Chu Hạo mở mắt ra, lại thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Không mặc bất kỳ nội giáp phù văn gì, một bộ đồng phục màu đỏ thẫm trải qua ba ngày cũng không lộn xộn một chút nào.

Trường đao đeo bên hông, vỏ đao che lại ánh sáng lại vẫn lộ ra vẻ sắc bén.

Là Tần Phong!

Hắn đã chạy đến!

“Chu Hạo không giống ngươi!” Tần Phong lạnh lùng nói với Trần Minh: “Hắn là huynh đệ của ta, ngươi là chân chó của người khác, sao có thể so sánh với nhau chứ? Trần Minh, ngươi quá coi trọng mình rồi!”

Lúc này Trần Minh bị một chân đạp bay đã ôm bụng của mình, cảm giác nội tạng bên trong đều bị đánh rách tơi tả!

Thế nhưng hắn ta càng giận Tần Phong hơn.

“Ta không phải chó săn của hắn, Lâm Khải tưởng mình là ai, chỉ là một tên rác rưởi mà thôi!” Trần Minh đột nhiên gầm thét.

Lâm Khải bên cạnh lập tức trợn to mắt, không ngờ Trần Minh lại nói mình như thế.

“Trần Minh, tên bạch nhãn lang nhà ngươi! Có tin ta giết ngươi không!”

Khóe miệng Trần Minh đột nhiên nở nụ cười dữ tợn, ngang nhiên ra tay.

“Ta nhịn ngươi lâu rồi, chết cho lão tử!”

Trần Minh nổi giận vọt tới bên cạnh Lâm Khải, một tay chộp lấy Lâm Khải.

Không chỉ như thế, ngón tay của hắn ta lại biến thành vuốt sói bén nhọn.

Đây tuyệt đối không phải nội lực biến hóa, mà thật sự biến hóa ra hình thái thực thể.

Nhìn cảnh tượng như vậy, Tần Phong và Chu Hạo đều giật mình.

Phải biết rằng, hai người đã cùng trải qua việc đuổi bắt Khuê Xà, tất nhiên biết đây là có chuyện gì.

“Vật thí nghiệm người biến dị!” Chu Hạo đột nhiên kêu lên.

Nhưng một câu kêu lên này bị một tiếng kêu thảm thiết hơn bao trùm.

Một trảo của Trần Minh, cửa cái cổ của Lâm Khải đều phun trào máu tươi, động mạch cổ bị cắt.

“A!!!” Lâm Khải phát ra tiếng kêu thảm lại phát hiện trong miệng đang trào ra máu tươi, hắn ta không dám kêu nữa, liều mạng ôm cổ của mình, muốn lấy ra thuốc từ trong balo để chữa trị cho mình.

Nhưng lúc này Trần Minh lại giẫm một chân lên người của đối phương.

“Ngươi nói xem, có phải ngươi là đồ rác rưởi không? Chỉ một người như ngươi lại còn khua tay múa chân với ta, nếu không phải có người muốn biết được một vài tin tức từ ngươi, ta sẽ nghe lời ngươi sao? Làm hộ vệ, làm người hầu của ngươi sao? Ngươi là cái thá gì!”

Việc xảy ra vào lúc này thật sự nằm ngoài dự đoán của những người khác.

Tần Phong lại nhạy cảm nhận ra sự khác biệt.

Trần Minh có ý gì? Có người muốn biết tin tức từ chỗ Lâm Khải? Thế nhưng Lâm Khải chỉ là một tên công tử bột mà thôi.

Trong nháy mắt, Tần Phong như nghĩ tới điều gì đó, nhưng tin tức quá ít nên hắn không có cách nào suy đoán.

Nhưng Tần Phong cũng không cần suy đoán điều gì, hắn chỉ cần bắt được Trần Minh là được.

Lúc này, những bạn học khác đều hoảng sợ nhìn tất cả trước mắt.

“Trần Minh, Trần Minh, ngươi buông Lâm thiếu ra, hắn sắp chết rồi!”

“Đúng vậy, có gì từ từ nói, đừng như vậy!”

Những người này đều là Lâm Khải tìm đến, tuy rất khó chịu thái độ ngày thường của Lâm Khải với bọn họ, nhưng bọn họ cũng biết nếu Lâm Khải có tổn thương gì, sau cùng người gặp xui xẻo chắc chắn là bọn họ.

Dù sao phụ thân của Lâm Khải là phó khu trưởng!

Nhưng lúc này ánh mắt Trần Minh đỏ như máu, căn bản không nghe người xung quanh nói.

“Ha ha, chỉ là một tên phế vật mà thôi, chết thì chết đi!”

Ánh mắt Trần Minh rời khỏi trên người Lâm Khải, nhìn sang Tần Phong.

“Tần Phong, việc trong hẻm nhỏ một tháng trước có phải ngươi làm không!” Ánh mắt Trần Minh dừng lại trên Thanh Vương đao của Tần Phong.

Câu hỏi này của Trần Minh quá đột ngột, những người khác không hiểu ra sao.

Chỉ có Tần Phong biết đây là chuyện gì, là Tần Phong chém rụng chân của Trần Minh!

“Vậy chuyện lúc tụ hội trước đó có phải là ngươi làm hay không?” Tần Phong cũng hỏi ngược lại một câu.

Trần Minh đột nhiên cười ha hả.

“Ngươi thật sự biết, ngươi biết chuyện kia là ta làm nên ngươi chém đứt một chân của ta, cũng vì một người bình thường, một bình dân sâu kiến mà thôi!”

Tần Phong đột nhiên cắt ngang đối phương.

“Nàng là bạn học của chúng ta, sớm chiều ở chung từ năm sáu tuổi, là bạn học mười năm!” Tần Phong lạnh lùng nói: “Huống chi, nếu không phải hôm đó có ta, có phải tất cả bạn học của chúng ta sẽ phải chết không, ngươi đã dám ra tay vậy ngươi đừng sợ ta trở mặt không quen biết!”

“Bạn học cái rắm, người không vì mình trời tru đất diệt, Tần Phong, ngươi đã thức tỉnh trở thành Dị năng giả, vì sao suy nghĩ vẫn ngây thơ như vậy? Những người đó chỉ là rác rưởi, là sản phẩm bị nhân loại đào thải, chỉ có những năng lực giả chúng ta mới là mạnh nhất!”

“Trần Minh, ngươi đang bị liên minh hắc ám tẩy não mà thôi!” Tần Phong khinh thường nói.

Lúc này, những người khác nghe vậy như rơi vào trong sương mù, chỉ có Chu Hạo hiểu rõ là cái gì!

“Trần Minh, một tháng trước chúng ta bị tổ chức hắc ám tập kích cũng là ngươi làm, vì sao?” Chu Hạo gầm thét.

Lúc đó nhiều người bị thương như vậy, thậm chí Dương Thiến còn phải cắt chân.

“Vì sao?” Trần Minh cười vô cùng ngông cuồng, “Vì trở thành người tên người, vì không để người khác chê cười mình chỉ là một đứa cô nhi, ta muốn trở thành cường giả, ta muốn vượt qua các ngươi!”

Trong mắt Trần Minh đầy vẻ điên cuồng.

1.56710 sec| 2416.195 kb