Lúc này, nghe được cô gái lần nữa nhắc đến chuyện hắn bại trong tay Tiêu Phàm, trong lòng không khỏi buồn bực, nói: “Học tỷ, chị có chuyện không biết, thứ mà tên kia dùng chính là Túy Quyền, chiêu thức của Túy Quyền này nổi tiếng tùy ý, chẳng có trình tự gì đáng nói, bất kể đông tây hay trái phải gì cả,
cách đánh đều dựa hoàn toàn vào hứng thú.”
Trịnh Phàm trong trường cũng giống Cơ Hạo Hạo đều học năm tư, nhưng không nghĩ đến sinh viên năm tư lại còn cung cung kính kính gọi cô gái trước mặt là học tỷ.
“Vậy sao? Túy Quyền à, rất thú vị, hắn ta tên là gì? Ở đâu? Tôi muốn đến xem hắn có bản lĩnh gì.” Cô gái dường như bởi vì tìm được chuyện gì mới mẻ, liền trở nên vui vẻ.
“Ặc, không biết.” Trịnh Phàm sửng sốt, lập tức đáp.
“Trịnh Phàm, cậu là kẻ ngốc sao? Bị người đánh lại còn chả biết là ai đánh.” Cô gái kia rõ ràng là mất hứng nói.
Trịnh Phàm quay đầu liếc nhìn cái “đầu heo” mặt mũi sưng vù phía sau, Lưu Kinh Đào cuống quít trả lời cô gái kia: “Học tỷ, tụi em chỉ biết hắn ta là người quen của Cơ Hạo Hạo.”
“Cơ Hạo Hạo? Hóa ra là người quen của Cơ Hạo Hạo à, dễ xử lý, tự tôi sẽ đi tìm Cơ Hạo Hạo giúp đỡ là được.” Cô gái nghe xong vui vẻ, lầm bầm lầu bầu nói.
Cơ Hạo Hạo, nữ sinh Cơ Hạo Hạo này rất nổi tiếng ở trường đại học Khoa học và Công nghệ thành phố S, mà trong trường đại học Khoa học và Công nghệ thành phố S cũng chỉ có một người tên là Cơ Hạo Hạo.
…
“Răng rắc.”
Tiếng mở khóa cửa chính nhà trọ của Tiêu Phàm vang lên, cửa được mở ra.
Tiêu Phàm nhìn căn phòng quen thuộc, cảm động đến muốn khóc, nói: “Tôi rốt cục cũng về rồi!”
Hai ngày này đều làm cái gì chứ!
Đầu tiên là bạn trên mạng hẹn, đi giúp chuyển nhà, kết quả trên đường về nhà gặp phải lưu manh, bị đánh đến không phân biệt nổi phương hướng, sau khi say rượu tỉnh lại, lại gặp phải một lão ăn mày tay cầm “Iphone 9S” tự xưng là Tửu Kiếm Tiên đời thứ hai mươi ba của phái Thục Sơn cưỡng ép nhận hắn làm đại đệ tử đời thứ 250 của phái Thục Sơn, còn ép buộc cài đặt một ứng dụng vào điện thoại di động “Soyes 4” của Tiêu Phàm.
Lão ăn mày sau khi lấy tất cả tiền bạc trên người Tiêu Phàm, chỉ để lại một chút lộ phí, thế là tiền mua thức ăn trong mấy ngày tới của Tiêu Phàm đều bị lão mang đi hết sạch, cũng may thẻ ngân hàng vẫn còn, trên đường về vẫn có thể cà thẻ mua đồ ăn. <>
Trời ơi, tại sao hắn lại xui xẻo như vậy chứ!
Cũng may mà, lúc lão ăn mày đi rồi, cái dây buộc chặt hai tay hắn không hiểu sao bị cắt đứt, không khiến Tiêu Phàm thật sự phải chết đói nơi hoang vu dã ngoại đó.
Tiêu Phàm đi vào nhà, thả hai bao ny lon đựng đồ ăn xuống, cử động thân thể mệt mỏi, xoay xoay cái đầu vẫn còn hơi chóng mặt, nói: “Quên đi, tắm rửa trước đã, nằm ở nơi hoang dã đó một chút mà bẩn muốn chết.”
Tiêu Phàm lại nghĩ đến lão ăn mày dùng hai tay bẩn thỉu đó sờ sờ hắn, tăng nhanh bước chân đi giặt quần áo.
…
Nhìn vết máu bên khóe miệng qua gương nhà tắm, Tiêu Phàm mắng lớn: “Đờ mờ, không phải chứ, mình bị đánh đến nội thương hộc máu? Đúng rồi, hôm qua mình đúng là bị đánh, nhưng mà cơ thể không đau chút nào, lại đụng phải lão ăn mày bị bệnh thần kinh kia, liền đem chuyện bị đánh quên mất tiêu. Đều bị đánh thành như vậy sao vẫn không cảm thấy đau nhỉ, không phải là bị đánh đến mất cảm giác rồi chứ?”
Trong lòng Tiêu Phàm vô cùng sợ hãi, bắt đầu cởi quần áo để kiểm tra.
Kết quả toàn thân trắng trẻo, thoạt nhìn chỗ nào cũng hoàn hảo, Tiêu Phàm càng thêm nghi hoặc.
Bất quá nghĩ đến hắn lúc ở đại học Công nghệ và Kỹ thuật lại có thể sử dụng kỹ năng trong trò chơi, chuyện ấy thật là quỷ dị, thây kệ đi tắm trước đã.
Tiêu Phàm không biết thật ra vết máu ở khóe miệng hắn là của người tên là “Phàm ca”….
…
Từ phòng tắm đi ra, Tiêu Phàm đã thay xong quần áo, thấy “Soyes 4” đang lặng lặng nằm trên bàn, nhớ đến lão ăn mày thần kinh kia, bỗng nhiên càng nghĩ càng thấy cuộc gặp gỡ này vô cùng quỷ dị. Vì vậy không tự chủ cầm lên điện thoại di động trước mặt.
Nhớ được bên trong điện thoại di động, lão ăn mày trước khi đi còn để lại một ứng dụng của phái Thục Sơn, Tiêu Phàm còn chưa kịp xem qua đâu?
Lúc Tiêu Phàm thấy trong “Soyes 4” của hắn nhiều hơn một cái ứng dụng, nhướng mày, khó có thể tin mà kinh hô một tiếng: “Không phải chứ!”
“Có cần phải low như vậy hay không, mệt tôi trong lòng còn có chút mong đợi!”
Nhớ tới cái lão ăn mày tự cho là tiêu sái đó sử dụng phần mềm bói toán gọi là “Toán Càn Khôn”, Tiêu Phàm liền nghĩ cái tên này thật chả có chút sáng tạo nào, nhưng lúc Tiêu Phàm nhìn vào điện thoại có nhiều thêm một cái ứng dụng mới thì nội tâm liền hỏng mất, đột nhiên cảm giác được cái tên “Toán Càn Không” này đặt thật ra rất đúng.
Phái Thục Sơn, mặc dù Tiêu Phàm không biết rõ lắm nhưng mà trong cảm nhận của hắn phái Thục Sơn sẽ ở trên một ngọn núi cao chọc trời, là nơi đất lành tu tiên, quanh năm mây mù bao phủ, đệ tử trong phái kiếm thuật vô song, toàn thân chính khí, cưỡi kiếm bay lượn trong trời đất, rất khiến cho người ta hâm mộ.
Nhưng mà cũng bởi vì cái app mà lão ăn mày lưu lại trong điện thoại, hình tượng phái Thục Sơn thần thánh lúc ẩn lúc hiện trong nháy mắt liền bị phá hoại hầu như chẳng còn gì.
Chỉ thấy một biểu tượng hình một thanh bảo kiếm cổ xưa, bên dưới bảo kiếm lít nha lít nhít chữ viết chen ở một góc nhỏ, đó chính là tên của ứng dụng.
“Phái Thục Sơn giáo dục bắt buộc 9 năm, bà nội của tôi ơi, có lầm không vậy, có cần low như vậy không hả!” Tiêu Phàm thấy lời văn hoàn toàn không phù hợp với phong cách của phái Thục Sơn, thật sự không khống chế nổi chính mình, lớn tiếng gào lên.
“Xóa đi, xóa đi, mắt không thấy tâm không phiền.” Tiêu Phàm nghĩ thầm, hắn mất nhiều tiền như vậy đổi lại một cái “Phái Thục Sơn giáo dục bắt buộc 9 năm”, quá lỗ vốn rồi.
Hơn nữa nhìn cái ứng dụng tên “Phái Thục Sơn giáo dục bắt buộc 9 năm”, là người đều có thể biết cái ứng dụng này đoán chừng cũng chỉ được đánh giá 1 điểm, chẳng qua nếu nó không phải là ứng dụng giáo dục mà sửa thành ứng dụng vui chơi giải trí hài hước không chừng có thể được đánh giá cao hơn vài điểm.
“Đờ mờ, thứ này lại còn là ứng dụng lưu manh, đến xóa cũng xóa không được!” Thử một hồi, Tiêu Phàm hướng cái ứng dụng không xóa được trong “Soyes 4” lớn tiếng chửi mắng.
Lúc này Tiêu Phàm có chút giận dữ, tiền của hắn đều bị một lão ăn mày thần kinh cướp sạch (đúng vậy, cho đến lúc này, trong lòng Tiêu Phàm tên kia chính là một người bệnh thần kinh.), lại còn cài vào điện thoại di động của hắn một cái ứng dụng cực kỳ lưu manh, Tiêu Phàm đã bắt đầu cân nhắc xem có muốn báo cảnh sát bắt lão ta hay không.
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, hắn cần gì gây khó dễ cho một người điên chứ, người điên sống cũng không dễ dàng gì, thôi quên đi, tha cho lão một con đường sống vậy.
Nếu xóa không được, vậy mở ra xem một chút đi, hắn không tin mở nó ra nó sẽ lại nổ tung, Tiêu Phàm yên lặng suy nghĩ trong lòng, tiện tay mở ra ứng dụng “Phái Thục Sơn giáo dục bắt buộc 9 năm”.
“Xin mở khóa bằng tròng mắt.”
Nhìn dòng chữ hiện lên trên ứng dụng, Tiêu Phàm sửng sốt một chút, cảm thấy hứng thú: “Cao cấp như vậy? Còn muốn dùng tròng mắt để mở khóa?”
Tiêu Phàm nhớ lại lão ăn mày trước khi đi quả thực kêu lên hắn thực hiện xác nhận tròng mắt, vì vậy Tiêu Phàm tùy ý đảo mắt về phía “Soyes 4”.
“Xác nhận thân phận, đại đệ tử đời thứ 250, Tiêu Phàm. <>”
Tiêu Phàm nghe thanh âm điện tử, trong lòng lặng lẽ lẩm bẩm, lại còn rất giống.
“Đinh linh linh, ngươi có tin nhắn.” Một âm báo tin nhắn vang lên, Tiêu Phàm tiện tay mở ra.
…
Ha ha, đã lâu không gặp, ta là sư phụ anh tuấn phong lưu, tiếu sái lỗi lạc của con, Tửu Kiếm Tiên, Lý Tiêu Sái đây.
Lúc này, chắc hẳn con đã mở ứng dụng đào tạo trên điện thoại di động là bảo điển của phái Thục Sơn chúng ta “Phái Thục Sơn giáo dục bắt buộc 9 năm” ra rồi nhỉ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo