Tối Chủ nhật, Lâm Hiểu Vũ kết thúc chuyến công tác kéo dài 7 ngày. Cô kéo theo chiếc vali nặng nề, đi qua những con phố quen thuộc và cuối cùng trở về ngôi nhà ấm cúng của mình. Mặc dù cơ thể mệt mỏi, nhưng vừa về đến nhà, cô không lập tức nghỉ ngơi trên ghế sofa mà kéo chồng lại để hỏi tình hình của các con.

"Bọn trẻ đâu rồi?" Lâm Hiểu Vũ đặt vali xuống và dáo dác tìm kiếm lũ trẻ. Không thấy chúng trong phòng học, cô chăm chú nhìn chồng. Từ Quang Thần thấy vợ về, liên đứng dậy từ ghế sofa, cất điện thoại: "Vừa mới ngủ thôi."

Lâm Hiểu Vũ hơi lo lắng. Bây giờ mới chỉ 8 giờ tối, nếu lũ trẻ chưa làm xong bài tập, thì vẫn kịp bổ sung. Không thể để chúng đi ngủ sớm như vậy được: "Sao hôm nay lũ trẻ ngủ sớm thế? Hàn Mặc và Duyệt Thi đã làm xong bài tập chưa? Làm xong thì phụ huynh phải kiểm tra, anh đã ký và phản hồi vào vở của chúng chưa?”

Khi nhắc đến kết quả chăm con mấy ngày nay, Từ Quang Thần vô cùng tự hào: "Tất nhiên là làm xong rôi. Anh cũng đã phản hồi vào vở, sách giáo khoa và khăn quàng đỏ cân mang ngày mai anh đã cho vào cặp hết rồi."

Lâm Hiểu Vũ có phần nghi ngờ, dù sao chồng cô không phải là người đáng tin cậy lắm, nên cô vẫn quyết định tự mình kiểm tra lại bài tập của lũ trẻ.

Trong chiếc cặp sách để ngoài phòng khách, các cuốn vở bài tập và sách giáo khoa của từng môn được sắp xếp ngăn nắp. Lâm Hiểu Vũ nhẹ nhàng lấy từng cuốn vở ra và lật xem. Cô đối chiếu với danh sách bài tập mà giáo viên đã gửi trong nhóm phụ huynh trên điện thoại, kiểm tra từng mục một. Mỗi lần lật đến một bài tập, đôi lông mày của cô lại khẽ nhíu lại rôi dân dân giãn ra. Lân này, chữ viết của hai đứa con dù còn non nớt nhưng rất ngay ngắn, rõ ràng chúng đã dồn tâm sức vào đó.

Cô nhìn thấy bài tập toán của Lâm Hàn Mặc, cách giải bài mạch lạc và tính toán chính xác, còn bài tập ngữ văn của Lâm Duyệt Thi, nét chữ ngay ngắn, bài văn thì giàu tính tưởng tượng. Sau mỗi bài tập đều có dấu hiệu của sự sửa chữa, những nét bút đỏ rõ ràng, có chỗ còn kèm theo những lời động viên.

Lâm Hiểu Vũ nhẹ nhàng gấp vở lại, đặt vào cặp sách. Lần này cô thật sự cảm thấy yên tâm. Chồng cô không chỉ giúp các con kiểm tra và sửa bài tập, mà còn chuẩn bị sẵn cặp sách với đầy đủ các dụng cụ theo yêu câu của giáo viên. Cô vội vã từ nơi xa vê nhà, lo lắng hai đứa con chưa hoàn thành xong bài tập, nhưng giờ đây có thể an tâm được rồi.

"Cảm ơn anh, hai ngày qua vất vả cho anh rồi." Lâm Hiểu Vũ hôn nhẹ lên má Từ Quang Thần, bày tỏ lòng biết ơn.

Sau một tuần đi công tác, cô cảm thấy kiệt sức, nhưng lúc này đây, cô đã vê đến ngôi nhà ấm áp của mình, có thể tạm gác lại mọi áp lực và mệt mỏi. Cô năm xuống ghế sofa, cơ thể chìm sâu vào lớp đệm mềm mại, như một con thuyền nhỏ trải qua bao sóng gió cuối cùng đã cập bến, tìm thấy bến đỗ yên bình để nghỉ ngơi.

Từ Quang Thần sờ mặt, cảm thấy hơi lâng lâng: "Hehe, hehe, vợ à, anh không hề vất vả chút nào."

"Thật không đấy?" Nghe câu trả lời của chồng, lông mày Lâm Hiểu Vũ hơi nhướn lên, ánh mắt lóe lên chút tò mò. Cô có phần ngạc nhiên với câu trả lời của Từ Quang Thân.

Cô hiểu rõ tính cách của chồng mình, anh luôn thẳng thắn và tự tin, chưa bao giờ là người khiêm tốn. Thông thường, khi cô khen ngợi, anh đã vui đến tận mây xanh, hớn hở nhận hết mọi công lao về mình. Lần này thì sao? Anh đã thay đổi?

"Thật mà, vợ ơi, lân này anh thực sự không vất vả." Từ Quang Thần tuy cũng muốn nhận công lao vê mình, nhưng lần này anh thật sự không làm gì nhiều."Hiểu Vũ, em xem này. Giọng anh có chút tự hào và đắc ý, anh đưa điện thoại cho Lâm Hiểu Vũ, để cô xem album ảnh.

Lâm Hiểu Vũ nhận điện thoại, lập tức bị những hình ảnh trên màn hình thu hút. Cô nhìn thấy hai đứa trẻ đang cầm tờ rơi, chụp ảnh chung trong phòng hòa nhạc. Lâm Hàn Mặc và Lâm Duyệt Thi nắm tay nhau ríu rít trò chuyện về buổi biểu diễn vừa diễn ra, trông chúng rất thích thú với buổi hòa nhạc này.

Trong một đoạn video khác, hai đứa trẻ đang bàn bạc cách dệt vải, đâu chạm đầu, cầm những cuộn chỉ với vẻ mặt nghiêm túc, chọn lựa màu sắc đẹp nhất theo ý chúng. Hai đứa phối hợp rất ăn ý, tạo nên một tấm vải đầy màu sắc, tràn ngập sự ngây thơ và trí tưởng tượng. Trong video, khi hai đứa hoàn thành tác phẩm dệt, chúng hào hứng khoe với máy quay, khuôn mặt rạng rỡ niêm tự hào và vui sướng, miệng không ngừng gọi "mẹ"/tặng mẹ", khiến Lâm Hiểu Vũ cảm thấy ấm áp trong lòng.

Lâm Hiểu Vũ tiếp tục lướt xem các bức ảnh, cô thấy hai đứa trẻ đắm chìm trong niềm vui luyện chữ, mặt dính đầy mực nhưng chẳng mảy may bận tâm, vẫn chăm chú viết lên tờ giấy. Cảnh Lâm Duyệt Thi đòi đổi tên cho mình cũng rất thú vị.

Giữa các bức ảnh còn có vài tấm hiếm hoi của Từ Quang Thân, anh theo một thầy giáo có phong thái đạo mạo tập thái cực quyền, trông anh dường như trẻ trung và có phân đẹp trai hơn.

-Bõml" Trong video vang lên tiếng nước, cô nhìn thấy Lâm Hàn Mặc và Lâm Duyệt Thi theo huấn luyện viên bơi trong hồ bơi, tiếng cười của chúng vang vọng khắp mặt nước, mang đến một không khí vui tươi và tràn đây năng lượng.

Kỳ thi thể dục vào cấp ba của thành phố Dũng Giang yêu câu bơi lội, ban đầu Lâm Hiểu Vũ dự định sẽ cho Lâm Hàn Mặc tham gia khóa huấn luyện bơi sau khi cậu bé tốt nghiệp tiểu học, nhưng Lâm Hàn Mặc lại luôn sợ nước, cậu bé bày tỏ rằng mình hơi lo lắng vê điêu này. Tuy nhiên, trong video, Lâm Hàn Mặc đã hoàn toàn vượt qua nỗi sợ. Cậu bé đang đạp nước, trên mặt nở nụ cười tự do thoải mái, tay nhỏ nắm chặt tay huấn luyện viên, không chịu rời ra, nước bắn tung tóe, tiếng cười vang khắp nơi, niêm vui và sự thoải mái của con khiến Lâm Hiểu Vũ an tâm. Vì con trai cứ bám chặt lấy huấn luyện viên, Lâm Hiểu Vũ cũng không thể không nhìn huấn luyện viên thêm vài lần. Ủa, huấn luyện viên này đẹp trai quá chứ? Nụ cười của anh ấy thật tươi, giọng nói lại dịu dàng, bảo sao cả con trai và con gái cô đều thích huấn luyện viên này. Chỉ có điều giọng của huấn luyện viên có vẻ hơi khàn, chắc chắn là do bọn trẻ nghịch ngợm quá, khiến anh ấy phải vất vả.

Thấy Lâm Hiểu Vũ nhìn chằm chằm vào huấn luyện viên Thương, Từ Quang Thần nhanh chóng gập điện thoại lại: "Sao rồi vợ? Anh đâu có lừa em, đúng không? Anh thật sự không mệt, bọn trẻ tham gia nhiều hoạt động lắm”

Lâm Hiểu Vũ tính toán, lũ trẻ tham gia tổng cộng 5 hoạt động, lịch trình kín từ sáng đến tối, như vậy quả thật đã giảm được rất nhiều áp lực cho phụ huynh.

"Chi phí hết bao nhiêu?" Cô hỏi. Lâm Hiểu Vũ ước tính, nếu mỗi khóa học có giá từ hai đến ba trăm tệ, thì hai đứa tham gia 5 khóa học, ít nhất cũng phải mất khoảng 2. 000 tệ. Con số này đối với gia đình cô tuy không phải là quá sức, nhưng cũng là một khoản chi không nhỏ.

Lâm Hiểu Vũ không phải là người keo kiệt, cô hiểu rõ tiền chỉ cho con cái là hoàn toàn xứng đáng, chỉ cần chúng vui vẻ và trưởng thành, thì tiên bạc không thành vấn đề. Tuy nhiên, với tư cách là người quản lý tài chính gia đình, cô cũng cần phải cân nhắc đến áp lực kinh tế dài hạn và sự không chắc chắn trong tương lai.

Cô nhẹ nhàng thở dài, trong đầu bắt đầu tính toán cách điều chỉnh chỉ tiêu của gia đình để dành nhiêu ngân sách hơn cho các hoạt động của bọn trẻ. Cô nghĩ đến một số biện pháp tiết kiệm, chẳng hạn như giảm bớt những chi tiêu không cân thiết, hoặc cắt giảm một số khoản trong chỉ tiêu hàng ngày của gia đình. Chẳng lẽ cô phải dùng loại mỹ phẩm rẻ tiên? Còn quần đùi của chồng thì năm nay không mua nữa?

Từ Quang Thân giơ tay làm dấu hiệu số "6": "600 tệ."

"600 tệ? Hai đứa tổng cộng chỉ hết 600 tệ?” Cô nhắc lại lời chồng, trong giọng nói đầy sự hoài nghi.

Từ Quang Thần gãi đầu: 'À, còn có..." Nhìn nét mặt của Lâm Hiểu Vũ, anh nhận ra ngay điều cô đang nghĩ, cô ấy sớm đoán rằng làm gì có khóa học nào rẻ như vậy.

“Anh còn nạp thêm 200 tệ để trợ giảng cho chúng làm bài tập." Từ Quang Thần nhớ lại, anh còn nạp thêm năng lượng cho Gương ma. Lâm Hiểu Vũ nhảy cẵng lên. Cô đã bảo sao lân này lũ trẻ làm bài tập vừa nhanh vừa tốt, không ngờ bài tập của chúng cũng được người khác trợ giảng, mà việc trợ giảng cho hai đứa chỉ mất 200 tệ, vậy thì quá rẻ rồi còn gì?

"Đó là khóa học của trung tâm nào vậy? Mới khai trương à? Anh mau cho em biết tên, em sẽ giới thiệu cho mẹ của Nhu Mễ." Lâm Hiểu Vũ phấn khích hỏi.

1.00280 sec| 2417.328 kb