Trần Thực cười nói: “Ngọc Đường chủ nói, muốn sống ở thế đạo này thì phải dựa vào nó, cùng tồn tại với nó. Việc ta làm hôm nay, chẳng phải là dựa vào thế đạo này sao?”

Lý Thiên Thanh tức giận nói: “Ngọc Đường chủ là cống nạp tiền tài cho quan lại Củng Châu, cầu xin một con đường sống cho Hồng Sơn đường! Còn ngươi?”

Trần Thực thăm dò: “Quan lại Tân Hương cống nạp tiền tài cho ta, chẳng phải là dựa vào thế đạo này sao?”

Lý Thiên Thanh đau lòng nói: “Ngươi không phải dựa vào thế đạo, ngươi chính là thế đạo! Ngươi cấu kết với thế đạo rồi! Trong lòng ngươi giờ còn chút kiên trì nào không? Còn chút nguyên tắc nào không? Ngọc Đường chủ là người có kiên trì, có nguyên tắc đấy!”

Trần Thực ngồi xuống ghế tựa, ngả người ra sau, phe phẩy quạt hương bồ, cười nói: “Ta nhận nhà của bọn họ nhưng lúc cần giết vẫn cứ giết, sao lại không có kiên trì, không có nguyên tắc? Ngươi tưởng ta nhận tiền rồi thì sẽ không giết người nữa à? Là ta không đánh lại bọn họ thôi!”

“Ngươi!” Lý Thiên Thanh trừng mắt, không nói nên lời.

Trần Thực liếc hắn, cười nói: “Ngươi còn nợ ta bốn mươi sáu lò linh đan, mau luyện đan đi!”

Lý Thiên Thanh ừ một tiếng, ngoan ngoãn đi luyện đan.

Dạo này, kỹ thuật luyện đan của hắn tiến bộ rất nhiều, phẩm cấp Hoàn Hồn đan luyện ra càng ngày càng cao, thấy mười lượng bạc một lò hình như hơi rẻ.

Nhưng Trần đại thiện nhân đã đặt trước trăm lò linh đan với hắn rồi, dù muốn tăng giá cũng phải luyện xong trăm lò này đã.

Không lâu sau, Từ Tuần phủ sai người đưa khế đất tòa nhà trong thành tới, Trần Thực nhận lấy nhưng không đến thành ở mà vẫn ở lại Hoàng Pha thôn.

Trong thành hắn chẳng quen ai, còn ở nhà thì có Chu tú tài, mẹ nuôi, còn có dân làng đáng mến trong Hoàng Pha thôn.

Chỉ riêng chuyện con chó mỗi ngày chạy nhảy khắp nơi thôi, trong thành đã không có chỗ.

Tuần phủ thấy hắn mãi không vào thành ở bèn cho nha hoàn ca kỹ đến ở trong nhà, dọn dẹp sạch sẽ, cũng không thúc giục Trần Thực.

Hôm đó, Trần Thực luyện Tam Quang Chính Khí Quyết như thường lệ, bỗng nhiên linh đan trong cơ thể chuyển từ đen sang vàng, từ kim đan đen sì biến thành kim đan vàng óng, trong lòng mừng rỡ.

“Cuối cùng cũng đột phá Kim Đan ngũ chuyển, không có Linh thượng hạng, vẫn chậm hơn Lý Thiên Thanh mấy ngày.”

Ba ngày trước, Lý Thiên Thanh đã tu thành Kim Đan ngũ chuyển, Trần Thực chỉ khi nào hai Thần Đàn trong ngôi miếu nhỏ đều có Linh tọa trấn thì mới có thể đuổi kịp tốc độ của Tử Ngọc Thần Thai, giờ một Thần Đàn bỏ trống, tốc độ tu luyện không bằng Lý Thiên Thanh nữa.

“Đi đâu bắt một con Tà mạnh mạnh đây……”

Hắn đang nghĩ thì bỗng Hắc Oa sủa ầm lên, Trần Thực giật mình, ngẩng đầu nhìn trời, thấy trên trời lửa cháy, mặt trời đang dần khép mắt!

“Trời lại tối sớm hơn rồi!”

Trần Thực kinh hãi, đứng dậy khỏi gốc cây liễu già, thấy dân làng đang làm việc ngoài đồng vác cuốc vác nông cụ chạy về làng.

Trời lại tối sớm hơn một khắc đồng hồ!

Trần Thực ngước nhìn, trăng khuyết trên hai mặt trời cũng lớn hơn trước một chút.

Tim hắn đập thình thịch, nảy ra một ý nghĩ chẳng lành.

“Nếu, nếu có một ngày, mặt trời vĩnh viễn nhắm mắt, bất kể ngày hay đêm cũng chỉ có mặt trăng, vậy sẽ thế nào?”

Từ lần đầu tiên trời tối sớm đến nay, đã ba lần xảy ra hiện tượng tương tự, tổng cộng trời tối sớm hơn ba khắc.

Tuy trời tối sớm hơn ba khắc nhưng ban ngày không đến sớm hơn.

Tức là, ban đêm dài ra ba khắc.

Cứ thế này, rất có thể Tây Ngưu Tân Châu sẽ bước vào màn đêm vĩnh cửu!

Mọi người chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm, tà ma hoành hành!

“Tai họa xảy ra khi đó là cấp Tai hay cấp Ách? Hay là… … Diệt Thế?”

Trần Thực lắc đầu, xua đi ý nghĩ chẳng lành.

Nhưng cảm giác cấp bách dâng lên, hắn cảm thấy, màn đêm vĩnh cửu có thể sẽ thành sự thật vào một lúc nào đó trong tương lai. Nếu không nhanh chóng tăng cường tu vi, e là khi màn đêm vĩnh cửu đến, hắn sẽ không có cơ hội sống sót!

“Thiên Ngoại Chân Thần mới là tai họa lớn nhất! Biến hóa của hắn thường là cấp độ Diệt Thế!” Hắn thầm nghĩ.

Lần trời tối này tuy chỉ sớm hơn một khắc, tưởng như không nhiều nhưng ảnh hưởng lại rất lớn. Ban ngày ngắn lại, ban đêm dài ra, tà ma càng thêm hung hãn, ngay cả ma vật xâm nhập từ Hắc Ám chi hải cũng mạnh hơn trước. Khi Trần Thực mang Hoàn Hồn đan đến huyện thành bán, hắn nghe nói có ma vật lên bờ, tấn công vệ sở biên quân của Tân Hương tỉnh. Còn có tin ma vật đã phá vỡ vệ sở, tràn vào làng mạc, giết chết không ít người.

Hơn nữa, cường độ ánh trăng cũng đang tăng lên, mặt trăng sáng hơn trước, tà khí trong ánh trăng khiến sức mạnh của tà ma tăng lên rất nhiều, tốc độ Tà hóa của thi thể cũng nhanh hơn!

Càn Dương sơn thì vẫn ổn, có Trần Thực trấn thủ, nhưng thi thoảng vẫn có tà ma đi ngang qua gây họa.

Ra khỏi Càn Dương sơn thì sự kiện tà ma càng nhiều.

Trong lúc nhất thời, cả thành thị lẫn nông thôn đều hoang mang lo sợ.

Lý Thiên Thanh ở nhà luyện đan, còn Trần Thực thì mang theo Hắc Oa đi khắp nơi, đến từng làng từng trấn bán bùa, kiêm luôn trừ tà diệt ma.

Mỗi lần trừ tà, hắn chỉ lấy năm lượng bạc, giá rất rẻ.

Giờ hắn đã bán được rất nhiều Hoàn Hồn đan, không thiếu mấy lượng bạc này, chủ yếu là trước khi ức hiếp bá tánh thì không thể để bá tánh bị tà ma hại chết.

Hôm đó, Trần Thực đi trước, Hắc Oa ngồi trong xe gỗ, xe gỗ theo Trần Thực vào Hương Hà trấn.

Trấn này nằm ở phía đông nam Càn Dương sơn, có một dòng Hương Giang bắt nguồn từ Càn Dương sơn, uốn lượn chảy về phía đông đổ ra biển.

Hương Hà trấn được đặt tên theo sông, trong trấn có một loại Hương ngư, nghe nói là ấu trùng của ma vật biển, hình dạng giống cá, hàng năm vào tiết Thu Phân, ấu trùng ma vật sẽ lội ngược dòng, theo Hương Giang vào khúc sông Băng Tuyền ở Càn Dương sơn để tránh rét, đồng thời lớn lên ở đó.

Mùa xuân năm sau sẽ xuôi dòng trở về biển, biến thành quái ngư ăn thịt người ở Hắc Ám chi hải.

Hương ngư ăn rất ngon, khi ăn có mùi thơm đặc biệt, thịt mềm không xương, dai ngon, rất được lòng người lái thuyền lâu năm.

Khi Trần Thực vào trấn, vừa lúc Hương ngư vào mùa, trong không khí thoang thoảng mùi Hương ngư, khiến người ta thèm thuồng.

Lúc này, hắn thấy một nhà sư trẻ tuổi tay cầm bát đồng, đi khất thực ở các cửa hàng ven đường.

Nhà sư trẻ tuổi đi tới, phía sau còn có một thiếu nữ, đầu đội khăn che mặt.

Nhà sư này chỉ xin đồ chay, không ăn mặn.

“Sư thúc, lại đến giờ cơm rồi!”

Hòa thượng Vô Trần vui mừng khôn xiết, bưng bát đồng đi ra từ một quán rượu, cười nói: “Chủ quán tốt bụng, còn bố thí bánh bột mì và màn thầu, mới ra lò, nóng hổi… Trần thí chủ!”

Y ngẩng đầu nhìn thấy Trần Thực, không khỏi giật mình, vội vàng nháy mắt với Trần Thực, ý bảo hắn mau chóng rời đi.

Giọng nói của thiếu nữ trẻ tuổi truyền đến, cười nói: “Trần thí chủ? Nếu đã đến rồi, sao không cùng dùng bữa? Vô Trần, ngươi hãy vào xin chủ quán thêm một phần nữa.”

Trần Thực nhìn hòa thượng Vô Trần bất đắc dĩ đi vào quán rượu, cảm khái nói: “Đường đường là cao thủ của Đại Báo Quốc Tự, vậy mà lưu lạc đến mức phải đi hóa duyên xin ăn. Xin hỏi cô nương xưng hô như thế nào?”

“Ứng Như Mộng.”

Thiếu nữ trẻ tuổi đánh giá hắn, cười nói: “Tăng nhân của Đại Báo Quốc Tự hóa duyên xin ăn cũng là một loại tu hành. Trước kia Vô Trần thiếu loại tu hành này, đi theo ta cũng vừa vặn rèn luyện tâm tính của hắn.”

Trần Thực xoay người lại, đối mặt với nàng, trầm giọng nói: “Ma cũng tu tâm sao?”

1.36181 sec| 2425.875 kb