Chương trước
Chương 82 : Luân hồi
Chương 72 : Diễn đàn Chương 73 : Tam Quốc Diễn Nghĩa Chương 74 : Là cậu? Chương 75 : Vết máu Chương 76 : Hai người Chương 77 : Người điên Chương 78 : Phác thảo Chương 79 : Bắt kẻ giết người Chương 80 : Làng Thành Trung Chương 81 : Hận Chương 1 : Tổng quan về linh năng – Giới thiệu cách khám phá, lựa chọn và thi triển dị năng tâm linh. Các kỹ năng, ranh giới cũng như hạn mức tối đa trong việc sử dụng linh năng. Chương 2 : Các đặc điểm và sở trường của Linh Năng Giả - Người tu hành linh năng thì cả thể xác lẫn tinh thần đều có sự thay đổi. Họ có thể nhìn bản chất thế giới và con người rõ ràng hơn, và còn sở hữu một số năng lực bị động (chẳng hạn như nhìn thấu suy Chương 3 : Chức nghiệp linh năng – Có hai loại chức nghiệp được ghi lại trong sổ tay: Thuật sĩ linh năng và Chiến sĩ linh năng. Nghề trước thiên về khám phá bản chất linh năng, nghề sau thì am hiểu sử dụng linh năng để gia tăng năng lực chiến đấu của bản Chương 4 : Giới thiệu chi tiết về dị năng và phương pháp học – cũng tức là sách kỹ năng. Linh năng chia làm sáu lưu phái: Hệ tự tố, hệ chuyển hoán, hệ truyền tống, hệ tiên đoán, hệ sáng tạo và hệ phụ ma. Người bình thường chỉ có thể làm chủ một hệ. Chương 5 : Cách sử dụng kỹ năng linh năng – Bao gồm phương pháp rèn luyện linh năng và kỹ năng chiến đấu. Chương 6 : Con Chiên mở ấn. Sách Khải Huyền là cuốn sách cuối cùng của Kinh Thánh Tân Ước. Sách gồm có 22 chương, tác giả là Thánh Gio-an Tông Đồ. Sách được viết vào khoảng năm 68-100 SCN. Tương truyền rằng trong cánh tay phải của Chúa có ẩn tàng bảy cái Chương 6 : Vật phẩm linh năng – Linh Năng Giả có thể truyền năng lượng vào các vật phẩm, hoặc là dùng linh năng tạo ra các thực thể. Chương 7 : Tóm tắt các tài liệu về linh năng và lời kết – Tác giả cuốn sổ tay này, tự thuật về nhà tâm linh cuồng tín Solaris, và trải nghiệm của ông dưới tư cách là một nhà thám hiểm. Chương 82 : Luân hồi Chương 83 : Yêu
setting
Chương sau


 

Lý Ngang bình tĩnh nói:

-Đó là một câu chuyện rất cẩu huyết.

-Cực kì cẩu huyết mới đúng.

Trâu Chính Tắc cười nói:

-Khi tôi nghĩ thông suốt rồi trở lại thành phố đó, phát hiện ra cô ấy đã đi mất, sau đó tôi bắt đầu lần theo dấu chân, muốn nói với cô ấy một câu xin lỗi.

Khi nghe được tin tức về cô ấy đã là hai mươi năm sau rồi.

Đương nhiên, cô ấy đã thành vợ người ta, làm mẹ rồi, nhưng tôi cũng không vì thế mà căm ghét cô ấy. Ngược lại, tôi cảm thấy vui mừng và chúc phúc cho cô ấy từ tận đáy lòng.

Tôi bắt đầu đi thu dọn đồ bỏ đi hàng ngày của gia đình họ, người ta có thể nói dối, có thể lừa gạt, nhưng rác thải của họ sẽ không như vậy.

Tôi thấy nhà bếp của cô ấy lãng phí thức ăn, biết cô ấy vẫn thích uống cháo gạo vào buổi sáng, vẫn thích ăn sườn xào chua ngọt và thịt xào nấm hương.

Tôi đến xem những nhãn hiệu mà cô ấy mua sắm, biết rằng cô ấy cũng thích sử dụng xà phòng đàn hương hoa ong và kem dưỡng da tay hoa mẫu đơn. Tôi biết họ hay đến xem biểu diễn hòa nhạc mỗi tháng một lần, và còn chậm rãi khiêu vũ theo điệu nhạc của máy thu đĩa Vinyl (*) trong phòng khách vào mỗi tối thứ Tư.

(*) Hay còn gọi là đĩa than, là một loại đĩa thời xưa dùng để phát nhạc.

-Nhìn thấy cô ấy sống tốt như vậy, tôi cũng rất hạnh phúc.

-Nếu thực sự như vậy...

Lý Ngang hỏi:

-Tại sao anh lại muốn giết bọn họ chứ?

-Như tôi vừa nói đấy... Là bởi vì yêu.

Trâu Chính Tắc cười đầy chua xót:

-Cậu có biết Hội Dị học Trung Quốc không?

Lý Ngang gật đầu.

Hội Dị học hay Hiệp hội những sự vật và hiện tượng bất thường, có thể được thành lập từ thời kì nhà Tần hoặc nhà Hán, là tổ chức siêu việt đầu tiên ở đất nước này được thành lập từ trò chơi chết chóc.

“Nhà giả kim” hay còn gọi là “cao thủ” cổ đại sau khi sở hữu sức mạnh phi thường, đương nhiên đã có thể giao tiếp với kẻ thống trị. Bởi vì trong hoàng thất cũng có người chơi đạt tới trình độ cao nhất, thế nên các nhóm nhà giả kim mấy lần định soán vị đã tuyên bố phá sản, cuối cùng dưới sự chủ trì của một người chơi cao thủ trong hoàng thất, một hiệp hội có tên là Hội Dị học đã được thành lập.

Tổ chức đó chỉ trung thành với người cai trị của triều đại đương nhiệm, khi trò chơi chết chóc khai mở và linh lực được khôi phục, Hội Dị học phụ trách tuyển chọn người chơi khắp bốn phương để về giúp đỡ hoàng thất tiêu diệt những yêu ma đang lộng hành khắp thế giới.

Khi trò chơi chết chóc đóng lại và linh lực cạn kiệt, Hội Dị học lại chịu trách nhiệm biên soạn các sách cổ, lập bản đồ yêu quái và hồ sơ nhiệm vụ, đồng thời thông qua trò chơi chết chóc để ghi lại và truyền thụ sức mạnh phi thường.

Cũng có thể hiểu là truyền đạo.

Sau triều đại nhà Tùy và nhà Đường, trò chơi chết chóc càng ít khi mở ra, quy mô cũng càng ngày càng nhỏ, biểu hiện rõ nhất là linh lực tàn lụi, các nguyên tố siêu việt dần bị suy giảm.

Các cao thủ của Hội Dị học được truyền thừa kiến thức từ những chiếc thẻ tre, mặc dù họ không còn chờ chết khát như một con cá bị mắc kẹt trong nơi cạn nước, nhưng cũng không thể phát triển được, sự tồn tại của họ càng ngày càng phai mờ.

Đến cuối nhà Minh và đầu nhà Thanh, sông núi trầm luân, trời đất tách biệt, Hội Dị học chỉ còn sót lại hai ba người lớn nhỏ, ngoài ra còn có những chiếc thẻ tre được cất trong một nhà kho ở Tử Cấm Thành.

Người cai trị mới, là một người chưa bao giờ trải qua thời kỳ thăng hoa của linh lực, có thái độ hời hợt thậm chí là bỏ bê công việc của hội. Một số lượng lớn thẻ tre bị mất và phá hủy, những ghi chép về hồ sơ nhiệm vụ của trò chơi chết chóc trong quá khứ, truyền thụ sức mạnh phi thường và bản đồ yêu quái do đó cũng bị thất truyền.

Mãi đến khi muôn vàn cành dương liễu đung đưa trong gió xuân, sáu trăm triệu Thần Châu tận Thuấn Nghiêu (*), phân nửa Hội Dị học vốn đã chết cứng cuối cùng cũng tràn đầy sức sống, phá núi đào đền để thu thập những thẻ tre bị thất lạc, hoàn thiện bản ghi chép.

(*) Trích trong bài thơ "Gửi thần dịch hạch" của tác giả Mao Trạch Đông.

Bảy tháng trước, trò chơi chết chóc lại được mở ra với quy mô lớn, Hội Dị học cũng một lần nữa bước lên sân khấu lịch sử, trở thành tổ chức hỗ trợ về mặt trí tuệ cho các công việc của Cục Đặc Sự.

Có thể nói, sự tồn tại của Hội Dị học là nhờ vào lịch sử lâu đời, đồng thời cũng là vì chiến lược sắp xếp hợp lý và hợp pháp của nhà nước.

Tổ tiên cũng phù hộ cho họ quá nhiều rồi.

Thậm chí trên diễn đàn là nơi tập trung nhiều người chơi nhất thì Hội Dị học cũng là một tổ chức cổ xưa và vô cùng bí ẩn, lịch sử tồn tại lâu đời đã giúp nâng cao danh tiếng của họ.

Nhưng điều này thì có liên quan gì đến Trâu Chính Tắc nhỉ?

Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Lý Ngang, Trâu Chính Tắc thở dài:

-Mới hôm qua, tôi đã bước vào chế độ nhiệm vụ kịch bản của con người. Sau khi hóa giải nỗi oan ức của một cao thủ thời cổ đại, tôi đã biết được rằng Hội Dị học có một bí mật rất lớn.

-Ngoài việc chiêu mộ những người chơi bình thường, tiêu diệt yêu quái và biên soạn những sách cổ kinh điển, họ còn gánh trên vai một trọng trách rất nặng nề, đó chính là Thủ vệ, tử vong.

Thủ vệ, tử vong?

Lý Ngang lờ mờ cảm thấy hình như hắn đã nắm được tổng thể rõ ràng của một chuyện gì đó.

-Là một người chơi của trò chơi chết chóc, cậu đã từng giết một con ma hiện đại nào chưa? Cậu có nhận thấy chuyện kỳ lạ là tại sao những oan hồn kia lại nói với cậu rằng thế giới sau khi chết là hoàn toàn rỗng tuếch, không có quỷ sai truy nã, cũng không có thẩm phán dưới Âm Ti, không có sáu kiếp luân hồi hay không?

Chương trước
Chương 82 : Luân hồi
Chương 72 : Diễn đàn Chương 73 : Tam Quốc Diễn Nghĩa Chương 74 : Là cậu? Chương 75 : Vết máu Chương 76 : Hai người Chương 77 : Người điên Chương 78 : Phác thảo Chương 79 : Bắt kẻ giết người Chương 80 : Làng Thành Trung Chương 81 : Hận Chương 1 : Tổng quan về linh năng – Giới thiệu cách khám phá, lựa chọn và thi triển dị năng tâm linh. Các kỹ năng, ranh giới cũng như hạn mức tối đa trong việc sử dụng linh năng. Chương 2 : Các đặc điểm và sở trường của Linh Năng Giả - Người tu hành linh năng thì cả thể xác lẫn tinh thần đều có sự thay đổi. Họ có thể nhìn bản chất thế giới và con người rõ ràng hơn, và còn sở hữu một số năng lực bị động (chẳng hạn như nhìn thấu suy Chương 3 : Chức nghiệp linh năng – Có hai loại chức nghiệp được ghi lại trong sổ tay: Thuật sĩ linh năng và Chiến sĩ linh năng. Nghề trước thiên về khám phá bản chất linh năng, nghề sau thì am hiểu sử dụng linh năng để gia tăng năng lực chiến đấu của bản Chương 4 : Giới thiệu chi tiết về dị năng và phương pháp học – cũng tức là sách kỹ năng. Linh năng chia làm sáu lưu phái: Hệ tự tố, hệ chuyển hoán, hệ truyền tống, hệ tiên đoán, hệ sáng tạo và hệ phụ ma. Người bình thường chỉ có thể làm chủ một hệ. Chương 5 : Cách sử dụng kỹ năng linh năng – Bao gồm phương pháp rèn luyện linh năng và kỹ năng chiến đấu. Chương 6 : Con Chiên mở ấn. Sách Khải Huyền là cuốn sách cuối cùng của Kinh Thánh Tân Ước. Sách gồm có 22 chương, tác giả là Thánh Gio-an Tông Đồ. Sách được viết vào khoảng năm 68-100 SCN. Tương truyền rằng trong cánh tay phải của Chúa có ẩn tàng bảy cái Chương 6 : Vật phẩm linh năng – Linh Năng Giả có thể truyền năng lượng vào các vật phẩm, hoặc là dùng linh năng tạo ra các thực thể. Chương 7 : Tóm tắt các tài liệu về linh năng và lời kết – Tác giả cuốn sổ tay này, tự thuật về nhà tâm linh cuồng tín Solaris, và trải nghiệm của ông dưới tư cách là một nhà thám hiểm. Chương 82 : Luân hồi Chương 83 : Yêu
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.12111 sec| 2422.766 kb