Cảm thấy ngẩng đầu nói chuyện với anh sẽ rất mất mặt nên không khỏi nhón chân, để mình trông cao hơn một chút. Hán phục vốn đã dài, vừa vặn che giấu được chút tâm tư nhỏ nhen của cậu ta.

Nhưng đột nhiên chiều cao tăng lên một khúc như vậy, vừa rõ ràng lại trông buồn cười.

Lục Giác liếc nhìn Hạ Thành từ trên xuống dưới, cười khẽ một tiếng.

Hạ Thành cảm thấy bị xúc phạm, ngẩng cổ, tức giận mắng Lục Giác: "Anh là ai, tránh xa Tống Tống nhà tôi ral"

Tống Tống nhà tôi.

Đôi mắt hoa đào của Lục Giác híp lại. Chậc, lại là một tình địch.

Ánh mắt có ý nghĩa sâu xa lướt qua vai Hạ Thành, rơi xuống người Tống Chiết Ý đang cúi đầu sau lưng cậu ta. Lục Giác nhìn chằm chằm Tống Chiết Ý.

Đôi mắt ấy chất chứa chiếm hữu và hung hăng mãnh liệt.

Như thể muốn nuốt chửng và giấu cô đi, để không ai thèm muốn kho báu của mình.

"Xin lỗi, không tránh xa được."

Anh liếc nhìn Hạ Thành, giọng nói lạnh lùng. Tựa như một cơn gió lạnh thổi vào đầu mùa hè.

Hạ Thành sững sờ, bị khí thế của Lục Giác kiềm chế, nuốt ñước bọt, hỏi: "Sao lại không thể tránh xa?" Vừa rồi Lục Giác ở đằng xa, đã hơi khó chịu khi thấy Hạ Thành kề cận Tống Chiết Ý.

Nghe Tống Chiết Ý nói Hạ Thành đẹp trai và giỏi giang hơn anh, cơn giận của anh lại tăng thêm bậc.

Anh chính là như vậy.

Càng tức giận, càng ít bộc lộ ra ngoài.

Chỉ mỉm cười vô lại.

Nhưng mà đôi mắt lại có thể giết ngườt.

Ngay lúc đó, anh muốn thông báo cho mọi người rằng Tống Chiết Ý là người của Lục Giác, nhưng khi nhìn vào đôi mắt hạnh trong veo của Tống Chiết Ý, anh đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Anh điều chỉnh thở, bàn tay không nặng không nhẹ đặt trên bả vai Thành. Hạ Thành vốn dĩ đã cố gắng chống đỡ nhưng cậu ta lại lảo đảo một cái, không giữ được thăng bằng. Rụt về, cơ thể vẫn lắc lư không vững, trông có vẻ hơi chật vật.

Lục Giác rũ mắt xuống, hờ hững nhìn Hạ Thành, trong nháy mắt cả người đã thấp đi một chút.

Anh mỉm nói từng chữ một: “Bởi vì, tôi là người mẫu đặc biệt được bà chủ Hứa của mấy người mời tới, lát nữa cô thỏ phải chụp cho tôi.”

Tống Chiết Ý: “...”

Chuyện øì thế này!

Trước khi đi, không phải chị Chân Chân đã nói Lục Giác từ chối làm người mẫu sao, còn bảo cô đi thuyết phục Lục Giác nữa mà.

Tất nhiên là cô không đi rồi.

Lúc đó, cô chỉ muốn nhân cơ hội đi chụp ảnh để giữ khoảng cách Lục Giác, rồi bình tĩnh trở lại. Làm sao có thể mời Lục Giác được.

Cô không khỏi nghi ngờ về chị Chân Chân, người vừa theo Lục Giác đến.

Lúc này, chị Chân Chân đang khoanh tay trước ngực đứng ở một bên xem kịch, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Cảnh Lục Giác ghen tuông thật sự chưa từng thấy.

Cô ấy rất muốn chụp lại cho Lục Du xem, chia sẻ niềm vul lúc này.

Không chỉ vậy, cô ấy còn kiếm được một món hời, người trước đó dù có dùng mọi cách cũng không chịu làm người mẫu, nhưng vì ghen tuông mà lại chủ động đề nghị làm ngườt mẫu.

Có vẻ như sau này nếu muốn nhờ vả Lục Giác, cần phải lợi dụng thỏ con nhiều rồi.

Nghe Lục Giác nói vậy, Hạ Thành sững sờ. Chẳng lẽ cậu ta lại bị bỏ rơi rồi sao.

Cậu ta vàng quay sang nhìn Hứa Chân, vẻ mặt đáng thương nói: “Chị Chân Chân, anh ta nói có thật không?” “À, là thật.”

Hứa Chân vội vàng đáp, thấy Hạ Thành sắp đổ, cô ấy lại bổ sung thêm: “Tuy nhiên dù có cậu ấy thì Cẩm Tâm Tú chúng tôi vẫn cần có cậu.”

“Sản phẩm mới lần này, hai người cùng chụp.”

Hạ Thành không hề cẩm thấy vui vẻ.

Cùng chụp, cậu ta liếc mắt nhìn Lục Giác, chẳng càng đau khổ hơn sao.

Không biết người này còn cướp đi bao nhiêu hào quang của mình nữa.

Có người buồn bã, có người vui mừng. Ngoài Hạ Thành và Tống Chiết Ý đều đang buồn bực thì những nhân viên khác của Cẩm Tâm Tú vẫn luôn sợ phiền phức đã phát điên rồi. Đối với việc thay đổi tiến độ chụp hình đột ngột, họ không hề cảm thấy phiền phức, mà ngược lại còn vô cùng nhiỆt tình.

Khi Triệu Sảng nhiệt tình hết mực trang điểm cho Lục Giác, những người khác cũng không rảnh rỗi, ríu rít bên cạnh nói chuyện với anh.

Lục Giác mỉm cười đáp lại, thái độ hòa nhã.

Nhưng ánh mắt lại thi thoảng liếc về phía Tống Chiết Ý đang chuẩn bị công việc ở xa.

Tống Chiết Ý không nhìn Lục Giác.

Hay nói cách khác, cô ép bản thân không nhìn Lục Giác. Ngồi trên chiếc ghế nhỏ, cô cứ loay hoay đổi các loại ống kính trong túi máy ảnh. Hứa Chân đi tới, thấy cô lại lắp ống kính góc rộng lên máy, cô ấy nhíu mày.

Tiếp theo là chụp cận cảnh mà lại dùng ống kính góc rộng.

Loại sai lầm sơ đẳng mà ngay cả người mới chụp ảnh như cô ấy cũng có thể nhìn ra, thỏ con lại mắc phải. Chậc, rốt cuộc cô đang rối rắm đến nhường nào đây.

Hứa Chân bật cười, dùng khuỷu tay chọc nhẹ vào cô. “Sao thế, hai người cãi nhau à?”

Tống Chiết Ý như bị dọa, vội vàng ngẩng đầu, rồi khẽ lắc đầu: “Không có.”

Không có mới là lạ.

Nếu không cãi vã, thân là đôi cặp vợ chồng son, sao cô đi chụp mà lại không nói cho Lục Giác biết? Tối qua, Lục Giác còn đặc biệt đến hỏi cô ấy, rồi dặn đừng cho thỏ con biết.

Hơn nữa, vừa rồi thỏ con nhìn thấy Lục Giác đến, biểu cảm trên mặt hoàn toàn không giống ngạc nhiên, mà là sợ hãi.

Nếu thỏ con thật sự là một con thỏ, Hứa Chân dám chắc, cô sẽ lập tức đào một cái hố trên mặt đất, rồi chui tọt xuống.

Tuy nhiên, Hứa Chân cũng không vạch trần.

Cô ấy nhìn về phía Lục Giác đang được mọi người vây quanh trong gian đình bên cạnh, khẽ cười: “Thỏ con, sức hút của cậu ấy cũng khá lớn đấy.”

Tống Chiết Ý: “......”

Cô không hiểu, nhìn chằm chằm về phía Hứa Chân.

Hứa Chân hơi cong đôi môi đỏ mọng: “Kiểu lãng tử như Lục Giác mà cũng bị em thuần phục rồi.” Cô sao?

Thuần phục Lục Giác ư?

Tống Chiết Ý thầm nghĩ đây là dự đoán lạ đời nhất.

Cô rũ mắt xuống, nhếch mép cười một lúc.

Không, không ai có thể thuần phục được Lục Giác.

Cô vẫn còn nhớ, họ chỉ đang diễn kịch mà thôi.

Lục Giác mặc đồ xong thì lại gây ra một làn sóng náo động.

Trường bào màu trắng, đầu đội mũ ngọc, đúng chất chàng trai phong lưu, tuấn tú, quý phái.

Nhìn thấy tạo hình này, Hứa Chân đã biết, sản phẩm mới lần này ổn áp rồi. Tống Chiết Ý đã nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của Lục Giác nhưng lúc này nhìn thấy Lục Giác cũng không khỏi choáng váng.

Chỉ có Hạ Thành là tức giận không thôi.

Vì vừa rồi Triệu Sảng còn nói đùa với cậu ta: “Hạ Thành, cậu và Lục soái ca không phải là tạo hình huynh đệ vương tôn sao, sao tôi thấy cậu giống như thư đồng bên cạnh anh ấy vậy, hahahahaha.”

Trước khi Lục Giác đến thì còn nói bộ Hán phục mới là đo theo số đo của cậu ta, nhưng đảo mắt đã thay đổi.

Hơ, quả nhiên lời nói của phụ nữ, không một lời nào đáng tin.

Chiêu hôm đó, thứ tự chụp là chụp Hạ Thành trước, sau đó tới chụp Lục Giác, cuối cùng là chụp ảnh chung của hai ngườt. Trong quá trình chụp, Hạ Thành lại cảm nhận được sự thay đổi của lòng người.

Cậu ta dùng hết sức để thể hiện nhưng hiệu quả không tốt, không còn ai dành cho cậu ta những tràng vỗ tay cùng những lời tâng bốc nữa.

Những người phụ nữ thay lòng đổi dạ, đều vây quanh cái tên Lục Giác kia.

Ngay cả Tống Tống, khi chụp Lục Giác, cậu ta cảm thấy cô ấy còn tập trung hơn khi chụp cậu ta.

Nhưng Hạ Thành đã hiểu lầm Tống Chiết Ý rồi.

Sau khi cầm máy ảnh lên nhắm vào Lục Giác, tâm trạng cô đã không yên ổn.

Không biết có phải là ảo giác của mình không, nhìn qua kính ngắm, dường như Lục Giác vẫn luôn nhìn cô.

Ánh mắt đó, xuyên qua máy ảnh, rơi xuống người cô như thật. Chụp được một nửa, Tống Chiết Ý đột nhiên cau mày, hô dừng.

Lúc nãy Lục Giác đang chụp trên hòn non bộ, lúc lên xuống chiếc áo choàng màu trắng tựa như trăng của anh hơi lỏng lẻo, dù trông rất quyến rũ và phong trần lạ thường.

Nhưng điều này không phù hợp với hình tượng "công tử đoan chính" trong chủ đề Hán phục lần này.

Triệu Sảng vội vàng hỏi: "Em gái Tiểu Tống, sao vậy?" Tống Chiết Ý: "Thắt dây của Lục Giác bị bung ra rồi." Triệu Sảng nhìn sang, lập tức nắm lấy cơ hội: "Ồ, đúng vậy thật, em gái Tiểu Tống quan sát giỏi thật. Vừa nãy chị chỉ chú ý đến vẻ đẹp của Lục soái ca, nên không chú ý đến, sẽ đi chỉnh trang cho anh ấy ngay đây."

Triệu Sảng còn chưa đến gần, Lục Giác đã bước nhanh đến trước mặt Tống Chiết Ý. Tống Chiết Ý ngẩng đầu nhìn ngườt đàn ông đột ngột đến gần.

Vào đầu hè mà mặc Hán phục nhiều lớp nên rất nóng, trên trán Lục Giác đã lấm tấm mồ hôi. Tống Chiết Ý kiềm chế để không lau đi giúp anh, nhẹ nhàng hỏi: "......Sao vậy."

Lục Giác cong môi mỉm cười, cầm lấy chiếc thắt dây đã bung ra của chiếc áo choàng: "Cô Thỏ, giúp tôi buộc lại được không."

Tống Chiết Ý hơi sững sờ: "Anh không biết sao."

Cô đã dạy Lục Giác cách làm rồi mà.

Lục Giác nói dối không chớp mắt: "Lâu quá nên tôi quên rồi."

Anh hơi cúi người, đôi mắt hoa đào nhìn cô: "Cho nên, em s1úp tôi được không?" Việc đơn giản như vậy, sao có thể quên được.

Lúc đó, trong lòng cô hiện lên hàng ngàn ý nghĩ.

Nhưng Tống Chiết Ý vẫn không thể cưỡng lại.

Cô giống như bị một tấm lưới khổng lồ bắt giữ, còn Lục Giác giống như con thủy quái có thể mê hoặc lòng người trong thần thoại Hy Lạp, mọi hành động của cô đều bị anh thao túng.

Tống Chiết Ý nhận mệnh, đưa tay lên, nhận lấy mấy sợi băng mỏng manh từ tay Lục Giác, run rẩy, giúp Lục Giác buộc lại.

Cô quá bối rối, lần này làm suýt trượt.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không.

Mà xung quanh đột nhiên im bặt, không có tiếng động nào. Tiếng người, tiếng ve kêu, tiếng nước chảy, tất cả đều biến mất.

Cứ như thể trên thế giới chỉ còn lại cô và Lục Giác.

Hạ Thành trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này, miệng mở to đến nỗi có thể nhét được một quả trứng.

Cả người đờ đẫn.

Cho đến Lục Giác nhướng đôi mắt hoa đào, ánh mắt hờ hững quét qua cậu ta một cái thì cậu ta mới thức tỉnh. Khi đã tỉnh lại, cậu ta tức giận nhảy cẵng lên.

Một bụng chửi mắng không biết phải trút ra như thế nào.

Nghe thấy tiếng động bên cạnh, Hứa Chân rời mắt khỏi khung cảnh đẹp mắt, liếc nhìn Hạ Thành một cái.

Cô ấy lạnh lùng nói: "Cẩn thận một chút, đừng làm bẩn quần áo." Hạ Thành không thể quan tâm đến nhiều thứ nữa, cậu ta lại gần Hứa Chân: "Chị Chân Chân, bà chủ Hứa, chị thấy không, anh ta! Anh ta! Vừa rồi khiêu khích em đấy." "Thấy rồi."

Hứa Chân bình tĩnh trả lời.

Theo cô ấy, điều đó cũng không phải là khiêu khích.

Chỉ khi ngang tài ngang sức mới øọt là khiêu khích. Chênh lệch quá lớn, chỉ có thể gọi là khinh thường.

Lục Giác là đang khinh thường Hạ Thành.

Quả nhiên không phải là ảo giác của cậu ta.

Hạ Thành gần như nổi giận, bắt đầu chỉ trích Lục Giác: "Chị nói xem em đã chọc giận anh ta ở đâu chứ, có phải anh ta ghen tỊ với em nên mới làm vậy không." "Tên họ Lục đó bị gãy tay hay gì, việc buộc dây đơn giản như vậy mà còn để Tống Tống buộc cho. Là chưa tốt nghiệp tiểu học hay là bị thiểu năng, nhìn qua đã thấy có mùi trà xanh rồi."

Mùi trà xanh.

Hứa Chân đồng ý, hơn nữa thấy vô cùng thích hợp.

Cô ấy sớm nhận ra Hạ Thành có ý với Thỏ con, cho nên với tư cách là đối tác hợp tác nhiều năm, cô ấy tốt bụng nhắc nhở cậu ta một câu: "Cậu có từng nghĩ, tại sao cậu quen thổ con lâu như vậy mà lại bị Lục Giác đi trước một bước không?”

"...... Hạ Thành: "Tại sao?"

Hứa Chân nhìn bộ dạng ngốc nghấếch của cậu ta, nuốt câu nói "Cậu nhìn vào gương thì biết" xuống.

Cố gắng nói một cách nhẹ nhàng: "Có thể là do cậu không biết những thủ đoạn ngốc nghếch giống như đứa trẻ chưa tốt nghiệp tiểu học ấy và cũng không tỉnh quái như cậu ấy."

mịn

Hạ Thành bừng tỉnh!

Click qua hình tiếp theo để đọc nhé! >

Đúng vậy, nhất định là như vậy.

Dù trông thiểu năng nhưng Tống Tống lại rất tốt bụng, nếu tên họ Lục đã đề nghị thì cô nhất định sẽ không từ chối, vậy chẳng phải sẽ được tiếp xúc thân mật sao. Người đàn ông đáng ghét, đê hèn ấy, đang lợi dụng lòng tốt của Tống Tống đây mài!

Lục Giác còn có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi đó để quyến rũ Tống Tống, tại sao cậu ta không thể chứ !

Trà xanh thôi mà ai mà không biết? Miễn là Hạ Thành đây muốn học, không có gì là không thể học được.

Hạ Thành lấy lại tỉnh thần, đang định ấp ủ bước tiếp theo, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu ta cau mày, đột nhiên quay đầu nhìn Hứa Chân: "Bà chủ Hứa, chị vừa nói "đi trước một bước" nghĩa là gì?"

"Chị có dùng sai thành ngữ không?"

"Phải thành công thì mới gọi là nhanh chân đến trước chứ!"

Hứa Chân thầm nghĩ, hợp tác nhiều năm như vậy, sao cô ấy không nhận ra Hạ Thành là một kẻ ngốc.

Cô ấy thở dài: “Cậu cứ xem như tôi dùng sai thành ngữ đi.”

Nghe Hứa Chân nói như vậy, Hạ Thành thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt cậu ta sáng ngời, nhìn về phía Tống Chiết Ý cuối cùng cũng giúp Lục Giác buộc xong, âm thầm động viên mình.

Sớm muộn 8ì cậu ta cũng sẽ hạ gục tên trà xanh Lục Giác kia, đoạt lại vinh dự thuộc về mình!

Tống Tống và danh xưng “Mỹ nam cổ trang số một”, đều là cậu ta. 

0.14233 sec| 2437.109 kb