Vừa nghe nhắc tới lương thực, nam tử trung niên run run hỏi:” Bán cho ta một chút được không, nhà ta chỉ còn lương thực cho ba ngày thôi, ta trả ba, à không bốn lượng một đấu.”

Người kia giãy nảy:” Đừng nói bốn lượng, giờ có trả sáu bảy lượng cũng chẳng ai bán, ai chẳng biết giờ lương thực là mạng sống, vàng bạc lại chẳng ăn được ...”

“ Trật tự, muốn mặc cả mua bán thì ra ngoài.” Tả Thiếu Dương quát lớn khiến mấy người kia im re, ghé tai vào sát gần lão phụ hỏi:” Lão nhân gia, nghe thấy ta nói không?”

Lão phụ phản ứng chậm chạp, gật đầu, không nói được rõ ràng.

Còn phản ứng là tốt hơn rồi, tuy bên ngoài trông khá tệ, mặt đỏ phát sợ, mắt trợn chỉ còn lòng trắng, bọt mép vẫn sùi ra, nhưng đây là phản ứng ban đầu, chứng tỏ bệnh còn sớm, Tả Thiếu Dương trấn tĩnh nói:” Lão nhân gia, duỗi thẳng hai chân hai tay ra, hai chân ... Đúng rồi ... Tiếp đó là hai tay ... Lão nhân gia, hai tay nữa ...”

Lão phụ chỉ có thể duỗi được chân phải tay phải, còn bên trái nỗ lực mấy lần không xong.

Tả Thiếu Dương quay sang bảo cha:” Cha, vị lão nhân gia này bị tâm can âm khuy, can kháng sinh phong, kèm với đờm càn trở tâm khiếu.”

Tả Quý gật đầu:” Làm sao con nhìn ra?”

Tả Thiếu Dương khóe mắt vẫn để ý nhìn Bạch Chỉ Hàn, thấy vẻ mặt nàng vô cùng chuyên tâm, tuy mặt hơi quay sang hướng kháng, rõ ràng đang chú ý lắng nghe, y cố ý nói thế là để nàng nghe thấy, tay vừa bấm nhanh vào một số huyện trên người lão phụ, mồm không ngừng nói:” Lưỡi bệnh nhân đỏ mà trơn, chứng tỏ âm khuy, mạch phù mà hoạt, cho thấy dương kháng khiến bị trúng gió, phản ứng rõ nhất là mạch chủ tâm ở tay trái, cho thấy nguồn phát ra là ở tim.”

Tả Quý gật đầu, ông cũng hiểu ý nhi tử nói những lời này để trấn an người bệnh.

“ Tâm tàng thân, chính vì dương nhiệt xông vào tim, nên thần trí mới không kiềm chế được mà nói ra suy nghĩ trong đầu. Lưỡi không tự vươn ra được là do phong đờm cản trở. Phong đờm chế tâm khiếu làm thần trí không rõ, tim và gan có quan hệ mẫu tử, tim có bệnh liên lụy tới gan, nên mới can âm. Gan chủ gân, dùng ở trái, nên âm huyết không đủ, gân mạch không được nuôi dưỡng, làm tay chân trái không thể tự duỗi ra được ...”

Tuy Tả Thiếu Dương nói rất nhiều từ chuyên môn, nhưng đại ý thì vẫn khiến người ta hiểu được, nghe y nói mạch lạc từng nguyên nhân, hai nhà kia càng nghe càng mừng rỡ, xem ra vị tiểu lang trung này đúng là có tài thật. Ngay cả Bạch Chỉ Hàn cũng chuyển khuôn mặt từ lạnh lùng sang ngạc nhiên, cánh môi hồng he hé mở, cái răng cửa hơi to lộ ra, có điều phối hợp với vẻ mặt nàng lúc này vô cùng hợp, trông ngốc nghếch yêu vô cùng làm nam tử trẻ dù lo cho bệnh tình mẫu thân, nhìn thấy cũng ngơ ngẩn.

Tả Thiếu Dương đã hoàn toàn vào trạng thái, không chú ý, đứng dậy nói:” Ta kê đơn, thuốc dùng cho bốn ngày, bốn ngày sau tới đây khám lại ... Này, nghe rõ không?”

Nam tử trẻ đỏ mặt, thu ánh mắt lại:” Vâng, vâng, đa tạ tiểu lang trung.”

Tả Thiếu Dương hơi nhíu mày nhìn sang Bạch Chỉ Hàn, không khó đoán nam tử trẻ thất thần do đâu, từ nãy giờ bất kể nam nữ đều lén lút nhìn nàng, đương nhiên nam thì ngây ngất, nữ thì không rõ, hẳn là không phải tán thưởng, khí chất như tiên tử khiến người ta thấy tự ti, nên chỉ dám lén lút nhìn nàng thôi.

Tả Quý ngăn lại:” Con nói là được, để cha bốc thuốc, tiếp tục khám bệnh đi.”

Toàn bộ phòng đều kinh hãi, cha bốc thuốc để nhi tử khám bệnh, đây là chuyện nói ra không ai tin, song thế càng chứng tỏ y thuật vị tiểu lang trung này đã hơn cha rồi.

Chỉ cha mới có thể hi sinh lớn cho vậy như con, Tả Thiếu Dương không nhiều lời, gật đầu một cái nói thuốc mình cần. Thấy người Cù gia không có phản ứng gì thì khẽ lắc đầu kiểm tra lần nữa cho phụ nhân:” Cha, đại nương này bệnh tình giống Lý đại nương, cha chẩn trị đi.”

Tả Quý nghe nhi tử gọi ý như vậy, nhớ lại tình trạng Lý đại nương, liên hệ phụ nhân này, lập tức hiểu ra, nói ngay:” Dùng cương tàm, ngô công và địa long?”

“ Vâng, thêm chút quyết minh để bình can dương nữa là được ạ.”

“ Được, cha bốc thuốc.” Tả Quý tinh thần rất tốt:

Tả Thiếu Dương chắp tay nói với Cù lão thái thái:” Lão thái thái, người nghĩ kỹ chưa, có cho ta trị bệnh cho lão thái gia không? Nếu không tin y thuật của ta thì mau mau đưa đi nơi khác kẻo bệnh không chữa được nữa.”

Cù lão thái gia nhìn tôn nữ, bà cũng giống Lương thị là phụ nhân cả ngày quanh quẩn ở nhà, gặp chuyện lớn là cuống chẳng có chủ ý nào. Bạch Chỉ Hán nãy giờ nhìn Tả Thiếu Dương chẩn đoán bệnh rõ ràng chính xác, Tả Quý không phải người nói dối, đành miễn cưỡng gật đầu:” Ngươi chữa trị đi, nếu xảy ra vấn đề ta sẽ tìm ngươi lý luận.”

Tả Thiếu Dương như điếc, chỉ nhìn Cù lão thái thái, lặp lại câu hỏi:” Lão thái thái thấy thế nào?”

“ Này, ta đang nói chuyện với ngươi đó.” Bị người ta coi là không khí rồi, Bạch Chỉ Hàn tức giận:

Tả Thiếu Dương giục:” Lão thái thái không quyết định mau sẽ trễ mất ...”

“ Ngươi ... Ngươi ...” Bạch Chỉ Hàn không nói ra lời:

Cù lão thái thái lau nước mắt:” Tiểu lang trung, nếu Chỉ Nhi đã nói thế, cầu xin cậu cứu lão thái gia nhà ta.”

“ Nếu ý lão thái thái là thế, ta cũng có lời không hay nói trước, không y giả nào chữa nổi bách bệnh, huống hồ lão thái gia đã để quá lâu, tuổi cao, bệnh nguy cấp. Nếu ta không chữa được, mong các vị lượng thứ, ta cũng không chịu trách nhiệm ...” Tả Thiếu Dương nghiêm mặt nói, bài học Nghê Nhị ngay ở đó, y không muốn đi vào vết xe đổ đó, nhà là cái nhà này còn chẳng tin mình:

Bạch Chỉ Hàn nhìn ngoại công như chỉ mành treo chuông, nóng lòng vô cùng giục:” Ngươi lề mề cái gì, đồng ý cho ngươi chữa thì ngươi chữa đi.”

Tả Thiếu Dương bấy giờ quay đầu hướng về nàng:” Răng Thỏ cô nương, cô là thiên kim tiểu thư, hẳn phải lễ nghi phép tắc, ở đây có ngoại tổ mẫu và cữu mẫu cô, hai vị trưởng bối không nói, cô ở bên la hét quát tháo, không phải thất lễ à?”

Bạch Chỉ Hán nghe y trắng trợn gọi mình là răng thỏ trước mặt bao người, giận tới trắng bệch mặt, có điều lời chỉ trích của y lại có lý, nên xấu hổ, chợt nhớ, nếu không phải vì y khiêu khích, mình đâu thất lễ như vậy, bây giờ lại còn ra vẻ, cơn giận lại xông lên.

“ Chỉ Nhi lo lắng thay lão thân là phải thôi.” Cù lão thái thái vỗ tay tôn nữ, bà tất nhiên giữ thể diện cho tôn nữ mình:” Tiểu lang trung, cậu cứ tận lực đi, nếu không chữa được ... Đó là mệnh của ông ấy, không trách tội cậu.”

0.43982 sec| 2424.5 kb