Người áo đen bay đến Thanh Châu thành, đột nhiên hạ xuống, biến mất không thấy đâu.

Trần Thực khẽ nhíu mày, thu hồi U Tuyền Du Long kiếm.

Đến khi trời sáng, Lý Thiên Thanh tỉnh dậy, vươn vai, ngáp một cái, cười nói: “Đêm qua là đêm ta ngủ ngon nhất trong thời gian này! Mấy ngày nay ta cứ lo lắng đề phòng, sợ bị người ta chém, nhưng từ khi Tiểu Thập ngươi đến, ta có thể yên tâm ngủ rồi.”

Trần Thực dậy, kể lại chuyện xảy ra đêm qua cho Lý Thiên Thanh, Lý Thiên Thanh kinh hãi, không dám tin.

Trần Thực lấy ra ghi chép của Thiên Thính giả, Lý Thiên Thanh xem qua.

Hắc Oa dậy sớm, nhóm lửa nấu cơm trong sân, mấy con Hoàng Tinh, Ô Đầu giúp nhóm lửa, một con Hoàng Tinh đè một con Ô Đầu, định nhét nó vào bếp lò, Ô Đầu kêu la, hai bên lại đánh nhau.

Hắc Oa tóm lấy một con Hoàng Tinh, gọt một nhát trên đầu nó, cắt thành miếng bỏ vào nồi nấu canh.

Con Hoàng Tinh bị gọt mất nửa cái đầu, khóc ré lên, mấy con Hoàng Tinh, Ô Đầu khác sợ hãi co rúm vào góc run rẩy, cuối cùng cũng yên tĩnh.

Lý Thiên Thanh xem xong ghi chép, thất thanh nói: “Hóa ra mấy đêm nay ta đã làm ra những chuyện hoang đường như vậy.”

Chuyện này thật quá hoang đường, cho dù hắn đã xem ghi chép của Thiên Thính giả cũng khó mà tin được.

Hắn đi tới đi lui, đột nhiên dừng lại nói: “Kẻ muốn giết ta, tại sao lại muốn giết ta? Chẳng lẽ ta bị ý chí của Quan Thánh Đế Quân khống chế, giết người thân của hắn? Không đúng, không đúng, đêm đó ý chí của Quan Thánh Đế Quân khống chế ta, kẻ đó bèn triệu tập tà ma đến giết ta, chứng tỏ không phải ta giết người thân của hắn.”

Trần Thực suy nghĩ nói: “Kẻ này có thể điều khiển tà ma, chẳng lẽ vì Quan Thánh Đế Quân giết những tà ma kia, nên chọc giận hắn, khiến hắn trả thù?”

Lý Thiên Thanh lắc đầu nói: “Vì ta giết tà ma nên hắn muốn giết ta? Chẳng lẽ tà ma là do hắn nuôi…”

Hắn nói đến đây, đột nhiên dừng lại, nhìn Trần Thực.

Trần Thực nói: “Phù lục Nam phái có thể tạo ra tà ma, điều khiển tà ma!”

Lý Thiên Thanh nói: “Thanh Châu hình phạt hà khắc, khiến tà ma sinh sôi nảy nở rất nhiều, nên có kẻ trà trộn, nuôi tà ma Nam phái trong đám tà ma này!”

Trần Thực nói: “Ngươi bị ý chí của Quan Thánh Đế Quân khống chế, giết rất nhiều tà ma, ngay cả tà ma hắn nuôi cũng bị ngươi giết, phá hỏng kế hoạch của hắn, nên hắn muốn trừ khử ngươi. Nhưng tại sao hắn phải nuôi tà ma?”

Lý Thiên Thanh gật đầu, đột nhiên nói: “Hay là, đêm nay ngươi ngủ, ta thức, ý chí của Quan Thánh Đế Quân sẽ khống chế ngươi. Ta sẽ xem thử chuyện gì đã xảy ra.”

Trần Thực cũng có phần tò mò, muốn thử xem sao.

Hai người nhất trí.

Trần Thực tiếp tục điêu khắc ngôi miếu, vẽ bùa.

Đến tối, Trần Thực ăn cơm xong bèn đi ngủ.

Lý Thiên Thanh thì tập trung tinh thần, phát động Thần Đàn sau đầu, phát ra thần quang, chiếu sáng xung quanh, chờ đợi giờ Tý.

Sắp đến giờ Tý, đột nhiên một luồng âm phong thổi tới, Lý Thiên Thanh rùng mình, thầm nghĩ không ổn: “Luồng âm phong này không giống thần linh, mà mang theo khí tức cõi âm!”

Trần Thực đang ngủ, bỗng mơ thấy Vô Vọng Phủ quân từ trong bóng tối đi tới, trong lòng giật mình, hỏi: “Phủ quân từ đâu đến?”

Vô Vọng Phủ quân hành lễ, nói: “Mấy ngày nay ta trốn tránh truy sát của quỷ thần cõi âm, không biết đi đâu, nghĩ đến việc trốn ở chỗ Chân Vương, mong Chân Vương thu lưu.”

Sắc mặt Trần Thực thay đổi, quát: “Phủ quân hồ đồ! Ngươi mau đi đi, chậm trễ sẽ gặp nguy hiểm!”

Vô Vọng Phủ quân đang không hiểu chuyện gì, bỗng nhiên mộng cảnh của Trần Thực răng rắc một tiếng vỡ ra, xuất hiện một vực sâu không lường được, đáy vực chính là một vùng biển ý thức mênh mông, vô số thức niệm cuộn trào trong biển.

Vô Vọng Phủ quân kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy bên trong vực sâu từng vị Ma thần cõi âm vô cùng cường đại đáng sợ đang leo ra ngoài, xa xa đã có từng móng vuốt sắc bén, xúc tu, lưỡi nhọn vươn tới chộp lấy hắn!

Mấy ngày nay Vô Vọng Phủ quân trốn tránh quỷ thần cõi âm truy sát, đã sớm mệt mỏi rã rời, vốn tưởng có thể ẩn náu trong mộng cảnh của Trần Thực, nào ngờ Ma Thần trong thức hải còn nhiều hơn cả kẻ đang truy sát hắn! Hắn quyết định thần tốc, vung bút đâm mạnh vào mộng cảnh Trần Thực, tránh bị kéo vào vực sâu thức hải!

Nhưng những xúc tu lưỡi nhọn kia đã quấn lấy hắn, vừa kéo hắn vào vực sâu thức hải, vừa bò ra ngoài theo vực sâu!

Vô Vọng Phủ quân thầm kêu khổ, mắt thấy vị Ma Thần đầu tiên sắp bò ra, đột nhiên từ mộng cảnh Trần Thực vang lên tiếng long ngâm, ánh đao lóe lên, từng móng vuốt xúc tu lưỡi nhọn đều bị chém đứt!

Vô Vọng Phủ quân nắm lấy cơ hội, lập tức thoát thân bay ra, chạy khỏi mộng cảnh của Trần Thực!

Hắn nhìn theo ánh đao, thấy một thần nhân mắt phượng mày tằm mặt như quả táo chín bước tới, xuất hiện trong mộng cảnh của Trần Thực, vung đao chém về phía vực sâu thức hải!

Ma Thần trong vực sâu thức hải bị đánh rơi xuống, vực sâu ầm ầm khép lại.

Vô Vọng Phủ quân không dám dừng lại một khắc, vội vã bỏ trốn, trong lòng sợ hãi vô cùng: “Rốt cuộc trong cơ thể Chân Vương, cất giấu quái vật gì?”

Lý Thiên Thanh đang nghi hoặc nhìn Trần Thực, bỗng thấy trên mi tâm Trần Thực có một luồng âm phong thổi ra, tiếp đó Trần Thực đứng thẳng dậy, làm hắn giật nảy mình.

“Viu”

Trần Thực bay ra khỏi đại điện.

Lý Thiên Thanh vội vàng đuổi theo, vọt tới ngoài điện.

Một con ngựa đỏ chân đạp Địa Ngục ma hỏa, từ cõi âm chạy tới.

Trần Thực xoay người lên ngựa, Thanh Long quấn quanh thân.

Hoàng Tinh và Ô Đầu trong miếu đã quen với chuyện này, chỉ liếc nhìn rồi lại ngủ tiếp.

Theo một tiếng ngựa hí, một luồng ánh sáng xanh, Trần Thực phóng ngựa lao đi.

Lý Thiên Thanh lập tức phóng ra ngoài, thấy Trần Thực cưỡi ngựa, dọc đường không ngừng chém giết, tiêu diệt tất cả tà ma gặp trên đường!

Lý Thiên Thanh cố gắng đuổi theo, chỉ thấy Trần Thực phóng ngựa hướng về một huyện thành dưới quyền Thanh Châu.

Khi hắn chạy tới huyện thành đó, trong thành đã hỗn loạn, cửa thành bị chém bay, Vạn Hồn phiên bị chặt làm đôi, trong thành có người hốt hoảng kêu lên: “Huyện thái gia chết rồi! Huyện thái gia bị giết rồi!”

Tiếng vó ngựa lộc cộc vọng tới, Lý Thiên Thanh trợn mắt nhìn, thấy trong ánh lửa Trần Thực ngồi trên lưng ngựa đỏ, Thanh Long vắt chéo, tay kia xách đầu Huyện lệnh, phóng qua.

Phía sau lưng hắn, vàng bạc châu báu và ngân phiếu bay phấp phới.

“Giống hệt ghi chép của Thiên Thính giả!”

Lý Thiên Thanh vội vàng đuổi theo, nhưng tu vi của hắn thấp hơn Trần Thực nhiều nên không đuổi kịp.

Hắn quyết định quay về miếu Thần Tài trước, đợi đến canh năm, Trần Thực trở về, ném Thanh Long Đao và đầu người cho hắn rồi ngã đầu ngủ luôn.

Lý Thiên Thanh thu xếp cho Trần Thực xong, sử dụng thuật Vạn Lý Phi Kiếm, biến cây trâm của mình thành con ruồi, bay ra ngoài miếu.

Đợi đến canh năm, nam tử áo đen kia tới tới đúng giờ, triệu tập tà ma tấn công miếu nhỏ, sau khi thất bại liền bỏ đi, không để ý có một con ruồi bám trên giày.

Sáng hôm sau, Trần Thực tỉnh dậy, Lý Thiên Thanh đang giặt quần áo trong sân, nói: “Tối qua ngươi giết người, trên người dính máu, cởi ra ta giặt giúp ngươi.”

Trần Thực đưa tay ngửi, quả nhiên có mùi máu tanh, vội cởi ra.

Lý Thiên Thanh ngâm quần áo bẩn trong nước, nói: “May mắn không phụ lòng người, ta đã tìm được hang ổ của kẻ đó. Ngươi rửa mặt đi, đợi ta giặt xong quần áo, ăn sáng xong ta có thể đi xem rốt cuộc hắn là ai!”

6.04432 sec| 2413.289 kb