Một ngày nào đó sau khi bước vào chỗ chôn xương Chúc Cửu Âm không biết qua bao lâu, Tô Minh mang theo rắn nhỏ rời khỏi đây. Khi hắn bước ra khỏi khu vực, đứng trên ngón núi kia, ngoái đầu nhìn sau lưng dưới chân núi chỗ chôn xương Chúc Cửu Âm đã không còn sương khói, cũng không thấy thân thể to lớn năm đó của Chúc Cửu Âm. Trong đầu Tô Minh hiện ra năm đó khi bước vào đây trải qua nhiều điều, hung thần sương khói, tranh đoạt trong người Chúc Cửu Âm, luân hồi tại bất tử bất diệt giới, và cuối cùng chúc phúc cũng là thử thách biến dị. Đối với hắn bây giờ nhìn lại tựa như giấc mơ xa xưa, có chút hư ảo, dù gì linh hồn hắn tại bất tử bất diệt giới đã quá lâu rồi, mặc dù mộng tỉnh nhưng trong phút chốc khó mà hồi phục lại.
Một lúc sau Tô Minh thu lại tầm mắt, rắn nhỏ bám trên vai Tô Minh cũng nhìn nơi xưa kia chôn xương Chúc Cửu Âm, trong mắt nó dần có lưu luyến. Đối với nó, đây là nơi tộc nhân nó ở, là nơi nó sinh ra, cũng là thánh địa khiến nó thực sự trở thành Chúc Cửu Âm.
Tô Minh cất bước đi nhanh, bước hướng bầu trời, đi hướng Vu thành trong ký ức. Dù lúc trước hắn tỏa ra thần thức nhưng phạm vi không xa lắm, chỉ ở bên này mà thôi, nếu hắn muốn biết rốt cuộc qua bao nhiêu năm, hắn cảm thấy trong Vu thành có đáp án mình cần. Mơ hồ ký ức chậm rãi rõ ràng, theo Tô Minh thấy thì trí nhớ rất xa xôi. Theo ký ức, Tô Minh chậm rãi bay trên trời, trên đường đi hắn không thấy bất cứ Vu nhân nào, nhưng tầm mắt nhìn mặt đất khác với trí nhớ trước kia.
Một đường im lặng, mấy ngày sau khi Tô Minh đi tới Vu thành, hắn thấy mặt đất một mảnh hoang tàn, phế tích Vu thành. Nơi đó ngổn ngang sụp đổ làm Tô Minh càng im lặng. Hắn đứng ở giữa không trung phế tích nhìn xuống mặt đất, lát sau từ từ đáp xuống, đặt chân vào phế tích. Đi trong phế tích, biểu tình Tô Minh hoảng hốt, trước mắt hắn như xuất hiện ảo ảnh. Nơi đi qua ở trong mắt hắn xuất hiện phồn hoa năm đó, nhưng chỉ khoảnh khắc phồn hoa biến thành hoang vắng như bây giờ.
“Xảy ra chuyện gì…” Tô Minh thì thào, chân tạm ngừng, mắt hắn nhìn là một gian nhà sụp xuống, đây là nhà trọ năm đó hắn ở.
Tạm dừng tại chỗ giây lát, Tô Minh tiếp tục đi. Chậm rãi hắn đi qua con đường xưa, đi qua cung điện được Âm Linh tộc bảo vệ, chẳng qua tại đây hắn không thấy cung điện, giống như bị người bưng đi mất, trống trơn. Tô Minh ngẩng đầu lên, hắn không thấy cột đá chọc tận trời, tất nhiên cũng chẳng thấy cái đầu to bị đặt ở đầu cột. Hắn thấy chỉ có bầu trời cái hố to lớn, trong ngoài hố vô số cành cây khô bị phong ấn. Mãi đến khi Tô Minh đi tới chính giữa phế tích cũng chính là nơi tổ chức đại hội đổ bảo ở quảng trường. Tại đây, con ngươi Tô Minh co rút, ở trên mặt đất hắn thấy một cái hố sâu to lớn, nó thành hình ngũ giác chiếm vị trí mấy ngàn mét. Tô Minh đứng ở mép hố sâu, biểu tình nghiêm túc. Hắn ngồi xổm xuống, ở mép hố sâu bốc lên một ít bụi đất, bên trong ẩn chứa chút lực pháp thuật.
'Đây là một trận pháp!'
Tô Minh ngẩng đầu lên, vị trí hố sâu ở trên bầu trời chính là cái hố!
Tô Minh nhíu mày, đang suy tư bỗng nâng tay phải chỉ sau lưng. Cái chỉ này rất tùy tiện nhưng cho người cảm giác như diễn biến qua ngàn vạn lần, ở trong một chỉ ẩn chứa năm tháng, nhìn thì đơn giản kỳ thực khoảnh khắc chỉ ra không khí có một vệt nứt sâu. Cái chỉ này đi qua ngay cả không khí đều không thể chịu đựng, từng tiếng nổ vang vọng. Tô Minh không ngoái đầu lại, vẫn nhìn hố sâu trước mắt, suy tư, nhưng sau lưng hắn, không khí trống rỗng trong tiếng nổ xuất hiện một cái bóng bán trong suốt. Bóng ấy nổ tung hóa thành đợt khí bắn ra sau, mãi đến mấy trăm mét mới biến mất. Khoảnh khắc cái bóng bán trong suốt tan vỡ chết thì xung quanh Tô Minh, từ trong không khí lập tức xuất hiện trăm cái bóng cùng loại. Những cái bóng ngừng tiến lên, đứng yên bên ngoài, ánh mắt nhìn Tô Minh lộ ra kiêng dè. Lát sau Tô Minh không suy nghĩ tác dụng trận pháp này nữa, hắn hiểu về trận pháp chủ yếu từ Tam sư huynh Hổ Tử, ngoài ra còn có trận pháp tiên tộc truyền thừa từ Hồng La. Hắn chỉ có thể nhận thấy một trong tác dụng trận pháp này là truyền tống, còn lại thì không thấy ra.
Tô Minh đứng dậy, mắt quét qua những thân hình bán trong suốt, khoảnh khắc ánh mắt hắn chạm vào những cái bóng thì thân hình cái bóng run lên, phản xạ thụt lùi. Chúng nó cảm thấy ánh mắt Tô Minh như thực chất, như có thể xuyên qua thân hình chúng. Tô Minh quét mắt qua những cái bóng bán trong suốt, đang định thu lại thì bỗng nhiên đôi mắt ngưng tụ, tập trung vào một cái bóng đứng ở mép ngoài. Cái bóng ấy trông như một thiếu niên, không cao, toàn thân mơ hồ nửa trong suốt. Tô Minh nhìn nó, giật mình, tay phải nâng lên hư không chộp hướng thân hình thiếu niên. Lập tức cái bóng không bị khống chế lao hướng Tô Minh. Cái bóng bềnh bồng trước mặt Tô Minh, lộ vẻ mặt kinh khủng như muốn giãy dụa, phát ra tiếng hét không thanh âm.
Tô Minh nhìn nó, dù thân hình mơ hồ nhưng nhìn gần có thể thấy ra đường nét diện mạo, mặt hắn hiện vẻ phức tạp.
“A Hổ…”
Tô Minh nghĩ thật lâu, cuối cùng nhớ ra cái bóng trước mắt là ai, đấy là một trong hai thiếu niên nam nữ theo hắn đi vào Chúc Cửu Giới.
“Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì…”
Tô Minh thả tay, cái bóng A Hổ kinh sợ lùi nhanh ra sau. Tô Minh nhìn nó rời đi, mắt dần khép. Thần thức từ từ tản ra, lấy vị trí hắn đứng làm trung tâm khuếch tán bốn phía. Bây giờ hắn không thèm để ý nguyên thần còn cần ôn dưỡng, hắn muốn biết Chúc Cửu Giới biến đổi và những thứ đó. Theo thần thức khuếch tán, hắn thấy toàn Vu thành cái bóng bán trong suốt giống A Hổ có đến vài vạn. Những thân hình ấy mờ mịt quanh quẩn trong phế tích, mắt thường không thể thấy chúng nó, chỉ thần thức mới phát hiện ra.
Khi thần thức Tô Minh lại lân tràn, hắn thấy ngoài phế tích Vu thành, mặt đất rộng lớn khắp nơi khác nhau. Thật lâu sau Tô Minh mở mắt ra, quay đầu nhìn một hướng phía xa, tại đó thần thức hắn thấy một sơn cốc, trong sơn cốc có một ít Vu nhân hắn quen thuộc. ở ngoài sơn cốc, Tô Minh thấy một đám sinh linh có cánh to đang nhanh chóng bay hướng sơn cốc, xem số lượng thì khoảng vài trăm, cực kỳ hung án phát ra tiếng gầm.
'Đáng tiếc nguyên thần còn cần mấy tháng ôn dưỡng mới có thể hoàn toàn tản ra thần thức, bây giờ thi triển khó xem kỹ càng. Đợi nguyên thần kết thúc ôn dưỡng rồi mình lại lần nữa thi triển thần thức, là có thể dựa theo cảm ứng với Man Hồn độc thi, con rối, xích long tìm ra chỗ chúng nó. Lại còn ông lão áo đen nữa, mình tuyệt đối không tha cho người này. Chỉ cần lão còn ở trong Chúc Cửu Giới thì mình có cách tìm ra! Nhưng trong sơn cốc còn có Vu nhân, tại đó chắc mình sẽ tỉma đáp án muốn biết.'
Tô Minh nhoáng người lên, hóa thành cầu vồng bay lên trời, lao nhanh tới sơn cốc. Trong phạm vi trăm vạn phế tích Vu thành, tại nơi đó có sơn cốc Vu nhân cư ngụ. Trăng thứ mười trên trời rốt cuộc tan biến khiến lòng người hoảng sợ, đa số căng thẳng không biết Chúc Cửu Giới có xuất hiện biến dị gì mới không.
Trong góc sơn cốc, ông lão mặc đồ đen người phát ra tanh tưởi mục rữa run lên, tay phải máu thịt nhầy nhụa chậm rãi từ trán hạ xuống, biểu tình chua xót. Ông lão thở dài một tiếng, giây phút vừa nãy trừ lão ra không ai phát hiện có thần thức quét qua. Nếu không phải lão luôn cảnh giác, khoảnh khắc thần thức tràn ngập không để ý vết thương thi triển bí thuật, bôi đi hơi thở và sự tồn tại của mình, tránh thần thức cảm ứng thì giờ đã lộ tung tích rồi.
'Chắc Túc Mệnh sắp đến nơi.'
Ông lão áo đen từ trong ngực móc ra cái bình đen nhỏ, chần chờ một chút vẫn là cất trở về, không mở ra.
'Đan này còn kém ba thảo dược, giờ nuốt xuống chỉ có một phần cơ hội giải nguyền rủa, một khi thất bại ta sẽ đánh mất tâm trí, không khác gì chết. Nhưng lấy bí thuật của ta, dựa theo dao động thần thức của hắn thì chắc không thấy ta đâu, như vậy thì chỉ cần ta núp tốt chút, có lẽ sẽ tránh khỏi lần gặp gỡ này.'
Ông lão áo đen do dự giây lát, đứng dậy lùi ra xa, trở về hang đá của mình, ngồi xếp bằng, tu vi dốc sức vận chuyển bí thuật.
'Nếu không phải ta trúng thuật nguyền rủa, không cần hắn tìm ta thì ta sẽ kiếm hắn. Chỉ cần cho ta ba năm, ta có tin chắc tăng năm phần đan dược giải nguyền rủa!'
Ông lão áo đen lắc đầu, đè nén lòng căng thẳng chìm trong tĩnh tọa.
Giây phút lão tĩnh tọa thì bầu trời ngoài sơn cốc có một áng mây đếngió lao đến. Trong mây đen có mấy trăm sinh linh có cánh đen biểu tình hung ác! Chúng nó nhanh chóng tới gần, từng tiêngs rít sắc nhọn vang vọng trời đất. Hễ Vu nhân nào nghe đến tiếng thét đó lập tức biến sắc mặt, lộ ra sợ hãi và oán hận. Mây đen xuất hiện lập tức khiến Vu tộc trong sơn cốc cảnh giác. Đao số Vu nhân co rụt trong động phủ của mình nhìn từng cầu vồng ở chân trời, phập phồng lo sợ.
Nam Cung Ngân đứng trên một bình đài sơn cốc, sau lưng đi theo mười mấy người quần áo rách mướp nhìn chằm chằm bầu trời.
“Đại nhân, đã sắp xếp tộc nhân ẩn núp, trạn pháp bảo vệ mở ra mức lớn nhất!”
“Sát cug đều mở, có thể tùy thời thi triển uy lực!”
“Tử khí tế đàn Linh Môi đã mở ra đường hầm, lần này tích lũy có thể phóng hai lần lực tử khí!”
“Tộc nhân tế hiến sinh mệnh đã chuẩn bị sẵn sàng, cam tâm tình nguyện dùng mạng mình giữ cho trận pháp vận chuyển!”
“Mười lăm năm…”
Nam Cung Ngân nghe người sau lưng nói, nhìn chân trời trong áng mây đen lao nhanh tới những sinh linh quái dị, thì thào.
“Vu thành hủy diệt đến nay đã qua mười lăm năm, vẫn không có tin tức bên ngoài cứu viện. Nhân số chúng ta từ gần vạn người trong mười lăm năm không ngừng chém giết giờ không đến một ngàn.” Nam Cung Ngân chua xót nói. “Đây là lần thứ mấy Bức Thánh tộc chúng nó săn bắn, chiến đi, dù có chết!”
Chương 485-486: Mệnh tộc
Ngoài sơn cốc cư trụ gần ngàn Vu nhân bây giờ mây đen đang lao nhanh tới gần, rậm rạp mấy trăm Bức Thánh tộc lưng có cánh, mặt mày dữ tợn, lộ răng nhanh sắc bén, mắt toát ra ánh đỏ hung ác, chi chít đầy trời. Bộ dạng tộc nhân Bức Thánh tộc có chút đáng sợ, người đen thui, thân hình to gấp ba Vu tộc, trông như gần bốn mét, cánh tay vạm vỡ như có lực lượng xé rách người. Chúng nó không mặc quần áo mà có vô số lông chim rậm rạp phủ trùm trông như áo dài. Tay chúng nó, mỗi tộc nhân Bức Thánh tộc đều cầm một đao nhẫn hình tròn, lưỡi dao màu đỏ thẫm tựa như nhuộm đẫm máu. Tiếng gào quanh quẩn, có ánh trắng chiếu xuống, bầy Bức Thánh tộc tựa hung thần tới gần sơn cốc Vu tộc ở.
“Thiết Mộc tiền bối sao rồi?”
Trên đài sơn cốc, Nam Cung Ngân thái dương có tóc bạc nhìn trên trời Bức Thánh tộc tới gần, trầm giọng hỏi.
“Thiết Mộc tiền bối còn đang ngủ say, không có dấu hiệu thức tỉnh. Lần trước ngài ấy bị thương quá nặng, chỗ chúng ta lại không có đủ thuốc, sợ rằng dù có tỉnh thì tu vi sẽ rớt nhiều.” Im lặng một lúc sau mười mấy người đứng cạnh Nam Cung Ngân có một thấp giọng nói.
“Hắc Nhai tiền bối thì sao?” Nam Cung Ngân thầm than, hỏi tiếp.
“Lúc trước sai người đi mời Hắc Nhai tiền bối nhưng chẳng hiểu sao ngài ấy bỗng bế quan, không gặp ai cả, còn đóng cửa động phủ.”
Trong lúc họ nói chuyện thì bầu trời mây đen cuồn cuộn mạnh áp xuống, cùng lúc đó tiếng rít sắc nhọn xen lẫn hưng phấn quanh quẩn. Chỉ thấy tộc nhân Bức Thánh tộc bảy, tám tên từ giữa không trung lao hướng sơn cốc.
Tộc nhân Bức Thánh tộc bảy, tám tên tốc độ cực nhanh, mắt thấy sắp tới gần, Nam Cung Ngân đứng nhìn chằm chằm, mắt lộ sát khí.
Mười mấy người sau lưng gã cũng giống thế, có kẻ siết chặt nắm tay, biểu tình âm độc. Không chỉ có họ, những Vu nhân ẩn núp trong sơn cốc ai nấy đều nhìn thấy hình ảnh đó, hình ảnh ở trong mộng là ác mộng, ở trong mắt họ là hiện thực tàn khốc.
Trong thời gian ngắn, tộc nhân Bức Thánh tộc bảy, tám tên cách đỉnh cơn cốc chưa đến hai mươi mét, nhưng khi chúng hưng phấn rít gào lại lao ra mười mét thì bỗng vang tiếng nổ, chỉ thấy có màn sáng ảo ảnh hiện ra ngoài sơn cốc. Màn sáng kịch liệt dao động, tộc nhân Bức Thánh tộc bảy, tám tên va đụng vào màn sáng nhưng chúng chẳng hề bị tổn thương, chẳng qua thân thể bị chấn bắn ra mười mét.
“Bức Thánh tộc về mặt chiến lược giống như trước không thay đổi, đều là dụ tộc nhân ta ra ngoài đấu với chúng rồi bị xem thành con mồi. Sức mạnh cơ bắp có thể so với đỉnh trung kỳ Tế Cốt Man tộc, so với lần trước chúng nó đến thì mạnh hơn chút. Dự tính lần sau chúng nó đến sức mạnh cơ bắp có thể đạt tới hậu kỳ Tế Cốt Man tộc.” Sau lưng Nam Cung Ngân, trong mười mấy người có một bà lão gầy gò, khuôn mặt già nua, mắt tràn đầy tơ máu, nhỏ giọng nói.
“Lần này Bức Thánh tộc đễnâm nhập tộc nhân bình thường tăng tiến không ít, như vậy tử tuyến tộc nhân của chúng sức mạnh thân thể có khả năng trước tiên đạt tới mức tương đương hậu kỳ Tế Cốt Man tộc.”
Khi bà lão thốt lời thì tám màn sáng sơn cốc bắn ra tám Bức Thánh tộc tỏa ánh sáng chói lòa, những ánh sáng đan xen giữa không trung hình thành lưới lớn hướng tới tám Bức Thánh tộc như muốn bao lấy chúng.
Nhưng khoảnh khắc lưới sáng tới gần chúng nó thì trong tám Bức Thánh tộc có một nâng lên tay phải đặt trước ngực, miệng phát ra thanh âm chú ngữ phức tạp khó hiểu. Thanh âm quanh quẩn, lập tức sau lưng tộc nhân Bức Thánh tộc không khí như bị xé rách, lao ra một con dơi đỏ to lớn.
Dơi đỏ to đến vài mét, lao ra xong xé gió hướng tới võng lớn, va vào nhau. Dơi đỏ nổ tung, hóa thành mấy trăm giọt máu đánh vào màn võng, trời đất ầm ĩ. Lưới ánh sáng lập tức tan vỡ, mấy trăm giọt máu như có sinh mệnh bay tám hướng, trông như vài trăm u hồn đỏ hồng.
“Độ mạnh thần thông cũng tăng không ít, so với lần trước khác rõ rệt. Bây giờ những tộc nhân Bức Thánh tộc bình thường này đều có trình độ tương đương với trung kỳ Ương Vu. Trận chiến này nếu không có gì ngoài ý muốn, nếu không đưa ra tế phẩm thì chỉ cần màn sáng bảo vệ còn giữ vững được, thế thì chúng ta có sáu phần chiến thắng, nhưng cái giá là ba trăm, thậm chí năm trăm sinh mệnh tộc nhân bị màn sáng hút sạch mà chết.” Bà lão thấp giọng nói, toát ra đau thương.
Nam Cung Ngân im lặng, tất cả người sau lưng gã đều im lặng xuống.
Trên bầu trời, trong tầng mây đen kịt cuồn cuộn lại có mười mấy cái bóng xé gió lao nhanh, cùng tám đồng tộc trước lao hướng màn sáng.
Tiếng nổ vang vọng, màn sáng chớp động dữ dội. Bên trong sơn cốc phía dưới có một vị trí bị đào rỗng, trên mặt đất có trận pháp to lớn chừng trăm mét, trên trận pháp đang ngồi xếp bằng ba mươi Vu nhân. Những Vu nhân ai nấy gầy gò, mặt tái nhợt, lực Vu tộc trong người họ liên miên bất tận bị trận pháp hút đi, thành căn nguyên chống đỡ trận pháp bên ngoài vận chuyển.
Trận pháp không yên lặng mà không ngừng lấp lóe, tần suất đối lập với bên ngoài trận pháp bị oanh kích. Chớp lóe ngày càng kịch liệt, thân thể ba mươi mấy tộc nhân Vu tộc run rẩy, có vài người hộc máu lung lay sắp đổ. Bốn phía lập tức có kẻ tiến lên đỡ họ, lại có người ngồi vào đó giữ cho trận pháp vận chuyển. Những người bị dìu ra không chút do dự ở một bên phun nuốt tranh thủ hồi phục nhiều chút lực lượng.
Nhưng vẫn có mấy tộc nhân không đợi người dìu xuống thì trận pháp không ngừng chớp lóe hấp thu, cười thảm toàn thân bị hút khô nhanh, cuối cùng hóa thành bộ xương tan biến thành tro, tất cả hơi thở và sinh mệnh đều thành một phần giữ trận pháp.
Trên bầu trời ngoài sơn cốc, thời gian trôi qua, Bức Thánh tộc đánh vào màn sáng đã tới gần trăm. Gần một trăm tộc nhân Bức Thánh tộc hú kêu không ngừng oanh kích khiến màn sáng phát ra tiếng khó chịu đựng, tùy thời tan vỡ vậy.
“Đại nhân, chúng ta ra tay đi! Đã có mười sáu tộc nhân kéo dài trận pháp bị hút khô sinh mệnh mà chết!”
Mười mấy người sau lưng Nam Cung Ngân vang lên tiếng sốt ruột.
Nam Cung Ngân im lặng, mặt tái nhợt lắc đầu.
Tiếng nổ không ngừng vang vọng tám hướng. Lát sau, tộc nhân Bức Thánh tộc công kích màn sáng đã tới một trăm năm mươi mấy, tiếng gào thét khiến người nghe tinh thần chấn động.
“Đợi chút nữa, chúng ta chỉ có một lần cơ hội, không thể uổng phí.” Nam Cung Ngân nghiến răng lầm bầm.
“Đại nhân, đã có bốn mươi ba tộc nhân chết trong trận pháp, nếu cứ chờ nữa thì nhân số tử vong sẽ tăng gấp đôi!”
Nam Cung Ngân nhìn bên ngoài màn sáng giờ gần hai trăm tộc nhân Bức Thánh tộc, lại nhìn mây đen trên trời, cắn răng.
“Sát cung chuẩn bị!”
Thanh âm phát ra, lập tức có người lùi ra sau. Hơn mười giây sau, lập tức từ trong một số động phủ đi ra chín gã đàn ông.
Chín gã đàn ông đều là Chiến Vu, họ đứng bên ngoài bình đài động phủ của mình, ngẩng đầu nhìn trời, trong tay ai nấy cầm cung to màu đen. Cung cao cỡ một người bị chín gã đàn ông cầm, dùng hết sức chậm rãi kéo ra. Khoảnh khắc họ kéo cung ra, sau lưng chín người có ba Linh Môi, ba Nhiếp Hồn, ba Dự Tư Vu tộc bước ra.
Linh Môi thấp giọng khẽ ngầm, tử khí đậm đặc lập tức từ dưới sơn cốc ngưng tụ lao hướng chín Chiến Vu kéo sát cung, mơ hồ hình thành chín mũi tên!
Nhiếp Hồn mở mắt ra, lực lượng kỳ lạ thuộc về nhiếp hồn ở trong không khí dao động, dường như tinh thần họ ngưng tụ trong cung tên sát cung thật lâu không tán đi.
Dự Tư nhắm mắt như đang minh tưởng. Giây phút họ nhắm mắt, đôi mắt nanh tranh của chín Chiến Vu lóe tia sáng trắng, dường như lúc này họ đã mất đi tâm trí, con mắt trắng dã trống rỗng.
“Mở sát cung!” Nam Cung Ngân gầm lên.
Khoảnh khắc thanh âm vang vọng sơn cốc, chín Chiến Vu mắt trắng gầm lên, lại kéo sát cung giãn ra chút, bả vai và cánh tay xé rách đẫm máu vẫn kiên trì kéo căng sát cung rồi mạnh buông tay.
Tiếng *ù ù* quanh quẩn trong sơn cốc, vang trong cõi trời đất. Cùng lúc đó, trong sơn cốc như có chín con hắc long rít gào lấy tốc độ cực nhanh trực tiếp lao ra, xuyên thấu qua màn sáng bảo vệ xuất hiện bên ngoài màn sáng, gần hai trăm tộc nhân Bức Thánh tộc.
Vang lên tiếng hét thảm thiết tứ phương, chín mũi tên mang theo điên cuồng, trùng kích trước nay chưa từng có xuyên thấu thân thể chín tộc nhân Bức Thánh tộc, dư lực chưa tan lại đâm xuyên qua!
Tiếng nổ lan tràn, mỗi tộc nhân Bức Thánh tộc bị mũi tên xuyên thủng thân hình nổ tung, hóa thành máu thịt văng khắp nơi.
Chín sát tên mỗi cây đều lấy mạng ít nhất ba tên, khi dư lực chín mũi tên mất đi chúng không tan biến mà nổ tung. Khi nổ thì hóa thành tử khí bao phủ bầu trời bên ngoài màn sáng.
“Lấy tử khí làm dẫn, phóng thích một lần lực tử khí!” Nam Cung Ngân rống to.
Sơn cốc run rẩy, từng đợt tử khí từ trong lòng đất rít gào ngưng tụ chính giữa sơn cốc, khiến sơn cốc biến mơ hồ.
Cùng lúc đó, theo tử khí lna tràn phạm vi lớn, vài giây sau hình thành lực lượng *bùm* một tiếng, tất cả tử khí trong sơn cốc trực tiếp lao ra, như cột trụ khí to lớn va đụng vào những tộc nhân Bức Thánh tộc trên trời.
Tiếng nổ vang vọng, dần tán đi. Trên bầu trời không còn mây đen, hóa thành tơ khói khuếch tán tám phương. Mấy trăm Bức Thánh tộc giờ chỉ còn chưa đến một trăm, bay tứ tán trên trời, thật nhiều máu thịt từ giữa không trung rơi xuống.
Sát cung và tử khí Vu tộc bùng nổ có thể nói là lực lượng cuối cùng của Vu tộc, chính vì nhờ vào lực lượng này nên họ mới có thể tại đây chống đỡ mười lăm năm! Nhưng loại lực lượng này phải trả cái giá rất đắt. Sát cung mỗi lần chỉ có thể dùng một lần, không phải pháp bảo này vô hiệu mà là không có một Chiến Vu nào có thể trong thời gian ngắn liên tục kéo cung hai lần! Mỗi lần kéo ra thì kỳ thực lấy gân cốt đứt vỡ làm trả giá, cần tiến hành chữa trị, là người cần bảo vệ chặt chẽ, để lần sau chiến đấu thì sẽ lại đem đến tác dụng quan trọng. Còn tế đàn xương thú ngưng tụ ra tử khí trùng kích, lực lượng này càng không phải con người có thể tích lũy mà cần thời gian trôi qua. Mười năm nay Nam Cung Ngân tại đây chỉ tích lũy năm lần bùng nổ, mỗi ba năm mới ngưng tụ ra một lần, giờ dù còn lại một lần nhưng cách ba năm sau rất lâu dài.
“Đưa ra…tế phẩm…”
Nam Cung Ngân cúi đầu, không muốn nhìn nữa. Gã nửa quỳ trên mặt đất, siết chặt nắm đấm. Những người sau lưng gã cũng vẻ mặt đau thương, cũng nửa quỳ dưới đất. Giây phút họ quỳ xuống, tất cả Vu tộc trong sơn cốc đều im lặng, bi ai quỳ. Họ lạy là hai mươi tộc nhân Vu tộc, hai mươi người đều là ông lão, thân thể họ chậm rãi bay lên hướng tới màn sáng, trên mặt họ lộ cảm thán và mỉm cười. Cảm thán vận mệnh của mình, mỉm cười là nhìn hướng tộc nhân, họ cam tâm tình nguyện trở thành tế phẩm. Bởi vì họ biết mình sống không được bao lâu, chẳng bằng dùng cái chết đổi lấy mọt đoạn thời gian yên bình cho tộc nhân, như vậy họ chết cũng đáng giá.
Khi tất cả Vu nhân quỳ lạy và đau thương, thân thể hai mươi mấy ông lão xuyên thấu qua màn sáng ra ngoài sơn cốc, xông đến hơn một trăm tộc nhân Bức Thánh tộc quanh quẩn trên không trung không đi. Những tộc nhân Bức Thánh tộc thét gào bay tới, cuộc giết chóc triển khai, cuộc giết chóc không có chống cự chỉ có tử vong đẫm máu. Tất cả Vu nhân nhìn thấy hình ảnh này, im lặng, đau thương càng nồng. Mãi đến khi hơn hai mươi ông lão bị nhiều tộc nhân Bức Thánh tộc ngược sát chết đi thì chúng mới giương cánh bay đi xa. Nam Cung Ngân ngẩng đầu lên, mắt đầy tơ máu. Tại đây mười lăm năm, họ đấu nhiều lần với Bức Thánh tộc, biết chủng tộc Chúc Cửu Giới này thích săn bắn, chúng thường kéo cả bầy đến, nếu không săn bắn thành công thì tuyệt đối không từ bỏ, sẽ đến ngày càng nhiều. Cho nên bên Vu tộc chỉ có hơi chống lại chút rồi tặng đi tế phẩm, thỏa mãn Bức Thánh tộc săn bắn. Chỉ có như vậy mới đổi lấy mấy ngày yên bình. Hơn nữa nếu không đấu mà trực tiếp đưa ra tế phẩm thì không có tác dụng gì, nhất định phải khiến Bức Thánh tộc tử thương mới thích hợp nghi thức săn bắn của chúng. Điều này đám Nam Cung Ngân tại đây mười lăm năm đều hiểu rõ.
“Chúng ta vẫn là đưa ra tộc nhân làm tế phẩm, cơ hội thắng sáu phần trăm nhưng cái giá thật sự quá lớn.” Bà lão sau lưng Nam Cung Ngân thấp giọng nói.
“Sáu mươi bảy người giữ trận pháp đã chết, cộng thêm hai mươi người cam nguyện làm tế phẩm, lần này chúng ta chết tám mươi bảy người.”
“Chiến Vu sát cung cần nửa năm mới có thể lần nữa triển khai, thuốc trị thương không đủ, cần sắp xếp người mạo hiểm đi Vu thành một chuyến tìm dược vật.”
“Tế đàn tử khí còn lại cho lần sau.”
Nam Cung Ngân nghe người ở phía sau lục tục báo cáo kết quả trận chiến này, biểu tình dần mờ mịt. Mười lăm năm trước kịch biến gã không thành công rời đi mà ở tại đây, chờ đợi Vu tộc cứu viện. Khi đó họ có gần vạn người, trong số họ có nhiều Hậu Vu. Nhưng theo từng đợt chém giết và giao đấu, nhân số ngày càng ít, cuối cùng trong một lần phân liệt đi ra một số người chẳng biết tới đâu rồi. Dần dần gã vì thân phận mà thành thủ lĩnh nơi đây, nhìn tộc nhân lần lượt chết đi. Đến nay tương lai mờ mịt, không biết ở đâu.
'Có lẽ bên ngoài đã quên chúng ta rồi. Có lẽ tai biến Đông Hoang đã xảy ra, thế giới bên ngoài xuất hiện biến đổi nghiêng trời lệch đất. Không còn ai nhớ, tại Chúc Cửu Giới chúng ta tồn tại. Có lẽ đời này không thể rời khỏi đây, chỉ có chết trận. Tương lai, ở đâu?' Nam Cung Ngân khuôn mặt tang thương, thầm than. Chẳng qua thần thức của gã trong mờ mịt nhìn hướng bầu trời thì lập tức biến sắc mặt.
Biến sắc trừ gã ra còn có mười mấy người sau lưng, thậm chí không ít Vu tộc trong sơn cốc trông thấy bầu trời thì lộ ra kinh khủng và hoảng sợ. Nam Cung Ngân chính mắt thấy chân trời có một áng mây đen còn khổng lồ hơn trước nhiều đang cuồn cuộn đến. Trong sương khói lộ ra thân hình Bức Thánh tộc khiến người thấy ghê rợn! Số lượng xem ra cỡ gần ngàn!!! Phương hướng của chúng chính là sơn cốc!
“Ta nhìn thấy tử tuyến tộc nhân Bức Thánh tộc, số lượng…rất nhiều, loại chuyện này chưa từng xảy ra. Trước kia tán loạn một đám ít nhất nửa năm mới săn bắn tiếp! Nhiều tử tuyến tộc nhân như vậy bên trong chắc chắn có tộc nhân Bức Thánh tộc kim tuyến. Cuọc chiến này khả năng thắng gần như là không, dù là tất cả tộc nhân chống đỡ trận pháp vận chuyển thì sẽ không được bao lâu!”
“Dốc sức vận chuyển trận pháp bảo vệ, chuẩn bị tử khí trùng kích, khiến Chiến Vu sát cung dự khuyết, dù chết cũng phải kéo sát cung!!!”
“Nếu chúng nó chỉ đi ngang qua thì thôi, nếu không phải hãy nói cho tất cả tộc nhân, giây phút quyết chiến, sinh tử tồn vong, chúng ta chờ mười lăm năm rốt cuộc đến rồi!” Nam Cung Ngân biểu tình nghiêm túc thấp giọng nói.
Giây phút Nam Cung Ngân nói ra mấy lời đó, lập tức có người đưa tin đi, bên trong sơn cốc trận pháp kia Vu nhân ai nấy mắt lộ dứt khoát xếp bằng trong trận pháp, hiến dâng tất cả sức mạnh. Bên trong sơn cốc, trong từng động phủ, Vu nhân im lặng đứng ở cửa động nhìn lên trời, lau vũ khí, vận chuyển tu vi trong người, biểu tình quyết tuyệt! Một số con nít sinh ra trong mười lăm năm ở trong ôm ấp của mẹ nhìn bên ngoài, nhìn cha mình, đôi mắt ngây thơ lộ ra sợ hãi, nhưng càng nhiều là ý niệm chết chung. Còn có không ít ông lão đứng ngoài động phủ, khuôn mặt tang thương đầy dấu vết năm tháng nhìn lên trời, chuẩn bị sẵn dùng cái chết đổi lấy tôn nghiêm. Tất cả Vu nhân đều nhìn lên trời, nhìn khói đen cuồn cuộn, nhìn xem chúng nó đi ngang qua hay mục tiêu là chỗ họ.
Khi khói đen ngừng ở giữa không trung sơn cốc, tất cả Vu nhân đều biết quyết chiến đến rồi!
Nam Cung Ngân cắn răng, mắt toát ra điên cuồng. Gã nhìn khói đen tạm dừng đột nhiên bùng phát, bên trong lao ra mấy trăm tộc nhân Bức Thánh tộc, chúng thét gào lao xuống. Nam Cung Ngân phát ra tiếng gầm, mạnh vọt ra, sau lưng hắn mười mấy người đi theo.
“Chiến, là chết, không chiến, cũng là chết, nhưng nếu chiến thì chết cũng không tiếc!”
“Chúng ta đợi mười lăm năm, cứu viện bên ngoài bặt vô âm tín, có lẽ họ đã quên chúng ta, từ bỏ chúng ta rồi. Tương lai ở đâu? Tương lai nằm trong tay chúng ta! Chúng ta không chờ, chúng ta phải oanh oanh liệt liệt chiến đấu. Nấu may mắn đâu thắng thì từ nay chúng ta không là Vu tộc nữa, chúng ta tự lập một tộc! Nắm giữ vận mệnh của mình, truy đuổi tương lai của mình, người ngoài không cứu thì tự cứu, từ nay chúng ta tự xưng là Mệnh tộc!!!”
Tay phải Nam Cung Ngân nâng lên hư không chộp, lập tức thanh trường thương biến ảo ra bị gã nắm trong tay.
“Mệnh tộc!”
“Từ nay chúng ta không phải Vu, là Mệnh tộc!”
Từng tiếng gầm điên cuồng phát ra từ miệng mỗi Vu nhân trong sơn cốc, hóa thành tùng kích cường đại xông lên trên, xuyên thấu màn sáng bảo vệ va chạm Bức Thánh tộc xâm nhập. Tiếng nổ ngập trời.
Nam Cung Ngân rống to.
“Tộc nhân Mệnh tộc, chúng ta giết!”
Từng bóng người thét gào vang trong sơn cốc, loại hùn hồn này như dân tộc vùng lên, là loại bị áp bực bị tử vong bao trùm chờ đợi mười lăm năm, điên cuồng giãy dụa, không cam lòng kêu gào, mặc kệ tất cả phóng thích!
Trừ một số Vu tộc còn đang giữ trận pháp vận chuyển bảo vệ con nít trong sơn cốc vẫn ngồi xếp bằng vận dụng lực lượng ra, hơn năm trăm Vu nhân vọt ra sơn cốc cùng đám Bức Thánh tộc bị tử khí trùng kích triển khai chém giết sinh tử!
“Không biết lượng sức!”
Tiếng hừ lạnh vang vọng từ khói đen trên trời, chỉ thấy khói đen khuếch tán ra ngoài, có mười tộc nhân Bức Thánh tộc giữa trán có sợi chỉ tím đậm cất bước ra. Sau lưng chúng có một tộc nhân trán có chỉ vàng thân thể to lớn đến năm mét! Gã hừ lạnh, tay phải nâng lên ấn xuống. Cái ấn này lập tức khiến tử khí khựng lại, nổ tung khuếch tán tám phương, khiến uy lực phút chốc tan biến.
“Thánh tổ sắp thức tỉnh, tất cả tộc ngoại giới tại đây đều giết hết để hiến tế, cửu thánh tế đàn đó, Bức Thánh tộc chúng ta muốn!”
Càng nhiều tộc nhân Bức Thánh tộc hưng phấn rít gào lao hướng Vu nhân!
Chính lúc này, cách nơi này không quá xa trên bầu trời Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh cất bước đi tới. Trên vai hắn rắn nhỏ ngẩng đầu nhìn đằng trước phát ra tiếng rít. Tô Minh nhướng mày, tốc độ bước chân tăng vọt dấy lên tiếng xé gió sắc nhọn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo