý, hương hỏa Tả gia ta sẽ không đoạn tuyệt đâu. “
Thấy tỷ tỷ định nói, liền chặn trước:” Tỷ tỷ, đừng nói nữa, đệ cưới thê tử cũng không chỉ nghĩ cho bản thân, còn phải biết hiếu thuận với cha mẹ.”
Cả nhà im lặng, Tả Quý thấy nhi tử nói hợp tình hợp lý, dù luyến tiếc chỉ biết thở dài:” Nếu vậy để thuận theo tự nhiên đi.”
Thấy Tả Quý đều nói thế rồi, Lương thị tất nhiên không nói gì thêm, tiếc nuối thở dài:" Vậy lát nữa mẹ sẽ đi nói với họ một tiếng, hôn sự này coi như bỏ. Phải rồi, thuận tiện phải xin củ sâm về."
Với bà củ sâm này là vốn liếng cưới tức phụ cho nhi tử, nếu Bạch Chỉ Hàn không thể làm tức phụ nhà mình, tất nhiên phải lấy về, kiếm tức phụ khác, đây là chuyện rõ ràng, đơn giản, bà không lăn tăn áy náy gì.
Sợ mọi người tiếp tục đề tài này, Tả Thiếu Dương nói lảng đi, quay sang Hầu Phổ:” Hôm nay trên thành lâu, đệ thấy phản quân cực đông, phải tới vài vạn, còn chúng ta vừa bị đánh bất ngờ, lại chỉ có vài ba nghìn người, tường thành không đủ chắc, nhưng địch đa phần chỉ bắn cung, số lên thành không nhiều, đến giờ đệ vẫn lạ, nếu quyết tâm có khi chúng đánh một trận là có thể hạ được thành rồi.”
Hầu Phổ nhíu mày:” Thế sao, hôm nay cả ngày ta bận rộn ở huyện nha, huyện lão gia bảo phải thủ nha môn đề phòng có kẻ thừa cơ xúi bẩy gây bạo loạn, nên không rõ tình hình. Nếu thế thì lạ đấy, lạ đấy ... Để ta nghe ngóng xem.”
Đang trò chuyện thì bên ngoài có tiếng rầm rập từ xa tới gần, mặt đất cũng chấn động.
Hầu Phổ đứng ngay dậy:” Là kỵ binh, chắc là quân ta về rồi.”
Đúng là đại đội kỵ binh, không thứ gì ở thời đại này tạo ra được sự chấn động như vậy, Tả Thiếu Dương chạy nhanh ra ngoài, he hé cửa sổ nhìn, thấy trong bóng đêm chỉ thấy từng đội binh sĩ đi ngang qua hiệu thuốc, không phải đường chính nên không thấy được đại đội kỵ binh, y cũng không có kinh nghiệm, nên không đánh giá được tình hình thắng bại thế nào.
Hầu Phổ ghé mặt vào một cửa sổ khác, nói:” Có lẽ ban ngày địch đánh thành là ép đại quân quay về rồi.”
Tả Quý cũng gật đầu:” Đánh không đánh nổi, chỉ có thể thủ, cứ mãi thế này biết làm sao?”
Tả Thiếu Dương không hiểu sao họ nhìn ra, song không có tâm trạng mà hỏi, mọi người đều nặng nề, sắp tới giờ giới nghiêm, phu thê Hầu Phổ chào về nhà.
Lương thị sang Cù gia, uyển chuyển nói Tả Thiếu Dương không đồng ý hôn sự này, bọn họ cũng hết cách, e rằng chỉ có thể định đoạt như vậy. Cù lão thái thái im lặng hồi lâu, rơi nước mắt, nói đợi lão thái gia tỉnh lại, bẩm báo một câu rồi trả lời họ. Lương thị gật đầu, trong lòng không dễ chịu gì, hi vọng nho nhỏ thêm một hai ngày, có khi chuyện có thể thay đổi.
Tả Thiếu Dương nghe mẹ nói thì thở phào, người nhẹ nhõm hẳn, vứt chuyện này ra sau đầu, hôm nay quá vất vả rồi, leo lên phòng ngủ liền một lèo.
Hôm sau dậy chỉ hơi muộn một chút mà Miêu Bội Lan đã lấy nước đầy chum, còn lau dọn hiệu thuốc sạch sẽ, nha đầu này rõ ràng cố tình dậy sớm tranh việc với y, còn cười rất thích thú.
Nhìn nụ cười của nàng, tâm trạng của Tả Thiếu Dương cũng trở nên tươi sáng hơn, y nào cần thê tử quốc sắc thiên hương, chẳng cần môn đăng hộ đối gì, chỉ thích sau lúc bận rộn chữa bệnh có giây phút bình dị đơn giản thế này thôi. Hiện chưa tới giờ mở hiệu, Tả Thiếu Dương liền nói:” Chúng ta ra ngoài đi một vòng xem tình huống thế nào nhé?”
Miêu Bội Lan “vâng” một tiếng, nàng còn vào bếp lấy dao chẻ củi mang theo cho yên tâm.
Trời không còn lạnh tê tái nữa, nhưng không khí ẩm thấp hơn, cái lạnh này không dễ chịu gì, đi ra đường, con phố nhà mình thì chẳng có gì đáng nói, cửa đóng then cài, từ đầu cuối phố im ỉm như phố chết. Hai người họ tới phía quán trà Thanh Hương trước, xem tình hình vụ hỏa hoạn, cả dãy nhà dài cháy quá nửa, chỉ còn lại đống đổ nát nham nhở, một ít người đang bới móc lung tung, tựa hồ xem còn thứ gì chưa cháy có thể tận dụng được không, người thì ngồi ở khoảng đất đối diện, khóc sưng húp mắt.
Có không ít bách tính chết trong chiến hỏa, từng cỗ quan tài hoặc chỉ đơn giản là chiếu đắp xác đặt bên đống đổ nát đen xì, nam nữ mặc đồ tang, người khóc thất thanh, người chỉ quỳ đó như xác không hồn, tạo thành bức tranh thê lương.
Quán trà Thanh Hương đã mở, Tả Thiếu Dương đứng xa xa nhìn, không có khách, đây là điều hiển nhiên, cũng không muốn tới gần hơn, dẫn Miêu Bội Lan tới cổng thành đông.
Những khu nhà gần tường thành đã cháy sạch, binh sĩ đang thu dọn, ngẩng đầu lên thấy tường thành tinh kỳ phấp phới, binh sĩ đứng canh, đi lại tuần tra đông hơn thường ngày gấp bội, bên cạnh dựng tấm biển : Người không liên quan, không được lên thành.
Dọc đường đi thấy không ít nạn dân dựng lều bạt tạm bợ hai bên đường, quần áo không đủ, nhặt nhạnh đủ thứ đốt từng đống lửa, chẳng tị hiềm gì nam hay nữ lớn hay bé, tụ tập quanh ngồi co ro cả với nhau, mắt nhìn đống lửa thất thần, như mất hết hi vọng vào tương lai.
Đi lang thang thế nào lại tới trước Kim Ngọc tửu lâu, chính là sản nghiệp của Chu chưởng quầy muốn cưới Tang Tiểu Muội làm tiểu thiếp, cửa có rất đông người quây quanh, mặt đất có máu loang lổ, chẳng ưa gì lão béo đó, Tả Thiếu Dương không muốn hỏi chuyện gì.
Bọn họ cứ thế tới sân rộng trước nha môn châu phủ, nơi này đã thành bệnh viện dã chiến rồi, khắp nơi là thương binh rên la đau đớn, quân y chạy qua chạy lại chữa trị.
Tả Thiếu Dương không tới giúp, tiếp tục đi tới nha môn huyện ngay bên cạnh, trên bãi đất trống ở thiên tỉnh, đặt từng tấm chiếu cói bó lấy thi thể tướng sĩ chiến tử. Do trong thành có quá nhiều người chết, không cách nào tìm ra đủ quan tài, cho dù tích cực lệnh mộc tượng làm, cũng chí có rất ít người được dùng, còn lại dù có tấm vải trắng bọc thân đã là may mắn rồi, da ngựa bọc thây y, thứ đó chỉ có trong thi từ, thực tế không hay ho như vậy, ngoài chữ thê thảm ra, không còn từ ngữ nào khác để miêu tả.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo