Mưa rơi trên lá chuối, gió thổi lay lá sen.
Cái gì gọi là tàn hoa bại liễu?
Chu Hằng nhìn chằm chằm lên trần nhà, trang sức hoa lệ, dùng vật liệu tinh mỹ, tùy tiện gỡ xuống một mảnh là có thể giúp cho một gia đình người thường cả đời không lo ăn lo mặc.
Hắn cứ mở to mắt như vậy thật lâu, nhưng suy nghĩ vẫn không có trở về.
Khoảng cách lần trước bị đẩy ngược đã qua bao lâu? Dường như đã lâu đến giống như chuyện của kiếp trước!
Lần đầu tiên trong đời hắn chính là An Ngọc Mị trúng mị độc đã “cưỡng chiếm” hắn. Lúc ấy cũng bởi vì cảnh giới chênh lệch nhiều lắm, có chống cự, nhưng vẫn “bị cưỡng chiếm”! Tuy rằng rất nhanh thì hắn báo được mối thù đó, nhưng là một nam nhân kiêu ngạo, bị đẩy ngược thật sự không phải là hồi ức tốt đẹp gì.
Không nghĩ tới lại lần nữa bị đẩy ngược!
Hắn cũng phản kháng… phản kháng kịch liệt, nhưng vô dụng, “kẻ hành hung” so với hắn cường đại hơn nhiều lắm, trừ phi hắn có thể trước tiên tế ra hắc kiếm, triển khai Lăng Thiên Cửu Thức!
Tinh Thạch Nguyên Dịch ư? Có tác dụng gì đâu! Nó chẳng qua là gia tăng phòng ngự, cũng không phải gia tăng lực lượng, nên bị lên hay là muốn bị lên!
Vì sao hắn lại bị đẩy ngược chứ?
Bộ dạng hắn rất giống công tử bột hay sao?
Chu Hằng thực mờ mịt! Thực ra toàn bộ quá trình vẫn là rất kích thích, nhưng càng làm cho hắn có cảm giác tội lỗi: đây chính là mẫu thân của Liễu Duẫn Nhi a! Về sau gặp lại nha đầu này không phải rất xấu hổ ư?
Nha đầu kia nên gọi hắn là cha dượng hay là gian phu đây?
Cha dượng thì quá già, gian phu thì thật khó nghe!
ads
– Công tử thật lợi hại! Từ tối hôm qua tới giờ làm cho người ta còn dư vị! “Kẻ hành hung” quấn lấy hắn, thân thể nõn nà trắng như tuyết, phản xạ mê người, xem bộ dáng như vậy đúng là không có mảy may liên quan tới “kẻ hành hung”.
Thế nhưng Chu Hằng cũng không biết đêm qua nàng vui đùa bao nhiêu lần, 15 lần hay 17 lần? Hắn đã rất lợi hại, nhưng đối mặt với “kẻ hành hung” này, mỗi lần có thể kiên trì được mười mấy phút đã tính là đáng giá rồi.
Nên làm đều làm, lúc này hai người bắt đầu xưng hô đã không cần phải nói cái gì “Bệ hạ” “Công tử” “Thiếp” “Tại hạ”… Không thể không nói, chuyện nam nữ đúng là kéo gần quan hệ dễ dàng nhất.
– Vì cái gì? Chu Hằng không còn chút thần sắc, dường như bị nhồi vô số lần đến bơ phờ.
– Bởi vì lời hứa hẹn gì đều là giả dối, chỉ có đã làm qua mới có thể chắc chắn! Triệu Lạc Nhạn dựa sát vào lồng ngực hắn, một bàn tay mịn màng như ngọc thì không an phận xoa xoa trên người của hắn: ý đồ dẫn lên chiến đấu kịch liệt lần thứ 16 hay lần thứ 18 nữa đây…
Chu Hằng thở dài, nói: – Trên đời này có rất nhiều người ăn xong chùi miệng, nàng không cảm thấy thiếu không trả tiền mới là đại gia sao?
– Khanh khách khách… Triệu Lạc Nhạn cười khanh khách, hôn một cái trên môi Chu Hằng: – Chàng không phải là người như thế!
– Vì cái gì, ta lần này là ngoại lệ? Ta vẫn có thể phủi mông một cái chạy lấy người, không tin nàng có thể thử xem! Chu Hằng xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Triệu Lạc Nhạn, ánh mắt lạnh như băng.
“Nam nhân này là nghiêm túc rồi đây!” Trong lòng Triệu Lạc Nhạn chợt nghiêm lại, cũng thu hồi thái độ mê hoặc, tuy nhiên không có ý định tách rời trên thân Chu Hằng, nói: – Bởi vì ta muốn đặt chú ý ở trên người chàng và vị cường giả phía sau chàng kia!
– A! Lâm Vô Bệnh không phải là Hắc Động Hoàng sao, vì sao nàng lại không coi trọng hắn? Chu Hằng thấy hơi kỳ lạ: người bình thường hẳn là sẽ xem trọng Lâm Vô Bệnh, dù sao Bách Long Tinh đã có ức năm không có sinh ra cường giả như vậy.
– Bởi vì, nếu quả thật Lâm Vô Bệnh lợi hại hơn vị phía sau chàng kia, thì hắn hẳn là bảo con hắn làm thịt Bạch Cốt Khô Lâu, mà không phải chính hắn ra tay! Triệu Lạc Nhạn nói, lộ ra một nụ cười tự tin mà mê người.
Bộ dáng động lòng người này lại làm cho tim Chu Hằng đập nhanh hơn, thân thể mỏi mệt bơ phờ cũng có dấu hiệu tro tàn lại cháy… hắn sợ tới mức vội vàng ổn định tâm thần. Hắn cũng không muốn làm một con trâu cày mệt chết người!
– Vị cường giả phía sau chàng có thể bảo chàng dùng lực đánh đuổi Bạch Cốt Khô Lâu, nhưng Lâm Vô Bệnh thì không làm được, chỉ có thể tự mình đi giết chết Tử Linh kia, đây là chênh lệch! Triệu Lạc Nhạn nói rất nghiêm túc, phong thái tự tin càng ngày càng mê người.
Nàng không chỉ là vưu vật đẹp đẽ quyến rũ, mà còn là một người thông minh!
Chu Hằng gật đầu. Lâm Vô Bệnh đương nhiên không có khả năng làm cho Lâm Hiến Dương có được năng lực đấu với Bạch Cốt Khô Lâu, đây chính là 2 cái phù văn cấp Hỗn Độn Cảnh. Khắp thiên hạ, người có được năng lực như Hồng Nguyệt tuyệt đối không vượt qua hai mươi người, thậm chí còn ít hơn!
Người có thể nhìn ra điểm huyền diệu trong đó cũng không ít, nhưng bởi vì đây chính là đặt tiền cược trên người hắn, nên người có được dũng khí như thế khẳng định không nhiều lắm!
Mặc dù Triệu Lạc Nhạn là hạng nữ lưu, nhưng phần quả quyết này còn độc đoán hơn so với vô số nam nhân!
Chu Hằng nhìn nàng một cái, nói: – Tuy nhiên, điều này vẫn không đủ để cho ta tha thứ cho nàng làm ác!
– Cùng lắm thì… người ta cũng để cho chàng tận tình chà đạp một hồi đi! Triệu Lạc Nhạn nói rất là buông thả.
Chu Hằng mặt tối đen xuống, nếu hắn nghe vậy còn “leo lên” nữa, thì đến tột cùng là chà đạp nàng hay là để cho nàng hưởng thụ… cái này thật khó nói.
– Khanh khách khách… Nhìn vẻ mặt của chàng này đúng là thực ngộ nghĩnh! Triệu Lạc Nhạn xem lồng ngực của hắn trở thành gối đầu: – Những nam nhân ta từng gặp qua, đâu có người nào không muôn dung vật kia tiến vào cơ thể của ta, vậy mà chàng lại làm như bị vô cùng ủy khuất?
– Người khác là người khác, ta là ta, không cần nói nhập làm một! Chu Hằng cau mày nói: – Còn nữa, tay nàng không nên lộn xộn!
– Thực ra, ta là người số mạng rất khổ! Triệu Lạc Nhạn thì thào nói, giọng điệu có phần bi thương: – Từ lúc còn rất nhỏ, ta đã bị chọn vào trong cung, cái gì cũng đều không biết, tuổi nhỏ đã bị tên Ma Long kia chiếm đoạt. Lần đầu tiên thật sự rất đau, nhưng tên Ma Long kia chỉ trong một đêm đó muốn ta tới bảy lần. Ta còn nhớ rõ, dường như cả người ta đều sắp chết rồi!
– Thời gian ba năm đầu, ý thức của ta vốn không có lúc nào thanh tỉnh, không phải nằm ở trên giường dưỡng thương, thì nằm ở trên giường bị hắn làm đi làm lại, cảm giác mình giống như một con heo mẹ!
– Đến sau này, cảnh giới của ta chậm rãi tăng lên, tình huống mới hơi tốt hơn một chút, có thể dần dần chịu đựng nổi, nhưng mỗi lần vẫn bị làm đến chết đi sống lại!
– Người khác không biết còn ganh tỵ với ta, cho rằng ta độc hưởng thánh ân, nhưng nào có ai biết: cả thân xác lẫn tâm hồn ta khổ sở biết bao? Lúc đầu ta chỉ mới mười bốn tuổi, còn là một cô bé cái gì cũng không biết, vậy mà mỗi ngày đều phải chịu đựng thân thể thống khổ như vỡ tan ra, mỗi lần đêm xuống đều đầy lòng sợ hãi!
– Đến sau này, ta học được cách làm thế nào bảo vệ mình, tên Ma Long kia mỗi lần đều chỉ có thể kéo dài một hai phút, tiếp lần sau cũng chỉ có mấy chục giây! Có một đoạn ngày, hắn đều xấu hổ khi chạy đến với ta!
– Khi đó mọi người đều cho rằng ta sắp bị thất sủng, ngay cả thái độ của tỳ nữ đều trở nên phóng túng hơn! Thực buồn cười! Một đoạn ngày đó thật ra là thời điểm ta vui vẻ nhất! Thế nhưng cũng không lâu lắm, tên Ma Long kia lại tới tìm ta. Thời điểm đó chàng không thể tưởng tượng bộ dáng kinh hoàng của những hạ nhân kia đâu! Ta đã giết chết toàn bộ bọn chúng!
– Có phải lòng dạ ta rất độc ác hay không? Nhưng khi ta bị tên Ma Long kia làm đi làm lại đến chết đi sống lại, thì có ai đồng tình với ta chứ?
– Tên Ma Long kia vì để có thể đùa bỡn với ta lâu một chút, cũng tránh cho vạn nhất không cẩn thận một cái đùa chết ta… nên hắn phí hết tâm tư tăng lên tu vi của ta tới Tuệ Tinh Cảnh! Ha ha ha… Người khác đều nói hắn dành cho ta biết bao nhiêu ân sủng, nhưng có ai biết: thực ra hắn chỉ làm vì chính mình!
– Hắn vì để chơi đùa ta cho thỏa thích, còn cố ý làm thịt một con rồng, dùng máu rồng bôi lên đồ chơi kia, nghe nói có thể gia tăng phương diện năng lực kia. Kết quả sau đêm hôm đó, ta nằm liệt trên giường suốt mười năm mới khôi phục lại!
– Vì mạng sống, vì ít chịu làm đi làm lại, ở phương diện này công lực ta cũng càng ngày càng cao thâm… đến sau rốt cục tên Ma Long kia nhận thua, đáp ứng một tháng chỉ tới chỗ của ta một lần, nhưng ta nhất thiết phải phối hợp với hắn, để hắn chơi đùa tận hứng!
– Chàng nói xem, đến tột cùng ta là hoàng hậu, hay là “kỹ nữ” gì đó trong chốn thanh lâu?
Triệu Lạc Nhạn nhìn Chu Hằng, ánh mắt bình tĩnh.
Chu Hằng thở dài, nói: – Nếu bàn tay nàng không có luôn lộn xộn, ta sẽ có vài ba phần đồng tình! Hiện tại, một phần cũng không có!
– Khánh khách khánh khách… Triệu Lạc Nhạn cười duyên không ngừng, áp sát đôi môi bên tai Chu Hằng thấp giọng nói: – Tối hôm qua, là một lần ta thoải mái nhất từ lúc chào đời tới nay!
– Một lần? Chu Hằng da mặt co giật bật nói. Đêm hôm qua hắn đâu chỉ bị “cưỡng chiếm” một lần? Mặc dù trong lời nói của đối phương rất là thỏa mãn hư vinh trong lòng đại nam tử hắn.
– Không chỉ một lần? Đừng để ý loại chi tiết này đi!
Chu Hằng lườm một cái. Làm sao có thể đừng để ý: hắn thiếu chút nữa bị ép đến khô trở thành một con trâu chết!
– Hiện tại, ta đã là người của chàng, chàng cũng không thể để cho ta bị nam nhân khác chạm vào chứ? Triệu Lạc Nhạn nói tiếp rất là giảo hoạt.
– Ta không phải đã đáp ứng nàng rồi sao! Nói đến đây, Chu Hằng có điểm phát hận: hắn đã đáp ứng hỗ trợ, tại sao nữ nhân này còn phải “cưỡng chiếm” hắn, thật là đáng giận!
– Bởi vì, ta muốn chắc! Triệu Lạc Nhạn không che giấu dã tâm của nàng chút nào; – Ta muốn Duẫn Nhi kế vị, chàng phải bảo đảm ngôi vị hoàng đế của nàng bền vững muôn đời! Vì để an toàn, chàng cưới nàng cũng được!
– Nàng không cảm thấy chuyện này thực hoang đường sao?
– Điều đó có sao chứ! Duẫn Nhi làm thê tử của chàng, ta làm “tình nhân” của chàng, chỉ cần đừng để bị người biết là được rồi! Hơn nữa, nếu thật bị người biết thì sao chứ, ai dám nói lung tung cứ giết chết người đó! Triệu Lạc Nhạn nói đằng đằng sát khí.
Đây là thế đạo gì a, có cách chọn rể như vậy sao?
– Tuy nhiên, ta sẽ không cùng Duẫn Nhi cùng nhau hầu hạ chàng, đây là giới hạn cuối cùng của ta, chàng đừng nghĩ ăn cả mẹ con cùng một lúc!
Chu Hằng khóe miệng lại co rút: chẳng lẽ chỉ nằm chung trên một cái giường mới xem như ăn cả mẹ con? Cái lập luận kỳ quái gì vậy? Quên đi! Dù sao hắn cũng không có ý định gì với Liễu Duẫn Nhi, kiên quyết không chạm vào là được, không tin Liễu Duẫn Nhi cũng có thể dùng sức mạnh “cưỡng chiếm” hắn!
Nghĩ đến đây, Chu Hằng thở dài, nếu hắn không có bị dừng lại ở Thiên Hà Cảnh đại viên mãn, mà có thể một bước nhảy qua, thì đâu đến nông nỗi bị Triệu Lạc Nhạn đẩy ngược?
– Ta sẽ không để Duẫn Nhi đi vào con đường cũ của ta, nàng thích người nào liền gả cho người đó, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ cưỡng bách nàng! Triệu Lạc Nhạn lên tiếng nói như vậy.
Chu Hằng hơi có chút cảm động, nữ nhân này có lẽ là lòng dạ độc ác, có lẽ không từ một thủ đoạn, có lẽ dục vọng thật cường lực… nhưng rõ ràng nàng vô cùng yêu thương Liễu Duẫn Nhi, không có gì khác nhau với một người mẹ bình thường trong thiên hạ.
– Lâm Hiến Dương ta nhất định sẽ xử lý, chỉ là Lâm Vô Bệnh… có thể phải kéo dài một đoạn thời gian! Chu Hằng nói.
Chỉ cần Lâm Vô Bệnh không đi chọc giận Hồng Nguyệt, nói vậy Hồng Nguyệt rất thích ý lưu lại một tên đại địch như thế cho Chu Hằng để khích lệ hắn. Như vậy, Chu Hằng chỉ có nước chờ tu vi của mình đột phá đến Hắc Động Cảnh, lúc đó mới có đủ năng lực giết chết Lâm Vô Bệnh.
Cái này không biết cần thời gian bao lâu!
Bởi vì lĩnh ngộ cảnh giới không là vấn đề, tích lũy linh lực cũng có thể dùng đan dược để giải quyết, nhưng hình thành thiên hà thứ 1000, tuệ tinh thứ 100 thì đúng là một vấn đề, bởi vì điều này xưa nay cũng không có tiền lệ để noi theo.
– A! Lại có tinh thần rồi! Thêm một lần nữa! Triệu Lạc Nhạn đột nhiên vui mừng nói.
Vì thế, Chu Hằng lại bị chiếm đoạt một hồi.
Không còn nhớ đây là lần thứ 16 hay lần thứ 18?
Chương 1002
Chương 1005 Con đường thành Thánh
Rốt cục Chu Hằng trở về Ngọ Dương Học Phủ.
Cùng đi với hắn còn có Triệu Lạc Nhạn và Liễu Duẫn Nhi, còn Ứng Vũ Hoài vị Tuệ Tinh Đế bảo tiêu kia thì còng lưng đi theo như bóng với hình, làm trên lưng Chu Hằng đều cảm thấy lành lạnh, vạn nhất vị Tuệ Tinh Đế si tình này biết hắn leo lên Triệu Lạc Nhạn, không, phải nói là Triệu Lạc Nhạn bắt hắn đẩy ngược, có thể tức giận đến máu công tâm, đuổi theo chém hắn hay không?
Rất có khả năng!
Hồng Nguyệt đối với người bình thường là một uy hiếp thật lớn, nhưng người si tình và bệnh thần kinh không có gì khác nhau, sẽ làm ra vô số chuyện điên rồ không tưởng!
Chu Hằng không sợ Tuệ Tinh Đế, nhưng cũng không có hứng thú vô duyên vô cớ ác chiến cùng một Tuệ Tinh Đế, bởi vậy, tốt hơn là đừng chọc giận vị si tình này.
Sau khi về tới Ngọ Dương Học Phủ, Chu Hằng an bài chỗ ở cho mẹ con hai người có địa vị tôn sùng này. Trên thực tế, Ma Long Đại Đế vừa chết, giá trị con người của Triệu Lạc Nhạn cùng Liễu Duẫn Nhi liền cấp tốc giảm xuống, vầng hào quang trên đầu sớm đã lung lay sắp đổ.
Cho nên, ngay cả Lâm Vô Nguyệt cũng dám bảo một vị Đế hậu tái giá làm tiểu thiếp, đủ thấy Triệu Lạc Nhạn lúc này vô cùng quẫn bách!
Nhưng Liễu gia đã không còn có cường giả, nếu muốn sinh tồn nhất định phải lựa chọn một trong hai phía Lâm Vô Bệnh và Hồng Nguyệt để nương tựa. Cuối cùng Triệu Lạc Nhạn lựa chọn Hồng Nguyệt: một là theo như lời nàng, Hồng Nguyệt có khả năng cường đại hơn; hai là Triệu Lạc Nhạn xem trọng tiềm lực của Chu Hằng.
Tinh Thần Cảnh đại viên mãn!
Đây là chuyện mọi người đều biết, điều đó chú định chỉ cần Chu Hằng có thể thuận lợi trưởng thành, tiền đồ tương lai của hắn sẽ không thể lường!
Người này có thể mạnh hơn gấp mấy trăm lần so với Lâm Hiến Dương, Lâm Vô Nguyệt!
Triệu Lạc Nhạn là một nữ nhân quyết đoán, vì thế lập tức nàng quyết định bằng hành động đẩy ngược Chu Hằng, trực tiếp đẩy mạnh mối quan hệ giữa hai người đến tình trạng thân mật nhất.
Chu Hằng chưa bao giờ hối hận chuyện đã xảy ra, hắn là nghĩ phải làm thế nào để giải quyết.
Hắn không có ý định thu Triệu Lạc Nhạn vào hậu cung, nữ nhân này đã quen thói làm hoàng hậu của nàng, vậy cứ để cho nàng tiếp tục làm hoàng hậu, chính như nàng đã nói, cứ làm "tình nhân" đi: khi nào nhớ tới thì gặp nhau làm vài phát, lúc không có chuyện gì thì mỗi người làm chuyện của riêng mình là được.
ads
Chỉ cần nàng không có tìm nam nhân khác, Chu Hằng cũng không ngại tiếp tục đoạn tình cảm này. Tuy nhiên nếu Triệu Lạc Nhạn lại coi trọng nam nhân khác, như vậy hắn sẽ không chút do dự xoay người rời đi, vĩnh viễn quên đi nữ nhân này.
Đứng ở lập trường của hắn, không có tư cách chen vào cuộc sống của Triệu Lạc Nhạn, nhưng có thể quyết định hành vi của mình.
Về phần đề nghị cưới Liễu Duẫn Nhi, hắn cũng không có nghĩ nhiều tới.
Lâm Vô Bệnh đã phát ra tin tức, trong mười ngày tới sẽ làm lễ thành hôn cho Liễu Duẫn Nhi và Lâm Hiến Dương, thế nhưng Liễu Duẫn Nhi, Triệu Lạc Nhạn cố tình trong thời điểm mấu chốt này lại dời đến ở trong Ngọ Dương Học Phủ, chuyện này lập tức dẫn tới toàn bộ đế đô ồ lên.
Tuy rằng hai mẹ con nàng dời vào ở là Ngọ Dương Học Phủ, cũng không phải Chu gia, nhưng ai ai cũng biết: hiện tại Chu Hằng và Hồng Nguyệt luôn luôn ngụ ở Ngọ Dương Học Phủ. Hào quang của một vị cường giả cấp Hắc Động Cảnh đã sớm chiếu sáng bao phủ Ngọ Dương Học Phủ.
Hiện tại mọi người vừa nhắc tới Ngọ Dương Học Phủ, phản ứng đầu tiên nghiễm nhiên trở thành là đại danh từ Hồng Nguyệt và Chu Hằng bọn họ!
Cho nên nói, Liễu Duẫn Nhi vào ở Ngọ Dương Học Phủ, thực ra không có gì khác biệt với vào ở Chu gia!
Kẻ hiếu sắc lập tức nghĩ đến, Liễu Duẫn Nhi là Công chúa đẹp nhất đế quốc, mà mẫu thân của nàng, hoàng hậu đương triều lại nổi danh là mỹ nữ tươi đẹp nhất mười mấy vạn năm nay, bất kỳ một nam nhân nào khi gặp nàng đều không thoát khỏi thần hồn điên đảo!
Nghe nói, trong một lần quốc yến đã có một Quân Vương khác to gan lớn mật đưa ra đề nghị nguyện ý xưng thần với Ma Long Đại Đế, với cái giá phải trả là ban thưởng Triệu Lạc Nhạn cho hắn làm vợ, kết quả dẫn tới đại chiến vượt tinh vực giữa hai nước. Cuối cùng vị đế vương ăn nói bạo gan này, vì thế phải bỏ ra cái giá là mất nước.
Có thể thấy được mị lực của Triệu Lạc Nhạn kinh người biết bao!
Hiện tại Ma Long Đại Đế đã chết, trái cây chín muồi này không biết đã làm cho bao nhiêu người động tâm, hiện giờ lại bị Chu Hằng một mình ngắt lấy, nhấm nháp... Quả thực khiến cho vô số nam nhân rơi vào hâm mộ ghen tị oán hận!
Nếu để cho bọn họ biết Chu Hằng còn bị đẩy ngược, thật không biết phải phun máu mũi thành cái dạng gì nữa.
Thế nhưng trên đời này dù sao không phải chỉ có kẻ hiếu sắc, mà còn có rất nhiều người có trí tuệ: bọn họ thấy được một ý nghĩa khác khi Liễu Duẫn Nhi, Triệu Lạc Nhạn dời vào ở Ngọ Dương Học Phủ.
Đây là hai vị cường giả cấp Hắc Động cường đại, sắp chính diện giao phong hay sao?
Như vậy sẽ va chạm thành tai họa như thế nào, tạo thành bao nhiêu tai ương cho thiên hạ?
Thực lực của Lâm Vô Bệnh thiên hạ đều biết: đường đường là Hắc Động Hoàng, trong ức năm qua là nam nhân thứ hai đạt tới độ cao này ở Bách Long Tinh! Nhưng Hồng Nguyệt thì sao? Thần bí khó lường, chỉ có thể từ bên ngoài suy đoán thực lực của nàng.
Nhưng dám bảo Chu Hằng đánh đuổi Bạch Cốt Khô Lâu chạy đi, cường đại thì cường đại rồi, nhưng đến tột cùng cường đại đến mức nào thì không người nào biết?
Hắc Động Cảnh dính đến quy tắc, 9 cái hắc động đối ứng là 9 pháp tắc thiên địa cơ bản nhất. Cùng là tồn tại Hắc Động Vương nhưng vẫn có khả năng chênh lệch như trời và đất, điều này không quan hệ với linh lực, mà chính là trình độ lý giải đối với đại đạo thiên địa bất đồng.
Cũng như Bạch Cốt Tử Linh kia nắm giữ rất cao thâm về tử vong chi đạo, có thể dễ dàng chém chết 11 Hắc Động Vương, nhưng nói không chừng Hồng Nguyệt cũng chỉ là đi được xa hơn trên con đường của nàng, đến bây giờ vẫn chỉ là Hắc Động Vương chăng?
Trên thực tế, cường giả Hắc Động Cảnh có bao nhiêu người chứ?
Những người khác đều chỉ là dựa vào suy đoán tìm hiểu của mình, đến tột cùng lệch lạc với sự thật bao nhiêu, cũng đâu có ai biết được? Không có đạt tới cảnh giới này, nhất định chỉ là ếch ngồi đáy giếng, phỏng đoán lung tung mà thôi.
Chu Hằng không có phỏng đoán lung tung, hắn cố ý đi thỉnh giáo Hồng Nguyệt. Tuy rằng hắn cũng còn xa không có đạt tới cảnh giới này, nhưng cũng không ngại trước cứ phòng ngừa chu đáo.
- Tuệ Tinh Cảnh có thể bước đầu tiếp xúc với phù văn, mà phù văn là thuộc hiển hóa của pháp tắc thiên địa. Bất kể có hiểu hay không, Tuệ Tinh Cảnh có thể mượn một bộ phận lực lượng của thiên địa, phát huy ra chiến lực vượt qua tầng thứ linh lực của bản thân! Hồng Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc, rồi bắt đầu giải thích với Chu Hằng.
- Đạt tới Tuệ Tinh Cảnh đỉnh phong, là phải chọn con đường của riêng mình, trong 9 đại đạo tuyển chọn một loại để đột phá, hình thành hắc động, cắn nuốt hết thảy!
- Đạo của thiên địa vô cùng vô tận, cái gọi là Hắc Động Cảnh cũng chỉ là bước đầu lĩnh ngộ một hai phần trong số đó. Nếu chia theo số lượng mạnh yếu, như vậy có thể chia Hắc Động Vương làm 10 bước, đi hết 10 bước này, liền đạt tới có khả năng lĩnh ngộ cực hạn của một chi đại đạo về Hắc Động Cảnh này!
- Nói như vậy, chỉ cần lĩnh ngộ 5 bước trong đó, là có thể bắt đầu hình thành hắc động thứ hai, với loại này suy diễn chính là Chân Quân 9 động!
- Tuy nhiên, nếu muốn tấn công Hỗn Độn Cảnh, thì nhất định phải đẩy mạnh mỗi lĩnh ngộ một chi đại đạo đến 10 phần, như vậy mới có tư cách tiến thêm một bước!
- Hỗn Độn Cảnh, chính là tiếp tục lĩnh ngộ thêm về đại đạo thiên địa, nhưng thiên địa mênh mông, dù là chính ta chuyển thế vô số lần, cũng thủy chung không nhìn thấy cuối, dù là sư... Thái Hư Thánh Nhân cũng chỉ là đi ra hơn 900 bước!
- Thánh nhân vị tất ở lĩnh ngộ cảnh giới cao sâu hơn, nhưng được thiên địa trợ giúp, có thể vận dụng lực lương vũ trụ vô tận, mới có thể áp chế hết thảy Hỗn Độn Cảnh! Đây là thiên địa ban cho, không có liên quan với tư chất, với lĩnh ngộ, với pháp tắc, có chăng chỉ là may mắn!
"Con đường của cường giả đúng là rất dài như vậy, nhưng chính mình thậm chí ngay cả bước đầu tiên còn không có bước ra được!" Chu Hằng hít vào một hơi, trong nháy mắt ý chí chiến đấu điên cuồng thiêu đốt, hắn nhất định có thể đi lên con đường này, đồng thời đi được vô cùng xa.
- Nàng và Hoặc Thiên đều đi được bao nhiêu bước? Hắn không khỏi tò mò, dựa theo cách nói của Hồng Nguyệt: Lâm Vô Bệnh chỉ ít nhất đi ra một cái 5 bước và một cái 1 bước, cụ thể bao nhiêu chỉ sợ ngay cả chính Lâm Vô Bệnh cũng không biết, bởi vì hắn vốn hoàn toàn không biết con đường phía trước dài ngắn bao nhiêu!
- Nếu thật sự nói theo số lượng, ta gần như đi ra 1000 bước, Hoặc Thiên có khả năng nhiều hơn một vài bước so với ta! Hồng Nguyệt ngẫm nghĩ một hồi rồi nói rất nghiêm túc.
Chu Hằng lập tức ho khan.
Hai nữ nhân này có cần lợi hại như vậy hay không chứ!
Thái Hư Thánh Nhân cũng chỉ có đi ra hơn 900 bước, hai người các nàng lại còn mạnh hơn so với Thánh nhân, có còn thiên lý nữa không?
Thế nhưng Hỗn Độn Cảnh vẫn là không đánh lại Thánh nhân, cho dù là lý giải về pháp tắc thiên địa cao thâm hơn đều vô dụng!
Thực ra, pháp tắc chính là lực lượng, lực lượng chính là pháp tắc, không cần thiết phân chia như vậy!
Thánh nhân cho dù ở pháp tắc không thể sánh với Hỗn Độn Cảnh, nhưng bởi vì bọn họ có thể vận dụng lực lượng thiên địa, hoàn toàn có thể bù lại pháp tắc không đủ, do đó nghiền ép Hỗn Độn Cảnh!
Vậy mình thì sao đây?
Chu Hằng suy nghĩ lung tung, hắn đạt tới trình độ siêu cấp đại viên mãn, có nghĩa về lĩnh ngộ hắn tuyệt đối ưu việt, mà sau khi lĩnh ngộ đạt tới Tuệ Tinh Cảnh thì sẽ từ từ diễn hóa thành lực lượng pháp tắc.
Nói cách khác, tương lai hắn nắm giữ về mặt pháp tắc sẽ vượt hơn xa Hỗn Độn Cảnh bình thường!
Nếu như nói Hồng Nguyệt và Hoặc Thiên cực hạn là 1000 bước, như vậy hắn có thể là 2000 bước, 3000 bước!
Pháp tắc chính là lực lượng!
Khi hắn nắm giữ pháp tắc siêu việt tuyệt đối, đồng dạng cũng có thể bù lại lực lượng không đủ, để hắn có thể sánh vai với Thánh nhân!
Đây là một loại thành Thánh khác!
Chu Hằng nghĩ như thế, nhưng con đường này chưa từng có người đi qua, có phải là thật như thế hay không, hắn cũng không có một điểm nắm chắc!
Nhưng Hồng Nguyệt lại đồng ý với suy đoán của hắn, bởi vì năm Thánh nhân đều có suy đoán như vậy, chỉ là trên lịch sử cho tới nay chỉ có người đại viên mãn, dù là Thánh nhân cũng giống như vậy, thì dựa vào cái gì để Hỗn Độn Cảnh có thể đuổi theo, thậm chí vượt qua Thánh nhân?
Điều này từ xưa tới nay chỉ tồn tại trong lý thuyết, thẳng đến khi Chu Hằng xuất hiện!
- Người trẻ tuổi! Hiện tại ngươi lại có chút tư cách để bản tôn động tâm, hãy cố gắng thêm nữa! Hồng Nguyệt vỗ vỗ vai Chu Hằng tỏ vẻ cổ vũ, một làn gió thơm ập vào mũi, một lọn tóc quét qua gò má Chu Hằng, giống như bàn tay nhỏ nhắn của "tình nhân" vuốt ve.
Chu Hằng không khỏi rung động trong lòng. Cùng so sánh, tuy rằng Triệu Lạc Nhạn tươi đẹp tuyệt thế, nhưng vẫn không thể so được với Hồng Nguyệt!
"Bẫy rập mà! Ngàn vạn lần không thể bước vào!" Chu Hằng tự cảnh tỉnh mình, một khi hắn và Hồng Nguyệt cũng vô tình mà quấn lấy nhau, vậy thì thời điểm gặp lại Hoặc Thiên ắt phải lúng ta lúng túng.
Hoặc Thiên là thiên nữ tuyệt thế, Hồng Nguyệt là ma nữ tuyệt sắc, trên đời này đều chỉ có một người như vậy, mỗi người đều có thể làm cho bất kỳ nam nhân nào rơi vào động tâm: tâm tình của hắn chỉ là phàm nhân, quả thực không thể kiên trì quá lâu!
Hoặc Thiên vẫn luôn chiếm vị trí trọng yếu nhất trong lòng Chu Hằng, nhưng mỗi một ngày trôi qua, phân lượng của Hồng Nguyệt cũng đang không ngừng gia tăng, chung quy sẽ có một ngày, hai nàng sẽ trở nên ngang bằng nhau!
Chu Hằng thở dài, không cần suy nghĩ nhiều như vậy nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nên như thế nào thì cứ như thế đi!
Hắn bắt đầu chờ mong phản ứng của Lâm gia, đến tột cùng là khí thế hung hăng đánh tới cửa, hay là nén giận làm như không hay không biết đây?
Ngày đại hôn của Liễu Duẫn Nhi và Lâm Hiến Dương chỉ còn chín ngày, rốt cuộc Lâm gia sẽ tỏ thái độ như thế nào?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo