Nam Cung Nguyệt Dung đơn giản giải thích một chút, mọi người mới biết được bên trong Đại Diễn Tông còn che giấu một cái thế giới thần bí, liền chấn động không thôi.

 

 Bọn họ rất dễ dàng liên hệ thế giới thần bí với chuyện Đại Diễn Tông đột nhiên sụp đổ.

 

 Vị cường giả tuyệt thế kia tiêu diệt Đại Diễn Tông, mở ra một cái không gian, nhất định là thế!

 

 Quá trình tu luyện chính là sáng tạo một cái nội thế giới, mà thế giới này khổng lồ, chân thật đến mức nhất định, sẽ có thể dung hợp với thế giới hiện thực? Sợ là chỉ có Kết Thai Cảnh mới làm được, trong cơ thể dần dần sinh ra thần chi!

 

 Giới hạn bởi trình tự, mọi người không cách nào tưởng tượng được cường giả Khai Thiên Cảnh trở lên có được năng lực như thế nào, chỉ có thể chiếu theo truyền thuyết mà suy đoán cao xa, không biết là chênh lệch bao xa so với sự thật.

 

 Trong nhất thời, mọi người không biết nên đau lòng truyền nhân ưu tú của tông môn nhà mình mất mạng, hay là mừng rỡ vì bên trong Đại Diễn Tông còn che giấu một cái thế giới thần bí!

 

 Nói không chừng, thật sự là vị cường giả tuyệt thế kia để lại bí địa, truyền thừa tuyệt học chấn cổ tuyệt kim của hắn.

 

 Nóng mắt thì nóng mắt, đáng tiếc không ai trong bọn họ có năng lực xông qua đại trận hộ sơn Đại Diễn Tông. Cửa đầu tiên còn không qua được, làm sao có tư cách đi xông vào nội thế giới của cường giả Kết Thai Cảnh mờ ảo xa xôi?

 

 Nam Cung Nguyệt Dung dùng ánh mắt mịt mờ quét Chu Hằng, thân hình nhảy lên, lướt bay đi.

 

 Lúc này nàng đã không phải là đối thủ với Chu Hằng, cũng không thể mời người ra tay với Chu Hằng, bởi vì nó cũng cần có lý do, dù cho đệ tử Thiên Tinh Tông cũng không thể giết người lung tung, như vậy sẽ dẫn tới căm phẫn!

 

 Nhưng nàng có thể nói ra sự thật hay sao?

 

 Chuyện đó càng không thể được, Thủy Nguyệt công chúa bị người ô nhục, chuyện tai tiếng như thế dù có giết Chu Hằng cũng không thể rửa đi vết bẩn trên người nàng, sẽ bám theo nàng cả đời! Cho nên, nàng chỉ có thể thông qua thủ đoạn khác để đối phó Chu Hằng.

 

 Ví dụ như, điều động cao thủ hoàng thất ám sát Chu Hằng, hoặc là dẫn dụ người khác tranh giành ghen tuông, khiến người ta sinh ra đố kỵ, ra tay giết Chu Hằng. Tuy nhiên, vì có thể lấy được bí mật trên người Chu Hằng, nàng có khuynh hướng điều động cao thủ đi bắt sống.

 

 Ba người Chu Hằng về đến khách sạn, đối với Liễu Thánh Kiệt cùng Tỉnh Thiên chết, Đại điện chủ đi cùng có vẻ hết sức đau khổ, một người là con của Tam điện chủ, một người là học trò cưng của hắn, hai người này chết đi là tổn thất lớn đối với Hắc Thủy Điện.

 

 Liễu Thánh Kiệt chết chỉ là không dễ ăn nói với Tam điện chủ, dù sao người là hắn dẫn ra. Còn Tỉnh Thiên thì là học trò cưng của hắn, chẳng những được hắn ký gửi yêu thương, hơn nữa quả thật là hy vọng của Hắc Thủy Điện, Địa linh thể thập tinh đó!

 

 Sớm biết thế, nói cái gì cũng không nên để cho Tỉnh Thiên đến Đại Diễn Thịnh Hội!

 

 Ở trong khách sạn hai ngày, xử lý chút việc vặt, mọi người liền chuẩn bị trở về. Thế giới thần bí trong Đại Diễn Tông tuy rằng dụ dỗ mê người, nhưng phải vào mới có tư cách thử vận may, có thể nhận được truyền thừa nghịch thiên hay không.

 

 

 

 Nhưng mà, những người còn sống ra khỏi Đại Diễn Tông như Chu Hằng lập tức nhận được hoàng thất thông báo, bọn họ vào cùng báo cáo chi tiết hành trình lần này, nhất là Chu Hằng còn sống đi ra sau khi vào trong thế giới thần bí đó.

 

 Kỳ thật, Chu Hằng biết được cũng không hơn Nam Cung Nguyệt Dung bao nhiêu, vì sao còn muốn bọn họ vào cung? Lại là Nam Cung Nguyệt Dung giở trò quỷ?

 

 Chu Hằng suy nghĩ, quyết định đi một chuyến.

 

 Dù sao, nếu công khai chống lệnh hắn sẽ thành công địch quốc gia, Nam Cung gia sẽ có thể theo lý hiệu lệnh tông môn thiên hạ đối phó hắn. Hắn không sợ, nhưng hắn không phải một mình cô đơn, còn có người thân, đặc biệt là phụ thân của hắn.

 

 Người thân là vảy ngược của hắn, tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện gì.

 

 Dù cho đi hoàng cung một chuyến hắn cũng không sợ, hắn có Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, có Tấn Vân Lưu Quang Bộ, có Ảnh Độn Phù, phương diện an toàn tuyệt đối không thành vấn đề. Chỉ cần Nam Cung Nguyệt Dung không nói ra chuyện kia, Nam Cung gia sẽ không có lý do gì ra tay.

 

 Mà Nam Cung Nguyệt Dung sẽ nói ra ư? Chắc chắn là không, đầu tiên là mất thể diện, thứ hai cũng không phải trách nhiệm của mỗi mình Chu Hằng, ai bảo Nam Cung Nguyệt Dung sử dụng bí thuật với hắn, lúc này mới làm sự tình càng không thể vãn hồi.

 

 Muốn đối phó Chu Hằng, làm sao cũng phải thêu dệt ra tội danh, hoàng thất không thể đánh mất thể diện được.

 

 Đèn hoa mới treo lên, Chu Hằng dẫn theo An Ngọc Mị cùng Lâm Phức Hương trang điểm lộng lẫy đi đến hoàng cung. Đương nhiên, còn có Đại điện chủ, về phần Cổ Tư tự nhiên là đi cùng người Cô Tuyệt Phong.

 

 Bọn họ đến không tính là trễ, nhưng tuyệt đối không phải sớm, khách nghe lệnh đến đây đã hơn phân nửa, chỉ có một số ít người còn chưa đến. Đây không phải là mời, mà là mệnh lệnh của Nam Cung hoàng tộc, nếu như có người dám không đến sẽ là công khai kháng chỉ, đây là tội lớn!


 

 Chu Hằng tự nhiên cùng hai nàng An Ngọc Mị ngồi chung một chỗ, Đại điện chủ thì đi trò chuyện với các cao thủ tông môn khác. Hắc Thủy Điện chỉ có thể tính là ngồi ghế chót trong chín núi Thiên Hàng, có thể bị hất cẳng bất kỳ lúc nào.

 

 Bởi vậy, tốt nhất là tìm tới những ô dù mạnh mẽ, cho dù chỉ là quan hệ tư nhân cũng được! Chính là như thế, Đại Diễn Thịnh Hội lần này Đại điện chủ mới xuất quan tự mình hộ tống, chính là vì đi ngoại giao.

 

 Chuyện này không liên quan tới Chu Hằng, hắn cùng An Ngọc Mị, Lâm Phức Hương cười cười nói nói, vừa ăn hoa quả điểm tâm ngọt trên bàn, cũng không cảm thấy thời gian trôi quá chậm.

 

 Đợi đến 8 giờ tối, cuối cùng người đã đông đủ, hoàng đế đương triều Nam Cung Hoành cũng mặc long bào, bước đi như rồng đi vào, đằng sau là ba đại sủng phi theo cùng, mỗi người đều cao quý hoa lệ, thân thể mềm mại đầy đặn, ngực to mông tròn, khiến cho người ta nhìn mà nóng người.

 

 Không phải là không có nữ nhân nào có thể so sánh thân thể, dung mạo với bọn họ, nhưng thân phận nữ nhân của Hoàng đế cao quý cỡ nào, nó như một ly rượu ngon kịch độc, vừa khiến người ta kiêng kỵ, lại không nhịn được muốn một hơi cạn sạch, dù cho có chết cũng muốn thử nếm hương vị.

 

 Đi cùng một Đế ba Hậu, đó là các hoàng tử hoàng nữ môn đương triều, trong đó tự nhiên có Thủy Nguyệt công chúa thanh danh hiển hách nhất, đứng giữa các huynh đệ tỷ muội như hạc trong bầy gà, phong thái như tiên.

 

 Ánh mắt Chu Hằng quét qua khuôn mặt xinh đẹp kia, nhưng trong lòng chỉ tràn đầy chán ghét. Nam Cung Nguyệt Dung đúng là mỹ nữ, nhưng hắn làm sao cũng không dấy lên được một chút ái mộ hay tiếc thương gì.

 

 – Ngồi đi!

 

 Nam Cung Hoành ngồi trên ghế rồng, tùy ý khoát tay. Nơi này đều là võ giả bậc cao, tuấn kiệt trẻ tuổi Hàn Thương Quốc, lúc này thân phận của hắn còn đại biểu Thiên Tinh Tông, mà không phải hoàng đế thế tục, cho nên sẽ không bày cái dáng quá cao.

 

 – Các vị, các người thấy sao về thế giới thần bí trong Đại Diễn Tông?

 

 Hắn lên tiếng, vốn đây là mục đích gọi mọi người vào cung.

 

 Mọi người đều phát biểu ý kiến, phần lớn suy đoán là có vị tuyệt thế cường giả giáng xuống, nhấc tay giết sạch mọi người trong Đại Diễn Tông, sau đó bố trí thế giới của mình ở bên dưới, chờ người có duyên tiến vào.

 

 Chỉ có một số ý người suy đoán thế giới thần bí này càng thêm xa xưa, thậm chí vượt qua thời gian Đại Diễn Tông tồn tại. Đã tồn tại từ trước khi Đại Diễn Tông thành lập, sau đó đến mấy ngàn năm trước có thể xảy ra biến động gì, kích hoạt lực lượng đáng sợ trong đó, nháy mắt giết sạch người trong Đại Diễn Tông. Đến hôm nay biến đổi càng thêm mạnh, đến mức người bên ngoài cũng có thể vào trong.

 


 

 Hai loại suy đoán này không có được đáp áp, dù cho các lão quái vật Khai Thiên Cảnh Thiên Tinh Tông tự mình đi ra cũn không thể xông vào được, trận pháp Sơn Hà Cảnh nào phải trò đùa?

 

 Nam Cung Hoành lại hỏi Chu Hằng, hắn và Nam Cung Nguyệt Dung là hai người duy nhất tiến vào thế giới thần bí mà còn sống đi ra – Đương nhiên không ai biết còn có Lâm Phức Hương và An Ngọc Mị trốn trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, nhưng các nàng không thể thấy được thế giới bên ngoài, cũng coi như chưa đi vào.

 

 Chu Hằng cơ bản đáp theo lời thật, đương nhiên đè thấp chiến lực của mình một ít, cũng không nói chuyện ném mấy người Khương Huyền Linh ra khỏi hang động, nơi này còn có trưởng bối của những người đó.

 

 Mọi người đã nghe Nam Cung Nguyệt Dung nói qua một lần, nhưng nghe đến trong thế giới thần bí kia có được nhiều yêu thú Sơ Phân Cảnh như thế vẫn còn khiếp sợ. Đây chỉ là một góc núi băng mà thôi, chỉ là yêu thú ở lỗi vào, lại đi sâu vào trong thì có thể nào xuất hiện tồn tại càng đáng sợ hơn?

 

 Truyền thừa Kết Thai Cảnh dĩ nhiên làm người ta đỏ mắt, nhưng cũng phải có mạng mới lấy được!

 

 Vì mạnh lên, chỉ cần có một tia hy vọng, phần lớn võ giả đều sẽ chịu mạo hiểm. Nhưng chỉ có một con đường chết, vậy cứ cứng đầu xông vào, đó không phải dũng cảm mà là ngu ngốc!

 

 Có thể đẩy tu vi lên Ích Địa Cảnh thì làm sao có kẻ ngốc chứ?

 

 – Chỉ sợ, phải bẩm báo Lãng Nguyệt Quốc chuyện này!

 

 Nam Cung Hoành khẽ thở dài, hắn tự nhiên hy vọng giữ cơ duyên này ở lại Thiên Tinh Tông, để cho Nam Cung gia bọn họ, nhưng cấp bậc Khai Thiên Cảnh đã không thể nắm giữ được tình thế trước mắt.

 

 Lỡ như thế giới thần bí mở rộng ra thì sao?

 

 Nói không chừng bên trong còn có yêu thú cấp bậc Sơn Hà Cảnh, Linh Hải Cảnh, một khi tiến vào Hàn Thương Quốc sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ cỡ nào? Không ai ngăn cản được, cho dù là tất cả tông môn tụ tập lại cũng chỉ có mức bị phá hủy trong nháy mắt!

 

 Vượt qua một đại cảnh giới, vậy thì không còn là số lượng bù đắp được, đó là nghiền nát tuyệt đối.

 

 Mọi người đều than thở, nhưng may là thế giới thần bí này vẫn ở Hàn Thương Quốc, đợi cho cường giả tuyệt thế Lãng Nguyệt Quốc phá vỡ đại trận hộ sơn Đại Diễn Tông, dẫn bọn họ xông vào thế giới thần bí, thế nào cũng sẽ chia được một chút canh chứ?

 

 Thứ của cường giả Kết Thai Cảnh để lại, dù chỉ là nhỏ nhặt cũng là chí bảo đổi với võ giả Ích Địa, Khai Thiên Cảnh! Hơn nữa, Kết Thai Cảnh cũng chỉ là phán đoán thấp nhất, nếu như là Thần Anh Cảnh, thậm chí Hóa Thần Cảnh thì sao?

 

 Nhất thời, mọi người đều thảo luận ầm ĩ, vừa có chút thất vọng cũng có chút hưng phấn mong chờ.

 

 – Báo….

 

 Một thị vệ bỗng nhiên vội vàng chạy vào, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, giống như đã gặp quỷ.

 

 – Chuyện gì?

 

 Nam Cung Hoành đầy vẻ không hài lòng, trước mặt bao người lại thất thố như vậy, thật là mất mặt hoàng gia mà!

 

 – Tỉnh… Tỉnh công tử đã trở lại!

 

 Thị vệ kia hổn hển thở mấy hơi, cuối cùng nói ra lời.

 

 – Cái gì!

 

 Không chỉ Nam Cung Hoành kinh hãi, những người khác cũng vội vàng đứng lên, những võ giả Ích Địa Cảnh này đều có thực lực không kém Nam Cung Hoành, nào nói gì kính sợ Nam Cung Hoành, lúc này tranh nhau hỏi thị vệ kia.

 

 – Chính chủ ở bên ngoài điện, các ngươi hỏi người không liên quan làm gì!

 

 Nam Cung Hoành quát một tiếng, dù sao trên danh nghĩa hắn cũng là Hoàng đế Hàn Thương Quốc, là chủ của thiên hạ!

 

 Lúc này mọi người mới yên lặng, nhưng mắt vẫn tập trung nhìn vào cửa điện, chờ đợi Tỉnh Thiên tiến vào!

 

 

 

 

Chương 127

Chương 127 Hai Thiên Linh Thể

 Tỉnh Thiên cũng tiến vào trong màn hào quang kia, nhưng từ lúc mới bắt đầu liền không thấy bóng dáng, mà thế giới thần bí lại rất nguy hiểm. Bởi vậy Nam Cung Nguyệt Dung mới suy đoán hắn đã chết. Dù sao một võ giả Tụ Linh Cảnh đi vào nơi đó, trong nháy mắt sẽ bị vô số yêu thú xé thành mảnh nhỏ!

 Thế nhưng không ngờ hắn còn sống trở về!

 Có thể còn sống rời thế giới thần bí, hoặc có thể nói là hắn vận khí tốt, nhưng rõ ràng đại trận hộ sơn của Đại Diễn Tông đã qua đi thời kỳ suy yếu, hắn làm thế nào đi ra ngoài được?

 Điều này cũng chỉ có Tỉnh Thiên mới trả lời được, mà đáp án này cực kỳ trọng yếu, có lẽ có thể mang đến cho người ta ngạc nhiên vui mừng vô hạn!

 Vào lúc này Nam Cung Hoành thì lại hối hận: tại sao phải cho đòi người vào cung, hiện tại mọi người đều biết Tỉnh Thiên đi ra, với uy thế của hắn cũng không thể độc chiếm Tỉnh Thiên, không thể độc bá bí mật này.

 Đây chính là điểm mấu chốt liên quan đến tự do ra vào Đại Diễn Tông đấy!

 Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, một bóng người cường kiện đi vào đại điện như long hành hổ bộ. Dáng người hắn thon dài, mang trên mặt vẻ tươi cười lười nhát, chỗ nào ánh mắt hắn đảo qua, lại sáng như tia chớp, kinh tâm đoạt phách!

 Đúng là Tỉnh Thiên!

 Chu Hằng ánh mắt chợt ngưng lại, thần thức của hắn cao hơn xa cảnh giới, có thể cảm ứng được rõ ràng khí tức rất cường đại của Tỉnh Thiên, đúng là cao hơn một bậc so với hắn: là Sơ Phân nhị trọng thiên!

 Hiển nhiên, Tỉnh Thiên ở trong thế giới thần bí đã nhận được kỳ ngộ, lại lần nữa trên cảnh giới vượt qua hắn, mà lại vượt qua hẳn một bậc.

 - Quả thực đúng là Tỉnh Thiên!

 - Không ngờ lại còn sống đi ra!

 - Có thể xông qua trận pháp hộ sơn ở trạng thái toàn vẹn, tiểu tử này là yêu quái hay sao?

 Các võ giả Sơ Phân Cảnh nhỏ giọng nghị luận, mà nhóm lão quái Ích Địa Cảnh thì nhìn chằm chằm vào Tỉnh Thiên. Bọn họ khẳng định sẽ không để họ Nam Cung có cơ hội cất giấu Tỉnh Thiên, bí mật này nhất định phải cùng chung hưởng!

 Nam Cung Hoành cũng không có cách nào, hắn cũng không phải Khai Thiên Cảnh, nếu không chỉ cần trừng mắt, phát ra khí thế một cái, ai dám rục rịch? Hắn hít một hơi thật sâu, hỏi:

 - Tỉnh Thiên! Ngươi là đi ra ngoài như thế nào?

 Đây là vấn đề mọi người đều quan tâm!

 Như thế nào đi ra ngoài? Đây chính là trận pháp cấp bậc Sơn Hà Cảnh đấy!

 Tỉnh Thiên trước nhìn thoáng qua Nam Cung Nguyệt Dung, khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương cụp xuống, trong lòng hắn không khỏi phát sững sờ, sau một lúc ngẩn người hắn mới nói:

 - Hồi bẩm bệ hạ, sau khi ta đi vào cửa truyền tống màu vàng kia, liền xuất hiện ở một đại điện Thanh Đồng, bất ngờ nhận được một phần kế thừa, sau đó bị tống đi, trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài đại trận hộ sơn!

 

 

Mọi người vừa nghe nói, chẳng những không hưng phấn mà lại thất vọng.

 Thất vọng là: Đại Diễn Tông vẫn như cũ không thể trực tiếp đi vào đi ra, nhưng điều này cũng không quan trọng, không phải Tỉnh Thiên nhận được kế thừa rồi sao, hoàn toàn có thể lấy ra từ trên người hắn!

 Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào trên thân Tỉnh Thiên, trong đó cũng không thiếu cường giả Ích Địa Cảnh, áp lực trầm trọng cũng có thể làm cho lớp da của võ giả Sơ Phân Cảnh nổ tung.

 Đại điện chủ và Nam Cung Hoành đồng thời chắn trước mặt Tỉnh Thiên, hai người đều có quan hệ mật thiết với Tỉnh Thiên, tự nhiên không có khả năng ngồi xem.

 - Hắc Thủy Điện cùng Thiên Tinh Tông muốn nuốt chỗ tốt này một mình sao?

 Lập tức có người kêu lên.

 Tức thì kích động phẫn nộ của quần chúng. Thiên Tinh Tông tuy rằng cường đại, nhưng thật muốn tiêu diệt hết chư tông, thì toàn bộ Hàn Thương Quốc cũng gần như phải hoàn toàn sụp đổ.

 Nam Cung Hoành hừ lạnh một tiếng, nói:

 - Các ngươi cũng quá nóng nảy rồi! Tỉnh Thiên! Ngươi nhận được kế thừa gì, nói cho mọi người biết đi!

 Hắn quay đầu nhìn về phía Tỉnh Thiên, lại làm một động tác nháy mắt không thể phát hiện.

 Ý tứ này tự nhiên là ý bảo Tỉnh Thiên nói hươu nói vượn một phen, kiên quyết nói không có nhận được ưu đãi gì nhiều, chẳng lẽ những người này thực dám ép người vào chỗ chết sao?

 Tỉnh Thiên thu lại ánh mắt từ trên thân Nam Cung Nguyệt Dung, nói:

 

 - Bệ hạ hãy lấy ra đây một kiện Linh Tinh Trụ!

 Mọi người sửng sốt, đây là để làm chi? Linh Tinh Trụ chỉ có một công dụng, chính là trắc nghiệm mật độ huyết mạch lực của võ giả, điều đó có quan hệ gì với kế thừa của thế giới thần bí? Tuy nhiên vào lúc này, nhất định Tỉnh Thiên sẽ không làm chuyện trêu đùa mọi người, mọi người cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Dù sao mọi người một lần bế quan chính là với đơn vị tháng để tính, chỉ mấy phút thì sao không chờ nổi.

 Chỉ một lúc sau, một người hầu mang đến đây một kiện Linh Tinh Trụ. Tỉnh Thiên đưa tay đặt lên trên, lập tức, ánh sáng xanh nhấp nhoáng, một đoạn thân trụ Linh Tinh Trụ phía dưới cùng sáng lên, sáng rọi chói mắt, sau đó, màu xanh biếc tan đi, rồi chớp động tiếp một vầng sáng bạc.

 Tia sáng này độ sáng so ra kém ánh sáng xanh, nhưng mà, mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, miệng há hốc thiếu chút nữa làm cho cằm sai lệch vị trí.

 Một đoạn thân trụ phía trên Linh Tinh Trụ sáng lên!

 Thiên linh thể! Là Thiên linh thể a!

 Tuy rằng nhiều nhất chỉ ở mức độ nhị tinh, nhưng đó là Thiên linh thể đấy!

 Điều này sao có thể!

 Tỉnh Thiên trước đây đã từng làm trắc nghiệm, đạo thứ hai huyết mạch lực là Địa linh thể thập tinh, như thế nào hiện tại lại trở thành Thiên linh thể? Huyết mạch lực không phải từ nhỏ đã cố định hay sao, như thế nào còn có thể tăng lên?

 Cái này chẳng lẽ chính là chỗ ưu đãi Tỉnh Thiên nhận được ở đại điện Thanh Đồng trong thế giới thần bí?

 - Ta nhận được kế thừa, chính là tăng lên huyết mạch lực này, còn có một đạo lực lượng giúp tăng lên tu vi của ta tới Sơ Phân nhị trọng thiên!

 Tỉnh Thiên ánh mắt trong vắt nhìn mọi người, bình thản nghiêm túc, không có một tia ý giả dối.

 Lần này mọi người không tin cũng phải tin!

 Huyết mạch lực tăng lên, điều này còn không phải ưu đãi to lớn hay sao? Nhân linh thể, Địa linh thể, Thiên linh thể, con đường tu luyện này tuyệt đối không giống nhau. Cứ nhìn xem Thủy Nguyệt Công chúa thì biết, 17 tuổi đã đột phá Sơ Phân Cảnh!

 Điều này đương nhiên có một phần công lao của Thiên Tinh Tông bồi dưỡng cung cấp tài nguyên tu luyện, nhưng đột phá cảnh giới trọng yếu còn là lĩnh ngộ của mình, mà huyết mạch lực có thể dẫn tới tác dụng mang tính quyết định.

 Nếu như nói Địa linh thể có thể dễ dàng đột phá Khai Thiên Cảnh, có hy vọng tiến lên Sơn Hà Cảnh, như vậy Thiên linh thể nhất định có thể đạt tới Sơn Hà Cảnh, cũng nhắm vào cảnh giới cao hơn, thậm chí là Hóa Thần Cảnh đỉnh phong của võ đạo!

 Tỉnh Thiên có Địa linh thể thập tinh đã đủ trọng yếu, nhưng bây giờ hắn có huyết mạch lực cấp bậc Thiên linh thể, địa vị của hắn lập tức lại tăng vọt gấp trăm lần! Toàn bộ Thiên Tinh Tông đều sẽ rơi vào điên cuồng, không tiếc bất cứ giá nào bồi dưỡng đào tạo hắn!

 Mọi người đều trầm mặc, chỉ sợ bọn họ cũng không tin Tỉnh Thiên chỉ là nhận được chút ưu đãi như vậy.

 


 Rất đơn giản, Thiên Tinh Tông tất nhiên sẽ không tiếc phải trả cái giá nào để bảo hộ Tỉnh Thiên, mà với tính yêu nghiệt của Thiên linh thể, chỉ sợ trong thời gian một trăm năm Tỉnh Thiên có thể đột phá vào Khai Thiên Cảnh, đến lúc đó hắn tính toán sổ sách, ai có thể chạm vào mũi nhọn của hắn?

 Quên đi! Tốt hơn là chờ đại năng của Lãng Nguyệt Quốc tới đây, phá mở cấm chế của Đại Diễn Tông, nhìn lại xem có thể kiếm được chỗ tốt gì hay không!

 Nếu tâm tính đã cân bằng lại, mọi người đều lộ vẻ mặt ôn hoà; vui vẻ hoà nhã chúc mừng Tỉnh Thiên, đại điện chủ và Nam Cung Hoành, bởi vì Tỉnh Thiên đồng thời là đệ tử của Hắc Thủy Điện vả Thiên Tinh Tông.

 - Xì! Thiên linh thể nhị tinh có gì đặc biệt hơn người!

 Lâm Phức Hương không nhịn được khẽ hừ một tiếng, nàng muốn nói chỉ có Chu Hằng mới xứng đáng với vinh quang như vậy, Tỉnh Thiên tuy rằng cũng xuất thân từ Cửu Linh Tông, nhưng nổi bật hơn so với người trong lòng của mình thì không được!

 - Ha ha ha...

 Một số người trẻ tuổi đều cười ha hả: Nếu Thiên linh thể nhị tinh mà còn không có gì nghiêm trọng, thì còn có gì được xem là cao hơn? Thật đúng là không ăn được bồ đào liền nói bồ đào còn xanh: ghen tị thành như vậy!

 - Tiểu mỹ nữ! Vậy cô nương là Thiên linh thể mấy tinh, mà có thể không để Tỉnh Thiên vào mắt?

 Một gã thanh niên có chút tà khí kêu lên hỏi Lâm Phức Hương. Hắn có tu vi Tụ Linh Cảnh, không biết là tốp 10 Tụ Linh Cảnh của thành nào, lần này không được đi vào Đại Diễn Tông, không nghĩ tới ngược lại đã cứu hắn một mạng.

 Người giống như hắn còn có rất nhiều, nguyên vốn cũng bởi vì không được đi vào Đại Diễn Tông mà vô cùng thất vọng, hiện tại lại thầm cảm thấy mình may mắn, đã không có đi vào để toi mạng!

 Lâm Phức Hương không có đối nhân xử thế gì, mà bản tính lại không chịu nổi kích thích, lúc này liền đứng lên, “bịch bịch...” đi đến phía trước Linh Tinh Trụ còn không có thu cất, đặt một bàn tay trắng nõn như tuyết lên trên đó.

 Chu Hằng vốn có thể ngăn cản, nhưng ngẫm lại cứ để Lâm Phức Hương lộ ra ngoài một chút sự thực nàng có được Thiên linh thể cũng không có gì. Dù sao trước đây nàng cũng chưa từng bày ra huyết mạch lực, thì không thể chấp nhận nàng có tài nhưng trưởng thành trễ hay sao?

 Thiên linh thể nhưng có thể được tất cả các thế lực coi trọng, Chu Hằng tự mình không cần lo lắng vấn đề tài nguyên tu luyện, nhưng người bên cạnh thì bất đồng.

 Trong lúc các tiểu bối này đang nháo nhào gây náo loạn, vốn không có cao thủ Ích Địa Cảnh nào lại để ở trong lòng, dù là Sơ Phân Cảnh cũng không có mấy người thèm chú ý tới. Chỉ là Lâm Phức Hương ngây thơ thanh thuần, lại dẫn tới không ít người ngầm chú ý tới nàng, thầm nghĩ trong lòng phải làm thế nào thu được tiểu mỹ nữ lên giường.

 “Ông”. Linh Tinh Trụ sáng lên, đoạn thứ nhất, đoạn thứ hai... rồi đoạn thứ ba!

 Cũng giống như Tỉnh Thiên, nhưng sáng bóng là màu xanh, hơn nữa còn sáng ngời hơn!

 Mấy người ở gần lập tức kinh ngạc trố mắt nhìn trân trối, rơi vào trạng thái si ngốc tuyệt đối, sau đó giống như là bệnh truyền nhiễm, chung quanh càng ngày càng nhiều người dừng nói chuyện, nhao nhao dời ánh mắt nhìn lại, toàn bộ cung điện chợt trở nên im lặng như tờ.

 Lại là một Thiên linh thể? Hơn nữa huyết mạch lực còn nồng đậm hơn so với Tỉnh Thiên?

 Oái!

 Trước kia Địa linh thể đều là rất hiếm lạ, hiện tại chẳng những xuất hiện Thiên linh thể, mà lại không chỉ một!

 - Đây là... Thiên linh thể tam tinh!

 - Lại là một Thiên linh thể!

 - Tiểu cô nương tên là gì? Gia nhập Hải Lan Tông ta đi!

 - Cút sang một bên! Hải Lan Tông cũng xứng thu Thiên linh thể làm đệ tử sao, các ngươi chứa nổi Đại Phật như vậy sao?

 - Đến Minh Dương Tông ta đi! Bổn tông nhất định toàn lực bồi dưỡng!

 Mọi người đều hướng tới Lâm Phức Hương đưa ra cành ô- liu. Đây chính là Thiên linh thể đấy, thậm chí huyết mạch lực còn cường đại hơn so với Tỉnh Thiên. Thiên tài như vậy sao có thể không toàn lực tranh giành.

 - Hừ! Nàng này chính là môn hạ của bổn điện, các ngươi đều tỉnh lại đi!

 Đại điện chủ lạnh lùng nói, nhưng trong lòng thì nở hoa. Không nghĩ tới Hắc Thủy Điện lại xuất ra hai người Thiên linh thể, cộng thêm Chu Hằng một tên có huyết mạch lực không mạnh, nhưng yêu nghiệt không thua kém kia... thật đúng là tỏa rộ tia sáng kỳ dị, tất cả vinh quang rực sáng đều bị Hắc Thủy Điện giành lấy.

 Huyết mạch lực trọng yếu, cũng không phải nói không có huyết mạch lực, hoặc là huyết mạch lực không mạnh, sẽ không thể trở thành cường giả tuyệt thế!

 Nhưng mê hoặc của một Thiên linh thể thật sự quá lớn, mọi người tranh giành nhau hướng về Lâm Phức Hương khai ra điều kiện... ví dụ như ngươi qua đây làm đồ đệ, qua 100 hay 80 năm lập tức làm cho ngươi trở thành tông chủ đều được!

 Đừng nhìn bọn họ đưa ra điều kiện thật cao, trên thực tế hơn một trăm năm sau với tiềm lực của Thiên linh thể khẳng định có thể tiến vào Khai Thiên Cảnh. Với phần thực lực này đã có thể xưng vương ở Hàn Thương Quốc, làm một tông chủ hay gì đó... xem ra đâu có gì hiếm lạ?

 Có thể tiến vào Ích Địa Cảnh, đâu có người nào là đần độn!

 Tỉnh Thiên mới vừa rồi còn tỏa hào quang vạn trượng trong nháy mắt đã bị đoạt đi hơn phân nửa vinh quang rực sáng. Lâm Phức Hương trở thành tiêu điểm tuyệt đối... giống như vầng trắng sáng được các vì sao bao quanh...

 


 

Chương 128

Chương 128 Bái Sư Đông Linh Tiên Trì

 Cuối cùng Lâm Phức Hương không có đáp ứng mời chào của bất kỳ một thế lực nào. Nàng cũng không muốn rời xa Chu Hằng, không muốn hắn bị hồ ly An Ngọc Mị kia chiếm tiện nghi đâu!

 Tuy nhiên, Thiên linh thể mê hoặc thật sự quá lớn, cho dù khi bọn họ trở về khách điếm, nhưng người đến du thuyết Lâm Phức Hương vẫn là nối liền không dứt, khiến Lâm Phức Hương phiền não không thôi, nàng cực kỳ hối hận sự lỗ mãng của mình trước đó.

 Thế nhưng sáng sớm ngày hôm sau, đến đây một vị khách nhân không để cho từ chối.

 Đây là một mỹ phụ chừng ba mươi, gương mặt đẹp lạnh lùng, nhưng dáng người nở nang dồi dào, bộ ngực kia cao vút như ngọn núi chọc thẳng tầng mây, như muốn xé rách áo ló ra, khiến người ta nhìn thấy mà kinh tâm động phách.

 - Vi sư tên Cố Lăng Phỉ, xuất thân từ Đông Linh Tiên Trì! Ngươi thu thập một chút, rồi đi với vi sư!

 Mỹ phụ kia vừa vào cửa liền nói, khí chất ung dung như tiên, dưới so sánh mấy phu nhân khuynh thành như Lan Phi kia lập tức trở thành gà đất, căn bản không có tư cách so sánh.

 Đông Linh Tiên Trì? Chính là vị trí của Đông Linh Tiên Trì Thánh nữ mà con lừa đê tiện hay nhắc tới kia hay sao?

 Ba người Chu Hằng, An Ngọc Mị, Lâm Phức Hương đều có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng con lừa đen kia chỉ là nói lung tung ra một cái tên, không nghĩ tới trên đời này đúng thật là có một địa phương như vậy...

 - Ta, ta...

 Lâm Phức Hương ấp úng, dùng ngón tay vo vo nhau. Cố Lăng Phỉ tạo cho bản năng nàng cảm nhận hết thảy ý thân thiết, khiến nàng sinh ra một loại cảm giác như từ mẫu, tạo ra trong đầu óc không muốn cự tuyệt đối phương, nhưng nàng vẫn luyến tiếc xa cách Chu Hằng a!

 Nàng cũng không ghét đối phương vừa tới đã tự cho mình là vi sư, trên người đối phương có một loại khí chất xuất trần làm cho nàng không tự chủ muốn thân cận.

 - Đứa nhỏ ngốc này, còn do dự cái gì! Ở lại đây chỉ có thể mai một thiên phú của ngươi!

 Cố Lăng Phỉ nghiêm nghị nói. Đối với Chu Hằng và An Ngọc Mị thì hoàn toàn xem như không khí, ngay cả khóe mắt cũng không có đảo qua bọn họ một lần nào.

 Lâm Phức Hương lo lắng phân vân một hồi lâu, vẫn là lắc đầu một cái, ở giữa sự cường đại bản thân và tình lang: nàng không chút do dự lựa chọn người tình.

 - Đứa nhỏ ngốc! Đông Linh Tiên Trì ở Thiên Long Đế triều đều là tiếng tăm lừng lẫy. Bao nhiêu người tranh nhau đánh bể đầu đều muốn chen vào đấy!

 Cố Lăng Phỉ thương tiếc nói, đầu tiên nàng nhìn thấy Lâm Phức Hương liền ưa thích ngay nha đầu ngây thơ thanh thuần này.

 Lâm Phức Hương chỉ là lắc đầu, mặc cho Cố Lăng Phỉ nói tới khô miệng cũng vô dụng.

 - Đi đi thôi!

 Chu Hằng lại lên tiếng:

 

 

- Còn muội nữa, cũng cùng nhau tới Đông Linh Tiên Trì đi!

 Hắn chỉ chỉ An Ngọc Mị.

 - Cái gì?

 An Ngọc Mị bất mãn, nàng đang ước gì Lâm Phức Hương sớm một chút rời đi, đỡ phải mỗi ngày nàng như lâm đại địch. Ai mà nghĩ tới Chu Hằng cũng muốn đuổi nàng đi! Có phải tên tiểu sắc lang này muốn thừa dịp nàng không ở đây nhân cơ hội câu dẫn ba bốn nàng nữa hay không?

 Cố Lăng Phỉ lại là sắc mặt sa sầm xuống. Ở trong mắt nàng tu vi của mấy người Chu Hằng thật sự là quá thấp kém, cho dù những lão quái Thiên Tinh Tông kia, nàng cũng căn bản không có đặt ở trong mắt, chênh lệch này hoàn toàn là chuyện thường tình!

 Nàng xuất hiện ở nơi này, chính là để xử lý một việc nhà, nếu không Hàn Thương Quốc nho nhỏ này đối với nàng mà nói thật không có chút lực hấp dẫn nào.

 Chu Hằng lại dám xen mồm ở trước mặt nàng, đối với nàng quả thực đây là đại bất kính! Tuy nhiên nàng cũng nhìn ra được, Lâm Phức Hương rất coi trọng Chu Hằng, mới có thể nghe lời hắn khuyên.

 Vì đồ đệ yêu quý, nàng nhịn! Còn cô gái nhỏ kia tuy rằng xinh đẹp có chút quá mức, nàng không thích, nhưng chỉ cần có thể thuyết phục Lâm Phức Hương bái làm môn hạ của nàng, thì cứ để nữ lang xinh đẹp kia làm hầu gái cũng tốt.

 - Các ngươi ở Đông Linh Tiên Trì cố gắng tu luyện cho tốt, mới có thể theo kịp bước chân của ta!

 Chu Hằng khuyên nhủ. Hắn có hắc kiếm, tích lũy tu vi không ai có thể sánh bằng, cộng thêm ngộ tính xuất sắc, cái chắn cảnh giới đối với hắn mà nói chỉ là một chuyện đùa.

 Hai nàng An Ngọc Mị nếu không đi ra ngoài học hỏi, chỉ sẽ bị hắn bỏ rơi thật xa bóng dáng đều không nhìn thấy.

 Nghe hắn nói như vậy, hai nàng An Ngọc Mị đều là lộ ra ý động: Bản tâm họ cũng rất kiêu ngạo, sao cam chịu thua sút Chu Hằng! Mà bắt đầu từ Tụ Linh Cảnh, mỗi một lần đột phá gia tăng thọ nguyên cũng sẽ càng nhiều, Khai Thiên Cảnh là có thể sống hơn một ngàn năm!


 Nhất thời rời xa, đổi lấy gặp nhau lâu dài!

 Hai nàng nhìn nhau một cái, rồi đều gật gật đầu.

 Chu Hằng cười cười, nói với Cố Lăng Phỉ:

 - Tiền bối! Nàng cũng là Thiên linh thể!

 “Phì!”

 Cố Lăng Phỉ đang uống nước, lập tức phun ra, liên tục ho khan, bộ ngực cao vút lắc lư qua lại. Mỹ phụ phong vận đầy đặn ngọt ngào thảnh thục cũng không phải hai nàng có thể so sánh. Với tâm tính tu dưỡng của nàng vốn không nên thất thố như thế, ai mà nghĩ tới tin tức này quá kinh người mà!

 Lại thêm một Thiên linh thể?

 - Tiền bối chờ chút!

 Chu Hằng làm bộ đi vào phòng của mình, bất chợt từ trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp lấy ra Linh Tinh Trụ, sau đó đi tới căn phòng của Lâm Phức Hương, bảo An Ngọc Mị trắc nghiệm linh thể.

 Theo đoạn thân trụ thứ ba tỏa ánh sáng sáng ngời, Cố Lăng Phỉ đúng là kinh ngạc đến ngây người.

 Quả nhiên là Thiên linh thể, hơn nữa... là tam tinh!

 Vốn trước đó nàng quyết định thu An Ngọc Mị vào Đông Linh Tiên Trì có chút miễn cưỡng, nhưng bây giờ lại là tràn đầy ngạc nhiên vui mừng. Nếu ngay cả Thiên linh thể đều ghét bỏ, vậy thì trên đời còn có người nào có thể xưng là thiên tài?

 - À, đúng rồi! Cổ Tư cô nương của Cô Tuyệt Phong cũng là Thiên linh thể, tiền bối không ngại cũng cùng thu vào Đông Linh Tiên Trì chứ!

 Chu Hằng vỗ đầu một cái, thiếu chút nữa quên mất Cổ Tư.

 Cố Lăng Phỉ hai mắt ngẩn ra, thần tình chết lặng.

 ...

 Ba nàng An Ngọc Mị sẽ theo Cố Lăng Phỉ rời đi, đại điện chủ và cường giả Cô Tuyệt Phong kia thì càng hưng phấn, bởi vì bọn họ sẽ nhấc lên quan hệ với Đông Linh Tiên Trì.

 


 Kỳ thật đừng nói bọn họ, chính là lão quái Khai Thiên Cảnh của Thiên Tinh Tông cũng không biết lai lịch của Đông Linh Tiên Trì là gì! Nhưng bọn họ chỉ cần biết rằng Đông Linh Tiên Trì là nhà quyền thế của Thiên Long Đế triều là đủ rồi, tùy tiện đi ra một lão ẩu quét rác đều có phân lượng hơn so với Hoàng đế Hàn Thương Quốc!

 Không ai biết tu vi của Cố Lăng Phỉ là gì, ngay cả mấy lão tổ của Thiên Tinh Tông tự mình ra mặt đều không cách nào nhìn ra. Điều này cũng làm cho trong lòng bọn họ càng thêm kính sợ, hết sức lo sợ, sợ một khi Cố Lăng Phỉ mất hứng tiện tay vỗ một cái, làm cho Thiên Tinh Tông bị hủy diệt cũng giống như Đại Diễn Tông ngày nào.

 Loại cường giả tuyệt thế này, động một cái chính là đất rung núi lở, ai dám đắc tội?

 Đáng tiếc, Đông Linh Tiên Trì chỉ lấy nữ đệ tử, bởi vậy tuy rằng Tỉnh Thiên đồng dạng là Thiên linh thể nhưng hoàn toàn bị xem như không khí, không có nhận được một cái liếc nhìn của Cố Lăng Phỉ.

 Mà phương thức Cố Lăng Phỉ mang theo ba nàng rời đi, cũng chấn nhiếp mọi người một phen. Nàng bỗng không lấy ra một chiếc thuyền ngọc hoa lệ, sau khi bốn nàng bước lên, thuyền ngọc lơ lửng giữa không trung bay đi, bốn nàng đều là tay áo phất phơ, phong thái như tiên.

 Trống rỗng lấy ra thuyền ngọc, thủ đoạn này thì mọi người đều có thể đoán được, đó là Cố Lăng Phỉ có được pháp khí không gian, nhưng không ngờ thuyền ngọc lại có thể lơ lửng bay đi giữa không trung, đây thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt, hoàn toàn không thể tưởng tượng!

 Trong đám người, Nam Cung Nguyệt Dung lộ ra vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ganh tị.

 Nàng vốn là đệ nhất thiên tài của Hàn Thương Quốc, nhưng hiện giờ đúng là một hơi xuất hiện bốn Thiên linh thể, làm cho Địa linh thể ngũ tinh của nàng lúc này trở nên không đáng giá một đồng! Từ một con phượng ngọc trên chín tầng trời rơi xuống thành con gà đất, mức chênh lệch của lòng sông so với mặt biển như vậy... sao nàng có thể chịu đựng nổi?

 Nàng tuyệt đối không tin tưởng Hàn Thương Quốc thực sự có nhiều thiên tài như vậy, mà bởi vì ba nàng đều có quan hệ kề cận với Chu Hằng, thực dễ dàng khiến người ta liên tưởng có phải hay không Chu Hằng đã làm qua tay chân gì!

 Hiện tại Tỉnh Thiên đã còn sống trở về, nàng không cần Chu Hằng nữa rồi!

 “Sát!”

 Vừa nghĩ tới hình ảnh bị Chu Hằng chiếm đoạt, nàng không nhịn được liền sát ý sôi trào. Nếu sau chuyện đó Chu Hằng nhu tình trấn an với nàng, như vậy nàng xuất phát từ coi trọng tiềm lực của Chu Hằng, vẫn có thể đâm lao phải theo lao lựa chọn gả cho hắn. Dù sao nàng là người làm đại sự, sẽ không bị mối hận riêng tư chi phối sức phán đoán: Nhưng bây giờ tuyệt đối không có khả năng phát sinh!

 Kế tiếp, chính là chờ đợi đại năng của Lãng Nguyệt Quốc tới đây phá giải đại trận hộ sơn của Đại Diễn Tông, thăm dò khai thác thế giới thần bí kia. Tuy nhiên, chuyện này không có liên quan tới Chu Hằng, đến lúc đó khẳng định mỗi người đều muốn đi vào, nhưng tới lúc đó cũng không phải Thiên Tinh Tông có thể làm chủ, mà phải xem những cường giả Lãng Nguyệt Quốc kia nói như thế nào.

 Thế giới thần bí kia liên quan tới một kế thừa ít nhất là của cường giả Kết Thai Cảnh, không ai muốn có nhiều người cạnh tranh. Vì cho dù vốn là con kiến không đặt ở trong mắt bọn họ, nhưng loại chuyện kế thừa này không phải thực lực mạnh thì nhất định có thể nhận được!

 Cũng tỷ như Tỉnh Thiên, lúc trước rõ ràng chỉ là Tụ Linh Cảnh, có thể trong hơn một trăm người đi vào thế giới thần bí cũng chỉ có một mình hắn nhận được ưu đãi. Kỳ thật Chu Hằng cũng nhận được ưu đãi, tuy nhiên đó là hắc kiếm mang tới.

 Chu Hằng cũng không thể rời đi được, vì hắn nhận được khiêu chiến của Tỉnh Thiên.

 Không phải chiến thư, mà là Tỉnh Thiên nói lên ở trước mặt hắn. Tên nam nhân từ trước đến nay lười biếng không để ở trong lòng hết thảy này lại tỏ ra phi thường phẫn nộ, thiếu chút nữa liền trực tiếp ra tay đấu với Chu Hằng.

 Điều này làm cho Chu Hằng rất khó hiểu, dường như giữa hắn và Tỉnh Thiên không có ân oán gì mà?

 Đáng tiếc, Tỉnh Thiên hoàn toàn không có cho hắn cơ hội hỏi rõ, trực tiếp nổi giận đùng đùng rời đi, khiến Chu Hằng suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.

 Vì để tìm hiểu nguồn cơn, hắn quyết định ứng phó trận chiến.

 Ngày hôm sau, hắn đi tới Đấu Thú Trường trong thành, mà lúc này người ta tấp nập, vô số khán giả chờ xem.

 Trận chiến đầu tiên giữa hai đại thiên tài liền dẫn lên chấn động toàn thành. Mà một tháng qua, hai người cũng đồng thời đột phá Sơ Phân Cảnh, Tỉnh Thiên là tăng thẳng lên Sơ Phân nhị trọng thiên! Trước đây Chu Hằng chiếm thượng phong, còn lần này Tỉnh Thiên nắm giữ ưu thế cao hơn một tiểu cảnh giới, có thể hay không hòa nhau một thành?

 Mà đây còn không phải là lực kích động nhất!

 Kích động nhất chính là: Tiêu Họa Thủy lãng phụ nổi danh nhất trong thành thả ra tin tức, trong hai người Chu Hằng và Tỉnh Thiên, ai thắng có thể leo lên giường ngọc của nàng!

 Nguyễn Giai Oánh mặc dù có danh hiệu đệ nhất mỹ nữ của Hàn Thương Quốc, nhưng nếu hỏi nam nhân khắp đế đô muốn trên giường cùng nữ nhân nào nhất, như vậy khẳng định không phải Nguyễn Giai Oánh, mà là Tiêu Họa Thủy!

 Tiêu Họa Thủy là nhị tiểu thư của Tiêu gia, lúc còn trẻ đã tươi đẹp danh tiếng lan xa. Đến sau này gả cho con trai độc nhất của Đại tướng quân Ngô Thiên Hùng của đế quốc, thế nhưng số mệnh nhiều trắc trở, một năm sau phu quân liền nhiễm bệnh qua đời, mà Ngô Thiên Hùng cũng hai năm sau máu nhuộm sa trường.

 Bắt đầu từ khi đó, Tiêu Họa Thủy sống cuộc sống phóng đãng, liên tiếp câu dẫn tráng nam mỹ nam vào khuê phòng, là công địch của các phu nhân ở đế đô, họ chỉ sợ trượng phu của mình bị hồ ly tinh yêu mỵ này câu dẫn hồn phách!

 Tuy nhiên cũng không phải tất cả nam nhân đều có thể leo lên giường của Tiêu Họa Thủy, mà trước hết phải cho nàng xem vào mắt mới được.

 Tiêu gia vốn chính là đại gia tộc ở đế đô, sau lưng đồng dạng có lão tổ Thiên Tinh Tông, cộng thêm dư uy của Ngô lão tướng quân chấn nhiếp, ai mà dám dùng sức mạnh với Tiêu Họa Thủy?

 Mấy năm gần đây khẩu vị của vị diễm phụ này đã càng ngày càng kén chọn, có rất ít nam nhân có thể đi vào khuê phòng của nàng. Cũng vì vậy đế đô có một câu như vầy: Một nam nhân mị lực lớn hay không lớn, cứ xem Tiêu Họa Thủy có thể hay không tiếp hắn vào khuê phòng.

 Mà được vị diễm phụ này dùng thời gian càng dài mới vứt bỏ, thì chứng minh mị lực càng lớn. Nghe nói trước đây chưa từng có nam nhân nào có thể làm cho Tiêu Họa Thủy ba lần chiêu đãi ở khuê phòng, đủ để chứng minh diễm phụ này vui mới ghét cũ biết bao.

 Hiện tại, toàn bộ nam nhân ở đế đô đều đang ngưỡng mộ Chu Hằng và Tỉnh Thiên, trong hai người bọn họ sẽ có một người có thể ngủ trên thân nữ nhân yêu mị nhất của đế đô này...

 


 

1.69139 sec| 2573.117 kb