Ánh trăng chiếu sáng con đường mòn rải đá loang lổ, dường như đi mãi cũng không đến điểm cuối.
Cố Triệt tiến về phía trước, anh cúi đầu nhìn cô, cô cũng cúi đầu nhìn mặt đất.
Sau giây phút hóa đá ngắn ngủi, Hứa Mộ Triều rút nhanh tay về theo phản xạ có điều kiện. Tốc độ cực nhanh, mạnh mẽ mãnh liệt, khiến Cố Triệt không hề đề phòng bị cô giãy thoát.
Sau đó... Hai người yên lặng nhìn nhau trong chốc lát.
"À, trễ rồi, đi về thôi." Hứa Mộ Triều giảng hòa, trong lòng đau buồn day dứt không thôi -- Không phải cô cố ý muốn cự tuyệt anh, chỉ là hành động bất ngờ của anh, thật sự quá bạo dạn. Khí chất trầm mặc cấm dục, hành động mạnh mẽ sắc bén, điểm nào cũng lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Mà anh lại là người cô yêu, mọi sự đụng chạm của anh đều làm cô vui mừng phấn khích điên đảo tâm hồn, nên cô mới phản ứng quá khích, đột ngột rút tay về.
Cô không biết những kinh nghiệm thử thách ý chí trước đây có hiệu lực với anh không?
"Ừ" Anh thản nhiên gật đầu, xoay người. Hai người yên lặng sóng vai bước đi.
Hình như anh... cũng hơi lúng túng thì phải.
Đến cửa công viên, người hầu đang tựa cửa hút thuốc, thấy hai người chưa gì đã đi ra ngoài, bình tĩnh vứt điếu thuốc còn hơn phân nửa lên mặt đất giẫm tắt, mỉm cười chào đón.
"Quay về nghỉ ngơi thôi." Cố Triệt lạnh nhạt nói.
Người hầu nhanh chóng gật đầu: "Nguyên soái, vẫn ở gian phòng cạnh bờ hồ chứ?"
"Sao cũng được."
Hứa Mộ Triều liếc mắt nhìn người hầu, cố gắng kiềm nén không có bất kỳ phản ứng gì. Phòng cạnh hồ, sát bên phòng cô ư? Vậy là từ ngày đầu tiên cô vào Cố phủ, người hầu đã chuẩn bị chu đáo rồi sao?
Vừa đi đến dưới lầu, bỗng Cố Triệt nói với người hầu "Cậu có thể lui rồi."
Người hầu chưa bao giờ cách Cố Triệt nửa bước gật đầu rất tự nhiên "Phòng của tôi ở lầu một, ngài cứ sai bảo bất cứ lúc nào."
Đưa mắt nhìn người hầu rời đi, Hứa Mộ Triều lại đỏ mặt lần nữa. Cả lầu hai lầu ba, chỉ có hai người bọn họ. Không khí bắt đầu căng thẳng, Cố Triệt đột ngột quay đầu, lẳng lặng nhìn cô, chìa tay ra "Đi thôi"
Một vài suy nghĩ không thuần khiết đã bị cử chỉ dịu dàng này đánh bay tứ tán. Cô đặt bàn tay mình vào tay anh, yên lặng theo anh đi lên lầu. Trong ánh trăng dịu dàng của màn đêm yên tĩnh, chỉ yên lặng nắm tay dẫn đi, lại làm cho trái tim của cô lâng lâng muốn say.
Hai người nhanh chóng đến phòng ở lầu ba. Anh tiễn cô đến cửa phòng, cô kiễng chân, hôn phớt vào môi anh "Ừm... Ngủ ngon"
Anh gật đầu, dưới ánh trăng người con trai tuấn mỹ thoạt nhìn chững chạc đáng tin đến thế. Cô cảm thấy chỉ cần như vậy đã rất rất thỏa mãn rồi. Cô đi vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Mộ Triều ngẩng đầu, nhìn bóng đêm lạnh lẽo trong phòng. Ánh trăng ùa vào từ cửa sổ, cả căn phòng chìm trong ánh sáng bàng bạc mềm mại dịu dàng. Hàng cây xanh um xào xạc ngoài cửa sổ, trên mặt hồ lăn tăn lấp loáng, thăm thẳm vô biên. Đây là sự yên tĩnh của màn đêm, hoàn toàn chẳng khác gì những đêm cô ở Cố phủ trước đây. Nhưng bởi vì anh quay về, mỗi một cảnh trí quen thuộc trước mắt, cũng trở nên đầy sức sống, thật khó diễn tả bằng lời.
Thật tốt quá, anh Triệt.
Anh Triệt.
Anh Triệt!
Anh ở trên cao chót vót, em đã từng cho rằng không thể với tới anh. Nhưng thì ra, chúng ta lại cùng chung suy nghĩ.
Cô dựa vào cửa, không biết đứng bao lâu. Cô cảm thấy vị trí mình đứng rất gần với anh, như vậy thôi cũng đủ hạnh phúc ấm áp. Từ nay về sau, Hứa Mộ Triều vốn là một vong hồn trăm năm trước, đã không còn một mình cô độc. Mà anh, người trước nay luôn cô đơn tĩnh lặng cũng không còn tịch mịch nữa.
Như ma xui quỷ khiến, đột nhiên cô cảm thấy rất muốn đẩy cửa ra, cảm thụ sự hiện hữu của anh.
Hứa Mộ Triều bĩnh tĩnh mở cửa.
"A..." Ngoài cửa có một bóng người lẳng lặng đứng sừng sững, khiến cô hoảng hốt kêu nhỏ ra tiếng.
Hành lang mờ tối, quân trang xanh thẳm, bả vai rộng rãi, đôi mắt trong veo từ từ ngẩng lên.
Anh vẫn đứng ở ngoài cửa, không rời đi sao? Cứ lẳng lặng đứng đó, nhìn chăm chú vào cánh cửa phòng đóng chặt?
Trái tim Hứa Mộ Triều mềm đi.
Song, điều anh nghĩ, lại là một chuyện khác.
Đôi môi từ trước đến nay luôn luôn nghiêm túc khẽ mím, lại từ từ cong lên, lộ ra nụ cười mỉm hiếm thấy. Gương mặt tuấn mỹ rực rỡ, tựa như vầng trăng sáng từ từ dâng lên khỏi mặt biển, chấn động lòng người.
"Em mở cửa rồi." Anh cất giọng khàn khàn nói ra sự thật, như tất cả những chuyện phát sinh kế tiếp đều là trách nhiệm của cô. Anh đứng chống một tay trên khung cửa, khiến cô không thể đóng cửa lại được. Thân thể cao lớn của anh, trong nháy mắt đã bao phủ lấy cô.
"Em... mở cửa..." Em chỉ muốn đứng trước cửa phòng anh, hồi tưởng lại tình cảm của chúng ta mà thôi...
Anh nở một nụ cười rạng rỡ trước nay chưa từng có, làm người ta hoa mắt mê mẩn. Anh tiến lên một bước, cô phải lui lại phía sau. Anh trở tay, đóng cửa lại.
"Anh còn tưởng rằng mình phải đứng cả đêm" Giọng nói của anh thoáng vẻ tự giễu. Tựa như cảm thấy hành động đứng ngây ra trước cửa của mình hơi buồn cười.
Đôi mắt anh còn trong trẻo bắt mắt hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ, khiến cô muốn lui về sau. Cô biết anh muốn làm gì, chỉ có điều cô vẫn không ngăn được sự hỗn loạn trào dâng trong lòng.
"Em rót cho anh ly nước" Cô ngoảnh đầu nói với anh.
Cô mở đèn, bưng ly nước nóng đến. Anh ngồi yên trên giường cô, đang quan sát tủ quần áo của cô.
"Đều là quần áo người hầu đưa đến sao?"
"Ừ"
"Rất đẹp mắt."
"Thẩm mỹ của anh ta rất khá."
Anh nhận lấy ly nước, nhưng đặt xuống bên cạnh không uống. Hứa Mộ Triều đứng trước mặt anh, hơi khó xử không biết phải làm sao. Ngồi chung với anh trên giường cũng không phải, mà đứng thì càng quái lạ hơn.
Thấy cô bối rối, anh bật cười. Nhẹ nhàng giơ tay lên bắt lấy cánh tay của cô, kéo cô vào lòng.
Hứa Mộ Triều ngồi trên đùi anh, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bỏng như lửa đốt. Một tay anh quàng qua hông cô, một tay khác thì nắm chặt lấy tay cô.
"Ngay cả chìa khóa cửa phòng kế bên, người hầu cũng không đưa cho anh." Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc dài của cô "Nếu như em không mở cửa, thì anh cũng hết cách."
"Phì..." Cô không nhịn được cười "Mới vừa rồi em chỉ định đi ra ngoài một chút."
"Vậy giờ thì sao?" Giọng nói của anh rất trầm thấp, vô cùng nguy hiểm.
Bây giờ....
Cô ngẩng đầu ngồi trong lòng anh, dùng ánh mắt dịu dàng bình tĩnh nhìn anh, không nói gì.
Mà anh thì chăm chú nhìn ngắm gương mặt cô, đôi mắt sáng trong như ngọc lấp lánh.
Mặt anh từ từ đến gần, không để cô kịp nói tiếp đã phủ kín đôi môi cô.
Ánh trăng an tĩnh, mỗi một hơi thở của anh đều vang dội bên tai Hứa Mộ Triều. Cả hai đều mong đợi, đều ngây ngô giống nhau. Song, ngài nguyên soái không hổ là nguyên soái, tuy hành động không quen, nhưng thái độ lại rất mạnh mẽ.
Hứa Mộ Triều bị anh đặt lên giường, thân thể anh bao trùm lấy cô, một lần lại một lần quyến luyến hôn cô. Cô cảm thấy nhất định môi mình sẽ sưng lên. Ngày mai sẽ bị Tạ Mẫn Hoằng và người hầu cười trộm... nhưng vậy thì sao?
Mặc dù lúc trước quan hệ giữa anh và cô chỉ vẻn vẹn dừng lại ở nụ hôn. Nhưng gương mặt láng mịn, bờ vai mềm mại của cô im lặng hấp dẫn, cám dỗ môi anh vội vã lướt đến. Hương vị những nơi đó còn ngọt ngào mềm mại hơn cả tưởng tượng, làm hơi thở của anh từ từ dồn dập.
Nhưng tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám chạm vào những nơi khác. Chỉ có điều khi nụ hôn của anh lần lượt đi xuống, chạm phải làn váy mềm mại của cô, anh ngước đôi mắt sâu thẳm lên, ánh mắt chàng thiếu niên đã không còn trong trẻo nữa.
"Có thể chứ?" Anh khẽ hỏi.
Cô không đáp, hỏi ngược lại "Có thể.... cho em ở phía trên không? Có thể thử cảm giác áp đảo ngài Nguyên soái thì em sống đời này cũng không uổng."
Vào thời khắc này, cô lại không biết sống chết đùa giỡn, chỉ đổi được cái liếc mắt từ trên cao của ngài nguyên soái.
Ngài nguyên soái căn bản khinh thường việc trả lời những vấn đề hoang đường của cô. Anh trực tiếp nhìn đến đường cong ẩn hiện trong bộ ngực nhấp nhô "Vậy coi như em ngầm đồng ý."
Cả khuôn mặt cô đỏ bừng, nhất thời quên mất câu hỏi của mình vẫn chưa nhận được đáp án.
Lớp vải hoàn mỹ, chặt chẽ bao vây bầu ngực no đủ, đường cong trắng trẻo mềm mại được khéo léo che phủ dưới chiếc váy. Ngài Nguyên soái thiếu sót kinh nghiệm thực chiến,về vấn đề dùng tay hay dùng miệng cũng chỉ chần chờ trong nửa giây, quyết định trước hết phải lột sạch chướng ngại vật đã.
Váy dài nữ tính màu hồng phấn chỉ cần chạm khẽ đã từ trên đầu vai trượt xuống, trong lòng Nguyên soái im lặng phê chuẩn quyết định tăng tiền lương cho người hầu.
Mà khi váy dài đã tụt xuống bên hông, thiếu nữ tóc dài với đôi mắt đen, vòng eo trắng như tuyết, như hoa như ngọc, tinh tế phơi bày. Khuôn mặt thanh lệ ửng hồng vừa ngượng ngùng khó tả vừa khao khát ái ân. Nguyên soái bỗng nhiên cảm thấy, dùng tay hay dùng miệng, căn bản không phải là vấn đề.
Người đã là của mình rồi. Bản thân muốn dùng cái gì, thì dùng cái ấy thôi.
Đèn trong phòng tỏa ra ánh sáng thật nhu hòa, cô vừa lo lắng vừa chờ mong nhìn anh, trong đôi mắt tối đen dường như có một đám lửa nhỏ yên lặng thiêu đốt. Bàn tay Nguyên soái trước giờ vẫn luôn kiên quyết đầy sức mạnh, cũng sinh ra ảo giác cứng ngắc. Anh ngừng thở mới có thể vững vàng lột bỏ toàn bộ chiếc váy vài.
Chiếc váy màu hồng đào như đóa hoa nở rộ dưới mắt cá chân cô. Thân thể thiếu nữ dường như muốn hòa thành một thể với ra giường trắng noãn. Mái tóc đen dài uyển chuyển xõa tung trên gối, giống như những mơ mộng xa xôi chôn dấu trong lòng Nguyên soái, nay đã trở thành hiện thực. Áo ngực và quần lót màu trắng là cản trở cuối cùng, cho dù như vậy, thân thể thon thả mềm mại của cô cũng đủ khiến người ta mê mẩn đến nghẹt thở.
Tất cả chuyện còn lại đều dựa vào trực giác. Cố Triệt vùi đầu vào trước ngực cô, dọc theo những đường cong bóng loáng non mềm, chậm rãi trượt xuống. Nơi nào đó được bọc trong vải, kiều diễm ướt át như mật đào. Anh dễ dàng tìm được nụ hoa màu hồng phấn, ngậm vào miệng.
Giữa kẽ răng cô bật ra tiếng thở dốc, giống như tín hiệu đánh thức linh cảm của ngài Nguyên soái trí tuệ trời sinh. Một bàn tay khác, mạnh mẽ thăm dò vào chiếc quần lót tinh xảo. Ngón tay dài hơi tạm dừng, nhanh chóng tìm được cửa vào. Dường như có chút trang nghiêm, chậm rãi thăm dò vào trong.
Giữa đóa hoa mềm mại kia, ngón tay dài hơi trúc trắc, thử khảy nhẹ. Yên lặng ghi nhớ sự biến hóa nặng nhẹ trong tiếng thở dốc của cô. Mấy phút sau thêm một ngón, đã có thể khiến thân thể của cô khiêu vũ cùng ngón tay anh.
"Anh...kinh nghiệm thật phong phú?" Hứa Mộ Triều đã mơ mơ màng màng không nhịn được hỏi. Nếu không tại sao.....lại làm cho cô có cảm giác mãnh liệt không thể kìm nén thế này? Chỉ vào một ngón tay, đã khiến toàn thân cô run rẩy.
Nguyên soái không nói nửa lời, chỉ càng ra sức mút vào. Ngón tay thăm dò cũng chuyển động mạnh mẽ hơn, khiến người nào đó rốt cuộc chẳng thể suy nghĩ gì thêm nữa. Anh hôn dọc theo thắt lưng cô, hướng thẳng xuống dưới, khi đã tụ hội cùng với bàn tay thì ngước mắt nhìn cô.
"Em thật đẹp." Anh lẳng lặng nói.
Ba chữ đã thành công khiến Hứa Mộ Triều mặt đỏ tai hồng.
"Em tự biết...còn có nhiều cô gái đẹp hơn em."
Anh nở nụ cười, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào biến hóa trên nét mặt cô, ngón tay lại không ngừng lặp lại chuyển động nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Nhìn vẻ mặt cô càng lúc càng nhẫn nại, nhìn thân thể cô dần dần căng thẳng. Tại thời điểm nguy cấp Cố Triệt bỗng nhiên rút ngón tay ra, đứng thẳng người lên.
Hứa Mộ Triều nghiến răng nghiến lợi....Cô tuyệt đối tin rằng anh cố ý!
Do khí thế kinh người của anh, nên Hứa Mộ Triều không phát hiện ra, dưới anh đèn mờ ảo, thật ra mặt anh cũng dần dần đỏ ửng.
Cô nhìn thấy anh giơ tay lên, chậm rãi cởi bỏ nút áo sơ mi, lộ ra lồng ngực rộng lớn săn chắc. Cô ngẩn người, dáng người anh tuy rằng cao lớn, nhưng so với các quân nhân khác lại hơi gầy. Mà hôm nay tận mắt nhìn thấy, thì ra lại là loại rắn chắc cường tráng, cơ bắp cân xứng đều đặn. Quần dài quân trang bao phủ lấy thân dưới của anh, mà nơi nào đó đã mạnh mẽ đứng thẳng.
Giờ phút này, anh cởi bỏ đai lưng, mặt không đổi sắc cởi quần dài, lộ ra đôi chân thon dài, cùng với bộ phận rất hùng dũng hoàn toàn không tương xứngvới diện mạo thanh tú thoát tục.
Hứa Mộ Triều ngơ ngác nghĩ, cô vẫn cho rằng Nguyên soái mặc quân trang là đẹp nhất. Thì ra, không mặc gì mới là đẹp nhât!
Chương 78. Nỗi buồn triền miên*
(Nguyên văn: Triền miên phỉ trắc. Thành ngữ mang hàm nghĩa buồn bực trong lòng mà khó ngủ suốt đêm. Chương này hai anh chị cũng “suốt đêm không ngủ”.)
Nhiệt độ trong phòng ổn định, không mặc quần áo, cũng không cần bất kỳ thứ gì che đậy.
Dù đã từng có quan hệ với Thẩm Mặc Sơ, nhưng trong lòng Hứa Mộ Triều, đêm nay mới là đêm đầu tiên. Cho nên khi hai người trần trụi giáp mặt nhau, không hiểu vì sao cô lại kéo tấm chăn mỏng bên cạnh che lên người, cuộn tròn vào trong chăn.
Cố Triệt quỳ gối trên giường, giữa hai chân của cô, yên lặng trong chốc lát liền vén chăn lên, từ phía sau ôm lấy cô.
Cảm giác da thịt cận kề, làm người ta an tâm như thế. Được anh ôm. . . . . . cảm giác này còn tuyệt vời hơn cả quan hệ xác thịt.
"Ôm em. . . . . ." Anh dịu dàng bên tai cô, "Cảm giác rất tuyệt."
Hứa Mộ Triều không nói gì, xoay người lại, vùi đầu vào ngực anh.
"Em thích anh, anh Triệt."
Đáp lại cô là một cú lật người, Cố Triệt đã đè cô xuống dưới, vươn tay xốc hết chăn lên, cúi đầu hôn môi cô, vật thô to đã trỗi dậy đè lên chỗ tư mật của cô.
"Dưới đây cứ giao cho anh." Anh thản nhiên nói.
Dòng máu toàn thân Hứa Mộ Triều vọt lên mặt, dưới đây, dưới đây cái gì? Nghĩa là kế tiếp hay là phía dưới?
Hoặc là. . . . . . cả hai.
Dục vọng của anh, cuối cùng đã tìm được cửa vào, từ từ biến mất trong cơ thể cô. Cô hừ nhẹ một tiếng, mà gương mặt tuấn tú thoáng ửng hồng của anh cũng không có cách nào che giấu nữa.
Cuối cùng đã từ từ tiến vào hết. Sự khó chịu, đau đớn khiến cô cau mày, bị anh nhìn thấy, anh chỉ yên lặng cúi đầu khẽ hôn lên môi cô, khiến cảm giác đau đớn cũng chẳng còn rõ ràng nữa.
Mà khi anh bắt đầu chậm rãi đưa đẩy, cảm giác khó chịu dần biến mất. Sự thoải mái lạ thường lại bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể hai người. Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, còn hai tay anh hơi dùng sức, bế cả người cô lên. Chân cô không có chỗ để, đành phải quấn chặt lấy hông anh. Rõ ràng anh rất hài lòng với tư thế này, tốc độ bắt đầu tăng dần lên.
Thật ra không cần tốc độ, không cần sức mạnh. Chỉ cần hai người ý hợp tâm đầu, Hứa Mộ Triều nghĩ tới khoảnh khắc hai người đang thân mật, lập tức có cảm giác buông thả đến cực hạn.
Mà Cố Triệt nhìn người con gái nhỏ bé trong lòng đong đưa người theo nhịp điệu của anh. Đôi mắt vốn luôn kiên cường, linh động đã phủ thêm một màn sương mù yếu ớt, mặc người ta giày vò.
Ngài nguyên soái không kìm chế được đẩy nhanh động tác, khiến cô hoàn toàn mất khống chế. . . . . .
Đang lúc đôi mắt Hứa Mộ Triều nửa mở nửa khép, luống cuống tê dại, Cố Triệt đang khua chiêng gõ trống đột ngột dừng lại. Cùng lúc đó, nơi tư mật của Hứa Mộ Triều truyền đến một cảm giác khác thường.
Cô mở mắt, nhìn vị nguyên soái từ trước tới nay luôn sáng suốt, chẳng lẽ anh đã. . . . . . Mà anh đột nhiên cúi người, ôm chặt lấy Hứa Mộ Triều, sống lưng căng thẳng, giống như. . . . . . vừa phóng thích.
Một lát sau anh mới buông cô ra, ánh mắt, vẻ mặt kia chỉ có thể dùng hai chữ lo lắng để hình dung, màu đỏ hồng lấp đầy hai mắt, anh nhàn nhạt liếc nhìn cô: "Lại lần nữa."
"Anh Triệt. . . . . . Không sao đâu. . . . . ."
Anh lườm cô nhưng vẫn không lên tiếng. Cùng lúc đó, thứ nào đó vùi sâu trong cơ thể cô còn chưa kịp rút ra, đã rất hiểu ý chủ nhân dâng trào thêm lần nữa.
Chuyện Nguyên soái đã quyết định làm thì phải làm thật hoàn mỹ.
Cho nên dù không có kỹ xảo thành thạo, dù lần đầu tiên với cô kết thúc ngắn ngủi trong lúng túng. Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba. . . . . . Hứa Mộ Triều đã hoàn toàn trở thành tù binh của anh.
Hứa Mộ Triều nằm ở trên giường, thở hổn hển.
Lần đầu vội vàng qua quýt, là giả phải không. . . . . . Đã quá lâu anh không chạm tới phụ nữ sao? Cho nên lần đầu tiên mới thế này. . . . . . Nhưng sự tương phản cũng thật quá rõ ràng rồi?
Không biết anh đã chỉnh đèn sáng lên từ khi nào, một tầng ánh sáng mỏng, chói lọi, phủ lên gương mặt tuấn mỹ của anh. Anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt không còn vẻ âm trầm giống như trước đây. Mà gương mặt vốn luôn trắng nõn, lại có một lớp hồng nhàn nhạt kéo dài từ sau tai đến trước mặt, khiến Hứa Mộ Triều tưởng như nhìn thấy ảo giác.
Nhưng động tác của anh lại không hề yếu ớt chút nào.
Người phụ nữ có sức chiến đấu mạnh nhất Đại Lục đã bị anh áp đảo ở trên giường lần nữa. Đôi chân trắng nõn thon dài bị anh vác lên bả vai, khu vực tròn đầy nhạy cảm bị bàn tay anh nhàm nặn. Còn cặp mông không tự chủ được cũng khẽ nâng lên, khiến anh có thể hoàn toàn tiến sâu vào.
Nguyên soái đã học được rất nhiều thứ mà không cần thầy dạy, trầm mặc, ẩn nhẫn. Vật to lớn của anh va chạm trong cơ thể cô, thế nhưng anh lại không hề biến sắc quan sát nét mặt và phản ứng thân thể cô. . . . . . Nhờ đó anh nhanh chóng nắm được mấu chốt, biến đổi tư thế, khiến cô bộc phát những cảm xúc mãnh liệt khó có thể kiềm nén. Mà hô hấp của anh cũng càng thêm nặng nề, hai người kết hợp càng lúc chặt chẽ.
Mà ngài Nguyên soái cũng phát hiện ra, cơ thể phụ nữ còn mềm mại hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Cơ thể của Hứa Mộ Triều rất mềm dẻo, rất dễ. . . . . . điều khiển. Vậy nên dù chỉ mới bắt đầu biết chuyện nhưng sau ít phút quan sát tình hình, ngài Nguyên soái hoàn toàn không cần xem qua bất kỳ tài liệu nào vẫn có thể tự học thêm lần nữa. Thì ra có thể trực diện, cũng có thể ở phía sau, có thể nằm mà cũng có thể quỳ, có thể trên giường, cũng có thể ở bất kỳ chỗ nào.
Đến lần thứ hai thì anh đã thành thạo, sẽ không tuổi trẻ cậy khỏe như lần đầu tiên, vội vàng phóng thích. Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức, mới mười giờ đêm. Tám giờ sáng mai anh có hẹn với bộ trưởng quân sự bàn bạc về việc đề bạt nhóm sĩ quan trẻ. Từ giờ đến lúc đó anh có mười tiếng đồng hồ.
Ừm. . . . . .Hơi ngắn. Đêm nay chỉ có thể như vậy.
Căn cứ vào sở thích cá nhân, chọn lọc cường độ và mức độ, ngài Nguyên soái quyết định lựa chọn phương án 2 giờ ×5 lần.
Về mặt tư thế, thật ra thì chỉ cần hai bộ phận kết hợp trọn vẹn thì tư thế gì cũng làm được. Bắt đầu lần thứ ba, tưởng tượng ra cảnh nếm thử tư thế từ phía sau, nhìn người phụ nữ trong lòng đỏ bừng hai má, ngài Nguyên soái cảm thấy vẫn còn muốn ôm cô vào trong lòng, gác hai chân cô trên cổ mình, thân cận đủ mọi tư thế đối mặt. . . . . . Dĩ nhiên, thỉnh thoảng tấn công từ phía sau cũng không tồi. Tư thế quỳ như vậy đủ để thỏa mãn dục vọng chinh phục của bất kỳ gã đàn ông nào. Không, chỉ có một mình anh .
Chỉ là Hứa Mộ Triều không thích tư thế như vậy cho lắm, nên đức ngài Nguyên soái cũng không miễn cưỡng.
Nhưng không ngờ khi ở trên giường, Hứa Mộ Triều có thể hiểu lòng người đến thế. Dù cũng là lần đầu tiên ngây ngô nhưng khi thấy ngài Nguyên soái biết nghe lời chọn tư thế chính diện, cô đỏ mặt, luồn tay vào khe hở giữa hai người nhẹ nhàng bắt lấy nơi nào đó đang vận sức chờ phát động của anh.
Lúc ấy, cô nằm gọn trong lòng anh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô. Ánh trăng tạo thành những dấu ấn trên làn da trắng nõn. Nên khi cô chủ động như vậy, ngài Nguyên soái chỉ trầm mặc chốc lát, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng ngậm môi cô.
"Ừm. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ." Mặt của cô quả thật sắp bốc cháy, "Như vậy em không nhìn thấy, không nhìn thấy làm thế nào. . . . . ."
Vì vậy anh buông lỏng cô ra, lẳng lặng nhìn cô chăm chú. Mà cô thì xấu hổ muốn khóc. Khi cô sắp chủ động làm chuyện đó với anh, anh có thể đừng dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cô chằm chằm như vậy được không?
Dưới sự vỗ về đùa nghịch của cô, khuôn mặt Cố Triệt lại đỏ ửng lần nữa. Nhờ cô không ngừng nỗ lực, anh rên lên một tiếng, vươn tay kéo cô vào lòng.
Cô không kiềm nén nổi, đột ngột dùng sức đẩy mạnh. Cho dù là Cố Triệt, vào giờ khắc này, cũng không có cách nào ngăn nổi sức lực của cô. . . . . . thành công bị đẩy ngã xuống giường.
Cô đã phóng thích tới mấy lần nên có phần choáng váng. Lúc này không biết sống chết bò lên người anh, đôi tay ấn chặt vai anh, giang chân phía trên hông anh.
Dưới ánh trăng, thân hình người thanh niên trẻ tuổi, dẻo dai đầy sức sống, thuần khiết động lòng người. Mà vì mới vừa buông thả, sự lạnh lùng uy hiếp thường trực trên mặt Nguyên soái ngày xưa bỗng biến mất. Lúc này hai má anh ửng hồ, cặp mắt mê say như yêu tinh ngước nhìn cô.
"Anh thật đẹp. . . . . ." Cô thở dài.
Ngài nguyên soái nghe vậy, toàn thân cứng lại. Anh nằm ngửa nhìn người phụ nữ đã hoàn toàn không hề cố kỵ, đang vội vàng tìm kiếm mục tiêu trên người anh, chậm rãi hỏi lại: "Anh ‘đẹp’ sao?"
"Ừm. . . . . . Cực kỳ xinh đẹp. . . . . . A!" Người nào đó đang choáng váng hạnh phúc, không nhận ra hơi thở nguy hiểm ẩn trong lời nói của anh.
Hứa Mộ Triều vừa muốn đẩy, Nguyên soái đã dùng lực đẩy ngược cô ngã xuống giường. Tay anh giống như gông cùm tóm chặt lấy hai tay cô, đôi chân cũng dễ dàng bị anh áp chế.
"Anh nghĩ. . . . . . Còn có thể làm như thế này." Ngài nguyên soái trước nay vẫn luôn thích sạch sẽ bị một loại tâm tình kỳ lạ điều khiển, anh cúi đầu, tiến tới gần chỗ tư mật của cô.
Hứa Mộ Triều nuốt một ngụm nước bọt.
Thế nhưng trước khi anh bắt đầu, lại đột nhiên ngẩng đầu liên, bình tĩnh nhìn cô. Sâu trong đôi mắt đen, có một tia ánh sáng thuần khiết chớp động.
"Anh cũng thích em, Mộ Triều."
Vạch ra quan sát ở khoảng cách gần, sau khi xác định được phương vị, hình dáng đại khái, anh không để ý tới tự tôn của Nguyên soái, đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu lặp đi lặp lại động tác liếm láp nơi mềm mại của cô. Cô vừa ngượng ngùng vừa khẩn trương, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại cực độ! Thứ có thể sánh bằng sự rung động thân thể lúc này, chính là lời thổ lộ của anh.
Anh cũng thích em, Mộ Triều.
Anh ấy cũng thích mình, thật tốt quá. Dù đã biết rõ tâm ý của anh từ lâu, nhưng nghe từ chính miệng một người lạnh lùng như anh nói ra, vẫn khiến cô vui vẻ không thôi.
Chỉ là. . . . . . Không phải người bình thường làm xong mới nói sao, sao ngài Nguyên soái, trong lúc hôn. . . . . . chỗ đó, lại đột ngột thổ lộ?
Trăm câu nghi vấn không có đáp án, chỉ có thể nói, suy nghĩ của Nguyên soái cũng hoàn toàn khác biệt. . . . . .so với người bình thường.
Chân trời phía Đông, đã xuất hiện ánh sáng màu bạc.
Ngài Nguyên soái nhìn đồng hồ mới có sáu giờ hơn, tương đối hài lòng với khả năng khống chế thời gian của mình. Hơn nữa trong lúc XX còn XX mấy lần, so dự tính “vận động “đơn thuần thì coi như cũng khá lắm rồi.
Tuy việc thức trắng đêm không ảnh hưởng gì tới Hứa Mộ Triều, nhưng dưới sự kích động vì niềm hạnh phúc dạt dào , công thêm nhiều lần phóng thích sinh lý, thể lực cũng có phần cạn kiệt, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Cố Triệt trầm mặc trong chốc lát, một tay ôm cô, một tay kia lục tìm trong túi áo quân trang, lấy ra một chiếc hộp nhung tinh xảo đưa tới trước mặt cô.
Cô như ngừng thở, cảm giác bối rối đã sớm tan thành mây khói.
"Đây là cái gì?" Cô biết rõ còn hỏi, bởi vì cô thật sự rất bất ngờ.
"Cho em." Anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen của cô, ánh mắt quan sát vẻ mặt cô.
Chiếc nhẫn kim cương chói mắt, lẳng lặng nằm yên trong hộp.
Cô cất từng tiếng khó nhọc nói: "Anh có biết thứ này tượng trưng cho điều gì không?"
"Anh biết rất rõ." Anh lấy chiếc nhẫn ra, vừa cầm tay cô, vừa đeo lên ngón áp út của cô. Độ lớn vừa khít. Ngón tay ngọc trắng hồng cùng với chiếc nhẫn trong suốt càng tôn lên vẻ rực rỡ của nhau.
Cố Triệt yên lặng cúi đầu, đưa ngón tay cô lên khóe miệng, khẽ hôn.
"Anh Triệt. . . . . ." Giọng nói cô có phần nức nở, ôm chặt lấy anh.
"Trước đây, động tác của anh quá chậm." Cất giọng nhàn nhạt giọng tuyên cáo quyền sỡ hửu. Lần đầu tiên trong hai mươi lăm năm qua, ngài nguyên soái thừa nhận mình cũng có lúc tính sai.
Suýt chút nữa Hứa Mộ Triều đã bật cười —— bởi vì trước kia quá chậm, cho nên khi hai người mới vừa xảy ra quan hệ, đã vội vã xác định quan hệ sao?
Cô tựa vào lòng anh, giơ tay lên thưởng thức chiếc nhẫn dưới ánh đèn. Chợt nhớ tới điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Đúng rồi. . . . . . Tại sao hôm nay lần đầu tiên lại nhanh như vậy. . . . . . Thật ra thì cũng không quan trọng lắm, lúc ấy cô chỉ ngại nhiên vì dù sao chiến lực của Nguyên soái cũng đứng đầu đại lục. . . . . ."
Anh trầm mặc một chút, nói: "Lần đầu tiên nên hơi kích động, mất khống chế."
Hứa Mộ Triều ngẩn ngơ. Cho nên. . . . . . cô phải thừa nhận dục vọng đè nén nhiều năm của ngài Nguyên soái sao? Khó trách. . . . . . lại mãnh liệt như thế.
Lần đầu tiên của cô là cùng Thẩm Mặc Sơ, nên cô không biết đàn ông dù mạnh mẽ đến đâu, đa số lần đầu tiên đầu kết thúc rất vội vàng. Bây giờ Cố Triệt vừa nói cô liền hiểu ra ngay. Cô nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Cố Triệt, thật sự không nhịn được cười: "Thì ra anh. . . . . . cũng có lúc rất đáng yêu."
Có vẻ Nguyên soái thấy cô lảm nhảm quá nhiều, vừa nhìn đồng hồ liền cúi đầu ra lệnh: "Còn thời gian, tiếp tục đi."
Chiếc nhẫn kim cương đã đủ khiến tinh thần Hứa Mộ Triều chấn động mạnh, mà đây cũng là lần đầu tiên một người khác khiến cô mềm lòng. Cô gật đầu đồng ý: "Được."
Vì vậy, Nguyên soái lại đè lên người cô lần nữa. Đồng thời ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn trên tay cô. Rất tốt, thời cơ đưa ra vừa vặn, còn mang lại hiệu quả hưng phấn tinh thần. Anh rất hài lòng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo