Bên trong Huyệt Thiên Trung của Dương Ninh như trường giang cuộn sóng, Mộc Thần Quân lại cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới dần dần mất sức. 
 

Dù sao thì y cũng có võ công tinh xảo, lúc này đã hiểu ra điều gì đó, trên gương mặt trắng bệch hiện lên vẻ khiếp sợ, la lên thất thanh:

-      
Ngươi…ngươi dùng Lục Hợp thần công?

Bây giờ giọng nói của y có khí mà không có lực, ngập tràn sự sợ hãi.

Từ sau khi Dương Ninh rơi ở bên sườn núi, từ đầu thật sự Mộc Thần Quân đã vô cùng tuyệt vọng, nhưng không cam lòng mà rời đi như vậy. Đối với chuyện sống chết của Dương Ninh, đương nhiên y không để ý, nhưng Lục Hợp thần công mà y  khổ tâm mới có được thì không cam tâm để mất đi như vậy.
 

Quan trọng nhất là, giống như Dương Ninh đã dự đoán từ trước, Mộc Thần Quân quả thực là vì luyện Lục Hợp thần công mà làm cho thân hình có biến đổi lớn, tuy nhiên chưa tới mức tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng không còn cách bao xa.

Đương nhiên Mộc Thần Quân biết rằng cởi chuông phải do người buộc chuông làm, tuy nhiên trong đầu y đối với đường đi của mười một tranh đó đã hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng lại cho rằng cuộn tranh không đơn giản như nhìn từ bên ngoài, chỉ sợ là bên trong còn giấu điều huyền diệu, bản thân muốn trở lại bình thường, nhất định phải tìm ra cách thức từ trong bức họa này.

Y ở vùng gần vách núi tìm kiếm ngày đêm, mấy ngày liên tiếp không ngừng nghỉ, tuy rằng cuối cùng đụng phải Dương Ninh, nhưng lúc này đã sức cùng lực kiệt. Trong đầu thậm chí có hơi mơ mơ màng màng, nội lực bị Dương Ninh liên tục hút vào huyệt Thiên Trung. Vốn dĩ từ đầu Mộc Thần Quân không nghĩ đến sự khác thường, ngược lại muốn huy động nội lực càng mãnh liệt để đánh chết Dương Ninh.

Chính vì thế, hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại.

Nếu như ngay từ đầu, trước khi Dương Ninh được đả thông kinh mạch kia, Mộc Thần Quân kịp thời thu tay lại, thì đã tránh bị Dương Ninh hút đi nội lực.

tuy Mộc Thần Quân biết Lục Hợp thần công tinh diệu vô biên, nhưng trên thực tế cũng giống như Dương Ninh, không hiểu hết được cái tinh túy thâm sâu đích thực của thần công là ở chỗ nào.

Nếu không phải y muốn có được bộ pháp Tiêu Dao Hành kia của Dương Ninh, thì lúc đó đã phát một chưởng đáng vào bên đầu, hắn sẽ không có đường sống.

Tạo nên hoàn cảnh khốn đốn hiện giờ, cũng đều nhờ chính bản thân y ban tặng.

Cánh tay của y vừa mới đụng tới đầu vai Dương Ninh, mà đầu vai đúng là một trong mười một vị trí tu luyện Lục Hợp thần công.

Nếu như chỉ là khoác lên vai thì cũng không sao, nhưng y lại hết lần này tới lần khác vì ép hỏi cho được Tiêu Dao Hành, nên dùng nội lực tra khảo Dương Ninh. Nếu như không có phần nội lực này, Dương Ninh cũng không thể nhờ vào nó đả thông được nút giao giữa các đường kinh mạch, cũng không đến nỗi khiến cho nội lực của Mộc Thần Quân giống như Trường Giang vỡ đê, tràn ra ào ạt.

Bây giờ y mới hiểu ra, biết rằng đây là Lục Hợp thần công, thì cũng đã quá muộn.

Tay trái dính chặt ở đầu vai Dương Ninh không rút lại được, lúc này Mộc Thần Quân muốn đưa tay phải lên đánh chết Dương Ninh, nhưng cảm thấy toàn thân mềm nhũn không còn chút khí lực nào, không thể nâng lên nổi cánh tay phải.

Nội lực của y đều từ tay trái bị Dương Ninh hút đi, nội lực dùng để dịch chuyển cơ thể cũng còn không nhiều, nói chi đến cánh tay phải đã không thể động đậy nổi nữa.

tất nhiên lúc này Dương Ninh không biết cảm giác của Mộc Thần Quân, hắn chỉ vì giảm bớt sự căng phồng của kinh mạch mới dẫn nội lực vào huyệt Thiên Trung. Hắn chỉ nghĩ là Mộc Thần Quân định dùng nội lực giết chết mình, lại không hề hay biết mình làm như vậy là đang thu nạp nội lực của y. Cảm giác huyệt Thiên Trung bốc hơi nóng bừng bừng đau đớn, Dương Ninh quả thực nghĩ rằng đây là do Mộc Thần Quân gây nên.

Bấy giờ thấy hoa mắt chóng mặt, chỉ nghĩ là lần này phải chết trong tay Mộc Thần Quân, hai chân hắn nhũn ra, cả ngồi sụp xuống đất, còn Mộc Thàn Quân cũng theo hắn ngã xuống đất.

Dương Ninh nghiêng người dựa vào bên thân cây, vì cảm thấy như vậy thân thể mới có thể thoải mái một chút, còn tay của Mộc Thần Quân vẫn đặt lên đầu vai của hắn như cũ, Dương Ninh tự nhủ rằng không thể may mắn hơn được rồi, lại thêm đầu óc quay cuồng, lồng ngực bị ép không thở nổi, cứ như vậy mà ngất đi.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Dương Ninh dần tỉnh lại, xung quanh vô cùng yên tĩnh chỉ có ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, Dương Ninh vẫn cho là mình đã chết rồi.

Nhưng nhìn xung quanh một lát, mới phát hiện mình vẫn còn ở bên trong mảnh rừng, quay đầu nhìn qua bên cạnh một cái, lập tức biến sắc.

Hắn nhìn thấy sau lưng mình, Mộc Thần Quân đang ngửa mặt nằm đó, nhưng Mộc Thần Quân của lúc này không phải là Mộc Thần Quân mà Dương Ninh biết nữa.

Chỉ thấy một cánh tay của y, nhìn giống như một cành cây khô, trước đây da thịt của y khô queo, nhưng cũng không giống như hiện tại, bây giờ tay y chỉ còn xương bọc da, giống như không có mạch máu nữa.

Gương mặt đó càng khiến người ta sợ hãi.

Giống như chỉ có một bộ da người bọc lấy bộ xương vậy, có thể nhìn rõ các góc cạnh của đầu lâu, hốc mắt đã hõm sâu xuống dưới, giống như hai lỗ thủng tối đen. Toàn bộ thân thể Mộc Thần Quân, bất luận nhìn từ góc độ nào, giống y như một xác ướp vậy. Nếu không có cái áo choàng màu xám không thể cũ nát hơn đó khoác trên người, Dương Ninh sẽ không thể nhận ra đây là Mộc Thần Quân.

Nhìn thế này tất nhiên là không có khả năng còn sống, mà là đã chết đến mức không thể chết lần nữa.

Dương Ninh hít vào một hơi khí lạnh, bình ổn tâm thần, hồi tưởng lại, mới mơ hồ cảm thấy, Mộc Thần Quân biến thành thây ma này hình như có sự liên quan tới bản thân.

Hắn vốn thông minh, trước đây trong lúc nguy cấp, không suy nghĩ quá nhiều. Bây giờ lúc bình tĩnh lại, nghĩ tới trước khi mình ngất đi, Mộc Thần Quân đã kêu lên “Lục Hợp thần công”, mới thầm nghĩ chẳng lẽ Mộc Thần Quân rơi vào kết cục này là do Lục Hợp thần công đã phát huy tác dụng ư?

Hắn nhớ lại mình vì muốn làm dịu đau đớn, mới dẫn phần nội lực kia đến huyệt Thiên Trung, chẳng lẽ chính vì nguyên nhân này mới khiến cho Mộc Thần Quân trở nên như vậy.

Đương nhiên võ công của Mộc Thần Quân lợi hại, Dương Ninh vốn tưởng là gặp y thì chắc chắn phải chết rồi. Nhưng giờ phút này chứng kiến Mộc Thần Quân biến thành một thây ma khô quắt nằm trên mặt đất, còn người sống sót cuối cùng lại là mình, liền có một cảm giác như đang nằm mơ, cảm thấy kết cục như vậy quả thực có chút đáng nghi ngờ.

Nghĩ đến cảm giác lửa thiêu nóng rát ở huyệt Thiên Trung trước đó, Dương Ninh đưa tay sờ vào chỗ huyệt đạo đó, thì thấy lúc này ngược lại không có cảm giác khó chịu.

Cái chết của Mộc Thần Quân dần qua đi, Dương Ninh lại không hề có cảm giác phấn chấn, ngược lại lại càng lo lắng hơn.

Mộc Thần Quân đã từng làm tổn thương kỳ kinh bát mạch của mình, sau đó còn phát tác một lần nữa. Dựa theo lão quỷ này nói nếu không kịp thời chữa trị, kỳ kinh bát mạch sẽ dần dần teo lại, cho đến khi chết đi.

Hiện giờ lão quỷ này đã chết rồi, cũng không biết thương thế trên người mình nên bình phục như thế nào đây.

Nhưng mấy ngày qua lại không có lần nào tái phát, Dương Ninh nghi ngờ lần trước phát tác có phải chăng chỉ là một sự ngẫu nhiên lúc mệt mỏi không, hay là thương thế của mình căn bản không nghiêm trọng như Mộc Thần Quân nói.

Sự uy hiếp lớn nhất đã loại trừ, ít nhiều Dương Ninh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ở trong núi này chậm trễ bao nhiêu ngày, thì tiêu đội kia cũng sẽ đưa Tiểu Điệp đi càng xa.

Nhưng chưa đến lúc cuối cùng, đương nhiên Dương Ninh sẽ không buông tay, nói cho cùng số phận liên qua cả đời, chỉ cần còn một tia hy vọng, Dương Ninh cũng phải kiên trì.

Tuy nói là chậm trễ một thời gian, nhưng Tiểu Điệp rời khỏi thành Hội Trạch tới bây giờ cũng không quá mười ngày, tính theo đường đi, cũng chỉ có thể là đang được nửa đường. Nếu hắn đi bộ, đương nhiên không có bất kỳ hy vọng nào đuổi theo, nhưng nếu có thể tìm được ngựa tốt, chưa hẳn là không còn cơ hội.

Bây giờ việc đầu tiên phải làm tất nhiên là phải đi qua được ngọn núi này.

Bộ môn sinh tồn ở ngoài hoang dã Dương Ninh không hề xa lạ, hơn nữa hắn dễ dàng làm ra được một cái la bàn đơn giản, xác định rõ được phương hướng rồi, đang định tiếp tục đi về phía Nam, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn quay trở lại bên cạnh xác của Mộc Thần Quân, thò tay vào phía trong vạt áo của y.

Đồ vật trên người lão nhân này cũng không nhiều, ngoại trừ một túi tiền có chút ít bạc vụn, thì chỉ có một vật tròn bằng đồng hình bầu dục được chế tác vô cùng tinh xảo.

Vật bằng đồng này ở chính diện có khắc ba chữ “Cửu Thiên Lầu”,

Còn mặt sau thì khắc một chữ “Mộc” lớn, trong góc lại có thêm hai chữ “Khâm mệnh”.

Dương Ninh nhớ rõ lão quỷ này đã từng đề cập đến Cửu Thiên Lầu, được mệnh danh là do Hoàng Đế Bắc Hán quản lý, hơn nữa cao thủ nhiều như mây.

Hiện tại xem ra đối với chuyện này Mộc Thần Quân không gạt mình, khối đồng này chứng minh y quả thực rất có thể là Mộc Thần Quân của Cửu Thiên Lầu. Còn hai chữ “Khâm mệnh” kia có lẽ thật sự có liên quan tới triều đình Bắc Hán.

Nhưng đối với cái Cửu Thiên Lầu không rõ danh tính này tất nhiên Dương Ninh không có bất kỳ hứng thú nào, cũng cảm thấy tấm thẻ này nếu giữ trong tay ngược lại sẽ đem đến tại họa, nên vứt qua một bên, chỉ lấy túi tiền rồi rời đi.

Một mạch đi về phía Nam, đến giữa trưa ngày thứ ba, cuối cùng cũng ra khỏi Ngưu Đầu lĩnh, vừa mới xuống núi, gió thổi ào ào, mây đen rậm rạp, trong chốc lát bỗng nhiên trời đổ mưa lớn.

Dương Ninh thầm than đen đủi, bốn phía đều là cánh đồng bát ngát mênh mông, không lẽ lại quay lại trên núi tránh mưa. Cuối cùng hắn đành đội mưa đi về phía trước. Trận mưa này kéo dài mãi đến lúc hoàng hôn cũng chưa dừng lại, Dương Ninh bị ướt như chuột lột, cũng may lúc mưa nhỏ cũng đi được nửa đường, đã gần lên tới đường lớn.

Sắc trời tối dần, mưa phùn bay lất phất, men theo quan đạo đi về phía trước được một đoạn, hắn chợt nhìn thấy phía trước, qua màn mưa xuất hiện một căn nhà, nghĩ là có thể qua đó tránh mưa được bèn rảo bước nhanh hơn.

Tới gần căn nhà mới phát hiện ở phía trước có bốn năm cỗ xe ngựa đang dừng, trên xe giống như có chất hàng hóa, dùng vải che mưa, còn có bảy tám con tuấn mã bị cột lại ở bên cạnh căn nhà.

Chỗ cạnh góc của mấy cỗ xe ngựa đó đều dựng thẳng một lá cờ nhỏ, nhưng trong làn mưa phùn, lá cờ đã bị ướt, rũ xuống, nên không nhìn rõ được trên cờ viết cái gì.

Nhất thời Dương Ninh cảm thấy căng thẳng.

Hắn tới gần một trong những chiếc xe ngựa đó, quay đầu nhìn vào phòng, phát hiện ở đây là một quán rượu tạm thời ở ven đường, so với quán trà đơn sơ mình thấy lần trước thì lớn hơn rất nhiều, nghĩ lại trên quan đạo người đến xe đi, những quán rượu tạm thời như vậy chắc là không ít.

-      
Này, tên ăn mày kia. Tránh ra!

Dương Ninh đang định thò tay kéo một lá cờ bên trên chiếc xe kia, muốn nhìn xem trên đó viết cái gì, liền nghe thấy một thanh âm thô vọng tới:

-      
Đó là thứ ngươi có thể đụng vào sao? Nếu đụng vào tiêu kỳ sẽ bị chém đứt cánh tay của nhà ngươi đó, có muốn thử một lần không?

Dương Ninh hơi giật mình, hắn vốn có chút hoài nghi, lúc này nghe được người kia nói, mới xác định đây quả nhiên là một tiêu đội.

Tim hắn lập tức đập hơi nhanh, nhưng liền bình tĩnh lại trong tích tắc.

Tiêu đội thì dĩ nhiên là tiêu đội. Trên quan đạo này số lượng tiêu đội đi lại cũng không ít, hơn nữa dựa theo thời gian mà tính toán, tiêu đội đưa Tiểu Điệp đi ít nhất đã cách xa nơi này đã ba bốn ngày đường, còn tiêu đội trước mắt đây, chỉ sợ là không có quan hệ gì với tiêu đội đã mang Tiểu Điệp đi.

Hơn nữa trên mấy cỗ xe ngựa này cũng không giống như có người ở trên.

Hắn quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một gã đại hán thân hình khôi ngô đang đứng ở trước cửa quán rượu, trong tay đang cầm một cây côn đồng quen thuộc, lạnh lùng nhìn vào hắn.

Dương Ninh cố ý mỉm cười, nhích tới gần, tới dưới mái hiên của quán rượu, hỏi người đó:

-      
Đại thúc, các người đây là tiêu đội à?

Đại hán kia hơi cảnh giác nhìn Dương Ninh dò xét vài lần, hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì, quay người tiến vào quán rượu. Dương Ninh cũng dò xét nét mặt, đi theo sau lưng người nọ tiến vào trong quán rượu.

Vừa vào bên trong, Dương Ninh liền cảm giác có gì đó không đúng, cảm thấy đồng thời có mấy ánh mắt đều nhìn về phía mình, Dương Ninh cố ý khom người, cười ha ha lướt nhanh một vòng, chỉ thấy trong phòng năm sáu cái bàn đều đã có người ngồi kín, người ở hai bàn gần cửa chính cũng đang nhìn mình.

Sắc trời lờ mờ tối, trong phòng lại không có đèn, cho nên nhất thời cũng không nhìn rõ tình huống.

 

0.78351 sec| 2450.563 kb