Chương trước
Chương 8: vị quốc sư kia tu vi còn cao hơn nàng, cho nên cái gì cũng không tính được
Chương 1: vô quái ơi vô quái, vì sao ngươi lại là một thầy tướng số cơ chứ …… Chương 2: không hoa môn, có thể nhìn thấu thiên cơ, tính toán chuyện của đời người, thay đổi càn khôn… Chương 3: lông mày nhỏ, môi quá mỏng, sống mũi cao thẳng lại gầy gò, vừa nhìn đã biết có tướng đoản mệnh Chương 4: có phải ta thật sự không thể sống qua hai mươi tuổi hay không… Chương 5: hàn tô ta từ khi nào lại bị người khác xem là phiền toái, bị ghét bỏ như vậy Chương 6: gió mạnh nhấc lên một góc đấu lạp, một ánh mắt cười mà như không cười đảo qua người vô quái Chương 7: vừa nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, bước chân vô quái giống như bị cố định trên mặt đất Chương 8: vị quốc sư kia tu vi còn cao hơn nàng, cho nên cái gì cũng không tính được Chương 9: nam tử áo trắng đội mũ ở thôn tiểu dương! Chương 10: người đoản mệnh, hàn tô, trường thanh…… nói xem, sao nàng lại liên tiếp gặp phải? Chương 11: hiện nay hắn đứng ở chỗ này, lại có vài phần cảm giác tự rước lấy nhục Chương 12: nếu hàn tô đằng nào cũng phải chết, ta để cho ngươi chết sớm một chút thì đã sao? Chương 13: nửa híp mắt, hắn lười biếng mà nhìn hơi nước lượn lờ, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: vô quái Chương 14: “có một số việc…… không phải nghĩ không cần có thể không cần.” Chương 15: tiểu hắc… Chương 16: vô quái, gặp được nàng là chuyện may mắn nhất cuộc đời này của hàn tô Chương 17: sát khí bốn phía, cầu sinh trong kẽ hở
setting
Chương sau
Chương trước
Chương 8: vị quốc sư kia tu vi còn cao hơn nàng, cho nên cái gì cũng không tính được
Chương 1: vô quái ơi vô quái, vì sao ngươi lại là một thầy tướng số cơ chứ …… Chương 2: không hoa môn, có thể nhìn thấu thiên cơ, tính toán chuyện của đời người, thay đổi càn khôn… Chương 3: lông mày nhỏ, môi quá mỏng, sống mũi cao thẳng lại gầy gò, vừa nhìn đã biết có tướng đoản mệnh Chương 4: có phải ta thật sự không thể sống qua hai mươi tuổi hay không… Chương 5: hàn tô ta từ khi nào lại bị người khác xem là phiền toái, bị ghét bỏ như vậy Chương 6: gió mạnh nhấc lên một góc đấu lạp, một ánh mắt cười mà như không cười đảo qua người vô quái Chương 7: vừa nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, bước chân vô quái giống như bị cố định trên mặt đất Chương 8: vị quốc sư kia tu vi còn cao hơn nàng, cho nên cái gì cũng không tính được Chương 9: nam tử áo trắng đội mũ ở thôn tiểu dương! Chương 10: người đoản mệnh, hàn tô, trường thanh…… nói xem, sao nàng lại liên tiếp gặp phải? Chương 11: hiện nay hắn đứng ở chỗ này, lại có vài phần cảm giác tự rước lấy nhục Chương 12: nếu hàn tô đằng nào cũng phải chết, ta để cho ngươi chết sớm một chút thì đã sao? Chương 13: nửa híp mắt, hắn lười biếng mà nhìn hơi nước lượn lờ, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: vô quái Chương 14: “có một số việc…… không phải nghĩ không cần có thể không cần.” Chương 15: tiểu hắc… Chương 16: vô quái, gặp được nàng là chuyện may mắn nhất cuộc đời này của hàn tô Chương 17: sát khí bốn phía, cầu sinh trong kẽ hở
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.10427 sec| 2366.469 kb