Nó cũng chỉ thức tỉnh được loại năng lực này trong lúc cấp bách, nhưng lại không biết sử dụng như thế nào, cũng không biết dừng lại ra sao, càng không biết cách loại bỏ.
Vừa rồi trong lòng nó căng thẳng, nên ký ức của Trần Thực cũng bị ảnh hưởng.
Cổ Vân Thư nhìn thấy Trần Thực chống gậy đuổi đánh con chó khắp sân, không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: “Tú tài vẫn còn trẻ con. Kỳ lạ, sao lại có người gọi hắn là tú tài nhỉ?”
Trần Thực và con chó đánh nhau, lúc thì đè con chó xuống đất, bóp cổ nó, lúc thì bị con chó đè xuống đất, bóp cổ.
Đánh nhau một hồi lâu, Trần Thực vẫn không nhớ nổi tên mình, hắn cầm lấy bức thư Lý Thiên Thanh gửi cho mình, nhìn chằm chằm vào hai chữ “Trần Thực”.
Rõ ràng hai chữ này rất quen thuộc, nhưng hắn lại không nhận ra.
Ngọc Thiên Thành đi tới hậu viện, đi hai ngày liền vẫn chưa thấy trở lại, rất nhiều Giáo đầu trong Hồng Sơn đường đang tu luyện mở Thiên Môn, đã có mấy người mở được Thiên Môn, Kim Đan xuất khiếu, cả Hồng Sơn đường đều chìm trong vui mừng, phấn khởi.
Lộ Hương Chủ đến tìm Trần Thực, cung kính hỏi: “Tú tài, Nguyên Anh xuất khiếu, cũng có thể dùng phương pháp này được sao?”
Trần Thực nói: “Nguyên Anh xuất khiếu cũng dùng phương pháp này, nhưng thời gian tu luyện lâu hơn, cần phải tu luyện đến khi đỉnh đầu không còn xương, mới có thể xuất khiếu. Có điều, Nguyên Anh xuất khiếu ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, nếu như bị người ta áp sát, đánh vào đầu, rất dễ bị tổn thương đại não.”
Lộ Hương Chủ cười nói: “Nếu có thể tu luyện đến Nguyên Anh xuất khiếu, có chút nhược điểm này thì tính là gì?”
Lại có thêm mấy vị phù sư đến bái kiến Trần Thực, thỉnh giáo cách tu luyện Kim Đan, Trần Thực không ngại phiền phức, truyền thụ hết những gì mình biết về Kim Đan cho bọn họ.
Hắn phát hiện, những phù sư này thế mà không biết cách tu luyện thất phản bát biến cửu hoàn, chỉ biết dùng Kim Đan rèn luyện thân thể theo bản năng, thế là hắn lại dốc túi truyền thụ bí quyết tu luyện thất phản bát biến cửu hoàn.
Vài ngày sau, trong Hồng Sơn đường lại có thêm hai người đột phá Kim Đan cảnh, tu thành Nguyên Anh, chính thức trở thành cao thủ Nguyên Anh cảnh!
Mà trong Hồng Sơn đường cũng có hơn mười người tu vi tiến bộ vượt bậc!
Thương thế của Trần Thực cũng đã khỏi hẳn, vết thương bong vảy, để lộ làn da mới.
Trần Thực vô cùng vui mừng, vận Bắc Đẩu Thất Luyện ở trong sân, ngưng tụ da thịt, khiến cho màu da ở vết sẹo dần dần trở nên giống với màu da bình thường.
Hắn tu luyện một hồi, trở về phòng, bế quan mở Thiên Môn.
Nửa canh giờ sau, Trần Thực cũng mở được Thiên Môn, Kim Đan từ đan điền chậm rãi bay lên, đi qua cuống họng, từ đầu lưỡi đi vào hàm trên, tiến vào khiếu huyệt, từ khiếu huyệt đi vào đại não.
Kim Đan men theo đường vân chính giữa đi lên, cuối cùng cũng đến được Thiên Môn, sau đó từ Thiên Môn bay ra!
Hai mắt Trần Thực như nhắm như mở, trước mắt chỉ còn lại một tia sáng, theo Kim Đan bay ra ngoài, Kim Đan giống như con mắt của hắn, tầm mắt lơ lửng trên đỉnh đầu, nhìn xuống phía dưới, có thể nhìn thấy chỗ Thiên Môn trên đỉnh đầu hắn đang phập phồng.
Hắn tu luyện đến Kim Đan tứ chuyển, Kim Đan hiện lên màu đen, hào quang tỏa ra cũng có màu đen.
Trần Thực khẽ động ý niệm, Kim Đan bay xuyên qua tường, đi ra ngoài, chỉ thấy sắc trời bên ngoài đã tối, trăng sáng đã lên cao.
Trong lòng hắn cả kinh, Kim Đan soi ánh trăng, sẽ bị ánh trăng ảnh hưởng, khiến tà khí xâm nhập.
Hắn vội vàng điều khiển Kim Đan tránh né ánh trăng, bay thẳng một mạch, không một tiếng động.
Hắn dùng Kim Đan làm tầm mắt, nhìn thấy cảnh tượng xung quanh khác hẳn với mắt thường, có một vẻ thú vị khác biệt.
Không lâu sau, Kim Đan bay tới bên cạnh xe gỗ, chỉ thấy xe gỗ đang yên lặng nằm ngủ, nhưng con chó lại không thấy đâu.
Trong lòng Trần Thực kinh ngạc: “Hắc Oa chạy đi đâu rồi?”
Hắn điều khiển Kim Đan bay đi tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy Hắc Oa ở chỗ bếp lò.
Đây là nhà bếp của Hồng Sơn đường, đầu bếp đã đi nghỉ ngơi từ sớm, trên bếp lò đốt một ngọn đèn dầu, bên dưới bếp lửa vẫn đang cháy.
Hắc Oa ngồi trước bếp lò, một chân gạt củi vào trong bếp, một chân cầm một quyển sách, mượn ánh sáng của đèn dầu để đọc sách.
Nó nhíu chặt lông mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Hắc Oa lại còn biết chữ?”
Trần Thực kinh ngạc không thôi, trước giờ hắn chưa từng thấy Hắc Oa đọc sách bao giờ!
Hắn mượn Kim Đan quan sát, chỉ thấy Hắc Oa đặt quyển sách xuống, bốc một nắm muối từ trong bát bên cạnh, rắc vào trong lửa.
Ngọn lửa trong bếp lò lập tức chuyển sang màu xanh biếc.
Hắc Oa chui đầu vào trong lửa, cố sức chui vào trong bếp lò, nháy mắt sau nó đã chui vào được trong bếp lò, biến mất không thấy đâu nữa.
Cái bếp lò kia căn bản là không thể nhét vừa một con chó to như vậy, thế nhưng Hắc Oa lại chui vào được.
Kim Đan màu đen của Trần Thực bay đến trước bếp lò, nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong toàn là ngọn lửa màu xanh lục. Giữa ngọn lửa, một con chó đen nhỏ hơn vô số lần đang chạy như điên, cảnh tượng xung quanh quả thật không giống nhân gian!
Trong ngọn lửa như một thế giới khác, có rất nhiều tà ma to lớn xuất hiện, phục kích con chó đen. Con chó đen kia tấn công trái phải, giết chết vài con tà ma, liên tục chạy trốn, đến trước một cung điện, sau đó chui vào.
Lúc này, lửa xanh dần dần biến sắc, ngọn lửa chuyển sang màu sắc bình thường.
Trần Thực đang định rắc thêm một nắm muối vào trong lửa, lúc này mới nhớ ra mình là Kim Đan, không có bàn tay.
Trong ngọn lửa, Hắc Oa từ trong cung điện lao ra, dường như cũng đoán được ngọn lửa đang biến hóa, nên chạy như bay về phía bên này!
Trần Thực đang lo lắng, trong lòng nghĩ đến việc rắc muối vào trong lửa, thì thấy bát muối tự động bay lên.
Hắn hơi ngẩn ra: “Khí huyết trong Kim Đan bị ta khống chế, có thể ngự vật!”
Hắn điều động khí huyết, hắt muối trong bát vào trong lửa.
Ngọn lửa trong bếp lò lập tức lại trở nên xanh mướt.
Trần Thực thấy thế, thở phào một cái, khống chế Kim Đan bay ra khỏi phòng bếp.
Lúc gần đi, hắn vụng trộm liếc mắt nhìn sách trên bàn, văn tự trên sách tựa như quỷ họa phù, ánh mắt nhìn vào là thấy câu chữ như giun bò loạn xạ.
“Quỷ thư?”
Trần Thực ngơ ngẩn, hắn từng nghe ông nội nói tới loại chữ viết này, là chữ viết mà quỷ thần cõi âm sử dụng, người thường không thể đọc nổi, chỉ có học qua tiếng quỷ mới có thể nhận ra.
“Hắc Oa lấy quỷ thư từ đâu? Sao nó lại biết quỷ thư?”
Hắn lấy làm khó hiểu.
Hắc Oa nhìn về phía trước, thấy cánh cửa dương gian càng ngày càng mơ hồ, trong lòng không khỏi lo lắng, mắt thấy sắp không thể quay về, đột nhiên cánh cửa dương gian lại trở nên rõ ràng, không khỏi ngơ ngẩn.
Con chó mang theo đốm lửa dưới đáy nồi, từ trong bếp lò nhảy ra, ma diễm quanh người chậm rãi dập tắt.
Nó lập tức dò xét khắp nơi, không phát hiện dấu vết người tới, trong lòng nghi hoặc, thấy bát muối đặt ở bên cạnh, nhưng trong bát trống trơn, không có muối.
Hắc Oa không truy cứu ai đã cứu mình mà há miệng phun ra một quyển quỷ thư, tiếp tục thắp đèn đọc sách.
Kim Đan của Trần Thực ở ngoài cửa sổ quan sát một lát, từ xa nhìn thấy văn tự trên quỷ thư cũng đang bò tới bò lui, giống như quỷ họa phù, không tài nào hiểu được, đành phải lặng lẽ biến mất.
“Hắc Oa khắc khổ như vậy, nhất định là đang tìm kiếm biện pháp khống chế năng lực của bản thân.”
Trong lòng Trần Thực càng thêm hiếu kỳ, “Nhưng mà, Hắc Oa làm sao biết đi qua bếp lò để đến một thế giới khác? Làm sao nó biết nơi đó có một tòa cung điện, trong cung điện có sách? Ai nói cho nó biết? Chờ một chút, chẳng lẽ năm đó gia gia nhặt được Hắc Oa ở gần tòa cung điện kia?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo