Editor: Vy Vy 1505
Bởi vì trên người lây dính vết máu, phạm vào kiêng kỵ, Bùi Nguyên Ca không thểđể như vậy trở lại đài cao nên cùng Ôn Dật Lan trở về lều, tùy tiện thay đổiquần áo, lại vội vàng chạy đến đài cao. Tất cả mọi người đang chú ý tình huốngtrong bãi săn, bất đắc dĩ rừng cây rậm rạp nên thấy không rõ lắm tình huống bêntrong, chỉ có thể chờ đến cuối cùng mọi người đi ra thống kê con mồi, mới cóthể tính toán thắng bại, trong lúc nhất thời đều là lòng như lửa đốt.
Bùi Nguyên Ca tiến lên, cùng mọi người chào hỏi.
Liễu quý phi nhìn Bùi Nguyên Ca, trong ánh mắt toát ra cảm xúc phức tạp, nàngcũng rõ ràng thương thế của Vũ Hoàng Mặc, căn bản là không thể động thủ, naylại so tài cùng Lý Minh Hạo, hiển nhiên là vì hành động lúc nãy của Bùi NguyênCa. Nghĩ đến Mặc nhi của nàng lại vì Bùi Nguyên Ca liều mạng như vậy, tronglòng Liễu quý phi khó tránh khỏi có vài phần chua xót, hụt hẫng, nhưng nghĩ đếntrước đó Bùi Nguyên Ca vì cản lại Lý Minh Hạo khiêu khích, cũng là liều mạng đểthắng, trong lòng lại cảm thấy đen tối khó hiểu, cảm thấy chính mình tức giậncó chút không có đạo lý.
Đủ loại cảm xúc giao tạp cùng một chỗ, thật sự chẳng phân biệt được.
"Vốn là ai gia còn khắp nơi khích lệ mọi người, nói đứa nhỏ Nguyên Ca nàylà người trầm tĩnh nhạy bén nhất, làm cho ai gia yên tâm, không nghĩ tới concũng có lúc lỗ mãng như vậy. Mới vừa rồi nếu là có điểm sai lầm, ai gia chẳngphải đau lòng chết mất?", vẻ mặt Thái hậu cũng vô cùng phức tạp.
Bùi Nguyên Ca thắng Lý Minh Hạo, náo động quá lớn, chiến thắng được toàn bãisăn thừa nhận. Nàng là người của Thái hậu, theo lý thuyết Thái hậu nên cảm thấycao hứng, nhưng vấn đề là, cứ như vậy, lại làm cho Lý Minh Hạo vấp phải cú ngãđau, mà Lý Minh Hạo cũng là Diệp thị khó khăn vất vả mượn sức đến, muốn mượnhắn nhúng tay vào binh quyền, hiện tại bị Bùi Nguyên Ca như vậy nháo ầm ĩ, mấthết mặt mũi, chỉ sợ ấn tượng trong lòng Hoàng đế cũng giảm mạnh.
Vừa được vừa mất, ngay cả Thái hậu cũng không biết nên cười hay nên giận.
"Tiểu nữ khiến cho Thái hậu nương nương lo lắng là lỗi của tiểu nữ. Nhưngmà tiểu nữ nghe được hắn nói chuyện như vậy, bao gồm cả phụ thân tiểu nữ cũngbị cuốn vào, trong lúc nhất thời có chút hôn đầu, thế nên mới làm ra việcngốc!"
Chuyện này rất không phù hợp với bản tính của nàng, dễ dàng làm cho người tasinh nghi, bởi vậy đối với Lý Minh Hạo, Bùi Nguyên Ca lấy đánh cuộc để che lấp,còn cố ý cò kè mặc cả, muốn làm cho Lý Minh Hạo không hề hoài nghi thương thếcủa Hoàng Mặc; mà hiện tại đối với câu hỏi của Thái hậu, Bùi Nguyên Ca cũng chỉcó thể lấy phụ thân làm tấm chắn.
Sắc mặt Hoàng đế bên cạnh có chút trầm trầm, hừ lạnh một tiếng, quay đầu phânphó gì đó với Trương Đức Hải.
Thấy Hoàng đế như vậy, tất cả mọi người đều giật mình.
Hoàng đế thích Bùi Nguyên Ca, bất luận Thái hậu hay Liễu quý phi đều nhìn rađược, nay Bùi Nguyên Ca làm náo động như vậy, Hoàng đế chẳng những không tánthưởng, ngược lại trầm mặt, đây là vì sao? Liễu quý phi suy tư, cười nói:"Cũng khó trách. Dù sao Bùi tứ tiểu thư mới mười ba tuổi, rốt cuộc vẫn làđứa nhỏ, luôn luôn có lúc tuổi trẻ khí thịnh, còn nữa, Bùi thượng thư đối vớiBùi tứ tiểu thư che chở đầy đủ, yêu như tính mạng, hai người cha và con gáitình thâm, cũng khó trách Bùi tứ tiểu thư sẽ vì Bùi thượng thư liều mạng nhưvậy."
Tâm tư của nàng và Bùi Nguyên Ca giống nhau, biết không thể làm cho người tahoài nghi đến Vũ Hoàng Mặc, bởi vậy phụ họa Bùi Nguyên Ca.
"Hừ, nguyên bản trẫm còn cảm thấy ngươi là người thông minh, không nghĩtới cũng có lúc tranh cường háo thắng như vậy, thiếu chút nữa nguy hiểm đếntính mạng mình! Quả thực là làm càn!"
Vẻ mặt Hoàng đế âm trầm, sắc mặt cực kỳ khó coi, từ lúc Bùi Nguyên Ca phóngngựa lướt qua vực sâu, đến gặp nạn, lại đến được cứu vớt, trong một lúc ngắnngủi đó, ông chỉ cảm thấy tim như bị đưa lên tận trời cao, lại lập tức nhanhchóng rơi xuống đất, một chút đều không có chuẩn bị, ngàn sợ vạn sợ, chỉ sợ BùiNguyên Ca xảy ra nguy hiểm!
Loại cảm giác lo lắng này, không biết đã bao lâu ông không trải qua rồi.
Đứa nhỏ này, quả thực là xằng bậy!
Nghe Hoàng đế nói như vậy, hiển nhiên là bộ dáng tức giận, trong lòng Thái hậucó chút khẩn trương.
Liễu quý phi cũng là hiện lên một tia mong đợi, nếu nói tâm tư Hoàng thượng đốivới Bùi Nguyên Ca càng đạm, tương lai vì Mặc nhi mưu hoa lại càng dễ dàng. NếuHoàng thượng cảm thấy Bùi Nguyên Ca làm náo động, bừa bãi hồ nháo, bởi vậy mấtlòng ông, vậy không còn gì tốt hơn.
Mà đúng lúc này, Trương Đức Hải vốn được Hoàng đế phân phó lui ra lại trở về,phía sau là thái y ngự dụng của Hoàng đế. Thái y chắp tay chào đối với Hoàngđế, lại đi đến trước mặt Bùi Nguyên Ca, cung kính nói:" Thỉnh Bùi tứ tiểuthư đưa tay phải, để vi thần bắt mạch cho ngài."
Nhìn bộ dáng hắn, rõ ràng là phụng ý chỉ Hoàng đế mà đến.
Gọi thái y đến bắt mạch cho Bùi Nguyên Ca, hiển nhiên mặt ngoài Hoàng đế nhưđang tức giận, đáy lòng vẫn là quan tâm Bùi Nguyên Ca. Này phần săn sóc, đốivới Hoàng đế mà nói là rất khó, ý cười nơi khóe miệng Thái hậu nhất thời lạilan tràn mở ra, mà đôi mắt Liễu quý phi lóe ra một lát, có chút ảm đạm, vìchính mình, cũng vì phân nghiệt duyên giữa Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc —— rõràng quan tâm nên gọi thái y, trên mặt là đang giận lẫy, cho dù là nàng cũngchưa từng có được tấm lòng quan tâm tha thiết này của Hoàng thượng.
Hoàng thượng càng xem trọng Bùi Nguyên Ca, tương lai Mặc nhi muốn cầu cưới lạicàng khó làm.
Bùi Nguyên Ca hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người, có chút không biết làm saonhìn về phía Hoàng đế: "Hoàng thượng..."
"Thất thần làm cái gì? Còn không mau cho thái y bắt mạch?", Hoàng đếquát lớn nói, vẻ mặt có chút nghiêm khắc, trong đôi mắt lại toát ra vài phầndịu dàng.
Ở trong lòng ông, Bùi Nguyên Ca là một nữ tử thông minh nhạy bén, nhưng cũngbởi vì thông minh nhạy bén, mà có vẻ khéo đưa đẩy lõi đời, khắp nơi đều là cạmbẫy không an toàn, có thể tự bảo vệ chính mình rất tốt. Bởi vậy, ngay cả Hoàngđế cũng không ngờ nha đầu này sẽ có lúc xúc động mạo hiểm như vậy, hơn nữa nghĩđến, Bùi Nguyên Ca liều chết mà thắng như thế là vì thanh danh phụ thân, tronglòng thế nhưng có một tia vi diệu ghen tị.
Nghĩ đến, ông không có phúc khí có con gái như vậy.
Không... Tinh thần Hoàng đế bỗng nhiên có chút mê mang, nếu nói Vĩnh Hòa cònsống, có lẽ nàng cũng vì phụ thân là ông liều mạng, đáng tiếc... Hoàng đế lắcđầu, dứt bỏ suy nghĩ về chuyện xưa, khóe môi vẫn nhịn không được lộ ra một tiachua xót, hơn nữa nhìn đến Bùi Nguyên Ca trước mắt, càng cảm thấy khổ sở tronglòng. Nếu Vĩnh Hòa của ông có thể lớn lên, có thể gọi ông một tiếng phụ thânthì tốt biết bao nhiêu?
Nhìn thấy bộ dáng Hoàng đế thất thần, Thái hậu và Liễu quý phi đều có suy nghĩriêng.
Nhưng thật ra Bùi Nguyên Ca ở trong cuộc, bị Hoàng đế nhìn đến thất thần nhưvậy, cũng không có cảm giác không được tự nhiên mà đứng ngồi không yên. Ngượclại cảm thấy, giờ phút này sự trân trọng của Hoàng đế đối với nàng cũng khôngchứa dục niệm gì, lại giống như là trưởng bối yêu thương con cháu trong nhà.Tuy rằng bắt đầu từ sau lần đó Hoàng đế hứa với nàng một chuyện, nàng mơ hồ cảmgiác được Hoàng đế đối với nàng tốt không phải vì xem nàng là thế thân củangười nào đó như nàng nghĩ lúc trước, nhưng đây là lần đầu tiên nàng xác địnhđiểm này rõ ràng như vậy.
Như thế làm cho nàng có chút nhẹ nhàng thở ra, Bùi Nguyên Ca vươn tay phải, đặtlên miếng đệm.
Thái y đặt một chiếc khăn trắng lên cổ tay nàng, xong mới bắt mạch, một lát sauthu tay lại, nói với Hoàng đế: "Hoàng thượng yên tâm, mạch tượng Bùi tứtiểu thư tuy rằng có hỗn loạn, chắc là bị tình hình mới vừa rồi làm hoảng sợ,có chút chột dạ không yên, chỉ cần sau một lúc lâu là tốt rồi, cũng không cótrở ngại."
Hoàng đế gật gật đầu, vẫy tay ý bảo hắn lui ra, không nói thêm gì nữa, mà hướngánh mắt về phía rừng rậm đang thi đấu săn bắn.
Nhìn thấy ánh mắt Hoàng đế chuyển hướng, tâm tư mọi người vốn bởi vì Bùi NguyênCa đến mà mất tập trung, nhất thời lại chú ý trận thi đấu săn bắn. Bởi vì LýMinh Hạo lúc nãy bại bởi Bùi Nguyên Ca, mặt mũi mất hết, Thái hậu hết sức hyvọng hắn có thể thắng Vũ Hoàng Mặc trong trận đấu săn, rửa sạch bóng ma lúctrước, tốt nhất dò xét ra Vũ Hoàng Mặc bị thương, khiến Hoàng đế phát hiện.Liễu quý phi thì lo lắng thương thế Vũ Hoàng Mặc bại lộ, lại lo lắng hắn bởi vìbị thương bại bởi Lý Minh Hạo, giảm nhuệ khí, trong lòng cũng là lo âu vạnphần, đều gắt gao nhìn chằm chằm rừng rậm.
Ánh mắt Bùi Nguyên Ca chuyển hướng bên trong rừng rậm, trong lòng lo lắng sovới người khác càng sâu.
Chẳng sợ Hoàng Mặc thua cũng không sao, nàng chỉ cần Hoàng Mặc bình an vô sự!
Mà giờ phút này Vũ Hoàng Mặc hồng y hồng mã (quần áo đỏ, ngựa đỏ) ở trong rừngrậm phóng nhanh như bay, trong đầu là ý niệm hoàn toàn tương phản, cho dù chếttại trận đấu săn này, hắn cũng muốn thắng Lý Minh Hạo!
Lúc trước vì cứu Nguyên Ca, phóng ngựa chạy như điên, cánh tay hắn, vòng eo vàphần lưng có vài nơi miệng vết thương đều đã vỡ, máu tươi chảy ra, chậm rãinhuộm dần băng vải, nhưng hình như hắn cũng không phát hiện chút nào, đang lúcphóng ngựa nhanh, giương cung cài tên, buông tay, bắn ra.
"Sưu —— "
Phía xa xa thỏ hoang vừa mới được thả ra, nhất thời trúng tên ngã xuống đất.
Vũ Hoàng Mặc phóng ngựa chạy qua, không lúc nào ghìm ngựa chậm lại, chỉ trongnháy mắt xoay mình, đến khi xoay người trở lại, con thỏ hoang kia đã xuất hiệnở túi da chuyên chứa vật săn được phía sau, tiếp tục tìm tòi con mồi thứ hai.
Chính là ở một cái nháy mắt, ánh mắt hắn liếc qua nơi nào đó, khóe miệng lộ ramỉm cười.
Mà tại nơi ánh mắt hắn có thể thấy được, Lý Minh Hạo có chút nhíu mày xem VũHoàng Mặc đón nhận trận săn bắn này không sợ hãi, toàn bộ động tác trong quátrình săn bắn như nước chảy mây trôi, không thấy ngưng trệ chút nào, nhìn khôngra nửa điểm dấu hiệu bị thương. Chẳng lẽ đúng như hắn dự đoán, trước đó Tháihậu nhận được mật báo, kỳ thật là Vũ Hoàng Mặc giả bộ tiết lộ cho Thái hậu, làmcho Thái hậu nghĩ rằng hắn bị thương, theo đuổi không bỏ, thậm chí lộ ra cái gìsơ hở, sau đó ở thời điểm cuối cùng bất ngờ phản kích, khiến cho Thái hậu phảimặt xám mày tro sao?
Nếu nói như vậy, lúc trước Bùi Nguyên Ca khuyến khích hắn đi bẩm báo Hoàngthượng, tất cả đều thông suốt.
Nghĩ đến Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc liên thủ diễn trò, trong lòng Lý MinhHạo nhất thời dâng lên một cỗ ghen tỵ, bất luận Vũ Hoàng Mặc bị thương cũngđược, không bị thương cũng thế, lần này thu săn hắn nhất định phải thắng, ởtrước mặt mọi người, hơn nữa ở trước mặt Bùi Nguyên Ca, thắng Vũ Hoàng Mặc!
Nghĩ, hắn quay đầu ngựa lại, cũng hướng tới bãi săn chạy đi.
Dựa theo quy củ, đa số con mồi trong bãi săn đều là Lễ bộ trước đó chuẩn bị,lúc bắt đầu trận đấu thả vào trong rừng rậm, nhưng có số ít là động vật vốn cósẵn trong bãi săn, mọi người đều tự do săn, hai canh giờ sau khi xuất phát, lấysố lượng con mồi nhiều ít phân thắng bại. Cánh rừng rậm rạp lại rộng lớn, conmồi chạy như thế nào ai cũng không biết, có đôi khi chỉ có thể nhờ vào vận khímay mắn.
Nhưng mà, Vũ Hoàng Mặc và Lý Minh Hạo đều là người tai thính mắt tinh, có thểphân rõ tiếng bước chân người đi săn và vật săn trong thanh âm hỗn độn, đuổitheo săn bắn, bởi vậy thật ra có thể đem ảnh hưởng của vận khí đến hàng thấpnhất. Nhưng là, hiện tại ngoại trừ con mồi, có thể đụng tới vật săn của ngườikhác hay không thì vận khí cũng rất trọng yếu, dù sao diện tích cánh rừng chỉbấy nhiêu, gần ba trăm người săn trải rộng trong đó, khả năng đồng thời pháthiện con mồi vẫn quá lớn.
Nhưng trước mắt, biểu hiện của mọi người khi đụng vào Vũ Hoàng Mặc và đụng vàoLý Minh Hạo hoàn toàn không giống nhau.
Nếu có người vừa vặn phát hiện cùng Vũ Hoàng Mặc săn cùng con mồi, không chútdo dự lập tức buông tha, thậm chí, có đôi khi chính mình phát hiện con mồitrước nhưng không bắn, mà vội vàng tìm kiếm Vũ Hoàng Mặc, chỉ cần nhìn đến mộtchút áo đỏ sẽ cao giọng tiếp đón, tặng con mồi cho hắn. Tương phản, nếu gặpđược Lý Minh Hạo, nhìn thấy hắn giương cung cài tên, mặc kệ có con mồi haykhông, trước tiên sẽ bắn xuyên qua hướng hắn bắn tên, có người gặp được hắn thìtự nhiên đoạt con mồi, thậm chí cũng có người rõ ràng gắt gao đi theo Lý MinhHạo, cố ý cùng hắn tranh đoạt.
Nếu không phải ngại cho mặt mũi, cung tiễn của những người này sẽ không phảivọt tới con mồi của Lý Minh Hạo, mà càng nguyện ý bắn tới trên người hắn.
Lý Minh Hạo hiển nhiên cũng nhận thấy được tình huống này, những người đó tạothành cản trở thật lớn của hắn, hắn cũng từng có ý dựa vào tài cưỡi ngựa bỏ xanhững người đó, nhưng người tham gia thu săn thật sự nhiều lắm, bỏ qua người này,nói không chừng phía trước lại đụng vào người khác, trong lúc nhất thời phiềnmuộn không dứt. Hơn nữa, khi hắn ngẫu nhiên gặp Vũ Hoàng Mặc, nhìn thấy haingười được đối xử hoàn toàn tương phản, trong lòng Lý Minh Hạo càng tức giận,nhịn không được cười lạnh nói: "Cửu điện hạ thật là thủ đoạn caominh!"
"Thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hòa, Lý đại nhânluôn miệng nói chiến trường như thế nào, địch nhân như thế nào, chẳng lẽ ngượclại binh đạo cơ bản nhất cũng không biết sao?". Vũ Hoàng Mặc không hề cảmthấy xấu hổ chút nào, cười dài nói.
"Chỉ cần Cửu điện hạ không cho đó là thủ đoạn ti bỉ, ta đây cũng không thểnói gì hơn!". Lý Minh Hạo dù sao cũng kiêu ngạo, không muốn chịu thua.
Mà đúng lúc này, phía trước lại xuất hiện một con nai.
Tất cả mọi người đều thấy được, Lý Minh Hạo giương cung cài tên trước hết, thấyhắn hành động như vậy, mọi người còn lại cũng làm theo đều cài tên, trong lúcnhất thời tên bắn như mưa hướng tới con nai kia. Trong những mũi tên đó có thểthấy rõ tên màu trắng của Lý Minh Hạo nhanh nhất, nhưng ngay tại nháy mắt têncủa hắn sắp chạm đến con nai, lại xuất hiện một mũi tên màu đỏ tuy bắn sau màtới trước, kham kham bắn tên màu trắng của hắn khiến tên của hắn bị đánh rơi.
Mà gần như cùng lúc đó, mũi tên đỏ liên tiếp bắn ra, đánh rơi tất cả những mũitên chung quanh của mọi người, mũi tên cuối cùng vô cùng tinh chuẩn bắn trúngcổ con nai.
"Mười tám mũi tên liên tiếp!", mọi người đều kêu ra tiếng, "Tàibắn cung của Cửu điện hạ thật là giỏi!"
Vũ Hoàng Mặc cưỡi ngựa đi qua, đặt con nai vào túi đựng con mồi phía sau, thếnày mới nhìn về phía Lý Minh Hạo, trong đôi mắt nói không nên lời bễ nghễ khinhmiệt, nhướng mày cười nói: "Trong lúc nơi nơi oán giận thế gian này bấtcông, không bằng đặt tinh thần trên người chính mình, cố gắng đề cao chínhmình, đến khi cho dù người khác phá rối cũng không thắng được ngươi, kia mới làthực sự bản lĩnh! Mà không phải có chút thực lực thì dương dương tự đắc, hơikhông thuận lợi thì oán trời trách đất, còn chưa tỉnh lại hay sao! Mười lăm mũitên liên tiếp của ngươi luyện chỉ để cho đẹp sao?"
Vũ Hoàng Mặc dùng hành động thiết thực chứng minh, thực tế nếu thay đổi hắn ởvị trí của Lý Minh Hạo, cho dù bị mọi người xa lánh như vậy, vẫn có thể lực ápquần hùng như cũ, tranh đoạt đến con mồi cuối cùng. Mà Lý Minh Hạo cũng là quámức buồn bực đãi ngộ khác biệt giữa hai người, trong lúc nhất thời thế nhưng đãquên chiêu mười lăm mũi tên liên tiếp của chính mình, kết quả bị Vũ Hoàng Mặcchế nhạo một hồi, trong lúc nhất thời tức giận đến tím mặt.
Mọi người đều biết Vũ Hoàng Mặc lời nói không tốt, giỏi nhất là chế nhạo ngườikhác, thậm chí còn từng vì vậy bị ngự sử buộc tội, nói hắn quá mức không tốt,thiếu phong phạm bao dung người khác. Nhưng cố tình Vũ Hoàng Mặc không thèmquan tâm đến lý lẽ, như trước giữ cái tôi ngày xưa, ai cũng không có biện phápđối với hắn.
Nhưng trước mắt nghe được Cửu điện hạ chế nhạo Lý Minh Hạo như vậy, làm hắn tứcgiận đến thừa sống thiếu chết, mọi người chung quanh cũng không cảm thấy khôngtốt chút nào, chỉ cảm thấy lòng người sảng khoái, đều vui sướng khi người gặphọa, ồn ào nói:"Có hoa không quả, chỉ là động tác võ thuật đẹp thôi, vẫnlà quay về Tĩnh Châu luyện tập thêm đi!"
Lý Minh Hạo hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể phản bác.
"Thôi được rồi, các người cũng đừng nháo loạn, thi săn nên như thế nào vẫnlà diễn ra như thế, miễn cho đến lúc đó Lý đại nhân thua, còn nói chúng ta ỷnhiều người bắt nạt hắn, thắng không công bằng. Dù sao, mồm miệng Lý đại nhânvẫn thực lanh lợi, bằng không cũng không thể nhẹ nhàng bâng quơ nói cho quachuyện hắn bắn cung bị bại bởi bản điện hạ trong đêm khất nguyện, chúng ta vẫnlà cẩn thận một chút được rồi!".
Vũ Hoàng Mặc cười giương giọng nói, lập tức vẻ mặt nghiêm nghị, mặt lạnh thấuxương, "Truyền lệnh của bản điện hạ, thu săn lần này, không được lại viphạm nội quy, nếu không nghiêm trị không tha! Bản điện hạ lần này cần thắngđược Lý Minh Hạo không còn lời nào để nói!"
"Vâng!", mọi người ầm ầm đáp.
Như vậy nhất hô bá ứng (một người hô, trăm miệng đáp lời), hình thành đối lậpmãnh liệt với cô đơn thưa thớt của Lý Minh Hạo.
Lý Minh Hạo cắn răng nói: "Không cần! Cho dù ngươi có mọi người giúp đỡ,ta cũng giống nhau có thể thắng ngươi!"
Nếu Vũ Hoàng Mặc trong lúc được nhiều kinh thành võ tướng tương trợ như vậy,vẫn bại bởi hắn, kia thắng lợi chẳng phải là vinh quang hơn nhiều sao? Đến lúcđó, hắn cũng có thể đủ đường đường chính chính nói với Vũ Hoàng Mặc: "Chodù có chúng quan viên kinh thành trợ giúp lại như thế nào? Vẫn như cũ là tathắng! Cái gọi là Cửu điện hạ tài giỏi nhất Đại Hạ bất quá chỉ như thế!".Nghĩ đến cục diện vậy, Lý Minh Hạo liền cảm thấy máu cả người đều sôi trào.
Hơn nữa, nếu là trước mặt Bùi Nguyên Ca vậy càng thêm tốt!
"Như thế nào? Ngại công bằng thắng bản điện hạ còn chưa đủ phong quang,muốn thắng được càng thêm có phần lượng?". Vũ Hoàng Mặc nhìn thấu tâm tưcủa hắn, cười dài nói: "Chuyện này cũng đơn giản thôi, ngươi phế bỏ mộtcánh tay chính mình là được, đến lúc đó Lý đại nhân mang theo thân thể đổ nát,một tay săn bắn, vẫn thắng Cửu hoàng tử Vũ Hoàng Mặc như cũ, thắng được tuyệtđối đủ phần lượng, tuyệt đối làm cho bất luận kẻ nào tâm phục khẩu phục, khôngcòn lời nào để nói! Dù sao trong nội quy trận thi săn cũng không có quy địnhkhông được tự mình hại mình, có lẽ Lý đại nhân có thể thử xem. Có cần bản điệnhạ cho ngươi mượn một kiếm hay không? Cam đoan sắc bén vô cùng, tước cánh taynhư chém bùn!"
Mọi người nghe vậy, đều nở nụ cười, chỉ cảm thấy công phu chèn ép người của Cửuđiện hạ thật sự là siêu phàm thoát tục (quá pro).
Lý Minh Hạo oán hận cắn răng, lặc chuyển đầu ngựa, đang muốn quay đầu đi quahướng khác đã thấy Vũ Hoàng Mặc bỗng nhiên dương tay, cởi xuống túi con mồi saulưng, lấy tay ném qua lưng ngựa Lý Minh Hạo. Lý Minh Hạo sửng sốt, bỗng nhiêncả giận nói: "Ngươi có ý gì?"
"Mới vừa rồi mọi người trợ giúp ta, lại cản trở ngươi, thế cho nên con mồicủa ngươi so với ta kém nhiều lắm, giờ ta chia cho ngươi một nửa, vậy là côngbằng!". Vũ Hoàng Mặc cười nói: "Ta đã nói rồi, lần này ta muốn thắngkhiến ngươi không còn lời nào để nói!"
Vẻ mặt tươi cười này lọt vào mắt Lý Minh Hạo là vô cùng chói lóa, hắn không hềchần chừ: "Không cần!"
Nói xong, vẫy tay đánh rớt túi con mồi kia.
Vũ Hoàng Mặc nhợt nhạt cười, cũng không để ý, chính là vẫy tay lại tháo ra mộttúi con mồi khác, đồng dạng còn đang cầm trong tay, nói: "Như vậy, bắt đầutừ giờ trở đi, so tài một lần nữa! Về phần những con mồi này… " hắn cườicười, quay đầu nói với mọi người: "Các ngươi phân chia nhau đi! Nhưng mà,đừng tưởng rằng có lợi thế như vậy là có thể kiêu căng, giải nhất săn bắn lầnnày bản điện hạ chắc chắn sẽ đoạt giải!". Nói xong, không hề để ý tới mọingười, đánh ngựa rời đi, tiếp tục tìm kiếm con mồi mới.
Phong độ và hào khí bậc này càng làm cho lời nói và hành động lúc trước của LýMinh Hạo có vẻ hẹp hòi vô cùng.
Bên trong rừng rậm, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Mà ra khỏi tầm nhìn mọi người, xác định bốn phía không có ai, vốn là tư thế oaihùng hiên ngang, bỗng nhiên thân mình Vũ Hoàng Mặc khẽ run, ghìm ngựa dừng lại,tựa thân thể vào thân cây bên cạnh, không nhịn được thở hổn hển, sắc mặt táinhợt, một hồi lâu mới hoãn lại, vén ống tay áo lên, chỉ thấy trên băng vải đãtẩm đầy vết máu, thậm chí hiện tại còn đang chảy máu, loang trên ống tay áo.Cũng may hôm nay hắn mặc áo đỏ màu hơi sậm, cho dù bị lây dính vết máu cũngkhông dễ dàng nhìn ra được. Hơn nữa lúc nãy khi cứu Bùi Nguyên Ca, bị máu ngựatưới đầy một thân, vốn là dính vết máu loang lổ, thế nên không khiến cho mọingười hoài nghi.
Không chỉ cánh tay, giờ phút này vết thương trên eo, lưng và đùi cũng đều vỡ rakhông sai biệt lắm, máu tươi đầm đìa.
Lần này là khi hắn đi ra từ lãnh cung của Vương mỹ nhân thì bị người ám sát,nếu thả chạy thoát dù chỉ một người, để lộ tin tức ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị ngườitinh ý biết được quan hệ giữa hắn và Vương mỹ nhân, đưa tới họa sát thân chomẫu thân. Bởi vậy, hắn phải cam đoan trừ bỏ toàn bộ đám sát thủ này, không lưumột người. Vì tránh cho sát thủ chạy trốn tứ phía, đuổi theo không kịp, hắn chỉcó thể lấy thân làm mồi dụ, liên tiếp bị thương, làm cho sát thủ nghĩ rằng hắnkhông thể địch lại số đông, thế này mới không có ý muốn đào tẩu, mà chính làliều mạng chém giết, muốn làm cho hắn bị thương nặng chút, thậm chí lấy đượcmạng của hắn thì càng tốt.
Bởi vậy, lần này Vũ Hoàng Mặc mới có thể bị thương nặng như thế, cả người đềulà vết thương.
Tuy rằng chuyện đã qua hai ngày, nhưng mà hắn phải làm ra bộ dáng không có việcgì, tiêu trừ lòng nghi ngờ của đám người Thái hậu, sợ bị Thái hậu bắt được sơhở, mượn cớ quan tâm nên triệu thái y nghiệm thương cho hắn, bởi vậy hắn cănbản không có cơ hội tịnh dưỡng. Cho dù dùng tốt nhất kim sang dược, cũng khôngcó thời gian khép lại, lúc nãy cứu Bùi Nguyên Ca, bây giờ lại cưỡi ngựa bắncung, khiến vết thương lại vỡ ra, máu tươi chảy ròng.
Theo lý thuyết, với thương thế hiện tại, hắn không nên cậy mạnh, vứt bỏ toàn bộcon mồi lúc nãy.
Nhưng mà, nghĩ đến Nguyên Ca vì hắn mà can đảm đua ngựa cùng Lý Minh Hạo, ngaycả tính mạng đều không cần mà phóng qua vực sâu, thiếu chút nữa thì chết, VũHoàng Mặc liền cảm thấy máu trong người đều bốc cháy, nói không nên lời đaulòng, nói không nên lời phẫn nộ, thế này mới không chút nghĩ ngợi tiếp nhận LýMinh Hạo khiêu chiến. Nếu là bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không cổ hủ như thế,nhưng lần này là vì Nguyên Ca, cho nên hắn muốn thắng đường đường chính chính,thắng được Lý Minh Hạo không còn lời nào để nói, rốt cuộc tìm không được cớ gì!
Nghĩ đến đây, Vũ Hoàng Mặc lại thẳng thắn thân thể, phi thân bay lên ngọn cây,nương lá cây che lấp, cởi xuống quần áo, dỡ bỏ toàn bộ băng vải dính máu, mộtlần nữa thoa thuốc tốt nhất, lại gắt gao quấn chặt băng vải một vòng lại mộtvòng quanh người, vì tránh cho miệng vết thương đổ máu quá mức, mất máu quánhiều mà suy yếu khó có thể tự chủ, hắn quấn băng vải phá lệ mạnh như là muốnsiết chặt vào thịt, trong ánh mắt lộ vẻ quyết tuyệt và tàn nhẫn.
Sau khi xử lý miệng vết thương, Vũ Hoàng Mặc mặc quần áo chỉnh tề, phi thânnhảy lên lưng ngựa, đánh ngựa mà đi.
Bất luận như thế nào lần này hắn nhất định phải thắng.
Không khí khẩn trương trong rừng rậm đang triển khai thi săn, thời gian từnggiọt từng giọt đi qua, rốt cục gần tới thời khắc cuối cùng.
Lúc này, Vũ Hoàng Mặc đã thu hoạch lớn đang truy đuổi con mồi cuối cùng, mộtcon tuyết hồ toàn thân tuyết trắng, mắt thấy tuyết hồ đã vào tầm bắn của hắn,đang muốn cài tên vọt tới. Như là nhận ra bản thân gặp nguy hiểm, tuyết hồ sợtới mức run bần bật, quay đầu dùng tròng mắt đen lúng liếng nhìn Vũ Hoàng Mặc,như là mang theo một tia cầu xin, nhìn đến mức trong lòng Vũ Hoàng Mặc khẽ nhúcnhích.
Đang nghĩ thầm có nên thả nó đi hay không, bỗng nhiên nghe được một trận bénnhọn tiếng gió, hiển nhiên có tên phóng tới.
Vũ Hoàng Mặc không kịp nghĩ lại, mũi tên vốn là chuẩn bị bắn về phía tuyết hồlại quay đầu bắn đến một hương khác, hai mũi tên đụng vào nhau, cả hai đều rơixuống đất. Nhìn đến mũi tên màu trắng kia vẫn đang run nhè nhẹ, trên cùng cònkhắc một chữ “Lý” nho nhỏ, hiển nhiên là tên của Lý Minh Hạo. Vũ Hoàng Mặcngẩng đầu, đón nhận đôi mắt người đối diện cao ngạo dã tính, nhướng mày nói:"Lý đại nhân, lại gặp nhau rồi!”.
Lý Minh Hạo cũng không nghĩ đến ở chỗ này đụng phải Vũ Hoàng Mặc, đã thế lạicòn đồng thời nhìn trúng một con mồi.
Nhưng chỉ là trong chốc lát, hắn liền cất giọng nói: "Vừa lúc, sắp thổicòi kết thúc trận thi đấu săn bắn rồi, thử xem chúng ta ai có thể săn đượctuyết hồ này thôi!". Nói xong, giành trước lấy ra mũi tên từ bao đựng tênphía sau lưng, kéo cung cực kỳ nhanh, bắn về phía tuyết hồ.
Vũ Hoàng Mặc nơi nào đồng ý để cho hắn cướp đi tuyết hồ, lúc này cũng cài tênvọt tới, cũng là đoán ra tiễn trình (đường đi của mũi tên), chặn lại tên của LýMinh Hạo.
Một mũi tên trắng bắn ra bị mũi tên đỏ đánh rơi, mũi tên thứ hai cũng là nhưthế, ngay sau đó, cái thứ ba, cái thứ tư... Mắt thấy lại lặp lại cục diện mườilăm mũi tên liên tiếp đấu với mười tám mũi tên liên tiếp vào đêm khất nguyệnđó, Lý Minh Hạo chau mày, bỗng nhiên cài tên, bắn về phía giữa ngực Vũ HoàngMặc.
Thấy mũi tên kia bắn tới vun vút, Vũ Hoàng Mặc không thể không tránh.
Lý Minh Hạo liền nhân cơ hội này bắn tên vọt tới phía tuyết hồ, đáng tiếc, lầnnày mặc dù không có Vũ Hoàng Mặc làm khó dễ, mũi tên của hắn lại mất chính xác,xoẹt qua thân tuyết hồ. Tuyết hồ tuy nhát gan nhưng thân hình lại nhanh nhẹn,như là phát hiện tình hình nguy hiểm, liều mạng mà chạy trốn. Lý Minh Hạo đónánh mắt Vũ Hoàng Mặc đông lạnh, cười tủm tỉm nói: "Binh bất yếm trá, Cửuđiện hạ xin đừng trách!"
Nói xong, đánh ngựa cuồn cuộn đuổi theo hướng tuyết hồ chạy trốn.
Khóe môi Vũ Hoàng Mặc nhếch lên một độ cong lạnh thấu xương, cười lạnh một tiếng,đánh ngựa đuổi theo từ một phương hướng khác.
Hai người ngươi truy ta đuổi, cho dù tuyết hồ chạy đông trốn tây, nhưng cũngkhó thoát ánh mắt sắc bén của hai người, nếu không phải hai người gây khó dễcho nhau, chỉ sợ tuyết hồ đã sớm khó thoát mũi tên nhọn. Mắt thấy tiếp tục nhưvậy sẽ trở thành cục diện bế tắc, Vũ Hoàng Mặc đột nhiên cũng cài tên bắn vềphía Lý Minh Hạo, Lý Minh Hạo thấy thế vội nghiêng người né tránh, đã thấy mũitên kia thực sự không phải bắn về hắn mà là bắn con ngựa hắn đang cưỡi - bạchmã. Bạch mã tất nhiên không linh hoạt như hắn vậy, mục tiêu lại lớn, sao có thểtránh được mũi tên của Vũ Hoàng Mặc, bị bắn trúng chân trước, dưới cơn đau đớnnhất thời trở nên điên cuồng.
Nếu là bị ngựa quăng ra ngoài, thiết nghĩ hậu quả chắc chắn không chịu nổi, LýMinh Hạo vội vàng ghìm ngựa.
Mà đang trong thời gian hắn chế phục bạch mã, Vũ Hoàng Mặc đã sớm liên tiếpgiương cung, mũi tên như cỗ sao chổi bắn ra, từng tên rơi vào bốn phía tuyếthồ, phong tỏa hết đường lui của nó, mà tuyết hồ đang định nhảy ra khỏi vòng vâymũi tên thì lại bị Vũ Hoàng Mặc chặn bắt tại trận, cười nói: "Bắt đượcrồi!"
Nhét tuyết hồ vào túi tay áo trong, xong mới quay đầu nhìn Lý Minh Hạo, cườinói: "Lý đại nhân hình như đã quên một câu nói ‘Bắn người trước tiên phải bắnngựa’, chắc hẳn Lý đại nhân cũng sẽ không trách móc bản điện hạ, có đúngkhông?"
Lý Minh Hạo lặng lẽ không nói, việc này là hắn mở đầu trước, không thể nói lờinào.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến một tiếng vang dội - tiếng kèn, trận thi đấu sănbắn rốt cuộc kết thúc.
"Ta nghĩ, Lý đại nhân cố ý khiêu khích ta, là bị Hoàng tổ mẫu sai khiến,đến dò xét ta có bị thương hay không, suy tính xem có thể lấy tội danh thíchkhách giá họa lên đầu ta, đúng không?".
Thân thể Vũ Hoàng Mặc đã suy yếu vô lực, trong óc cũng là một mảnh mê muội, lạimạnh chống cười dài nói: "Xin thỉnh Lý đại nhân chuyển cáo Hoàng tổ mẫugiúp ta, hãy nói đa tạ tử sĩ Diệp thị thịnh tình khoản đãi, về phần bị thươnghôn mê... Ta chọc bà chơi mà thôi! Ha ha ha Ha —— ".
Nói xong, vung roi đánh ngựa chạy về hướng ra khỏi bãi săn.
Dựa theo quy củ, tất cả mọi người tham gia thu săn tập hợp tại trước đài cao,tính toán số lượng con mồi, những người còn lại nhiều ít không đều, nhưng rõràng mọi người có thể thấy túi con mồi của Vũ Hoàng Mặc và Lý Minh Hạo là nhiềunhất, đều là những túi đầy, hơn những người khác rất nhiều. Đếm hết số lượngcủa các quan viên khác mới đến lượt túi con mồi của Lý Minh Hạo, sau khi tínhtoán mới bẩm báo: "Lý đại nhân tổng cộng bắn được năm mươi sáu con mồi!".
Tại trận thi đấu săn bắn đây đã là con số kinh người.
Nhưng mà, lúc này không có người muốn vì Lý Minh Hạo mà vỗ tay hoan hô.
Kế tiếp là Cửu hoàng tử Vũ Hoàng Mặc, sau khi đếm số lượng thì trên mặt tất cảquan viên đang đếm đều lộ ra ý cười, cất giọng nói: "Cửu điện hạ tổng cộngbắn được năm mươi tám con mồi, là khôi thủ (hạng nhất) cuộc tranh tài săn bắnlần này!"
Nói xong, đi đầu vỗ tay, hiển nhiên những quan viên này cũng rất không quennhìn Lý Minh Hạo hung hăng cao ngạo, cảm thấy thực vui vẻ vì Vũ Hoàng Mặc cóthể đả kích hắn.
Vũ Hoàng Mặc quay đầu nói với Lý Minh Hạo: "Lý đại nhân, như thếnào?"
"... Ta thua rồi!" Lý Minh Hạo cắn thật chặt răng, nghiến răng nghiếnlợi nói ra ba chữ kia. Mặc dù nói Vũ Hoàng Mặc chỉ nhiều hai con so với hắn màthôi, thế nhưng, hắn cũng nhớ kỹ, sau nửa canh giờ kể từ lúc thu săn bắt đầu,bởi vì được quan viên tương trợ, Vũ Hoàng Mặc đã từng vứt bỏ tất cả con mồi bắnđược trước đó. Nếu như tính luôn số đó, con mồi của hắn so với Vũ Hoàng Mặcthua càng nhiều...
Lần này là chân chân chính chính mà thua, không có bất kỳ lý do, không có bấtkỳ mượn cớ!
Nghe được tin tức này, toàn bộ võ tướng tham gia thu săn đều hoan hô, thanh thếrung trời. Khác biệt với lúc trước Bùi Nguyên Ca thắng đua ngựa, lần kia dù saocũng là Bùi Nguyên Ca định ra quy tắc, ràng buộc Lý Minh Hạo, mọi người lêntiếng hoan hô, thay vì nói là bởi vì Bùi Nguyên Ca thắng, chẳng bằng nói là vìBùi Nguyên Ca biểu hiện ra trí tuệ và dũng khí mà tán thưởng. Thế nhưng, trướcmắt là Cửu điện hạ đường đường chính chính thắng Lý Minh Hạo, không có bất kỳhoa xảo, không có bất kỳ tính toán, hoàn toàn so tài cưỡi ngựa và bắn cung,triệt triệt để để thắng hắn!
Mà giữa tiếng hoan hô rung trời này, Vũ Hoàng Mặc lại chỉ cảm thấy một trận mêmuội, thương thế hắn có chút trầm trọng, hoàn toàn là dựa vào một cổ khí pháchtham gia thu săn, lúc này mắt thấy thắng lợi, vẻ khẩn trương trong lòng buônglỏng, nhất thời cảm thấy cả người suy yếu vô lực, gần như muốn té xỉu trên đất,lại cường tự chịu đựng, nỗ lực nặn ra ý cười, nói: "Phụ hoàng, quần áo nhithần dính máu có ngại cho mặt mũi, xin cho phép nhi thần cáo lui trước, thayđổi quần áo!"
Hoàng đế tự nhiên sẽ không không đồng ý, gật đầu, nói: "Đi thôi!"
Trong lòng Bùi Nguyên Ca căng thẳng, biết hắn sợ rằng không chịu nổi thươngthế, lo nghĩ vạn phần, chỉ là không dám biểu lộ, sợ bị người nhìn ra kẽ hở.
Liễu quý phi tự nhiên cũng biết tình hình thực tế, lấy cớ vết thương vỡ ra cũngcáo lui trước. Sau đó thì truyền ra tin thương thế Liễu quý phi tái phát, tháiy nói tốt nhất nên hồi cung trị liệu, mà Cửu hoàng tử Vũ Hoàng Mặc chăm sóctrước giường, hộ tống mẫu phi hồi cung, nhưng thật ra ai cũng không sinh nghi.
Trên đường hồi cung, Liễu quý phi thấy thương thế của Vũ Hoàng Mặc càng nghiêmtrọng hơn, nhịn không được sẵng giọng: "Mặc nhi, con cũng quá hồ đồ, rõràng Bùi Tứ tiểu thư đã thắng Lý Minh Hạo, hắn không có mặt mũi nào để khiêuchiến con, con lại tội gì..."
"Mẫu phi, con làm như vậy cũng không phải vì Nguyên Ca, mà là vì chínhmình". Sắc mặt Vũ Hoàng Mặc thảm đạm, mạnh chống nói: "Nếu như con bịLý Minh Hạo khiêu khích như vậy mà cũng không vào cuộc thi đấu, điều này quákhông phù hợp bản tính của con, không chỉ Thái Hậu, mà ngay cả phụ hoàng nóikhông chừng cũng sẽ sinh nghi. Hơn nữa, thương thế con không phải một chốc cóthể tốt, nếu Thái Hậu có hoài nghi, chung quy sẽ tìm được cơ hội vạch trần, đếnlúc đó trái lại nguy hiểm hơn."
"Này..." Liễu quý phi cũng biết rõ, thở dài một hơi, "Nhưng concũng không cần..."
"Mẫu phi, hiện tại con thắng Lý Minh Hạo, lại nói với hắn lời như vậy,truyền tới tai Thái Hậu, bọn họ tất nhiên sẽ cho rằng, con đang giả bộ, cố ýkhiến cho Lý Minh Hạo khiêu khích, sau đó tại thời điểm quan trọng nhất quayđầu giáo phản kích, làm ầm ĩ cho bọn họ mặt xám mày tro. Chỉ có tiêu trừ hoàinghi, khiến cho bọn họ nghĩ là con cũng không bị thương, bọn họ mới sẽ buôngtha ý nghĩ giá họa thích khách lên người con, đây mới là cách giải quyết tốtnhất. Nếu như con không đoán sai, có thể hôm nay sẽ truyền đến tin dư đảngthích khách bị bắt, hơn nữa, nhất định vẫn là Lý Minh Hạo lập công lao, bởi vìhắn quá cần công lao, vãn hồi xu hướng suy tàn hôm nay của hắn. Mà Thái Hậucũng vui vẻ dùng cách này để lôi kéo Lý Minh Hạo, như vậy, chuyện này mới xemnhư triệt để giải quyết!"
Liễu quý phi thở dài nói: "Khổ cho con rồi!"
Quả nhiên, khi Lý Minh Hạo chuyển cáo lời của Vũ Hoàng Mặc cho Thái Hậu, bà tứcmuốn hộc máu, trách không được lúc trước lục soát thích khách sống chết cũnglục soát không ra Vũ Hoàng Mặc, hôm nay danh tiếng hắn lại vang xa, thì ra cănbản là hắn giả bộ. Cố ý bày bố nghi trận, làm cho người mắc câu, đích thật làloại thủ đoạn Vũ Hoàng Mặc hay dùng!
Vì vậy, cùng ngày đó, dư đảng thích khách ám sát Hoàng đế bị Lý Minh Hạo bắtđược, giao cho Hoàng đế, vãn hồi được chút ít bại cục, vẫn được Hoàng đế tánthưởng như cũ, thu săn Hoàng thất lần này cũng theo thích khách bị bắt mà kếtthúc.
Ban đêm, trong lãnh cung.
Nữ tử mặc cung trang đang ngủ say sưa, trong mông lung như là phát hiện gì đó,đột nhiên thanh tỉnh, chợt ngồi dậy, cảm thấy một hơi thở quen thuộc chậm rãitới gần, tiếp theo, có người cầm tay nàng, nói nhỏ: "Nương yên tâm, cungnữ chung quanh đều bị con điểm huyệt ngủ, đã ngủ mê man rồi, không ai biết conđến đây. Thân thể của nương khá hơn chút nào không?". Có lẽ người bị thươngtâm tình sẽ càng mỏng manh, cho dù bản thân bị trọng thương, Vũ Hoàng Mặc vẫnnhịn không được tới gặp Vương mỹ nhân.
Thu săn lần này, tâm tình hắn biến động nhiều lắm, không thể tâm sự cùng Liễuquý phi, chỉ có thể nói với Vương mỹ nhân.
"Mặc nhi, nương rất khỏe, con không cần lo lắng cho nương." Vương mỹnhân nhẹ giọng nói, tràn ngập yêu thương và dịu dàng, thế cho nên giọng nóicũng hơi run rẩy, một hồi lâu mới nói tiếp: "Nghe giọng nói Mặc nhi vui vẻnhư vậy, có phải bởi vì Nguyên Ca cô nương hay không? Nàng cũng thích consao?"
Nàng nghe Mặc nhi nhắc tới Nguyên Ca cô nương, biết nàng là chủ nhân của thấtthải lưu ly châu, cũng biết nàng là cô gái Mặc nhi thích, mỗi lần Mặc nhi nhắctới nàng, giọng nói cũng thay đổi phá lệ dịu dàng, đôi mắt cũng phá lệ sángsủa, so với trước đây thoải mái nhiều lắm. Xem trong mắt nàng hết sức vui mừng,cũng phá lệ cảm kích Nguyên Ca cô nương.
"Ừhm."
Vũ Hoàng Mặc tựa đầu trong ngực nàng, bộ dáng như đứa trẻ không muốn xa rời:"Nương, con nói chuyện của nương cho Nguyên Ca nghe."
Phát hiện thân thể Vương mỹ nhân run nhè nhẹ, hắn cười nắm chặt tay nàng:"Nương yên tâm, Nguyên Ca không phải người như vậy, sau khi nàng biết tấtcả mọi chuyện, một chút cũng không coi thường xuất thân của con, ngược lại,nàng rất đau lòng vì con, cũng rất đau lòng nương. Nàng thực sự là một cô gáirất rất tốt! Nương, nương biết không? Nàng hôm nay còn liều mạng vì con!"
"Thực sao? Vậy thì tốt quá!", Vương mỹ nhân vuốt ve đầu hắn, dịu dàngnói.
Làm mẫu thân, nàng tâm tâm niệm niệm chỉ có Mặc nhi đứa bé này, từ nhỏ đến lớn,bởi vì nàng, Mặc nhi chịu vô số đau khổ, nàng ngày ngày cầu khẩn trời xanh, cầucho Mặc nhi có thể gặp được một cô gái tốt, có thể bảo vệ Mặc nhi, săn sóc Mặcnhi, cùng Mặc nhi dắt tay cả đời, bình an hạnh phúc. Bây giờ nghe Mặc nhi nói,Nguyên Ca cô nương không chỉ thích Mặc nhi, hơn nữa còn chịu liều mạng vì Mặcnhi, nhất thời trong lòng vui mừng vô hạn.
"Một chút cũng không tốt, nàng thực sự là liều mạng mà!". Cho dù làoán giận, giọng nói cũng sũng nước tràn đầy nhu tình, dịu dàng như có thể hòatan cả băng sơn, "Nương, nương nhất định nghĩ không ra, nàng mới mười batuổi, mềm mềm yếu yếu, nhưng mà nàng lại muốn bảo vệ con! Vì bảo vệ con mà mạohiểm, thiếu chút nữa bỏ mạng. Nương, nương nói nàng có phải rất ngốc không? Conthật chưa từng thấy nữ tử nào ngốc hơn nàng!"
Trầm mặc trong chốc lát, Vũ Hoàng Mặc bỗng nhiên lại cười nói, "Con đoánsau khi nàng hồi phủ nhất định bị mắng, chuyện hôm nay Bùi Thượng thư nhất địnhsẽ không dễ dàng tha thứ nàng!"
Vương mỹ nhân nhịn không được sẵng giọng: "Con, hài tử này, Nguyên Ca cônương chịu mắng, làm sao con còn cười được? Nếu con gái người ta lo cho con nhưvậy, con nên đối xử tốt với người ta mới đúng, thế nào trái lại nhìn có chút hảhê?"
"Ai kêu nàng hồ đồ như vậy, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng khôngcòn, lúc đó con thật là bị hù chết. Đừng nói Bùi Thượng thư, con cũng muốn mắngnàng, nhưng mà... Nhìn bộ dạng nàng, con không nỡ…!"
Giọng nói Vũ Hoàng Mặc dần dần thấp xuống, vang lên nữa thì bỗng nhiên có chútnghẹn ngào, lẩm bẩm nói: "Nhưng mà, nương, con không thể lừa nương, conthật sự rất tức giận, nhưng mà, cũng rất vui vẻ! Con không nghĩ tới, nàng xemtrọng con như vậy, lại dám chịu liều mạng vì con! Con thật sự rất vui vẻ, từ đóđến giờ chưa từng vui vẻ như thế này! Đợi có cơ hội, con mang nàng đến gặpnương, có được hay không? Nương nhất định sẽ thích nàng!"
"Ừhm, nương nghĩ nương nhất định sẽ thích nàng", Vương mỹ nhân dịudàng nói, ôm chặt Vũ Hoàng Mặc trong lòng.
Chỉ cần là người trong lòng Mặc nhi, chỉ cần người có thể khiến Mặc nhi hàilòng, nàng đều sẽ thích!
Đã sớm đoán được sau khi chuyện xảy ra ở bãi săn truyền về phủ, phụ thân nhấtđịnh sẽ nổi trận lôi đình, thế nhưng Bùi Nguyên Ca cũng không nghĩ bão táp sẽđến mãnh liệt như vậy.
"Bùi Nguyên Ca, con đang làm cái gì? Không biết tài cưỡi ngựa giỏi đếnđâu? Lại dám phóng ngựa lướt qua vực sâu, suýt nữa đâm vào cây, thiếu chút nữabỏ mạng? Con điên rồi. Con… Hồ đồ! Quả thực là hồ đồ!"
Biết chuyện Bùi Nguyên Ca làm tại thu săn, Bùi Chư Thành quả thật cực kỳ phẫnnộ, lúc này mắng Bùi Nguyên Ca cẩu huyết lâm đầu (máu chó đầy đầu, ý nói mắngdữ dội), một tiếng đều không dám cãi.
Sau khi phát xong lửa giận, Bùi Chư Thành xụ mặt tuyên bố trừng phạt nàng:"Đi quỳ từ đường cho cha!"
Đây là lần đầu tiên sau khi nàng sống lại bị phụ thân phạt.
"Cha!" Chỉ nghe phụ thân gọi nàng bằng cả tên lẫn họ, Bùi Nguyên Cabiết ông hiện tại có bao nhiêu tức giận, nàng rõ ràng hơn, cơn giận của ông làbởi vì mình gặp nạn, không dám phản biện một lời, chỉ có thể giả bộ đáng thươngnói: "Con gái lúc đó bị kinh sợ, cho đến bây giờ vẫn còn tâm hoảng khíđoản (trong lòng hoảng hốt, hô hấp khó khăn) khó có thể yên ổn. Trước tiên hãyđể con nghỉ ngơi, sau khi khỏe rồi cha lại xử trí con có được hay không? Congái lúc đó thực sự bị dọa hoảng, cha không biết đâu, con ngựa kia đâm phải câyngay trước mặt con, máu văng khắp nơi, trên người trên mặt con đều bị dính máu,thật là dọa người....!"
Chỉ cần qua khoảng thời gian này, phụ thân hết giận, chuyện này xem như xong(khỏi quỳ từ đường >_<).
"Hừ, lúc này biết sợ, lúc đó nổi máu anh hùng làm gì?". Cơn giận củaBùi Chư Thành còn sót lại chưa tiêu, nghĩ đến cục diện mạo hiểm lúc đó, lại mộtcơn tức giận dâng lên, trừng nàng liếc mắt, mặt không thay đổi nói: "Đừngở chỗ này giả bộ đáng thương! Hoàng Thượng phái người truyền lời, đã truyềnThái y bắt mạch cho con, cũng không chỗ nào không ổn, nói cha muốn phạt thế nàothì phạt thế đó, không cần lo lắng con không chịu nổi!"
"..." Bùi Nguyên Ca không nói gì.
Thì ra Hoàng đế phái Thái y bắt mạch cho nàng, chính là để bảo đảm thân thểnàng đầy đủ sức khỏe chịu phạt...
Chờ sau khi Bùi Nguyên Ca ai oán, lại ngoan ngoãn đi quỳ từ đường, Thư TuyếtNgọc nhịn không được khuyên nhủ: "Lão gia, hay là thôi đi! Dù sao tuổiNguyên Ca cũng còn nhỏ, lại là con gái, hiện tại lại là cuối mùa thu, mặt đấtlạnh, sợ rằng không chịu được. Dù gì chuyện hôm nay đã dọa nàng chấn kinh rồi,tạm tha nàng thôi! Lại nói, Nguyên Ca cũng là vì lão gia ông!"
"Không được! Đừng nói là vì ta, cho dù là vì thiên hoàng lão tử cũng khôngđược, đây quả thực là đùa giỡn tính mạng mình! Vốn là cảm thấy Ca Nhi ổn trọng,không nghĩ tới một khi hồ đồ so với ai khác đều lợi hại hơn! Mới học cưỡi ngựa,lại còn dám phóng ngựa qua vực sâu, nếu không phải Cửu điện hạ cứu được đúnglúc, sợ rằng ngay cả mạng sống cũng không còn! Lần này không giáo huấn nàng,sau này còn không biết nàng sẽ ra làm chuyện gì nữa?", Bùi Chư Thành cơngiận còn sót lại chưa tiêu, tức giận nói.
Nghe được ba chữ “Cửu điện hạ”, trong lòng Thư Tuyết Ngọc có chút khẩn trương,nghĩ đến đủ loại chuyện xảy ra ở bãi săn, tâm lý mơ hồ có cảm giác khác thường,trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Lão gia, thiếp cảm thấy Cửu điện hạcứu Nguyên Ca có lẽ không phải ngẫu nhiên."
"Nàng có ý gì?", Bùi Chư Thành cau mày hỏi.
Thư Tuyết Ngọc do dự một chút, nói: "Thiếp cảm thấy, hình như Cửu điện hạcó ý với Nguyên Ca!"
Bùi Chư Thành bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt khiếp sợ.
0.11523 sec| 2532.961 kb