Đây không phải là gây phiền toái cho hắn sao?

 

 Chu Hằng chưa bao giờ sợ phiền toái, nhưng loại phiền toái ập vào mình vốn không hề có quan hệ với hắn này, lại làm cho hắn rất không thích. Hắn có trêu ai ghẹo ai, tại sao lại phải thay Cảnh Tâm Nặc ngăn đỡ mũi tên?

 

 Như Mai Lập Bình, Phác Viễn thì đều muốn làm bia đỡ đạn cho nàng nhưng cầu còn không được, vì sao lại tìm tới mình chứ?

 

 Chu Hằng thật không tin Cảnh Tâm Nặc đột nhiên ưa thích mình. Nữ nhân này chính là một nàng Công chúa kiêu ngạo, muốn mọi người đều mê đắm xoay quanh nàng.

 

 Một khi đã như vậy, thì cũng đừng trách hắn!

 

 Hắn nhe răng cười, lộ ra một vẻ tà khí đặc sệt, chợt vươn ra hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Cảnh Tâm Nặc, nói: – Nếu Cảnh sư tỷ muốn tiểu đệ bồi tiếp, tiểu đệ có lý nào không dám tuân theo!

 

 – Chu Hằng! Mau buông tay! Mai Lập Bình, Phác Viễn nhao nhao gầm lên, mà các học sinh học phủ khác cũng đồng dạng không kiềm được phẫn nộ.

 

 Thân thể mềm mại của Cảnh Tâm Nặc bởi vì Chu Hằng đột nhiên khinh bạc mà trở nên cứng ngắc, phải qua một hồi nàng mới kịp phản ứng, dùng sức vùng vẫy muốn giãy thoát vòng tay Chu Hằng. Thế nhưng nàng phát hiện rõ ràng: không ngờ lực lượng 900 tinh của nàng ở trước mặt Chu Hằng không có mảy may đất dụng võ!

 

 – Không muốn bị lột sạch ở trước mặt những người này, thì ngoan ngoãn đi! Chu Hằng vừa dùng dao động thần thức truyền âm, vừa khinh miệt lướt mắt nhìn một vòng về phía mọi người, nói: – Kêu la cái gì! Chuyện riêng tư giữa ta và Cảnh sư tỷ, các ngươi nhiều chuyện cái gì?

 

 – Nói hươu nói vượn! Bọn người Mai Lập Bình đều đỏ mắt rống giận, ánh mắt nhìn vòng tay Chu Hằng ôm thân hình mảnh mai của Cảnh Tâm Nặc, hận không thể băm vằm hắn. Thế nhưng không ngờ vào lúc này Cảnh Tâm Nặc không có kêu la một tiếng, làm cho bọn họ hoàn toàn không có cớ để ra tay.

 

 Chuyện gian phu dâm phụ người ta là ngươi tình ta nguyện, dù là leo lên nóc nhà đánh dã chiến thì có liên quan gì với bọn họ?

 

 Cảnh Tâm Nặc đúng là không dám nói lung tung, nàng từ trên thân Chu Hằng cảm ứng được một khí thế đáng sợ, làm cho từ ở sâu trong nội tâm nàng dâng lên nỗi kính sợ mãnh liệt. Điều này không khỏi làm nàng hoảng sợ không hiểu: Nếu như đấu với Chu Hằng, nàng có thể phát huy ra mấy phần chiến lực đây?

 

 Dưới áp lực mạnh, nàng cũng không dám hoài nghi chút nào Chu Hằng sẽ làm theo lời nói lột sạch nàng, nếu thật sự bị lột sạch thành con heo ở trước mặt mọi người, vậy nàng còn làm người được sao?

 

 ads

 

 Bởi vậy, nàng chỉ có thể mặc cho bàn tay to của Chu Hằng ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Dưới rất nhiều cảm xúc sợ hãi, lo lắng, khẩn trương… nàng cũng biến thành mẫn cảm cực độ, chỉ cảm thấy dường như bàn tay của Chu Hằng đang toát ra nhiệt lực, làm cho toàn thân nàng đều có loại cảm giác nóng bỏng.

 

 – Có nhiều thời gian như vậy còn không đi tu luyện cho tốt, lại ở chỗ này tranh giành tình nhân! Chu Hằng quét mắt nhìn mọi người một vòng, răn dạy. Nói về tuổi tác khẳng định là hắn nhỏ nhất, nhưng một đường từ Phàm giới đánh lên tới Minh giới, hắn đã trải qua biết bao nhiêu trận chiến sinh tử, bao nhiêu nguy hiểm, tâm tính thành thục là hơn xa những người này có thể so sánh.

 

 Tên hỗn đản này, ôm eo Nữ thần của họ, còn muốn bọn họ đừng tranh giành tình nhân? Quá khinh người mà!

 

 

 

 – Chu Hằng! Ta muốn quyết đấu với ngươi! Một gã thanh niên không kiềm nổi kêu lên.

 

 Chu Hằng liếc mắt nhìn hắn một cái, khẽ “xì” một tiếng, nói:

 

 – Ngươi là Tinh Thần Đế, lại đòi khiêu chiến với Tinh Thần Vương ta, đây chính là dũng khí của ngươi ư?

 

 – Ngươi… Gã thanh niên kia chỉ tay vào Chu Hằng, sắc mặt căng phồng đến đỏ bừng, lại nói không ra lời.

 

 Đúng vậy! Tinh Thần Đế khiêu chiến với Tinh Thần Vương, có loại chuyện này sao? Nói ra đúng là muốn bị người nhạo báng chết mà! Có ức hiếp người như vậy sao? Khiêu chiến? Khiêu cái… em gái ngươi ấy! Cái này không phải là ỷ lớn hiếp nhỏ sao?

 

 Giữa các võ giả đẳng cấp rất sâm nghiêm, vốn Tinh Thần Đế đối với Tinh Thần Vương hẳn là nghiền ép tuyệt đối, có Tinh Thần Vương nào dám làm càn ở trước mặt Tinh Thần Đế? Nhưng hiện giờ đúng là có một quái thai như vậy, dám ở trước mặt mọi người khiêu khích Tinh Thần Đế, hơn nữa còn đồng thời khiêu khích tới vài Tinh Thần Đế!

 

 Nếu là ở bên ngoài, tùy tiện bất kỳ người nào chỉ dí một ngón tay là có thể nghiền chết tên cuồng vọng này rồi, nhưng ai bảo đây là học phủ!

 

 Trong học phủ cấm tư đấu! Huống chi Chu Hằng còn là người được chọn tham gia Cuộc tranh tài học phủ, nếu hắn bị đánh trọng thương, thậm chí bị đánh chết, thì ai gánh nổi trách nhiệm này? Ai cũng không chịu nổi!

 

 Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều từ trong lòng sinh ra uất nghẹn mãnh liệt, mà lại không phát tiết được, khiến bọn họ vô cùng khó chịu!

 


 Điểm mấu chốt này ở ngay trên mình Cảnh Tâm Nặc, nàng không mở miệng, thì đó chính là việc riêng tư giữa nàng với Chu Hằng, ai cũng không thể vô cớ ra mặt!

 

 “Két!” Đúng lúc này, cửa chính bị đẩy ra, Đại Nguyên Học Phủ là một tòa viện rộng lớn, bên trong lại chia ra rất nhiều tòa nhà độc lập, vừa để cho người của học phủ ở chung với nhau, lại mỗi người có được không gian riêng tư.

 

 – Đại thúc! Đại thúc! Đột nhiên vang lên thanh âm trẻ con líu ríu, chỉ thấy thân hình nho nhỏ của Khương Tử Sương từ ngoài cửa nhảy vào, vừa nhìn thấy Chu Hằng, nàng lập tức kêu lên: – Đại thúc, con chó đâu?

 

 Từ cửa chính đi vào cũng không chỉ một mình nàng, còn có Dương Ngọc Hoa; còn có bốn nam nhân Chu Hằng không quen biết; cuối cùng, không ngờ còn có một mỹ nữ tuyệt sắc, Đài Niệm Ngưng!

 

 Chu Hằng nghe Khương Tử Sương nói qua, thày trò của Thiên Trận Viện của Đại Nguyên Học Phủ là được thỉnh mời tới Đại Hà Học Phủ, nhưng tiểu nha đầu cũng không có nói rõ ràng, hoặc là nàng cũng không biết. Thì ra Thiên Dược Viện cũng đồng dạng được mời tới.

 

 Dương Ngọc Hoa, Đài Niệm Ngưng, Cảnh Tâm Nặc, ba đại mỹ nữ của Đại Nguyên Học Phủ không ngờ tụ tập chung một đường, cơ hội như vậy tuyệt đối không có nhiều khả năng lắm.

 

 Ba vị mỹ nữ mỗi người đều vẻ phong tình riêng: Dương Ngọc Hoa đẫy đà hoà nhã, tràn đầy dáng mỹ phụ phong tình thành thục; Đài Niệm Ngưng thì thanh nhã nhưng lạnh lùng, có một loại khí chất của tiên tử siêu thoát trần thế; còn Cảnh Tâm Nặc thì tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân.

 

 Ba nàng đều ở đây tranh tươi đua sắc lẫn nhau, lại làm tôn vẻ đẹp cho nhau, khiến mỗi người đều càng thêm chói mắt loá mắt, cũng để cho nam nhân nơi này nhìn hoa cả mắt, nhưng lại có cảm giác chỉ sinh ra hai mắt thật không đủ dùng.

 

 Chu Hằng buông ra bàn tay ôm Cảnh Tâm Nặc, một tay bế lên Khương Tử Sương, cười ha hả nói: – Tiểu nha đầu các người như thế nào tới trễ như vậy?

 

 Thiên Trận Viện, Thiên Dược Viện là kiểm soát, luyện hóa liên quan tới trận văn, đan dược, đâu cần bọn họ đi chiến đấu, bởi vậy đương nhiên Dương Ngọc Hoa bọn họ không cần đi theo con đường như Chu Hằng bọn họ, chỉ cần một đường dùng truyền tống trận tới đây là được.

 

 – Rõ ràng là đại thúc các người chạy quá nhanh! Khương Tử Sương cắn ngón tay nói, vừa đưa mắt nhìn trên thân Cảnh Tâm Nặc, không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới: – Đại thúc! Thì ra thúc thích nữ sinh bộ ngực nhỏ nhỏ nha!

 

 “Phốc!” Nghe nàng không hề cố kỵ nói ra những lời này, thật khiến rất nhiều người đều cười phun phèo phèo; mà Cảnh Tâm Nặc thì vừa tức vừa xấu hổ: bộ ngực của nàng quả thật không tính là lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ nhỏ a!

 

 Nhưng loại chuyện này làm sao có thể đem ra thảo luận trước mặt mọi người chứ? Người ta là tiểu nha đầu, người khác chỉ cho là khờ dại, nhưng nàng thì khác, nếu tranh luận bộ ngực lớn nhỏ của mình với người, về sau còn có mặt mũi gặp người sao?

 

 Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Chu Hằng một cái, tự nhiên là tính khoản nợ này lên trên đầu của hắn.

 


 

 Chu Hằng bĩu môi, dù sao vừa rồi đã đắc tội với nữ nhân này, cũng không kém nhiều một chút. Hắn hướng về phía Dương Ngọc Hoa, Đài Niệm Ngưng mỉm cười, nói: – Hai vị sư tỷ đường xa mệt mỏi, mau mau trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi!

 

 Dương Ngọc Hoa khẽ cúi chào về hướng Chu Hằng, xem như đáp lễ. Ở đây nhiều người nhiều miệng, nàng cũng không muốn nhiều lời gì, chỉ nói:

 

 – Điềm Điềm! Theo mẫu thân trở về!

 

 – Dạ! Khương Tử Sương luyến tiếc từ trên mình Chu Hằng tụt xuống, sau đó kéo tay Chu Hằng, cho hắn cúi gập lưng xuống, áp sát tai hắn nói: – Đại thúc! Buổi tối thúc thúc tới phòng chúng ta, Điềm Điềm sẽ giúp thúc đem gạo nấu thành cơm!

 

 Chu Hằng thiếu chút nữa té ngã lộn nhào một cái: rốt cuộc tiểu nha đầu này có phải là con đẻ của Dương Ngọc Hoa hay không đây!

 

 Tiểu nha đầu buông tay Chu Hằng, vẫy vẫy tay, sau đó đi theo Dương Ngọc Hoa rời đi. Bên kia, Đài Niệm Ngưng vẫn lặng im; nàng nhìn qua vẻ ngoài như người hiền lành, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với mọi người. Lúc này khẽ gật đầu, rồi thân mình nhẹ nhàng lướt đi, nàng cũng đi nhận lãnh chỗ ở của mình.

 

 Đệ tử mới tới Thiên Trận Viện, Thiên Dược Viện đều trợn to mắt nhìn Chu Hằng, tên này vừa tới nơi liền dám công khai trắng trợn quyến rũ Nữ thần của bọn họ, hoàn toàn không thể nhịn được mà!

 

 Chu Hằng thở dài, ai bảo hắn chỉ quen biết Dương Ngọc Hoa và Đài Niệm Ngưng thôi? Hắn quay đầu, liền thấy Cảnh Tâm Nặc đang dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm vào hắn, có lẽ vừa rồi tiểu nha đầu kia thì thầm đã bị nàng nghe được.

 

 Ở trong lòng nữ nhân này, mình chính là một tên hiếu sắc lợi dụng đứa nhỏ “khờ dại” kia để đạt tới mục đích đây!

 

 Chu Hằng không khỏi cười thầm, tiểu nha đầu Khương Tử Sương này thật đúng là con quỷ linh tinh, nàng nói ra câu kia rõ ràng đúng là muốn nói cho Cảnh Tâm Nặc nghe, không ngoài dụng ý là châm ngòi ly gián! Đáng tiếc, giữa hắn và Cảnh Tâm Nặc vốn đâu có giao tình gì, cũng không có gì để châm ngòi ly gián.

 

 Lại nói tới, chỉ số thông minh của Cảnh Tâm Nặc còn không có cao thâm bằng tiểu nha đầu Khương Tử Sương, quả thật đáng thương!

 

 Chu Hằng nhìn Cảnh Tâm Nặc, lắc lắc đầu cảm thán.

 

 Này, đây là ánh mắt gì, là ý gì vậy?!

 

 Cảnh Tâm Nặc bị cái nhìn này của hắn xem ra không sao nói rõ được, chỉ cảm thấy bị Chu Hằng xem thường thật sâu! Thật đáng ghét mà! Tên này chẳng những ở trước mặt mọi người chớt nhả mình, lại còn dám khinh thường mình!

 

 – Chu sư đệ! Không phải muốn đi dạo phố chung với ta sao, đi thôi! Nàng lộ ra vẻ tươi cười “ngọt ngào”, nắm tay Chu Hằng bước đi.

 

 Những người còn lại đều hai mặt nhìn nhau, người ta đã rõ ràng muốn hai người riêng tư cùng một chỗ, bọn họ còn đuổi theo để làm chi, muốn bị mắng hay sao? Tuy nhiên, nơi này lại tới thêm hai mỹ nữ tuyệt sắc, một người thành thục quyến rũ, một người thanh nhã như tiên nhưng lạnh lùng, người nào cũng không kém thua Cảnh Tâm Nặc!

 

 Chân trời xa xăm nơi nào lại không có hoa thơm cỏ lạ, cần gì phải đơn phương yêu mến một cành hoa?

 

 Cảnh Tâm Nặc nắm tay áo Chu Hằng, sau khi đi ra khỏi cửa viện kia, nụ cười trên mặt nàng dần lạnh xuống, nói: – Cuồng đồ lớn mật, dám chớt nhả bổn cô nương!

 

 – Cảnh sư tỷ! Cái này tỷ nói mười phần sai rồi! Chu Hằng nghiêm trang nói: – Tỷ muốn ta làm tấm mộc, thân là sư đệ, đương nhiên phải tận tâm tận lực vì tỷ, cho nên vì phải biểu diễn cho thật một chút, ta chỉ đành phải làm như vậy! Tuy nhiên sư tỷ yên tâm, ta là sư đệ của tỷ, nên sẽ không ai hoài nghi tình tỷ đệ hồn nhiên của chúng ta!

 

 Cảnh Tâm Nặc trố mắt nhìn, nàng chỉ biết là Chu Hằng rất to gan, nhưng không nghĩ tới tên này còn có năng lực miệng lưỡi dẻo kẹo như vậy!

 

 Rõ ràng là chớt nhả mình, ngược lại dường như chính mình biến thành người thiếu hắn một mối nhân tình. Này này này này… người có thể vô sỉ, nhưng không thể vô sỉ đến mức không có hạn cuối như thế chứ!

 

 Chỉ là nàng cũng không biết: Chu Hằng là thường thường đi ra bên ngoài cùng với ai? Nếu nàng gặp con lừa đen, vậy thì càng đê tiện đến mức nhân sinh quan của nàng phải vặn vẹo.

 

 – Ta mặc kệ! Dù sao ngươi chớt nhả bổn cô nương, nhất định phải chịu trách nhiệm! Cảnh Tâm Nặc đột nhiên bật cười, sáng lạn như cảnh xuân, dường như hoàn toàn quên hết sạch chuyện không vui trước đó.

 

 Xảy ra chuyện khác thường tất có yêu thích mà!

 

 Chu Hằng sờ sờ đầu, rất cẩn thần dè dặt nói: – Sờ một cái cũng sẽ không mang thai chứ?

 

 Lập tức gương mặt xinh đẹp Cảnh Tâm Nặc căng phồng đến đỏ bừng, đuổi theo đánh Chu Hằng…

 

 

Chương 909

Chương 912 19 tinh tham gia so tài

 Cảnh Tâm Nặc quả thật có ý dùng mỹ nhân kế, dù sao biểu hiện của Chu Hằng ở Đại Nguyên Học Phủ quá mức kinh người, dẫn tới rất nhiều thế lực trong học phủ coi trọng, muốn chiêu mộ tên thiên phú kinh người này về dưới trướng mình.

 Chỉ là Chu Hằng thường ngày quá mức ru rú trong nhà, mà các vị Phó viện trưởng đều là người có sỉ diện, như thế nào cũng không thể hạ thấp phẩm giá tự mình đi gặp Chu Hằng, tạo thành một cái vòng lẩn quẩn.

 Cảnh Tâm Nặc trước đó đã được trưởng bối nhắc nhở, bảo nàng nếu có cơ hội có thể thử mời chào Chu Hằng. Đương nhiên, sắc đẹp chính là một loại vũ khí, Cảnh gia còn không phải đến mức vì mời chào một ngoại nhân mà gả đi một tộc nhân ưu tú nhất!

 Trừ phi Chu Hằng đáp ứng ở rể, như vậy Cảnh gia còn sẽ cân nhắc một chút về khả năng này.

 Chỉ có điều là bản thân Cảnh Tâm Nặc chính là một người trẻ tuổi, hơn nữa có danh xưng cường giả đệ nhất của Tinh Hoàng Viện, sao có thể chịu phục Chu Hằng chứ? Ở trong mắt nàng, chỉ cần triển lộ một chút thực lực của Cảnh gia cùng với thiên phú bản thân, cộng thêm vẻ đẹp của nàng... thì hoàn toàn có thể thu phục Chu Hằng quỳ dưới gấu quần của nàng.

 Nhưng hai người lần đầu tiên chính diện giao phong liền coi như hoàn toàn tan tác xong việc, không ngờ ở dưới khí thế áp bức của Chu Hằng, nàng không còn mảy may sức đánh trả!

 Thẳng đến lúc này, nàng mới chính thức coi trọng Chu Hằng. Mà khi Dương Ngọc Hoa xuất hiện, nhìn thấy Chu Hằng có vẻ thân mật phi thường với Khương Tử Sương, trong lòng nàng liền xao động cảnh báo!

 Thì ra, Dương gia đã sớm hành động, phái ra tiểu quả phụ để câu dẫn Chu Hằng!

 Nhưng nàng sao có thể cam tâm nhận thua?

 Dương Ngọc Hoa quả thật rất đẹp, có thể đặt song song với ba đại mỹ nữ của Đại Nguyên Học Phủ nàng, nhưng dù sao Dương Ngọc Hoa cũng là một quả phụ, mà còn sinh ra một đứa con gái, như vậy làm sao có thể so sánh với nàng là một khuê nữ hoa cúc vàng này chứ?

 Có nam nhân nào không hy vọng nữ nhân của mình là do chính mình tự "khai phá", từ ngây ngô đến thành thục? Ưu thế của nàng tuyệt đối lớn hơn Dương Ngọc Hoa!

 Nếu Dương Ngọc Hoa có thể hạ thấp tư thái, thì tại sao nàng không hạ xuống được? Chu Hằng yêu nghiệt khẳng định không dừng lại ở mệnh lệnh của các trưởng bối, tên này tuyệt đối có giá trị đến mức gia tộc không tiếc bất cứ giá nào để mời chào!

 Nếu không... thà rằng phá huỷ đi!

 Nàng cũng không phải là một tiểu thư yếu đuối, mà là một người trẻ tuổi kiệt xuất nhất thế hệ này của Cảnh gia, từ nhỏ nàng đã được giáo dục hà khắc, hết thảy suy nghĩ đều là vì lợi ích của gia tộc.

 ads

 Hai người cãi nhau ầm ĩ, nhìn như một đôi "tình nhân" nhỏ vừa mới rơi vào bể tình, khiến người bên ngoài ao ước.

 

 

Trở lại chỗ ở của mình. Chu Hằng nghiễm nhiên trở thành công địch của tất cả nam nhân, chỉ cần gặp hắn đều dùng ánh mắt ghen ghét nhìn hắn. Buổi tối thời điểm Dương Ngọc Hoa bọn họ tổ chức tiệc tối đón gió, thì còn hơn thế, khiến bầu không khí có vẻ cực kỳ căng thẳng.

 Chu Hằng nhưng thật ra không sao cả, bất kể Đại Nguyên Học Phủ hay là Độ Dương Tinh, cũng chỉ là một trạm cập bến ngắn ngủi trong đời hắn, không tới mấy năm hắn sẽ rời nơi này, chân chính đặt chân trong thế giới rộng lớn bao la của Minh giới.

 Những người này thích hắn cũng tốt, chán ghét hắn cũng thế, đâu có quan hệ gì với hắn? Hắn chỉ là một khách qua đường vội vàng đi qua, xem không vừa mắt cứ đánh lật nhào là được!

 Tỷ như... Tây Môn Sơn! Tên thanh niên này vừa mới trải qua nỗi đau mất đệ, thường thường quét ánh mắt về phía Chu Hằng đầy sát khí, sau đó dành thời gian nói chuyện với Dương Ngọc Hoa, thỉnh thoảng cười ha hả... Chỉ là Dương Ngọc Hoa hiển nhiên rất không cấp mặt mũi cho hắn, cũng không có cười theo hắn.

 Khương Tử Sương cũng rất biết quấy rối, làm cho Dương Ngọc Hoa luôn luôn thay nàng gắp thức ăn, ít có thời gian ứng phó với Tây Môn Sơn.

 Đêm đó sau khi cơm nước xong, tiểu nha đầu cũng ăn đến bụng tròn quay, rồi bị Dương Ngọc Hoa bế trở về khuôn mặt nhỏ nhắn ỉu xìu, làm Chu Hằng nhìn thấy phải cười thầm.

 Đệ tử của Thiên Trận Viện, Thiên Dược Viện cũng không phải là đến để làm cảnh, từ ngày hôm sau phải đi tham dự học tập ở Thiên Trận Viện, Thiên Dược Viện của Đại Hà Học Phủ.

 Sớm đi tối về, ba ngày sau, con lừa đen và Tiểu Hỏa lần lượt xuất quan, chúng nó đều đột phá Tinh Thần Hoàng!

 Điều này đối với Chu Hằng là một tin tức tốt, bọn hắn bây giờ cả ba cùng liên thủ, phỏng chừng Tinh Thần Đế bình thường đều có thể chém chết!

 Thời gian trôi qua rất nhanh, Cuộc so tài học phủ đã đi vào giai đoạn rút thăm đối chiến vòng thứ nhất.

 

 Cuộc so tài học phủ này là do Đại Hà Học Phủ tổ chức, cũng từ Đại Hà Học Phủ cung cấp phần thưởng tranh tài, nhưng thực đáng tiếc chỉ có quán quân mới có thể lấy được.

 Phần thưởng là 3 chiếc Vân La Chu.

 Vân La Chu là một loại pháp khí phi hành, bản thân nó có được tốc độ cực cao. Nếu còn thêm linh lực thúc giục vận hành, có thể bộc phát ra tốc độ cao hơn. Đây là kiệt tác của Thiên Trận Viện ở Đại Hà Học Phủ! Tuy rằng các học phủ khác cũng có thể chế tạo ra pháp khí phi hành tương tự, nhưng bất luận là tốc độ hay là phòng ngự đều kém một mảng lớn so với Vân La Chu!

 Võ giả không tránh khỏi phải đi vào những địa phương nguy hiểm để thám hiểm, Vân La Chu này chính là công cụ thay đi bộ cực tốt. Hơn nữa ở thời điểm nguy hiểm cũng có thể dùng để thoát hiểm, quả thực vô cùng quý giá.

 Bởi vì Trận Văn sư rất thưa thớt, cộng thêm tài liệu có hạn, sản lượng Vân La Chu thật là ít ỏi, tuy rằng đã bị đẩy giá lên cao đến hai ức Đại Hà tệ một chiếc, tuy nhiên có thể nói là vô giá!

 Lần này Đại Hà Học Phủ xuất ra ba chiếc Vân La Chu để làm phần thưởng, quả đúng là xuất ra một khoản lớn!

 Chu Hằng lập tức nổi lên hứng thú, tuy nhiên hắn chỉ có thể bảo đảm mình thắng dễ dàng trong đối chiến với Tinh Thần Vương; còn Tinh Thần Hoàng và Tinh Thần Đế thì không phải là hắn có thể dễ dàng thắng được. Nên muốn một đường hát vang tiến mạnh, nhất định phải thu được thắng lợi hai trận chiến đấu, chỉ dựa vào một người là không được rồi!

 Đừng nói hắn chỉ là Tinh Thần Vương, dù là Tinh Thần Đế thì như thế nào, vẫn chỉ có thể lấy được một phần!

 Có nên hay không tạm thời cho Cảnh Tâm Nặc mượn dùng Tiểu Hỏa, trợ giúp nàng bách chiến bách thắng?

 Chu Hằng vội vàng nhìn xuống chương trình tranh tài, đáng tiếc là thú cưng không được phép xuất chiến.

 Chẳng lẽ, cứ như vậy bỏ lỡ mất cơ hội lấy Vân La Chu?

 Chu Hằng suy nghĩ hồi lâu sau, liền hỏi Hỏa Thần Lô: - Bếp lò! Có đan dược gì đặc thù, có thể giúp cho người ta đột nhiên bộc phát ra chiến lực gấp mười, gấp trăm lần hay không?

 - Có thì có, nhưng chờ sau khi dược hiệu biến mất, không chết cũng tàn tật, hơn nữa tài liệu còn quý báu hơn xa so với Phi Tinh Đan... ở Độ Dương Tinh này vốn không tìm ra được! Hỏa Thần Lô cho Chu Hằng biết một tin tức xấu.

 Nếu như không chết cũng tàn tật, ngược lại cấp cho Tây Môn Sơn dùng là rất thích hợp, dù sao hắn hoàn toàn không có chút cảm tình với tên này, quản chi tới hắn tàn phế hay là chết, có thể làm ra cống hiến là tốt rồi! Đáng tiếc là, đan dược này cũng không chế tạo ra được!

 Cũng đúng! Đan dược có thể giúp cho một người bỗng nhiên bộc phát ra chiến lực gấp mười, gấp trăm lần, nếu loại đan dược này có thể sản xuất nhiều, vậy thì trên đời này không phải là loạn thành một đống rồi sao?


 

 Chu Hằng vắt hết óc, nhưng dường như đi vào ngõ cụt, chỉ có thể trông cậy vào Cảnh Tâm Nặc và Tây Môn Sơn phát huy.

 Rút thăm vòng thứ nhất rất nhanh chấm dứt, Đại Nguyên Học Phủ có chết người hay không, không ngờ rút thăm trúng Thanh Dương Học Phủ vốn là đối thủ một mất một còn.

 Khu vực giáp giới giữa hai học phủ rất hỗn loạn, thường thường có phát sinh xung đột, mặc dù có Đại Hà Học Phủ cường lực trấn áp không có khả năng bạo phát chiến tranh đại quy mô, nhưng giữa nhau tuyệt đối không thể nói là có thiện ý.

 Lần này đúng là kẻ thù gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt. Sau khi biết kết quả rút thăm, hai Thiên Hà Vương Vu Tư Trần, Mao Tử Tinh đều hiếm thấy bảo ba người Chu Hằng cứ việc ra tay ngoan độc, đánh chết hay đánh cho tàn phế đều có bọn họ bao sau.

 Chu Hằng thầm lắc đầu trong lòng, phương diện học phủ tranh quyền đoạt lợi, thực ra có quan hệ gì với học sinh bình thường chứ?

 Đại Nguyên Học Phủ phân phó cho học sinh như vậy, tin chắc Thanh Dương Học Phủ cũng làm như thế. Mặt khác, nếu Chu Hằng hắn không đủ thực lực, bị người đánh cho tàn phế thậm chí đánh chết, như vậy thì oan uổng biết bao!?!

 Tranh giành ích lợi giữa các học phủ trong đó, tại sao lại muốn dùng máu tươi thậm chí là tính mạng của học sinh làm cái giá phải trả?

 Hắn đã thầm quyết định, thắng là nhất định phải thắng, nhưng tuyệt đối sẽ không ra nặng tay... Trừ phi đối phương miệng lưỡi đặc biệt đê tiện! Nhưng với thực lực của hắn, lên đài tiện tay một quyền có thể đánh bại đối thủ, cũng không có cấp cơ hội cho đối phương nhiều miệng lưỡi đê tiện.

 Đợi sau khi rút thăm hoàn thành, không biết là Cuộc so tài học phủ lần thứ mấy này cũng chính thức kéo màn khai mạc.

 Đại Nguyên Học Phủ đối chiến với Thanh Dương Học Phủ được sắp xếp ở trận thứ 11. Các trận so đấu được tổ chứa ở Sa Nộ Trường của Đại Hà Học Phủ... Thực ra tất cả học phủ đều thiết trí rập khuôn theo Đại Hà Học Phủ: phân chia như Tinh Vương Viện, Thiên Trận Viện, Sa Nộ Trường, mệnh danh thực ra đều y chang như Đại Hà Học Phủ.

 Trên khán đài cũng không nhiều người xem lắm. Trừ một ít nhân viên theo các học phủ đến đây theo dõi cuộc chiến, còn học sinh của Đại Hà Học Phủ thật ít ỏi, dường như vốn không thèm xem loại tầng thứ này so đấu.

 Dương Ngọc Hoa, Đài Niệm Ngưng bọn họ nhưng thật ra đã tới trường đấu rất sớm, tiểu nha đầu lại cố ý làm một lá cờ lớn, trên đó viết bốn chữ "Đại Thúc Tất Thắng", không ngừng giơ lên phất qua phất lại, dẫn tới rất nhiều ánh mắt khác thường, khiến mọi người của Đại Nguyên Học Phủ đều cảm thấy rất xấu hổ.

 Chu Hằng lại không thèm để ý tới chút nào, còn cười ha hả giúp tiểu nha đầu cùng nhau phất cờ.

 Trận đấu tiến hành thật sự rất mau, có một số học phủ đúng là bồi dưỡng được không ít cường giả trẻ tuổi, chỉ giơ tay nhấc chân một cái là đánh bại đối thủ của mình, có vẻ như không đánh mà thắng. Có một số học phủ so ra cũng đáng tiếc, rõ ràng có một kỳ tài ngất trời, lại chỉ đạt được một điểm, vô cùng tiếc nuối chỉ có thể đặt chân được vào vòng một là bị loại.

 Nhưng nếu vào lúc này biểu hiện nổi trội xuất sắc, cũng sẽ nhận được vài phần coi trọng của Đại Hà Học Phủ, vươn cành ô- liu mời chào.

 Thời điểm đánh tới trận thứ bảy, lại liên tục xuất hiện mấy đôi đối thủ lực lượng ngang nhau, chiến đấu lâu thật lâu mới rốt cục phân ra thắng bại. Đến khi trận đấu giữa Đại Nguyên Học Phủ và Thanh Dương Học Phủ bắt đầu, đã là buổi trưa ngày hôm sau.

 Cũng may võ giả Tinh Thần Cảnh căn bản không cần lo lắng chuyện ăn cơm ngủ nghỉ, chỉ cần linh lực không tiêu hao số lượng lớn thì hoàn toàn có thể một lần tĩnh tọa chính là mấy trăm mấy ngàn năm.

 Trận đầu tự nhiên là trận chiến đấu giữa Tinh Thần Vương.

 - Thanh Dương Học Phủ, Tinh Thần Vương Tôn Thánh Ngữ, 99 viên tinh tú! Trước khi ra sân đấu, người tham chiến đều được kiểm tra đo lường thực lực, miễn cho xuất hiện tình huống Tinh Thần Hoàng giả mạo Tinh Thần Vương, Tinh Thần Đế giả mạo Tinh Thần Hoàng.

 Một Tinh Thần Đế do Đại Hà Học Phủ phái ra làm nhiệm vụ trọng tài, hắn dùng một kiện pháp khí kỳ quái để trắc nghiệm, chỉ cần người được trắc nghiệm buông lỏng không gian đan điền, như vậy có bao nhiêu viên tinh tú đều hoàn toàn không có cách nào che giấu.

 - Đại Nguyên Học Phủ, Tinh Thần Vương Chu Hằng, 10... 19 viên tinh tú! Khi người trọng tài này báo ra "cảnh giới" của Chu Hằng, lập tức toàn trường đều ồ lên.

 19 viên tinh tú?

 Đây là tiết tấu Đại Nguyên Học Phủ muốn tự động buông bỏ sao?

 Tinh Thần Vương chính là khác với Minh Tiên a, Minh Tiên hình thành 19 thần tướng là có được tư cách đột phá Tinh Thần Vương, nhưng Tinh Thần Vương đến Tinh Thần Hoàng, 99 viên tinh tú chính là con đường nhất định phải trải qua, hơn nữa cũng là một cửa ải khó vượt qua!

 Có thể nói, trong mỗi học phủ Tinh Thần Vương 99 tinh đều là chụp một cái một bó to, thậm chí tỉ lệ đủ để chiếm một phần năm Tinh Vương Viện! Không có biện pháp, đột phá lên quá khó khăn!

 Nếu đã có nhiều Tinh Thần Vương 99 tinh có thể xuất chiến như vậy, vì sao cố tình lại đưa ra Tinh Thần Vương 19 tinh?

 Đây không phải là tự bộc bạch mình không có chí tiến thủ sao?

 Lập tức, bốn phía khán đài đều nhao nhao vang lên tiếng cười nhạo...

 


 

Chương 910

Chương 913 Tinh Thần Vương mạnh nhất

 So với các học phủ khác khinh bỉ, người của Đại Nguyên Học Phủ thì đều hoảng sợ đến ngây người.

 Bọn họ cũng đều biết trước đây khi Chu Hằng đối chiến với Tây Môn Sơn chẳng qua là Tinh Thần Vương 3 tinh; mặc dù có một viên tinh tú có thể nói là siêu sao, nhưng từ số lượng mà nói đúng là chỉ có 3 tinh không sai.

 Nhưng bây giờ không ngờ đã thành 19 tinh, lúc này... lúc này mới chỉ qua nửa năm thôi!

 Yêu quái! Thật đúng là yêu quái mà!

 - Đại thúc cố lên! Đại thúc cố lên!

 Chỉ có Khương Tử Sương là không hề để ý tới cảnh giới của Chu Hằng cao hay thấp, tiểu nha đầu lập tức hưng phấn múa may lá cờ, hò hét Chu Hằng cố lên.

 - Ha ha ha! Tinh Thần Vương 19 tinh không ngờ cũng dám xuất chiến! Đại Nguyên Học Phủ thật sự là không còn người nào có thể lên hay sao, ngay cả loại học sinh vừa mới bước vào Tinh Thần Cảnh này, hơn nữa còn là yếu nhất đều phái ra!

 - Tức cười chết người mà! 19 tinh, còn la lối om xòm! Minh Tiên 9 tướng vừa đột phá vừa lúc là 19 viên tinh tú, tuyệt không lãng phí nha!

 - Nếu bọn họ có thể phái ra một Tinh Thần Vương 18 tinh, ngược lại đó mới là chuyện ly kỳ!

 Mọi người ở chung quanh sau phút "khiếp sợ" ngắn ngủi, ai cũng cười to liên tục. Đại Nguyên Học Phủ đây là muốn bỗng nhiên nổi tiếng sao? Đương nhiên, lần này khẳng định sẽ trở thành tiếng xấu.

 Tôn Thánh Ngữ đối thủ của Chu Hằng kia, thì lại lộ ra khuôn mặt phẫn nộ. Hắn thật không cảm thấy cao hứng vì nhặt được một trái hồng chín mềm, mà chỉ cảm giác mình bị nhục nhã thật lớn!

 Đây là Đại Nguyên Học Phủ sỉ nhục đối với hắn!

 Giữa hai học phủ vốn đã có quan hệ cực kém, mỗi học sinh cũng đều bị rót vào đầu óc quan niệm cừu thị lẫn nhau, bây giờ bị Đại Nguyên Học Phủ "sỉ nhục" như thế, dĩ nhiên Tôn Thánh Ngữ không kềm được phẫn nộ!

 Nhưng hắn cũng biết dựa vào sức một mình là không có khả năng chống lại Đại Nguyên Học Phủ, nên chỉ có đòi lại ở trên thân đối thủ này mà thôi!

 ads

 Nếu các ngươi đã muốn dùng kẻ yếu ớt này làm nhục mình, vậy mình cứ hung hăng tra tấn tên Chu Hằng này, dùng máu tươi của hắn để rửa sạch nhục nhã của mình; trái lại dùng tiếng kêu gào thảm thiết của đối phương để cho Đại Nguyên Học Phủ thấy hổ thẹn!

 

 

- Ngươi coi như chết chắc rồi! Tôn Thánh Ngữ nhìn Chu Hằng lạnh lùng nói, trong ánh mắt không che giấu sát ý chút nào.

 Nói thật ra hắn cũng không có thù hận gì với Chu Hằng, trước đó hắn ngay cả gặp đều chưa từng thấy qua Chu Hằng, nhưng ai bảo Chu Hằng là đại biểu Đại Nguyên Học Phủ xuất chiến làm chi? Nếu ngươi đã bước lên chiến trường này, thì cũng đừng oán trách mình vắn số!

 - Bắt đầu! Bên kia, trọng tài cũng thực tùy ý tuyên bố bắt đầu so tài. Hắn chẳng những là Tinh Thần Đế, mà còn là học sinh của Đại Hà Học Phủ, tâm lý trong đầu hắn vốn xem thường những học sinh của học phủ cấp hai này.

 - Nằm xuống cho ta! Tôn Thánh Ngữ phi thân tới, đánh ra một quyền! Hắn phải một kích đánh bại Chu Hằng, nếu không dùng nhiều thêm một chiêu đều là phủ định đối với thực lực của hắn! Nên biết rằng Thanh Dương Học Phủ cũng không thiếu Tinh Thần Vương 99 tinh, hắn có thể bộc lộ tài năng nổi bật đã nói rõ thực lực của hắn tuyệt đối đủ mạnh!

 Chu Hằng ung dung đứng đối diện, ở trong mắt hắn Tôn Thánh Ngữ không có mảy may khác biệt với đứa trẻ chơi đùa trên đường cái, ngay cả tư cách làm hắn tức giận cũng không có.

 "Ầm!" Tôn Thánh Ngữ đã công tới, nhưng Chu Hằng lại vẫn không nhúc nhích, dường như hoảng sợ đến choáng váng rồi.

 Mọi người đều không cảm thấy kỳ quái chút nào: Chỉ là Tinh Thần Vương 19 tinh đi lên không phải là bán mạng sao? Nếu là bán mạng, vậy cũng không cần thiết bày ra tư thế đặc biệt như vậy làm gì, tốt hơn là trực tiếp nhảy xuống đài cho thống khoái một chút, bằng không, càng chống cự thì càng bị đánh đau.

 Tôn Thánh Ngữ tới gần, đúng lúc này, Chu Hằng đột ngột tung quyền, vô cùng nhanh!

 "Ầm!" Một quyền này đánh ra, đánh thẳng vào trên mặt Tôn Thánh Ngữ, đầu tiên sống mũi hắn bị đánh gãy, rồi da thịt trên mặt hắn rung động kịch liệt... Cả người hắn thừa nhận hai cổ lực lượng: một đến từ quyền lực của Chu Hằng và một từ bản thân hắn xông tới, chỉ trong nháy mắt thân mình hắn bị gãy cụp!

 Trong tiếng xương cốt gãy đoạn giòn tan, Tôn Thánh Ngữ đã bị đánh bay ra ngoài, "thịch" một tiếng rơi trên mặt đất, cái đầu cong đến một góc độ khó tin, hai mắt thì dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn chằm chằm vào Chu Hằng.

 

 Tinh Thần Vương tự nhiên không có khả năng bởi vì cổ bị gãy cụp mà chết, nhưng dưới lực phản chấn cường đại cũng làm cho Tôn Thánh Ngữ tạm thời mất đi năng lực hành động. Hắn đầy mặt mờ mịt và khiếp sợ: mình đường đường là Tinh Thần Vương 99 tinh, lại là vương trong vương nổi bật trong đông đúc Tinh Thần Vương 99 tinh của Thanh Dương Học Phủ, làm sao có thể bị một quyền của Tinh Thần Vương 19 tinh đánh gãy cổ, mất đi sức chiến đấu?

 Không chỉ riêng là hắn, những người khác cũng hoàn toàn không thể tiếp nhận!

 Đây thật là Tinh Thần Vương sao?

 Tuyệt đối không có khả năng!

 Muốn một quyền đánh bại Tinh Thần Vương 99 tinh, thì tuyệt đối phải Tinh Thần Hoàng mới có thể làm được, mà phải là Tinh Thần Hoàng 300 tinh trở lên, nếu không dù có thể thắng, cũng không có khả năng thắng quá gọn gàng nhanh chóng như vậy!

 Nhưng trước đó đã có báo tu vi của Chu Hằng là 19 tinh!

 Cái này đùa với ta hay sao? Ai mà tin chứ!

 Trong lúc nhất thời, người trên khán đài nhao nhao xao động, đồng loạt kêu to gian dối, yêu cầu một lần nữa kiểm tra đo lường cảnh giới của Chu Hằng đồng thời nghiêm trị gian lận.

 Lúc này, ngay cả gã Tinh Thần Đế của Đại Hà Học Phủ đều có chút buồn bực, có phải học phủ cấp dưới đã tìm được biện pháp gì làm nhiễu loạn pháp khí kiểm tra đo lường hay không? Nếu không thì sao lại xuất hiện chuyện kỳ dị lạ thường như vậy.

 Vị Thiên Hà Vương dẫn dắt đội ngũ Thanh Dương Học Phủ thì đang to tiếng chửi mắng, hận không thể xông lên băm vằm Chu Hằng.

 - Chu Hằng! Hãy vận chuyển tinh tú của ngươi ra, để mọi người nhìn xem! Lúc này, Vu Tư Trần không nhanh không chậm nói. Lần này dựa vào Chu Hằng tất nhiên phải thu được điểm, bọn họ có khả năng một đường đánh thắng tiến vào 4 cường, thậm chí là vị thứ cao hơn.

 Cùng với giải thích đi giải thích lại, không bằng cứ để cho Chu Hằng tự mình vạch rõ ngọn ngành! Dù sao Tinh Thần Vương chỉ có thể đấu với Tinh Thần Vương, cũng không cần sợ bị chỉa mũi nhọn vào mình.

 Tinh tú của võ giả thì không có cách nào giả mạo, là mấy viên chính là mấy viên.

 Chu Hằng gật đầu, tâm niệm vừa động, buông ra không gian đan điền không giữ lại chút nào, 19 viên tinh tú lập tức nổi lên, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, với một viên tinh tú lớn siêu cấp làm trung tâm, 18 viên tinh tú kia thì chuyển động chung quanh.

 - Cái gì!


 

 - Tinh tú kia như thế nào to lớn như vậy, một viên có thể lớn bằng 200 viên tinh tú của ta!

 - Không thể nào! Không trách được lực lượng của hắn có thể nghiền ép Tinh Thần Vương 99 tinh, bằng vào viên tinh tú lớn kia xem chừng đã ngang bằng với 200 viên tinh tú của Tinh Thần Vương bình thường!

 - Đó cũng không phải là chỗ kỳ lạ nhất, các ngươi nhìn xem tinh tú của hắn phân bố kìa!

 - Đúng! Tại sao tinh tú có thể sắp hàng cổ quái như vậy! Tinh tú không phải đều lấy số 9 làm cơ sở hay sao? không ngờ 18 viên tinh tú của tên này đều xoay tròn chung quanh một viên tinh tú lớn... thật cổ quái!

 Mọi người ở chung quanh bàn tán ầm ĩ, nhưng bọn họ đều ở trên khán đài, cách với Chu Hằng một tầng trận pháp bảo hộ, cũng không thể hoàn toàn hiểu được chỗ yêu nghiệt 19 viên tinh tú của Chu Hằng này!

 Tôn Thánh Ngữ toàn thân run rẩy, hắn ở cách Chu Hằng không xa, có thể cảm ứng được rõ ràng khí tức bàng bạc của 19 viên tinh tú kia phát ra, trong phong cách cổ xưa mang theo khí thế vô thượng, dường như một vị Đại Đế viễn cổ, trấn cho hắn ngay cả nhúc nhích một ngón tay đều không dám.

 - Đủ rồi chứ? Chu Hằng lạnh nhạt nói, rồi "vèo" một tiếng, thu hồi 19 viên tinh tú.

 Lần này tận mắt nhìn thấy, còn nói gì được nữa?

 Tiếng phản đối trên khán đài đã sớm biến mất, còn dư lại chỉ có khiếp sợ sâu đậm: ai nấy đều chưa từng thấy qua tinh tú sắp xếp như thế, đúng là hoàn toàn đánh vỡ hàng ngũ lấy số 9 làm cơ sở, nhưng phân bố tinh tú như vậy hoàn toàn không thể noi theo!

 Ai có thể hình thành viên tinh tú lớn chính giữa kia được?

 Không cần bất kỳ chứng cớ nào, mọi người đều có thể khẳng định viên tinh tú lớn kia chính là điểm mấu chốt để Chu Hằng có thể hình thành phân bố tinh tú như thế, nhưng ai có thể hình thành tinh tú lớn như vậy, hoặc là nói hình thành đoàn tinh tú đặc biệt lớn nhỏ bằng cỡ như vậy?

 - Trận chiến đầu tiên, Đại Nguyên Học Phủ Chu Hằng thắng! Vị Tinh Thần Đế của Đại Hà Học Phủ tuyên bố kết quả.

 - Đại thúc! Thưởng thúc một miếng Tảo Hoa Cao nè! Khi Chu Hằng trở lại khán đài, Khương Tử Sương lập tức đưa qua một miếng cao, nhưng còn chưa đưa đến tay Chu Hằng, lại bị con lừa đen một ngụm ngậm đi, tiểu nha đầu tức giận đến oa oa kêu to, triển khai đuổi đánh mông con lừa đen.

 Kế tiếp đến phiên Cảnh Tâm Nặc ra sân, mặc dù nàng mới tạo thành 973 viên tinh tú, nhưng chiến lực thập phần cường đại, vừa mới vào trận chiến đã đánh áp đảo tên Tinh Thần Hoàng của Thanh Dương Học Phủ kia, không đến nửa tiếng liền lấy được thắng lợi.

 Bắt đầu hai trận chiến toàn thắng, nhưng trận thứ ba vẫn còn đang tiến hành. Đây là một võ đài biểu hiện của nhân tài ưu tú, cũng không vì hai người của học phủ đã phân ra thắng bại mà chung kết trước thời hạn.

 Tây Môn Sơn không có cô phụ học phủ bồi dưỡng nhiều năm như vậy, đồng dạng lấy được một trận đại thắng. Đại Nguyên Học Phủ với chiến tích ba trận chiến toàn thắng hoàn mỹ tiến vào đợt thứ hai. Lần này thẳng tiến vào 16 cường đúng là chuyện mấy ngàn năm qua Đại Nguyên Học Phủ chưa từng đạt được, huống chi còn là tỷ số 3- 0 nghiền ép Thanh Dương Học Phủ, một đối thủ truyền kiếp?

 Vị trí là đạp trên mặt địch nhân mà có, còn có gì thống khoái hơn so với chuyện này?

 Tuy rằng Đại Nguyên Học Phủ ba trận chiến toàn thắng, nhưng xuất sắc nhất không thể nghi ngờ là Chu Hằng, bất luận là phương thức bố trí 19 viên tinh tú, hay là viên tinh tú to lớn siêu cấp bằng cả trăm viên tinh tú của người khác kia, đều dẫn tới chấn động thật lớn.

 Một quyền đánh bại Tinh Thần Vương 99 tinh, đây là thành tích vô cùng huy hoàng, cũng là lần đầu tiên phát sinh trận chiến đấu nghiêng về một phía trên lịch sử Cuộc so tài học phủ như thế. Mọi người đều phải công nhận, Chu Hằng có thể quét ngang hết thảy Tinh Thần Vương, có thể vững chắc giành được một phần về cho Đại Nguyên Học Phủ.

 Có thể hay không ngăn cản bước chân đi tới Đại Nguyên Học Phủ, phải nhìn xem Tinh Thần Hoàng và Tinh Thần Đế có đủ lực lượng toàn thắng hay không.

 Bởi vì Chu Hằng rất có hứng thú đối với Vân La Chu, nên hắn quan tâm tới thực lực của Tinh Thần Hoàng từ các học phủ khác, ghi nhớ trong lòng đặc điểm của từng đối phương, rồi làm so sánh với Cảnh Tâm Nặc, nếu như phát hiện Cảnh Tâm Nặc không thể địch nổi, hắn phải cấp cho nữ nhân này một chút vật nhỏ, để tăng lên chiến lực của nàng.

 Tuy nhiên nữ nhân này quả thật bất phàm, vòng thứ nhất đánh xong, ngoại trừ người cá biệt ẩn giấu chiến lực, Chu Hằng phát hiện Cảnh Tâm Nặc chống lại bất kỳ Tinh Thần Hoàng của một học phủ thăng cấp nào đều có phần thắng rất lớn.

 Ngược lại thì Tây Môn Sơn có ít nhất bảy đại địch, nhưng Chu Hằng cần gì quản tới hắn chết hay sống, dù sao chỉ cần hai trận thắng là có thể thăng cấp, dưới so sánh đương nhiên hắn muốn để cho Cảnh Tâm Nặc thắng lợi.

 Vòng thứ nhất đấu xong, chỉ nghỉ ngơi một ngày, sau đó bắt đầu rút thăm đợt thứ hai.

 Lần này Đại Nguyên Học Phủ xếp tổ thứ ba, nhưng kết quả thời điểm đến phiên Chu Hằng, đối phương lại trực tiếp nhận thua.

 Không có người nào bởi vậy mà cười nhạo: trận đấu của Tôn Thánh Ngữ trước đó, hiện tại trên cổ hắn còn băng vải giống như một hoạt tử nhân, vết xe đổ còn ngay trước mắt à nha!

 Sau khi Chu Hằng không chiến mà thắng, Cảnh Tâm Nặc đồng dạng lấy được một trận thắng lợi, nhưng trận thứ ba Tây Môn Sơn lại thua, tuy nhiên không có vấn đề gì, ba trận chiến hai thắng, cũng đủ để thăng cấp 8 cường.

 Đại Nguyên Học Phủ đã hủy bỏ hình tượng yếu nhược của mấy chục lần trước kia, một đường hát vang tiến mạnh, nửa tháng sau, bọn họ đã trổ hết tài năng trong 32 học phủ, thu được tư cách khiêu chiến quán quân đang bảo vệ vương miện là Mộng Long Học Phủ.

 


 

0.13227 sec| 2580.938 kb