Tung Dương cao trung.
Giờ cơm trưa tại nhà ăn.
Triệu Thiên Hành bưng khay cơm có chút do dự.
Khuôn viên trường học hiện giờ nhìn qua tựa như giếng nước yên ả, mọi thứ đều như cũ.
Nhưng trên thực tế, xung đột phát sinh tại sân luyện công ngày hôm qua đã sớm truyền khắp toàn trường.
Gần như tất cả học sinh đều đã biết chuyện Trương Vũ của lớp 10A1 đầu phục Bạch Long cao trung, rồi sau đó xung đột với phó hội trưởng hội học sinh Chu Triệt Trần, cùng với một đám học trưởng lớp 11.
Dựa theo quan sát và tổng kết của Triệu Thiên Hành giữa các nhóm học sinh khác nhau, đại đa số học sinh đều có đánh giá rất đơn giản.
Những học sinh trung thành với Tung Dương cho rằng: Đây không phải là kẻ phản bội trường học sao? Kẻ phản bội lớp sao? Vì lợi ích, mà đầu nhập vào Bạch Long, là phản đồ Tung Dương! Nên khai trừ học tịch của hắn!
Những học sinh tràn đầy đố kỵ thì hoài nghi: Đầu tiên là Lý Tuyết Liên, sau đó là Trương Phiên Phiên, tại sao Trương Vũ lại có thể liên tục thu hút phú bà? Rất nghi ngờ hắn phẫu thuật chưa hoàn toàn, trường học nên điều tra kỹ hắn.
Phẫn nộ, đố kỵ... cùng với sự hâm mộ ẩn giấu, cuối cùng hóa thành ác ý trần trụi.
Mà phần lớn học sinh sợ phiền phức càng không dám đến gần Trương Vũ, sợ bị hội học sinh và những học sinh trung thành với Tung Dương liên lụy.
Triệu Thiên Hành cũng như vậy, hắn cũng sợ hãi nếu đến gần Trương Vũ quá, sẽ bị để mắt, bị nhắm đến...
Dù sao Tung Dương cao trung cũng không phải là chưa từng xảy ra chuyện bắt nạt học đường.
Triệu Thiên Hành từng nghe nói, Song U Bằng khóa trước, khi học lớp 10 từng đứng đầu trong kỳ thi tháng, có thể nói là phong vân một cõi.
Nhưng sau khi vào lớp 11, thành tích dần dần không theo kịp đám người có tiền, hắn dần dần bắt đầu bị ức hiếp.
Nào là không cho hắn làm bài tập, không cho hắn dùng thuốc, không cho hắn rèn luyện, không cho hắn thức đêm...
Thậm chí còn ép hắn mỗi ngày phải ăn gà rán, khoai tây chiên, uống bia, ăn đồ ngọt, bắt hắn trơ mắt nhìn bụng mình to lên, mỡ ngày càng nhiều, nhìn cơ bắp mình vất vả rèn luyện dần dần biến mất.
Còn ép hắn mỗi ngày phải xem video, đọc tiểu thuyết, chơi game, nhìn thành tích của mình từng điểm từng điểm giảm sút, cảm nhận trái tim cầu đạo của mình bị dày vò...
Cho đến khi hắn hoàn toàn cầu xin tha thứ, mới được Chu Triệt Trần buông tha.
Chỉ nghĩ đến quá trình này thôi cũng khiến Triệu Thiên Hành cảm thấy hít thở không thông.
Vì vậy, khi Trương Vũ mời hắn cùng đi ăn, hắn hoảng hốt lấy cớ có việc, sẽ đến nhà ăn sau.
Mang theo tâm trạng do dự này, Triệu Thiên Hành lấy cơm xong, bưng khay, lại nhìn thấy ánh mắt Trương Vũ đang nhìn tới, hắn theo bản năng lựa chọn né tránh.
Ánh mắt né tránh này khiến trong lòng Triệu Thiên Hành tối sầm lại.
"Haizz, thế này là không thể làm bằng hữu với Trương Vũ được nữa rồi."
Bưng khay cơm đi loanh quanh vài bước trong nhà ăn, hắn không nhịn được lại nhìn về phía Trương Vũ.
Thấy Bạch Chân Chân, Tiền Thâm lần lượt ngồi xuống bên cạnh Trương Vũ, trong mắt Triệu Thiên Hành hiện lên một tia hâm mộ.
"Bạch Chân Chân, Tiền Thâm... sao bọn họ lại to gan như vậy, chẳng lẽ không sợ chút nào sao?"
"Nếu ta cũng có thể giống như bọn họ, muốn làm gì thì làm, tốt biết bao."
Mặc dù luôn suy nghĩ rất nhiều, nhưng Triệu Thiên Hành chưa bao giờ thích đặc điểm này của mình, hắn luôn hy vọng bản thân đừng nghĩ ngợi lung tung, đừng quá để ý đến suy nghĩ của người khác, nhưng hắn thật sự không làm được.
Giống như lúc này, Triệu Thiên Hành theo bản năng nắm chặt khay cơm, muốn đi về phía Trương Vũ, nhưng luôn có cảm giác những học sinh xung quanh đang có ý hoặc vô ý nhìn mình, dường như chỉ cần hắn ngồi xuống bên cạnh Trương Vũ, sẽ bị cả trường xa lánh.
Đương nhiên, đây chỉ là hắn nghĩ nhiều, nhà ăn đông người như vậy, thật ra hầu như chẳng có ai chú ý đến hắn.
Triệu Thiên Hành nhìn dáng vẻ Trương Vũ trò chuyện vui vẻ với Tiền Thâm, Bạch Chân Chân, trong mắt bất giác hiện lên một tia khát khao.
Hôm qua sau khi về nhà, hắn không nhịn được mà hồi tưởng đến dáng vẻ Trương Vũ đối mặt với Chu Triệt Trần không hề lùi bước.
Hắn hâm mộ Trương Vũ có thể làm được những chuyện như vậy, cũng vô cùng khao khát bản thân có thể giống như Trương Vũ, khi đối mặt với bất kỳ áp lực nào cũng giữ được dáng vẻ thản nhiên như gió thoảng mây bay.
Đúng lúc Triệu Thiên Hành còn đang do dự, không quyết, hắn bỗng thấy Trương Vũ vẫy tay với mình.
"Lão Triệu! Bên này!"
Triệu Thiên Hành hơi ngẩn ra: "Trương Vũ tưởng là ta không tìm thấy hắn sao?"
Hắn cắn răng, đột nhiên bước nhanh tới ngồi xuống bên cạnh Trương Vũ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo