Tần Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Ta đã không đủ thực lực, ngươi còn công nhận ta làm gì? Hơn nữa, ta nói ta cần ngươi công nhận lúc nào?”
Tần Phong liếc nhìn đối phương, ánh mắt ấy khiến Đại trưởng lão Cung Cát cảm thấy như bị nhìn thấu.
“Ngươi muốn làm Đại trưởng lão thì ngươi tự làm là được, tìm ta làm gì? Có phải ngươi đang sợ không, sợ có Huyết ma nhân đến giết ngươi, cho nên muốn ôm bắp đùi to tìm chỗ dựa, nhưng với thái độ này của ngươi sao ta có thể nhận một tên tiểu đệ kém như vậy, suy nghĩ của ngươi thật sự quá buồn cười!”
Tần Phong chọc thủng suy nghĩ của đối phương.
Dù Cung Cát có da mặt dày, lúc này khuôn mặt cũng đỏ bừng chỉ có thể vờ giận dữ nói: “Ngươi không thể làm vậy, nếu ngươi không chấp nhận thì cởi thánh bào ra, đây là đồ của chúng ta!”
“Các ngươi? Được!” Tần Phong nói xong lại trực tiếp cởi bỏ Thánh diễm hoàng bào.
Tần Phong không thèm để ý chút nào, thuận tay ném về phía Cung Cát.
Sau khi Thánh diễm hoàng bào này thoát khỏi sự khống chế của Tần Phong lập tức bốc cháy lên lửa lớn rừng rực, nhiệt độ nóng rực đập vào mặt như đang đứng trên mặt trời, xung quanh đều là ngọn lửa nóng rực khủng bố.
“A!!”
Cung Cát phát ra tiếng hét như là nữ nhân, hoảng sợ lùi lại hơn trăm mét.
Thánh diễm hoàng bào không rơi trên mặt đất mà nổi bồng bềnh giữa không trung, như có một cái giá đỡ trong suốt đang chống đỡ chiếc hoàng bào này đợi người đến mặc nó!
Trong vị diện sụp đổ, quốc gia sụp độ này không còn ai được truyền lại nó nữa.
Hơn nữa, nhìn cảnh tượng này Tần Phong cũng nhớ ra là ai đạt được Thánh diễm hoàng bào trước khi hắn sống lại.
‘Thánh diễm hoàng bào là trang bị phù văn hệ hỏa, thuộc về thần binh bảo giáp siêu cấp, cũng có điều kiện nhận chủ của mình, người cuối cùng đạt được nó chắc chắn là cường giả cấp S, trong thế lực hắc ám Bắc Phi hình như chỉ có Địa ngục diếm thần Ngải Tang!’
Chỉ không biết lúc trước đối phương có đối đầu với người trong liên minh cộng hòa Bắc Phi không, tình hình chiến đấu khi đó như thế nào.
Tần Phong không hiểu rõ những tin tức này, nhưng không hề nghi ngờ sau khi sống lại, những chuyện này sẽ hoàn toàn thay đổi vì có sự tham gia của Tần Phong.
Lúc này, Tần Phong cũng không biết trong tương lai xảy ra chuyện gì, nhưng người đến trước được trước, hắn chắc chắn sẽ không buông tha món đồ này.
“Sao nào? Không phải cho ngươi sao? Vì sao ngươi không lấy đi?” Tần Phong cười lạnh.
Cung Cát nhìn Thánh diễm hoàng bào này, lại biết hiện tại thứ này cũng là một củ khoai nóng bỏng tay.
“Thánh bào đã nhận chủ, ngươi làm vậy cũng không có tác dụng, hơn nữa ngươi còn cầm bảo tàng của đất nước chúng ta, ngươi, ngươi không thể đi, ngươi phải bảo vệ ta!” Cung Cát nói đến cuối cùng cũng không nói ra được đạo lý lớn lao gì nữa, nhưng mục đích của hắn ta rất rõ ràng, đó là muốn Tần Phong bảo vệ hắn ta.
Vị diện này thật sự quá nguy hiểm, là sự nguy hiểm mà hắn ta không ngờ đến.
Đặc biệt hiện tại ai biết có còn Huyết ma nhân xuất hiện nữa không, một Huyết ma nhân cấp A như thế, Cung Cát đơn độc chiến đấu cũng không phải đối thủ.
Lúc này nụ cười của Tần Phong lại có thêm chút mỉa mai, ngoài miệng nói vậy lại không hề đối chọi gay gắt.
Tần Phong vung tay lên, thu hồi Thánh diễm hoàng bào nói: “Muốn ta bảo vệ cũng được, dù sao ta cũng là một lính đánh thuê, vậy bỏ tiền là được!”
Tần Phong hơi nhấc ngón tay lên, một loại tiền tệ trong suốt sáng long lanh này dùng năng nguyên nén thành lơ lửng lên.
“Một vạn thứ này sẽ bảo vệ ngươi một ngày!”
Một vạn năng nguyên thật sự không nhiều, nhưng nếu chỉ là một ngày thì vụ mua bán này rất đáng giá!
Quá nhiều, Tần Phong sợ đối phương sẽ không bỏ ra được, ai biết vật giá của vị diện khác là bao nhiêu chứ?
Đôi mắt Cung Cát tỏa sáng, sau đó ánh mắt rơi vào Tàng bào khố, tròng mắt xoay chuyển, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ, há miệng nói: “Được, ngươi lấy hết những tinh tệ kia cũng đủ bảo vệ ta một năm…”
Tần Phong đưa tay ném khối tiền tệ được gọi là tinh tệ kia về phía Cung Cát, rót vào nội lực khiến tiền tệ bay cực nhanh còn phát ra tiếng xé gió, Cung Cát giật mình kêu lên, vội vàng tránh né rồi hét lớn: “Ngươi làm cái gì!”
Tần Phong cười lạnh nói: “Để ngươi đừng mơ mộng hão huyền, số tiền này cũng không phải của ngươi, hiện tại thuộc về ta! Ngươi có thể bỏ ra tiền thì được, không thể bỏ ra tiền ai quan tâm sự sống chết của ngươi!”
Những thứ này đều bị chôn vùi ở dưới đáy, nếu không phải lão giả kia tự sát chợt nổ tung ra một vùng như thế, cộng thêm Tần Phong lợi dụng dị năng hệ thổ gai đất, e rằng cũng không bị người ta phát hiện, sự bảo vệ này có thể mãi vùi lấp trong chiến trường Huyết Hà.
Cho nên, người này còn muốn lợi dụng số tiền này đổi lấy cơ hội bảo vệ, thật sự là suy nghĩ hão huyền.
Lúc này người kia cũng nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng biết lại đùa nghịch những trò vặt này là vô dụng, chỉ có thể lấy ra tiền lấp đầy túi của Tần Phong.
Hai người vừa đạt thành hợp tác, trên bầu trời lại xuất hiện một mảnh vết nứt.
Sau đó, trong vết nứt tuôn ra một dòng nước có mùi mặn.
Lần này không phải nước sông mà là nước biển!
Không chỉ như thế, trong nước biển này còn có vô số dị thú cùng nhau xuất hiện.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo