Chương 112. Vào Núi Đánh Giết
“Ta về Lê Kính sơn một chuyến, ngươi chỉnh đốn nhân mã một phen, nơi đây cần có nhân thủ trực đêm.”
Đám người nhao nhao theo tiếng nói mà đi xuống dưới, Lý Hạng Bình nói xong lập tức quay đầu trở về, mới về tới Lê Kính sơn liền gặp Lý Thông Nhai vội vàng xuất quan, một thân pháp lực viên mãn, đã là Thai Tức đỉnh phong.
“Nhị ca đã xuất quan, vấn đề này liền có thể nắm chắc hơn.”
Lý Hạng Bình cắn răng cười một tiếng, trong mắt lộ ra chút lửa giận, đổi một thân quần áo, tiến vào từ đường ba bái chín khấu, vượt qua hương án bày đầy trái cây tế tự và hương nến, cung cung kính kính cúc cung với cái gương trên bệ đá, mời Pháp Giám xuống.
“Làm việc cẩn thận chút.”
Thình lình nghe thấy một thanh âm già nua, thì ra là phụ thân Lý Mộc Điền.
Lý Mộc Điền đã tiều tụy đến mức không còn hình dáng ban đầu, lẳng lặng mà ngồi bên trong sân nhỏ, thanh âm khàn khàn nói một câu, sau đó lại nặng nề hít thở một hơi.
Lão nhân thường mơ mơ màng màng ngủ bên trong sân nhỏ, lúc thanh tỉnh không nhiều, thường xuyên quên đi tới chính viện ăn cơm, mỗi này đều cần Lý Huyền Phong tiến đến gọi hắn, nhưng đối với tiếng bước chân lại mẫn cảm dị thường,
Lý Hạng Bình mới tiến vào sân nhỏ liền đánh thức lão nhân.
“Vâng.”
Lý Hạng Bình lên tiếng, nhìn qua bộ dáng Lý Mộc Điền, trong lòng dâng lên một tia lo lắng, cũng không biết phụ thân còn có thể chống đõ được bao lâu, trên mặt không khỏi hiển hiện một tia không nỡ.
Khẽ cắn môi, Lý Hạng Bình quay đầu ra khỏi hậu viện, nói với Lý Thông Nhai:
“Không cần dùng Thái Âm Huyền Quang, chỉ dùng khả năng thông hiểu xa gần của cái gương này là được, đánh cho Sơn Việt kia trở tay không kịp, có cái gương này, cho dù có tu sĩ luyện khí cũng có thể toàn thân trở ra.”
“Được.”
Lý Thông Nhai theo Lý Hạng Bình xuống núi, một đường nghe đệ đệ trầm mặt nói lại chuyện phát sinh mấy ngày nay, lúc này mới gật gật đầu như có điều suy nghĩ.
Hai người không ngừng nghỉ chạy tới chỗ đóng quân, bóng đêm còn thâm trầm, các thôn đinh và nhóm tộc binh đang che mặt mơ mơ màng màng ngủ.
Hai tiếng chiêng lớn gõ vang, tất cả mọi người nhảy dựng lên, khoác y giáp, nắm lấy đao thuẫn, lấy ra viên đan ngậm trong miệng, dùng khăn mặt buộc trên mặt phòng ngừa nó rơi ra, nhao nhao tập hợp cùng một chỗ.
Một bên thì Lý Huyền Tuyên và Lý Thu Dương mang theo binh mã tập kết, Lý Hạng Bình nhắm mắt lặng lẽ sờ lên cái gương, quét trọn tình huống ngọn núi đến mức rõ rõ ràng ràng.
Thanh Ô Cung trong tay kéo tên, mấy đạo lưu quang bay qua phóng vào trong núi, lần lượt bắn chết lũ lính gác Sơn Việt lưu tại trong rừng để giám thị, lúc này Lý Hạng Bình mới đeo cung ra sau lưng, cao giọng nói:
“Đi!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo