Sau khi chào hỏi, Võ Thanh Thanh lại cầm điện thoại lên, hướng màn hình về phía Trương Vũ và Bạch Chân Chân.
Liền thấy màn hình lóe lên một tia sáng, đã hiện lên hình ảnh một thiếu niên hoạt hình, nàng giới thiệu: "Vị này là Mặc Thiên Dật của trường trung học Mang Sơn."
Trương Vũ giật mình, đệch, đây là hình nhân 2D à?
Thiếu niên gật đầu với Trương Vũ và Bạch Chân Chân, tự giới thiệu: "Chào hai vị, ta là Mặc Thiên Dật."
"Môi trường xung quanh ta đã kiểm tra qua, chúng ta có thể yên tâm nói chuyện ở đây."
Trương Vũ tò mò nhìn màn hình điện thoại, hỏi: "Ngươi hiện giờ đang ở đâu?"
Mặc Thiên Dật mỉm cười nói: "Ta hiện đang ở Linh Giới, chỉ là Linh Giới kết nối với mạng, nên ta có thể liên lạc với các ngươi."
Sau đó, hắn nghiêm mặt, nghiêm túc hỏi: "Trương Vũ đồng học, hiện tại ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi có được Tinh Hỏa chân nhân thu làm đệ tử không?"
Trương Vũ vừa định nói, liền thấy Bạch Chân Chân đã nhanh chóng bước ra, chắn trước mặt Trương Vũ nói: "Hắn không có."
"Ta đã nói với hắn về những cạm bẫy của Kim Đan đệ tử, bảo hắn từ chối Tinh Hỏa chân nhân."
Trương Vũ ngạc nhiên nhìn Bạch Chân Chân, không biết đối phương tại sao lại nói như vậy, nhưng vì tin tưởng A Chân, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện của hai bên.
Mà nghe được những lời này của Bạch Chân Chân, trên mặt Võ Thanh Thanh và Mặc Thiên Dật trong màn hình điện thoại đều thoáng hiện lên một tia thất vọng.
Võ Thanh Thanh càng không nhịn được nói: "Sao ngươi có thể bảo Trương Vũ từ chối cơ hội này? Muốn thi vào Thập Đại, Tinh Hỏa chân nhân tuyệt đối là một trợ lực mạnh."
Bạch Chân Chân khinh thường nói: "Một lão già bị đại tông môn đá ra, tu vi đã bị chia đi một nửa, nếu lại ly hôn, bị nữ nhi cuỗm sạch kim tệ, có khi còn có thể đến gầm cầu tìm hắn bái sư, còn lại bao nhiêu thứ cho chúng ta bòn rút? Vào môn hạ hắn làm trâu ngựa, có khi còn không bằng ta ngày ngày đi làm công."
"Ngươi..." Mặc Thiên Dật thở dài một hơi, nghĩ thầm biết vậy đã chẳng khuyên Bạch Chân Chân đến buổi triển lãm tranh thử vận may, nếu không Trương Vũ nói không chừng đã thực sự trở thành Kim Đan đệ tử, cơ hội để một học sinh nghèo thi đỗ vào Thập Đại học phủ sẽ càng lớn hơn mấy phần.
Bạch Chân Chân tiếp lời: "Hôm nay ta tìm các ngươi là muốn các ngươi làm quen với Trương Vũ một chút."
"Tuy hắn kém ta một chút xíu, nhưng cũng là thiên tung kỳ tài hiếm có khó tìm, hiện tại cũng bị hội học sinh để mắt tới."
Màn hình của Mặc Thiên Dật lóe lên, hắn đã thu liễm lại tâm tình, mỉm cười nói: "Tài danh của Trương Vũ đồng học ta đã sớm nghe qua."
"Vừa hay chuyến Pháp Tắc Tế này có thể gặp mặt làm quen."
"Chỉ vậy?" Bạch Chân Chân khó chịu nói: "Đầu tư chút chân kim bạch ngân đi chứ."
Mặc Thiên Dật bất đắc dĩ nói: "Mọi người đều là kẻ nghèo, tài nguyên có hạn, ngươi cũng biết trọng tâm của chúng ta vẫn luôn đặt ở trên người lão đại, thứ có thể lấy ra thật sự không nhiều."
"Đây là chút tâm ý cá nhân của ta, các ngươi đừng chê ít..."
Nói xong liền chuyển cho Bạch Chân Chân 2000 đồng.
Trương Vũ nhìn cảnh này trong lòng thầm kêu một tiếng, thì ra hôm nay A Chân kéo hắn tới đây là để đòi tiền.
Nhưng xem ra cái 'Cừu Phú Giả Liên Minh' này rất nghèo, không thể đưa ra được bao nhiêu tiền.
Nhìn thấy tin nhắn chuyển khoản trong điện thoại, Bạch Chân Chân nhíu mày: "Chỉ có 2000?"
Nàng biết người mà đối phương nhắc đến là ai, chính là kẻ có thành tích tốt nhất, thiên phú cao nhất, cơ hội lớn nhất trong đám thiên tài nghèo, được mọi người cho rằng là kẻ có khả năng phá bỏ gông xiềng, bước vào Thập Đại cao trung nhất.
Vị thiên tài nghèo này nhận được sự tín nhiệm của những học sinh nghèo, khiến cho những học sinh nghèo này phải dè sẻn từng đồng, đầu tư rất nhiều tài nguyên cho hắn.
Tất cả đều trông chờ vị thiên tài nghèo này thi đậu vào trường đại học hàng đầu, sau khi gia nhập đại tông môn có thể mang theo mọi người kê khuyển thăng thiên, từ từ phá bỏ lưới trời trùng trùng điệp điệp trên đỉnh đầu Tung Dương Thị này.
Thậm chí lần trước bọn họ gọi Bạch Chân Chân đến triển lãm tranh, theo như nàng thấy cũng chưa chắc không phải hy vọng sau khi nàng trở thành Kim Đan đệ tử, có thể dùng thân phận này để giúp đỡ người đó.
Bạch Chân Chân nói: "Chẳng phải đã nói là phải nương tựa lẫn nhau, cùng chung một cành sao? Các ngươi ngoài miệng nói một đằng, trong lòng làm một nẻo? Vậy ta nộp phí hội viên để làm gì?"
Mặc Thiên Dật cười khổ lắc đầu, so với 2000 đồng phí hội viên của Bạch Chân Chân, số tiền mà vị này mỗi lần đòi hỏi đã sớm lên tới hàng vạn.
Nếu không phải Bạch Chân Chân thực sự thiên phú dị bẩm, cảm thấy nàng ta trong tương lai có thể giúp lão đại thu hút không ít sự chú ý, bọn hắn chắc chắn sẽ không đầu tư nhiều tiền như vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo