Lục Giác vuốt ve chú chó một lúc lâu.
Trên đường đi tìm ông cụ Lục, Tống Chiết Ý và anh đi dọc theo khu rừng, anh im lặng một cách kỳ lạ.
Dắt theo Lông Xù, bước đi vội vã, không còn lịch sự như trước mà phối hợp dắt theo Tống Chiết Ý.
Tống Chiết Ý muốn đuổi theo anh, đến gần anh hơn một chút, hỏi xem anh thế nào hay nói xin lỗi anh cũng được. Cô biết chắc chắn rằng Lục Giác không muốn có tiếp xúc thân mật với con gái.
Nhưng khi nhìn thấy Lông Xù đang nhảy cẵng lên ở bên cạnh anh, cô lại không dám tiến đến. Hai người vẫn chưa đến bờ hồ thì đã gặp ông cụ Lục trở về với giỏ cá.
Thời gian gần đây, hầu như Tống Chiết Ý ngày cũng trò chuyện với ông cụ Lục qua WeChat, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp trực tiếp ông cụ Lục.
Ông ăn mặc rất thời thượng, đeo kính không gọng, đội một chiếc mũ nồi phong cách Anh Quốc, khí chất tuyệt vời, dù trên khuôn mặt đã có nếp nhăn nhưng vẫn có thể nhận ra ngày xưa là một anh chàng rất điển trai.
Lần đầu tiên nhìn thấy ông cụ Lục, Tống Chiết Ý không thể liên tưởng ông là người đàn ông nóng nảy hay quát tháo Lục Giác.
Cho đến khi ông cụ Lục cười tươi gọi cô một tiếng "Ý Ý". Tống Chiết Ý mới nhận ra, người đàn ông trước là ông nội của Lục Giác.
Ông cụ Lục gần như bỏ qua Lục Giác, nhiệt tình nắm lấy tay Tống Chiết Ý, cho cô xem cá trong siỏ. Như thể Tống Chiết Ý mới là cháu gái ruột của ông.
Lục Giác chỉ là một người xa lạ không quan trọng.
Vào buổi trưa, ông còn muốn tự tay nấu cá cho Tống Chiết Ý, nhưng bị ông Trần và Lục Giác khuyên ngăn mới dừng thôi.
Ông cụ Lục rất hài lòng với Tống Chiết Ý.
Khi còn nhỏ, Tống Chiết Ý rất ngoan ngoãn, ông cụ Lục cũng rất thích, vì vậy ông mới định ước với ông cụ Cung. Giờ đây đã mười mấy năm không gặp, không chỉ không có cảm giác xa lạ, mà còn thấy thân thiết hơn.
Sau bữa trưa, ông cụ Lục kéo Tống Chiết Ý ngồi dưới giàn hoa trong sân trò chuyện, đồng thời lấy ra vài cuốn album dày cộp, công khai xử phạt Lục Giác lúc nhỏ. Album được bảo quản rất tốt, những bức ảnh cũ hơn mười mấy năm không hề có dấu hiệu ố vàng. Tống Chiết Ý đã được nhìn thấy thời thơ ấu đến tuổi thiếu niên của Lục Giác.
Anh không thay đổi nhiều, từ nhỏ đến đều rất đẹp, giống như một con búp bê sứ.
Chỉ là lúc đó, Lục Giác có vẻ nổi loạn và bộc trực hơn, giống một cậu bé tỉnh nghịch.
Tống Chiết Ý ngước mắt nhìn Lục Giác đang dắt chó đi dạo ở bãi cổ cách đó không xa, không khỏi nghĩ, Lục Giác đã thay đổi rất nhiều.
Một mặt nào đó của anh, dường như đã bị giấu đi.
Mỗi lần xem tới bức ảnh nào là ông cụ Lục đều có thể kể lại một cách tường tận rằng bức ảnh được chụp khi Lục Giác mấy tuổi và được chụp trong hoàn cảnh nào. Khi nhớ lại quá khứ, về mặt của ông cụ trông rất dịu dàng. Tống Chiết Ý có thể nhìn ra, ông cụ Lục thật sự rất thương Lục Giác. “Tuy nhiên, sau khi thằng bé này bước vào giai đoạn nổi loạn thì không chịu chụp nữa.”
Ông cụ Lục nói với tiếc nuối.
Về lý do tại sao không chịu chụp, ông cụ Lục không nói nhiều, Tống Chiết Ý cũng không hỏi nhiều, lặng lẽ tiếp tục xem ảnh.
Sau đó, nhìn thấy một bức ảnh ông cụ Lục và ông ngoại của cô chụp chung với nhau.
Hai ngườt đứng cạnh nhau tạo nên sức hút thị giác mạnh mẽ.
Một người là quý ông sành điệu kiểu Anh, một người là học giả Trung Quốc.
Tống Chiết Ý cười.
Cô thấy thật thần kỳ.
Hai người như vây, lại trở thành bạn của nhau. Ông cụ Lục cũng ghé qua xem bức ảnh, hừ nhẹ một tiếng: “Nhìn ông ngoại của cháu kìa, lúc nào cũng cau có như ai nợ tiền vậy."
"Ông ngoại và ông quen nhau thế nào vậy ạ?" Tống Chiết Ý rất tò mò.
"Trước kia bọn ông cùng là thành viên của một hội nhiếp ảnh." Ông cụ Lục xua tay: “Nếu ông không kết bạn với ông ấy, có lẽ ông ấy sẽ không có một ngườt bạn nào." Dù là người thân nhưng Tống Chiết Ý cũng phải đồng ý với điều này.
Sau khi ông ngoại cô và ông cụ Lục cãi nhau, cô chưa từng thấy ông ngoại cô có người bạn nào khác.
Những ngườt khác, chẳng hạn như ông Vương hàng xóm, trong miệng ông ngoại cũng chỉ có thể được gọi là người quen.
"Vậy tại sao sau đó ông không đến Nhà Ngói nữa? Hai nøƯờt cãi nhau sao." "Hừ, còn không phải vì ông ngoại cháu chơi không giỏi, trình độ chơi cờ quá kém, không hiểu đạo lý có chơi có chịu. Lần nào cũng chơi gian, không cho ông thắng rồi còn cãi nhau, ai chịu nổi chứ, nên bọn ông mới đoạn tuyệt!"
Tống Chiết Ý:"......"
Ông cụ Lục mỉm cười nhìn Tống Chiết Ý: “Cháu có thấy chúng ta già rồi mà vẫn còn như trẻ con không."
Tống Chiết Ý mím môi mỉm cười nhỏ giọng thành thật nói: “Đúng là có một chút, nhưng bất kể bao nhiêu tuổi cũng có quyền được trẻ con."
Ông cụ Lục không ngờ Tống Chiết Ý lại trả lời như vậy, hơi sững lại, sau đó cười ha ha: “Nói đúng lắm, bất kể bao nhiêu tuổi cũng có quyền được trẻ con."
Sau khi cười xong, ông lại đầy cảm thán nói: “Nhưng khi hết tuổi trẻ, thì bắt đầu hoài niệm, đặc biệt là những người sắp hết tuổi thọ như ông." Tống Chiết Ý cau mày.
Cô không biết liệu mình có quá nhạy cảm hay không, nhưng cô luôn cảm thấy trong lời nói của ông cụ Lục có một nỗi buồn sâu sắc.
Tâm trạng này chỉ kéo dài trong chốc lát, giây tiếp theo, ông cụ Lục lại cười nói với cô: “Ý Ý, qua đây ăn trái cây đi, trái đào này là do chúng ta tự trồng, ngon lắm."
Trên chiếc bàn cà phê nhỏ bằng kính là một đĩa đào đỏ chín mọng, vừa được chú Trần rửa sạch.
Tống Chiết Ý vẫn không nỡ buông cuốn album ảnh: "Cảm ơn ông, để lát nữa cháu ăn, cháu xem một lát nữa." Nước đào rất dễ làm bẩn, cô sợ làm bẩn album ảnh.
Trên đó đều là những kỷ niệm quý giá của Lục Giác và gia đình anh.
Ông cụ Lục mỉm cười nhìn dáng vẻ cúi đầu yên tĩnh xem ảnh của cô, càng nhìn càng hài lòng. Đây chính là hình ảnh cháu dâu trong lòng ông.
Tuy nhiên, dường như cháu dâu tương lai của ông đang cãi nhau với đứa cháu trai bất hiếu.
Vừa nãy ở bàn ăn, hai người trông rất kỳ lạ, ngồi bên nhau, mà thậm chí còn không nhìn nhau lấy một cái. Ông đã nhìn thấy Ý Ý nhiều lần liếc trộm thằng nhóc, vẻ mặt hụt hãng.
Biểu cảm ấy khiến ông không khỏi xót xa.
Sau khi ăn xong, Lục Giác nói lâu rồi anh chưa gặp Lông Xù, muốn chơi với nó, nên cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, giống như đang cố ý tránh né Ý Ý vậy.
Giờ đây Lông Xù đã bị dắt đi chơi đến mệt mỏi, nằm trên mặt đất không chịu đi, mà thằng nhóc đó vẫn đòi dắt đi. Ông nội Lục mắt tỉnh như chim, không có gì có thể thoát khối tầm mắt của ông. Mặc dù không biết họ cãi nhau vì chuyện gì, nhưng ông nội Lục cảm thấy mình với tư cách là người lớn thì phải có nghĩa vụ giúp họ hòa giải.
"Lục Giác, qua đây."
Ông cụ Lục đột nhiên cất tiếng gọi Lục Giác đang dắt chó ở bên cạnh.
Thân thể Tống Chiết Ý đột nhiên cứng đờ, cắn nhẹ môi, mặt ửng hồng.
Khung cảnh trong rừng trước đó lại hiện lên trong đầu cô.
Cô rất hối hận.
Lúc đó chắc chắn cô đã trúng tà, nên mới có thể nhảy lên người Lục Giác.
Còn dính chặt lấy nữa.
Lục Giác sẽ không nghĩ rằng cô cố tình ôm ấp anh chứ? Sau này...
Nếu còn có sau này.
Nhất định phải giữ khoảng cách với Lục Giác.
Lúc Tống Chiết Ý còn đang mất tập trung. Lục Giác đã đi đến, dù không ngẩng đầu nhưng Tống Chiết Ý cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của anh. "Chuyện gì vậy, ông nội?"
Giọng nói của Lục Giác vẫn bình thản như thường.
Ông cụ Lục híp mắt nhìn Lục Giác, chỉ vào đĩa đào trên bàn: "Giờ Ý Ý không tiện, cháu đút cho con bé ăn đi." Tống Chiết Ý đột nhiên cảm thấy như bị sét đánh.
Cô hoàn toàn không hiểu nổi những suy nghĩ kỳ quặc của ông cụ Lục.
Trong lòng cô øào thét kêu cứu. "Nhanh lên."
Rõ ràng ông cụ Lục không nhận được tín hiệu của Tống Chiết Ý. Ông liên tục thúc giục, còn nháy mắt điên cuồng với Lục Giác, người vẫn đang cau mày.
Ông ước gì có thể nhồi nhét hết bí kiếp tình trường mà mình đã tu luyện cả đời vào đầu đứa cháu trai đang lần đầu tiên yêu đương.
Lục Giác không muốn đối đầu với ông nội, cụp mắt nhìn Tống Chiết Ý đang ngồi trên ghế mây.
Cô cúi đầu, nhìn vào album ảnh, lộ ra cái cổ thiên nga trắng muốt.
Trong một khoảnh khắc, Lục Giác không nói được gì, hít một hơi thật sâu rồi mới tiếp tục hỏi: "Có cần anh đút cho em ăn không?”
"Không cần."
Tống Chiết Ý øsần như trả lời theo phản xa. Ông nội Lục nhìn thấy dường như Lục Giác đang đe dọa Tống Chiết Ý, lập tức nổi giận.
"Cháu làm sao vậy, tay cháu quý giá lắm sao, đút một cái thì gãy chắc!"
Thấy ông nội có dấu hiệu tức giận, Lục Giác bất lực cười đáp: "Ông nội, ông lại có thú vui gì nữa vậy, hay để cháu đút cho ông? Cháu thấy ông cần cháu đút hơn là Chiết Ý đấy."
"Ông cần cháu đút à?"
Ông cụ Lục trợn mắt, hừ một tiếng rồi nói: "Vợ mình không thương thì thương ai? Hồi trước ông đối xử với bà nội cháu, chỉ hận không thể ngày ngày nâng niu trong lòng bàn tay, đâu có giống bộ dạng trơ trơ của cháu bây giờ."
Vợ mình?
Lục Giác mím môi không nói. Thậm chí anh cảm thấy hơi buồn cười.
Rốt cuộc anh đã tự đẩy mình vào ngõ cụt như thế nào vậy?
Tống Chiết Ý nhận thấy mọi chuyện càng ngày càng tệ, vội đặt album ảnh xuống, giải vây cho Lục Giác: "Ông nội, không cần Lục Giác, anh ấy vừa mới dắt Lông Xù, để cháu tự ăn cũng được.”
Nói xong cô vội vàng lấy một trái đào, đặt ở đôi môi đỏ sâm rồi cắn nát.
Cô có chút hoảng hốt, nước anh đào nổ tung, nhuộm ở khóe môi cô.
Tống Chiết Ý lập tức liếm đi.
Lục Giác nheo đôi mắt hoa đào, rồi dời tầm mắt.
Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói với ông cụ Lục: "Ông nội, hai người nói chuyện đi, cháu còn chút việc phải đi xử lý.” Không đợi ông cụ Lục lên tiếng, anh đã xoay người rời đi.
Ông cụ Lục tức giận giậm chân, gọi Lục Giác mấy tiếng. “Thằng nhóc thối tha này, ai chịu được cái tính này chứ?”
“Ý Ý, sau này nếu thằng nhóc này không tốt với cháu, cháu cứ nói cho ông biết, ông sẽ xử nó giúp cháu.”
Tống Chiết Ý thu hồi tầm mắt khỏi bóng lưng đã đi xa của Lục Giác, lông mi khẽ run, nhẹ giọng mỉm cười nói với ông cụ Lục.
“Ông Lục, Lục Giác đối với cháu rất tốt, ông không cần lo lắng cho chúng cháu đâu...”
Lục Giác không muốn nghe nữa.
Bước đi nhanh hơn. Sau khi trở lại phòng, anh đứng ở trước cửa sổ, có thể nhìn thấy Tống Chiết Ý và ông cụ ngồi ở dưới giàn hoa. Không biết bọn họ còn nói cái gì, mà Tống Chiết Ý mỉm cười, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, khiến người nhìn xao xuyến trong lòng.
“Xet”
Lục Giác thô bạo kéo rèm cửa sổ lại.
Trong phòng tối sầm lại.
Anh ngồi trên sô pha, bóng đen đè lên hàng lông mày, thoạt nhìn như là ẩn chứa sát khí không thể xua đi. Trong bóng tối, thời gian trở nên rất chậm, anh cũng không biết đã ngồi bao lâu.
Trong khoảng thời gian này, anh giống như suy nghĩ rất nhiều, lại giống như chẳng suy nghĩ được øì, chỉ có cảm giác nôn nóng trong lồng ngực là càng ngày càng tích tụ rõ ràng. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên kéo anh ra khỏi suy nghĩ phiền muộn, thân thể cứng đờ của anh mới động đậy.
Là Chu Văn Nguyên gọi tới.
Anh nghe máy.
Chu Văn Nguyên nói oang oang ở bên tai, với về tủi thân: "Anh Giác, có chuyện gì vậy, sao vừa rồi em gửi tin nhắn cho anh mà anh không để ý đến em.”
“Chuyện gì?”
Chu Văn Nguyên nghe thấy giọng nói của Lục Giác có gì không đúng.
Cậu ấy sửng sốt, hỏi: "Anh Giác, có phải anh có chuyện phiền lòng không?”
“Không có.”
Lục Giác lên tiếng phủ nhân. Chu Văn Nguyên biết Lục Giác thuộc tuýp con trai không muốn nói thì đánh chết cũng không hỏi được.
Vậy là cậu ấy không hỏi nữa, chỉ nói ra mục đích: "Anh Giác, em có chuyện muốn hỏi anh."
"Nói."
Lục Giác dùng lời ít ý nhiều, thậm chí còn toát ra vẻ lạnh lùng.
Chu Văn Nguyên, người ở bên kia đại dương có hơi run rẩy, nhưng nhiệm vụ mà bố cậu ấy giao cho, cậu ấy cũng không dám không hoàn thành, chỉ đành cắn răng hỏi tiếp.
"Mấy hôm trước, không phải anh nói là đồ sứ mà anh nhờ ông cụ Cung làm đã xong rồi sao, nên bố em bảo em hỏi anh thử xem là có cách nào chen hàng không. Vì bố em cũng không muốn đợi lâu nữa, muốn tìm ông cụ Cung chen hàng, làm một món đồ sứ mới." Trán Lục Giác giật giật, cơ thể đang chìm trong ghế sofa, ngồi hơi thẳng dậy.
"Là sao? Đồ sứ của ông cụ Cung cần lâu lắm à?"
Chu Văn Nguyên ấp úng, một lúc lâu mới nói: "Đúng vậy, lần trước bố em tìm lão Cung làm đồ sứ, chỉ đặt lịch hẹn đã mất ba tháng, lấy được tới tay thì đã hơn nửa năm rồi."
"Nghe nói làm xong nhanh như vậy, nên bố em muốn nhờ anh giúp đỡ một chút, ông ấy cũng không muốn đợi nữa."
Ngón tay Lục Giác trở nên vặn vẹo.
Im lặng rất lâu, mới nói không chút cảm xúc: "Tôi cũng không có cách, chỉ là may mắn thôi."
Chu Văn Nguyên: "..."
Nhận ra tâm trạng của Lục Giác bây giờ đang rất tệ, Chu Văn Nguyên tự giác muốn kết thúc chủ đề, Lục Giác lại đột nhiên gọi cậu ấy lại.
“Chu Văn Nguyên, tại sao cậu lại thích yêu đương?”
Chu Văn Nguyên đang bị hỏi, lại hỏi ngược lại: "Vì sao lại không thích, yêu đương rất thú vị mà, trên đời những người không yêu đương giống như anh mới là số ít đó." Lục Giác nhíu chặt mày.
Anh biết anh khác người, không cần Chu Văn Nguyên nhắc nhở.
Anh cũng không cảm thấy số ít là gì đó không tốt.
Nhưng có một số việc, anh vẫn muốn làm rõ.
"Những cô gái cậu từng ngủ cùng, cậu đều thích sao?" Chu Văn Nguyên: “....” Từ khi nào mà anh Giác quan tâm đến vấn đề giới tính vậy.
Sợ quá!
Chu Văn Nguyên nơm nớp lo sợ, nhưng cũng thành thật trả lời vấn đề của anh: "Cũng chưa chắc, có đôi khi là cảm xúc nhất thời ập đến."
Nói đến lĩnh vực cậu ấy am hiểu, giọng Chu Văn Nguyên cũng kéo lên cao, lập tức hóa thân thành chuyên gia giáo dục giới tính.
"Anh Giác, anh đừng cảm thấy việc lên giường với một người là có liên quan đến việc yêu thích. Bây giờ đã là niên đại nào rồi, yêu và làm tình phải tách biệt, làm tình chỉ là bản năng của động vật mà thôi."
Bản năng động vật?
Lông mày đang nhíu chặt của Lục Giác dần giãn ra. "Anh Giác, làm sao vậy, đột nhiên hỏi những thứ này, không giống phong cách của anh, có phải gặp phải chuyện gì rồi không."
Chu Văn Nguyên cẩn thận hỏi.
Lục Giác: "Không có việc gì, cứ vậy đi, cúp đây."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Giác suy nghĩ một chút về lời nói của Chu Văn Nguyên, mỉm cười đứng dậy, mở rèm cửa sổ bị khép lại ra.
Ánh mặt trời không ngừng đổ vào.
Xua tan bóng tối trong căn phòng.
Lục Giác khoanh tay nhìn Tống Chiết Ý ở trong sân.
Tình yêu và tình dục không thể lẫn lộn.
Giống như việc Tống Chiết Ý đu trên người anh rồi vặn vẹo, cho dù là cây cọc gỗ cũng sẽ bốc cháy. Huống chi anh là một người đàn ông sống sờ sờ, động chạm tạo ra phẫn ứng, cũng không có gì đáng trách.
Lục Giác nghĩ thông suốt, thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cười nhạo một tiếng.
Tình yêu là thứ không đáng tin cậy nhất.
Anh sẽ không bao giờ động vào, cũng sẽ không bao giờ thích aI.
Đương nhiên cũng bao gồm Tống Chiết Ý mà anh rất có ấn tượng tốt và không bài xích.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo