Chương trước
Chương 149: sẽ không phải trốn ở nơi nào khóc lóc đấy chứ?
Chương 139: làm sao tôi có thể cưới người phụ nữ ngu ngốc như cô được cơ chứ? Chương 140: làm sao tôi có thể cưới người phụ nữ ngu ngốc như cô được cơ chứ? Chương 141: cái người phụ nữ này, tên của cô là dối trá! Chương 142: lẽ nào đi sinh em bé sao? Chương 143: người đàn ông đang yêu nồng cháy thực sự đáng sợ mà! Chương 144: tiểu hi hi à, cậu đang hot kìa Chương 145: quỳ lạy chị gái bé nhỏ này Chương 146: sợ người mẫu nam quá mức tuấn tú sẽ bị người khác cướp đi Chương 147: không biết xấu hổ gì, mà ôm chặt lấy đùi chị dâu qua điện thoại di động rồi Chương 148: cô không xứng làm một nhà thiết kế! Chương 149: sẽ không phải trốn ở nơi nào khóc lóc đấy chứ? Chương 150: trở về thầm thì bên gối với mục đại thiếu Chương 151: có phải chị muốn theo đuổi ba ba nhà em hay không? Chương 152: cô uống lộn thuốc rồi hả? Chương 153: bánh bao nhỏ ngừng diễn tiếp! Chương 154: lời nói của đường đường không tính, vậy cô thì sao hả? Chương 155: khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp Chương 156: nếu như cô có thể thuyết phục tôi ở trên giường thì… Chương 157: hận không thể xé quần áo của cô thành hai mảnh Chương 158: đây đều là thói quen mà thôi!
setting
Chương sau
Editor: Wave Literature
Ngón tay lướt qua nhận cuộc gọi.
"Cô bé dễ thương à, cô đi đâu rồi hả? Tôi tìm cô rất lâu vẫn không tìm thấy, chắc không phải không chịu được đả kích, trốn đi đâu ngồi khóc đấy chứ?"
Âm thanh lười biếng trêu tức của Thịnh Dục vang lên.
Lạc Thần Hi hoàn toàn bất ngờ, "Thịnh tổng, sao anh lại tìm tôi chứ?"
"Nếu như cô còn muốn tìm thấy người mẫu, thì đến văn phòng của tôi đi. Tôi chỉ chờ cô năm phút thôi đấy nhé."
Nghe nói như thế, Lạc Thần Hi không chút do dự chạy đến tập đoàn SL.
"Chà chà, quả nhiên đúng năm phút, một giây không đến muộn. Cô bé dễ thương à, xem ra cô rất muốn tham gia trận chung kết nhỉ?"
Lạc Thần Hi thở hồng hộc, trừng mắt nhìn Thịnh Dục, "Đương nhiên, dựa vào thực lực của tôi bước vào trận chung kết, tại sao phải từ bỏ chứ? Không phải anh muốn giới thiệu người mẫu cho tôi hay sao hả?"
Cánh tay của Thịnh Dục hướng về phía trên bàn, thân thể nghiêng về phía trước, đáy mắt tràn ngập hứng thú, không nhanh không chậm nói: "Giới thiệu cho cô một người mẫu... là chuyện không thể nào rồi. Ngô Anh Địch đã đánh tiếng, không cho một người mẫu nào được hợp tác với ông, ông ta cũng là một trong những cổ đông của tập đoàn SL, tôi làm sao có thể đối nghịch với ông ta được chứ?"
Lạc Thần Hi nghẹn họng, "Vậy còn còn gọi tôi đến đây là gì hả?"
Chẳng trách bạn học của cô đều gọi Thịnh Dục là ác ma.
Hắn đúng là quá tẻ nhạt mà, không nhìn thấy cô sốt ruột đến mức tức giận, còn cố ý khiến cô nghẹn họng!
Thịnh Dục nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ bé của cô một chút, cười ha ha, "Gấp cái gì vậy chứ? Tôi còn chưa nói hết câu mà. Tuy tôi không thể giới thiệu người mẫu cho cô, nhưng mà, cũng không phải chỉ có người mẫu chuyên nghiệp mới được trình diễn, có phải hay không?"
"Có ý gì hả?"
"Cô có từng suy nghĩ đến việc, sử dụng nghệ sỹ làm người mẫu của cô?"
"Nghệ sỹ sao?." Lạc Thần Hi sửng sốt một chút, "Điều này cũng không phải là không thể, nhưng mà, ngay cả người mẫu tôi còn không tìm được, có thể tìm được trong giới nghệ sỹ hay sao?"
Thịnh Dục nói: "Vừa đúng lúc tôi có một nhân tuyển thích hợp cho cô đây."
Nói xong, hắn chỉ phía sau của Lạc Thần Hi, "Em họ của tôi Thiệu Minh Dật, không biết làm nghệ sỹ như thế nào, mà đến bây giờ còn là một ca sỹ không nổi tiếng được. Gần đây đến tìm tôi, muốn chuyển hướng phát triển sang ngành thời trang. Tôi cảm thấy…thích hợp với thiết kế lần này của cô đấy."
Lạc Thần Hi quay đầu, nhìn theo hướng ngón tay mà Thịnh Dục chỉ.
Một người thanh niên đẹp trai ngồi trên ghế salông phía sau cô.
Nhìn thấy tuổi còn nhỏ hơn cô nữa, lớn lên rất tuấn tú, thậm chí còn có dáng vẻ e lệ, mỗi một cử chỉ đều toát lên khí chất tao nhã chỉ có người xuất thân nhà quyền quý mới có.
Hắn gật đầu nhìn Lạc Thần Hi nói," Thần Tinh tiểu thư, không biết tôi có vinh hạnh, làm người mẫu của cô hay không?"
Lạc Thần Hi hơi run run, lập tức lộ ra nụ cười vui mừng.
"Cậu không phải là ca sỹ hát chính của nhóm SLY Thiệu Minh Dật hay sao? Tôi và cả bạn thân của tôi đều rất thích cậu hát đấy!"
"A? Thật sao? Cảm ơn..." Thiệu Minh Dật được ưu ái mà thấy lo sợ, "Tôi còn nghĩ tôi vốn không có fan ca nhạc của chính mình nữa đấy!"
Lượng tiêu thụ đĩa nhạc của SLY rất ảm đạm, đến mức sắp bị công ty từ bỏ, nếu không vì thế, thì cậu cũng không đến cầu Thịnh Dục, tìm cơ hội chuyển mình.
"Cậu nói cái gì vậy? Cậu hát rất khá, tuyệt đối không nên từ bỏ!" Lạc Thần Hi nhìn thấy thần tượng của mình, ngay lập tức trở nên hưng phấn, "Cậu thực sự muốn trình diễn thời trang cho tôi sao? Không được đổi ý nhé!"
"Đương nhiên." Thiệu Minh Dật gật đầu, cũng lộ ra nụ cười tươi.
Lúc này Thịnh Dục bày tỏ mình sẽ huấn luyện Thiệu Minh Dật đi catwalk, giúp cho Lạc Thần Hi an tâm làm tốt việc thiết kế.
Tâm tình của Lạc Thần Hi rất tốt, lúc bước ra khỏi tập đoàn SK, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng khoan khoái.
Ngay cả nửa đường gặp phải khiêu khích của Ngô Linh San, thì tâm tình của cô cũng không hề bị ảnh hưởng.
"Thiệu Minh Dật so với hình dáng người mẫu mà mình dự tính, chênh lệch rất nhiều, so với cá người mẫu nam chuyên nghiệp, thì cậu ấy không được cao như vậy, hơn nữa còn gậy hơn, vì thế, mấy bộ đồ này phải sửa hết. Cách trận đấu không còn mấy ngày nữa, mình phải tận dụng cơ hội mới được."
Chẳng qua, dù người mẫu không phải Thiệu Minh Dật, thì những bộ quần áo của cô cũng phải sửa chữa một lần rồi.
Ngày hôm nay lúc chọn người mẫu tại phòng hội nghị, thì cô đột nhiên phát hiện, những bộ trang phục này đều làm theo vóc dáng của Mục Diệc Thần, nhưng trên thực tế thì, dù là người mẫu nam cao cấp trong nước, cũng không cao được như hắn…
Vì thế, những bộ trang phục kia vốn dĩ không ai mặc được cả.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lạc Thần Hi lại vang lên một lần.
Cô còn nghĩ Đường Đường đang giục cô về nhà, không hề liếc mắt nhìn, nhận luôn.
"Alo?"
"Thần Hi hả, tối hôm nay con về nhà một chuyến nhé. Lâu như vậy mà không có trở về, ba ba rất nhớ con đó."
Mặt của Lạc Thần Hi thay đổi, "Lạc An Quốc! Ông lại muốn làm cái gì?"
Chương trước
Chương 149: sẽ không phải trốn ở nơi nào khóc lóc đấy chứ?
Chương 139: làm sao tôi có thể cưới người phụ nữ ngu ngốc như cô được cơ chứ? Chương 140: làm sao tôi có thể cưới người phụ nữ ngu ngốc như cô được cơ chứ? Chương 141: cái người phụ nữ này, tên của cô là dối trá! Chương 142: lẽ nào đi sinh em bé sao? Chương 143: người đàn ông đang yêu nồng cháy thực sự đáng sợ mà! Chương 144: tiểu hi hi à, cậu đang hot kìa Chương 145: quỳ lạy chị gái bé nhỏ này Chương 146: sợ người mẫu nam quá mức tuấn tú sẽ bị người khác cướp đi Chương 147: không biết xấu hổ gì, mà ôm chặt lấy đùi chị dâu qua điện thoại di động rồi Chương 148: cô không xứng làm một nhà thiết kế! Chương 149: sẽ không phải trốn ở nơi nào khóc lóc đấy chứ? Chương 150: trở về thầm thì bên gối với mục đại thiếu Chương 151: có phải chị muốn theo đuổi ba ba nhà em hay không? Chương 152: cô uống lộn thuốc rồi hả? Chương 153: bánh bao nhỏ ngừng diễn tiếp! Chương 154: lời nói của đường đường không tính, vậy cô thì sao hả? Chương 155: khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp Chương 156: nếu như cô có thể thuyết phục tôi ở trên giường thì… Chương 157: hận không thể xé quần áo của cô thành hai mảnh Chương 158: đây đều là thói quen mà thôi!
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.20520 sec| 2394.383 kb