Cảm nhận được sự ổn định lại từ bốn phía, đáy lòng Thẩm An Tại kiên định không gì sánh được, âm thầm nghĩ mà sợ.
Nghĩ đến những võ giả bị vết nứt không gian cuốn vào trong đó, da đầu hắn tê dại.
Mặc dù biết chuyến này nguy hiểm, nhưng không nghĩ tới lại nguy hiểm như vậy, mới vừa tiến vào Thương Ngô cảnh, liền bắt đầu chết người!
Sắc mặt Trịnh Tam Sơn ngưng trọng, cảnh giác quan sát địa hình bốn phía.
Chẳng qua may mắn phụ cận nơi này thoạt nhìn có chút hoang vu, nhưng cũng không có cấm chế nguy hiểm gì.
Không đúng… Sao mình lại không thở nổi?
Sắc mặt hắn khẽ biến, bỗng nhiên cúi đầu nhìn xuống, sau đó nhíu mày, khó khăn mở miệng.
“Thẩm trưởng lão, đã an toàn, ngươi có thể xuống không?”
Thẩm An Tại cười ngượng ngùng, lúc này mới buông hai chân kẹp bên hông hắn xuống, buông lỏng bàn tay siết chặt cổ hắn ra.
Được thoát nợ, Trịnh Tam Sơn há miệng hít thở không khí mới mẻ, ánh mắt có chút u oán nhìn hắn.
Không có chết ở trong tay kẻ địch và vết nứt không gian, nhưng thiếu chút nữa bị gia hỏa này siết chết…
“Thật phiền phức, biến cố vừa rồi đã khiến không gian hỗn loạn, vị trí của mọi người đều xảy ra biến động.”
Không có thời gian so đo cái khác, Trịnh Tam Sơn nghiêm túc mở miệng, chau mày.
“Chẳng phải Chưởng môn đã cho ngươi phù bàn định vị sao, mau nhìn xem bọn họ cách nơi này bao xa?”
“Ừm.”
Trịnh Tam Sơn gật đầu, bàn tay lật một cái, một cái la bàn có khắc phù văn xuất hiện.
Cây kim đồng hồ trên đó run rẩy xoay tròn điên cuồng, cuối cùng chỉ về hướng đông nam, quang mang ảm đạm đến gần như nhìn không rõ.
Hai người đồng thời nhíu mày.
La bàn lộng lẫy lại ảm đạm như vậy chứng tỏ bọn Mộ Dung Thiên đã cách bọn họ rất xa.
“Làm sao bây giờ, muốn bay qua à?”
Thẩm An Tại xoa xoa tay, còn hơi mong chờ.
Ngự phong phi hành cảm giác hoàn toàn khác với ngồi trên phi thuyền, loại cảm giác kích thích này vẫn rất sảng khoái.
“Có thể, chẳng qua vùng đất này có cấm chế, ta có thể bảo toàn bản thân, Thẩm trưởng lão ngươi tự cầu phúc đi.”
Trịnh Tam Sơn liếc mắt nhìn hắn, túm lấy tay hắn chuẩn bị bay đi.
“Ai ai ai, ta không phải sợ chết, chỉ là ta cảm thấy vì lý do an toàn, chúng ta vẫn là chạy trên mặt đất thôi!”
Thẩm An Tại đang bận mở miệng.
Đối với lời của hắn, Trịnh Tam Sơn lựa chọn bỏ qua.
Dĩ nhiên là hắn không định bay qua tìm người, ít nhất phải rời khỏi vùng núi này mới được.
Tuy nói hắc có thể mặc kệ cấm chế ở bốn phía, mạnh mẽ cưỡng ép bay lên nhưng lại tiêu hao một lượng lớn linh nguyên. Nếu như dưới tình huống tiêu hao quá nhiều mà gặp phải nguy hiểm thì thật phiền toái.
Theo như chưởng môn đã nói, hành trình bí cảnh lần này, rất có thể dư nghiệt Ma giáo cũng sẽ nhúng tay vào.
Dưới tình huống địch tối ta sáng, vẫn nên an ổn một chút mới tốt.
Về phần bên phía đám người Mộ Dung Thiên, có Tiêu Thiên Sách ở đó, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì.
Dù sao thân là Thái tử điện hạ, bệ hạ cũng không có khả năng thật sự để cho hắn không hề chuẩn bị gì liền tiến vào, khẳng định có cho hắn con át chủ bài.
Huống hồ dựa vào thực lực của Tiêu Thiên Sách, trừ phi là cường giả Địa Linh cảnh hậu kỳ lâu năm ra tay, nếu không sẽ không có nguy hiểm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo