Tống Nhất Mạn tức giận đến hai mắt đỏ chót , cả người run lên. "Cô dám rủa tôi Dám chù tôi! Cô nghĩ cô là ai!"

Thương Lĩnh ở ngoài còn đang chờ cô ta xong livestream, đều cùng các bạn cùng phòng khác không hẹn mà giơ ngón tay cái lên.

"Sở Từ, giỏi lắm!"

Sở Từ không lên tiếng, cô tuy rằng không thích Tống Nhất Mạn, nhưng cũng sẽ không vì tranh chấp cá nhân mà nguyền rủa cô ta, cô không nói xạo, trên mặt Tống Nhất Mạn có hung quang, cả người tràn ngập hắc sát khí, hiển nhiên sẽ gặp phải ác sự, Sở Từ xem xét tướng mạo mà đoán, cô ta khi còn trẻ sẽ gặp phải một tai họa, tai họa này liên quan đến đàn ông, một cô gái gặp một người đàn ông xa lạ sẽ xảy ra chuyện gì, không cần Sở Từ nói, ai cũng đều hiểu, bởi vậy Sở Từ thật tâm nhắc nhở cô ta một chút, còn có tin hay không, việc này cô không quản được.

Cuối tuần, mấy bạn cùng phòng hẹn đi quán bar chơi một chút, quán bar tên “Lão thuyền trưởng”, là một quán chuyên rượu vang, rất nổi tiếng ở đây, Sở Từ gần đây rất mệt, cũng muốn thư giãn một chút, liền đi cùng các bạn.

Hiếm thấy vào cuối tuần, các bạn cùng phòng đều lại vui vẻ như vậy, mỗi người đều son phấn thật đẹp, đều mặc trang phục đẹp mà đi.

Đi ngang qua một nhà tiệm bán quần áo, Quan Tĩnh nhìn chằm chằm quần áo của Sở Từ, cân nhắc nói:

"Sở Từ, quần áo này sẽ không phải là từ nhãn hiệu XX chứ? Tuy rằng đồ nhái trên Taobao rất nhiều, nhưng tớ cảm thấy đồ cậu đang mặc là hàng thật!"

Sở Từ không phủ nhận, nhún vai nói: "Mẹ tớ mua, tớ không biết nhãn hiệu."

"Trời! Đúng là người có tiền nha! Sở Từ, tại sao lại có cảm giác là cậu đang che giấu thân phận nhỉ? Cậu hãy thành thật khai ra, cậu có phải là con gái của tập đoàn nào không? Hay là có một bạn trai tổng tài xuất chúng, bất cứ lúc nào cũng đồng ý vì theo đuổi mỹ nhân, vung tiền như rác không?"

Sở Từ bật cười: "Các cậu tưởng tượng quá phong phú rồi, nhưng xin lỗi, để cho các cậu thất vọng rồi nha, gia đình tớ chỉ là hạng phổ thông, đặc biệt duy nhất chính là có ba người anh trai thôi, còn bạn trai. . . Từ từ sẽ mang cho các cậu nhìn."

Đang nói thì điện thoại vang lên, là Lục Cảnh Hành gọi tới, Sở Từ nhận điện thoại, Chu Hiểu Tô lén lút đến gần nghe, mọi người thấy còn quở trách cô:

"Hiểu Tô cậu làm gì thế đây! Đừng nghe trộm người ta nói chuyện điện thoại mà!"

Chu Hiểu Tô hừ hừ, cô cũng không muốn nghe, nhưng cô cũng yêu thích Lục Cảnh Hành! Lần đầu tiên thấy Lục Cảnh Hành gọi điện thoại, có thể không kích động hay sao?

"Nghe." Sở Từ giọng vui vẻ, bên kia Lục Cảnh Hành nghe vậy, bất giác nhíu mày:

"Đang làm gì thế?"

"Cùng bạn bè đi chơi."

"Có chuyện gì vui sao? Xem ra em đang cười." Lục Cảnh Hành cười khẽ hỏi.

Sở Từ cười cợt, không ẩn giấu: "Các bạn cùng phòng hỏi bạn trai em là ai, em nói, hôm nào mang cho các cô ấy gặp gỡ, đúng lúc đó thì anh gọi điện."

Giọng Lục Cảnh Hành vô cùng vui sướng: "Bên Ấn Độ cũng sắp ghi hình xong, em chờ anh!"

"Được! Em chờ anh về!"

Cúp điện thoại, những người khác đều ám muội nhìn chằm chằm Sở Từ.

"Em chờ anh về!"

Quan Tĩnh bóp mũi nhại lại cách Sở Từ nói chuyện.

Sở Từ bị chọc cười, nói: "Làm gì nhại tớ?"

"Không ngờ, Sở Từ à, giọng nói khi nói chuyện với người yêu rất khác biệt nha, thay đổi hẳn luôn, cậu có phải là rất yêu thích người bạn trai này không hả? Tớ rất hiếu kỳ nha, tuýp đàn ông như thế nào mới có thể chinh phục được cậu chứ?"

"Đó chính một mỹ nam mà thiên hạ gần như không có!" Chu Hiểu Tô hừ nói.

"Thôi đi! Hiểu Tô, cậu mà cũng có thể khen nam nhân khác sao? Tớ còn tưởng rằng trên thế giới này ngoại trừ Lục Cảnh Hành, nam nhân khác đều không lọt nổi mắt xanh của cậu mà nhỉ?"

Chu Hiểu Tô chột dạ nháy mắt mấy cái: "Nói chung, là tớ biết! Các cậu chờ xem! Đến thời điểm sẽ để cho các cậu mở rộng tầm mắt!"

Sở Từ cười cười, không lên tiếng, các bạn cùng phòng nghe vậy càng hiếu kỳ hơn, mọi người đều muốn biết, bạn trai bí ẩn của Sở Từ cuối cùng là ai.

Mới đó mà, mấy người đã tới “Lão thuyền trưởng”, mới vừa ngồi xuống, liền thấy một người đàn ông đưa theo một người nữ sinh tiến vào quán bar. Sở Từ bất giác nhìn lại, gã đàn ông ước chừng 45 tuổi, râu ria xồm xàm, xem ra lôi thôi lếch thếch, tay trái ông ta mang một chiếc đồng hồ ước chừng giá trị 2 vạn, Sở Từ lại liếc mắt thấy ông ta đứng ở cửa xe, là một chiếc BMW khoảng triệu đô, một gã đàn ông hơn 40 tuổi, trang phục như vậy cũng không lạ, Sở Từ cảm thấy rất bình thường.

Kỳ lạ thì phải nói đến nữ sinh đi cùng ông ta khá cao, nhưng trông mặt rất non, giống học sinh tiểu học vậy.

Lông mày Sở Từ khẽ nhíu lại, nhìn hai người bọn họ chằm chằm hồi lâu.

Tôn Tân Nguyệt thấy lạ nói: "Sở Từ à, cậu nhìn cái gì vậy chứ? Lại còn chăm chú như vậy?"

Sở Từ cau mày nói: "Các cậu đoán xem, nữ sinh kia bao nhiêu tuổi?"

Mọi người quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm nhìn một hồi, mới thấy lạ nói:

"Vừa nãy nhìn cô ta tóc rối tung, cho rằng rất lớn, nhưng giờ nhìn lại, hẳn chỉ là một học sinh thôi chứ nhỉ? Xem tướng mạo rất non."

"Đúng đấy, so với em gái tớ không chênh lệch nhiều, em tớ đang học lớp sáu."

"Đúng là không lớn tuổi, chỉ là cao thôi, có khi đến 163 cm ấy chứ? Chân lại dài, làm cho người ta cảm giác thành thục, nhưng kỳ thực không lớn!"

Mọi người đều phán đoán giống như cô, Sở Từ bất giác gật đầu, rượu vang đến rồi, cô nhấp một miếng nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm hai người này, gã đàn ông nhận ra được ánh mắt của cô, quay đầu lại trừng Sở Từ một cái, sắc mặt hung ác, thấy cô vẫn nhìn sang, gã nhíu lông mày lại, nói gì đó cùng cô bé kia, nữ sinh ngoan ngoãn gật đầu, bước về xe BMW. Gã đàn ông đứng lại trả tiền, trả xong, rất nhanh tiến tới chiếc xe, đang muốn lái đi, đã thấy cô gái nãy giờ theo dõi gã, đang thẳng lưng đứng trước đầu xe, gã thò đầu ra, giận dữ nói: "Muốn chết à? Mau cút sang một bên! Tao không có thời gian đâu!"

Sở Từ không nhúc nhích, chỉ móc điện thoại ra gọi, vẫn đứng trước đó.

"Này! Mày lại còn đứng đó mà gọi điện! Con mẹ mày, muốn chết sao? Biến đi!"

Lông mày Sở Từ nhíu lại, các bạn cùng phòng thấy vậy, đều đi ra khuyên cô:

"Sở Từ à, không chừng là chúng mình hiểu lầm, có thể là cha và con gái thì sao?"

"Không! Bọn họ không có liên hệ máu mủ!"

"Làm sao cậu biết chứ?" Tôn Tân Nguyệt thấy lạ nói.

"Tướng mạo bọn họ nói cho tớ biết." Sở Từ rất chăm chú nói.

Mọi người đều không tin, nhưng tưởng tượng lại mấy chuyện kỳ quái trước đây, các cô từng thấy qua việc Sở Từ rất lợi hạ, liền lại hỏi:

"Vậy bọn họ là quan hệ gì? Cũng không thể là. . ."

Sở Từ không lên tiếng, rất nhanh, một xe cảnh sát đứng ở cửa quán rượu, mấy cảnh sát xuống xe, Sở Từ ngoắc nói: "Tôi ở đây!"

Cảnh sát nhìn cô một cái, nói: "Có chuyện gì mà báo cảnh sát chứ?"

Sở Từ chỉ vào người đàn ông trên xe BMW, nói: "Trên đường, tôi tình cờ nhìn thấy người đàn ông này lừa gạt nữ sinh kia, ý đồ đem cô bé đi khách sạn!"

Cảnh sát sửng sốt một chút, vạn lần không nghĩ tới là bởi vì chuyện này, anh nhìn hai người một chút, ho khan một cái:

"Chuyện như vậy, nếu như là người ta tình nguyện, cũng không có gì để báo cảnh sát!"

"Vâng, nếu như là người trưởng thành đương nhiên không có gì để báo cảnh sát, vấn đề là đối phương chỉ là học sinh tiểu học, chưa là vị thành niên, cùng người chưa thành niên thuê khách sạn, phạm vào tội gì, các vị hẳn rõ hơn so với tôi!"

Cảnh sát sửng sốt một chút, lúc này mới cau mày nhìn chằm chằm hai người kia, anh gọi cô bé ra, hỏi:

"Cô bé, cô bao nhiêu tuổi?"

Bé gái cúi đầu, lí nhí nói: "Tôi 18 rồi!"

"Đưa thẻ căn cước cho tôi nhìn một chút!"

"Không mang!"

Cảnh sát cau mày, gọi người đàn ông kia ra, gã đàn ông thái độ rất phối hợp nói: "Anh cảnh sát cực khổ rồi, cô gái này rõ ràng ở nói hưu nói vượn! Đứa bé này là cháu tôi, tên là Trần Hân, tôi muốn đưa cô bé đi ra mua quần áo, làm sao có khả năng xấu xa như cô gái này nói chứ? Vừa nhìn cô gái này đúng là đang gây sự mà, các anh đừng nghe cô ta, anh xem, tôi cũng là người có thân phận, làm sao có khả năng làm loại chuyện đó? Chẳng lẽ tôi không thể lái xe chở cháu gái đi sao? Không thể vậy!"

Thái độ gã rất tốt, nói chuyện có lý, có chứng cứ, ăn nói chừng mực, tỏ vẻ như là có thân phận, hơn nữa nói chuyện lại lễ phép, làm cho người ta cảm giác thật thoải mái, cảnh sát lập tức quay đầu lại nhìn Sở Từ, hỏi:

"Có phải là cô nhìn lầm rồi không? Chỉ là người nhà thôi mà!"

-------------

0.49054 sec| 2417.375 kb