Một câu nói này của cô khiến cho mọi người bắt đầu nghi ngờ chỉ số IQ của cô. Bọn họ cạn lời, sao lại có người đi hỏi người đeo mắt kính bạn bị cận thị hả?
Tình huống lúc đó quá đột ngột, người phản ứng lại đầu tiên là Khúc Băng. Cô ấy vội vàng kéo Tình Dã lại rồi nói với Hình Võ: “Thật ngại quá! Tình Dã cũng không cố ý đâu. Mắt kính của em bao nhiêu tiền, tụi chị đền cho em nhé, không thì dẫn em đi cắt lại cặp kính khác nhé?
Khúc Tinh cũng lúng túng vỗ vai Hình Võ: “Không sao chứ?”
Hình Võ sờ mũi một cái, cũng không tức giận gì nói: “Không cần.”
Khúc Băng nháy mắt với Khúc Tinh một cái, cậu liền vỗ vai Hình Võ rồi nói: “Tụi em đi trước đây, tới giờ lên lớp rồi.”
Nói xong cậu mang Hình Võ đi. Mà trên tay Tình Dã vẫn còn đôi mắt kính đã bị vỡ nát của anh. Khúc Băng nhìn cô bằng ánh mắt một lời khó nói hết: “Lúc nãy cậu ta chỉ muốn che làn váy cho cậu thôi, sao cậu phản ứng lớn dữ vậy?”
“Mình… Mình làm gì rồi?”
Tạ Tiền Thiển ở bên cạnh nhắc nhở: “Cậu hất mắt kính người ta vỡ nát rồi.”
“À!”
Tôn Uyển Kính cũng nói: “Mình thấy cho dù cậu đền tiền thì cậu ta cũng không lấy đâu. Chắc là dẫn cậu ta đi cắt bộ kính mới đi, hoặc là mời cậu ta bữa cơm xin lỗi. Chứ không cậu làm cho Khúc Tinh xấu hổ đó.”
“À!”
Trên đường lên lớp học, Tình Dã siết cặp mắt kính trong tay. Ba người còn lại mặt mũi cũng nặng nề, mãi đến khi Khúc Băng đột nhiên nói một câu: “Có phải Hình Võ muốn theo đuổi Tình Dã không nhỉ?”
Câu nói này ngoại trừ Tình Dã thì hai người còn lại đều có điểm tán thành. Dù sao ngay từ lúc bắt đầu mọi người đã phát hiện cậu ta đối với Tình Dã khác với mọi người. Bọn họ cũng có mắt nhìn, chẳng qua tình hình trước mắt có vẻ là chàng hữu ý, nàng vô tình rồi. Không những thế còn có chút tai nạn nữa.
Mà Tình Dã cả một buổi chiều ngồi trên lớp ngẩn người nhìn cặp mắt kính.
Cô thật sự không biết vì sao Hình Võ lại bị cận thị rồi. Lúc còn ở huyện An, Hình Võ dẫn cô đi thi đấu bắn súng, mắt của anh khi đó vẫn còn rất tốt. Sao bây giờ lại bị cận thị rồi?
Ngón tay Tình Dã lướt qua cặp mắt kính lại nhớ đến sau vận hội huyện, Hình Võ bị thương không nhẹ, não cũng bị chấn động.
Sau khi xuất viện, cũng không nghỉ ngơi tịnh dưỡng mà lại đi Thượng Hải. Tiếp đó là một tháng huấn luyện và thi đấu cường độ cao. Về sao nữa cô trở lại Bắc Kinh, bà nội anh mất. Cuộc sống của anh trở thành tối tăm mờ mịt, cô thậm chí còn có thể tưởng tượng ra những đêm anh thức khuya khiến mình mệt mỏi, kiệt quệ đến độ ngất xỉu phải nhập viện.
Đoạn đường này anh đã trả giá thế nào mới có thể từ nơi đó bò đến tận đây. Tình Dã nghĩ đến đây, tay siết chặt cặp mắt kính, đôi mắt khô khốc khó chịu. Trong đầu đều là những điều tốt của anh, những uất ức trong lòng tan biến trong nháy mắt. May mắn là anh có thể kiên trì đến cuối cùng, anh giờ chỉ cách cô vài tòa nhà dạy học. Cô thậm chí có thể cảm nhận được anh và cô đang ở cùng một bầu trời, hít thở cùng một bầu không khí. Cảm giác này khiến toàn thân cô có cảm giác như được sống lại.
Thế là, lần đầu tiên Tình Dã thất thần trong lớp chuyên ngành, cả buổi chiều nghe không vào được một chữ.
Buổi chiều, Hình Võ và những người khác vừa tan lớp đã nhìn thấy một cô gái với mái tóc dài đứng ngoài lớp học. Tấm lưng thon thả, chiếc váy màu lá sen xanh nhạt mềm mại tung bay. Cô ngoái đầu nhìn lại, một đôi mắt trong veo vừa tao nhã vừa động lòng người, giống như một làn gió mát mẻ phản phất rung động mọi trái tim. Ở nơi này, sự mất cân bằng nghiêm trọng giữa nam và nữ, cô nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều chàng trai, ngay cả Hình Võ cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Tình Dã đột nhiên qua đây.
Khúc Tinh hô lên với Tình Dã: “Chị, chị đến tìm em à?”
Trang Tư Hiền cũng bước theo, vẫy tay với Tình Dã: “Chào chị!”
Tình Dã cũng cười với bọn họ, sau đó chỉ tay vào Hình Võ: “Tìm anh ta.”
Khúc Tinh nói ngay lập tức: “À là vụ mắt kính sao? Chị đừng để trong lòng. Chút nữa em dẫn cậu ấy đi cắt cái mới là được.”
Hình Võ lúc này đã đi đến trước mặt bọn họ, Tình Dã cũng nhìn anh: “Bây giờ đi cắt mắt kính luôn.”
Cô không phải dùng lời hỏi mà dùng câu ra lệnh.
Khúc Tinh nhìn Hình Võ. Anh quay đầu đưa sách cho Trang Tư Hiền đồi nói với bọn họ: “Cầm về ký túc xá giúp mình.”
Trang Tư Hiền tiếp nhận sách: “Được, vậy các cậu đi đi.”
Hai người không hề để ý chuyện gì cứ vậy rời đi. Tình Dã đã tìm được một cửa hàng mắt kính khá gần trường học, cách cổng trường không xa. Hai người sóng vai đi dạo trong khuôn viên trường, ánh hoàng hôn dịu nhẹ, mặt đất như được phủ một lớp màu vàng ấm áp. Ở đây được một năm rồi, Tình Dã chưa bao giờ cảm thấy Đại học Q dưới ánh hoàng hôn lại đẹp như vậy.
Cô lên tiếng trước, hỏi anh: “Có đói bụng không? Có muốn đi ăn gì đó không?”
Anh bỏ tay vào túi quần theo thói quen, cụp mắt nhìn đường dưới chân: “Được thôi.”
“Bỏ đi, em sợ anh ăn vào lỗ mũi mất. Đi cắt mắt kính trước đã.”
“???”
“Vậy một lát anh muốn ăn gì?”
“Tùy tiện.”
“Ở đây không có nhà hàng nào tên Tùy tiện hết.”
“Vậy em muốn ăn gì?”
“Em đang hỏi anh, sao lại hỏi lại em?”
“Đi ăn lẩu nhé?”
“Không đi, cả người đầy mùi.”
“Thịt quay?”
“Không muốn ăn, nóng!”
“… Rau xào?”
“Buổi trưa ăn chưa đủ à?”
“… Thế rốt cuộc em muốn ăn gì?”
“Thế thì đến một nơi ít người, mát mẻ, không cần phải xếp hàng.”
“Biết rồi.”
“Biết rồi?”
“Ừ.”
“Là chỗ nào?”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, anh cũng nghiêng đầu dáng vẻ muốn cười mà không cười: “Cắt mắt kính xong dẫn em đi.”
Hai người nói về những chủ đề vụn vặt như thế này, không xa cách cũng không cận kề, giữa họ có một cảm giác khó mà giải thích, vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ.
Tình Dã ở trường cũng thuộc dạng nổi tiếng, cộng thêm Hình Võ sau khi lấy mắt kính ra nhan sắc vô cùng bắt mắt. Dọc đường đi có không ít người nhìn theo.
Đến cửa hành mắt kính, Hình Võ đi đo độ còn Tình Dã ngồi bên quầy giúp anh lựa gọng kính. Cuối cùng cô chọn một cặp kính không gọng viền đen trông rất cao cấp.
Đúng lúc Hình Võ đi từ bên trong ra, nhân viên cửa hàng nói với Tình Dã: “Ánh mắt của cô thật tốt. Đây là kiểu mới ra, không khung, mặt kính chống trầy, hai chân kính còn được mạ chân không.”
“Lấy nó đi!”
Quyết định xong cô mới quay lại hỏi ý kiến của Hình Võ: “À… Anh thấy thế nào?”
Hình Võ cười nói: “Đều nghe theo em.”
Lúc tính tiền, Tình Dã chạy đi thanh toán, Hình Võ liền kéo cô lại: “Không cần.”
Tình Dã kiên trì nói: “Để em. Đám bà tám trong ký túc xá mà biết được em dẫn anh đi cắt kính mà còn để anh thanh toán, lúc về e sẽ bị chìm trong đống nước bọt của họ.”
Hình Võ cười buông cô ra. Có thể nói ánh mắt của Tình Dã rất tốt, đôi mắt kính này vậy mà lên đến bốn chữ số. Chẳng qua nghĩ đến đây là cô lựa cho anh, cô rất mong nhìn thấy hình ảnh anh mang nó lên.
Người ta vừa cắt kính xong, cô đã vội vàng cầm lấy. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng một phen, cô quay lại nói với Hình Võ: “Anh khom lưng xuống đi.”
Hình Võ khom lưng cúi người về phía cô. Tình Dã cẩn thận đeo mắt kính mới cắt lên cho anh. Mà Hình Võ vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn cô. Khoảng cách chợt trở nên gần hơn khiến hai má cô ửng hồng, ánh mắt cô vô tình nhìn qua môi anh, cô không kìm lòng được mà li.ếm nhẹ một cái lên đôi môi xinh sắn.
Ánh mắt Hình Võ đột nhiên sâu thẳm, anh gọi cô: “Tình Dã.”
Cô hơi sửng sốt: “Sao?”
Ánh mắt anh trở nên sâu xa hơn, cô cảm thấy anh như có điều gì muốn nói nhưng lời đến bên miệng lại thành là: “Có đẹp mắt không?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo