Dịch Tiểu Phong dừng lại, cảnh giác nhìn ba cái ma ảnh cạnh vách núi.
Ba người mặc áo đen to rộng, hơn nữa ma khí lượn lờ, rất khó phân biệt nam nữ.
“Rất có thể đối phương là tu sĩ Kim Đan!”
Hàn Uyên trầm giọng nói, hắn đã là Trúc Cơ cảnh tầng chín, nếu đối phương ở dưới Kim Đan cảnh, hắn là có thể nhận ra được.
Trong lòng Dịch Tiểu Phong khẩn trương.
Chẳng lẽ này ba người là ma tu Hàn Phòng sơn?
Trước đó liền có một tên ma tu Hàn Phòng sơn muốn giết hắn.
Dịch Tiểu Phong không hiểu biết gì về Hàn Phòng sơn, nhưng từ trong miệng Hàn Uyên, hắn biết được Hàn Phòng sơn cũng là một phương thế lực lớn.
Dưới tình huống không có Kiếm Thánh tương trợ, đối mặt với thế lực cỡ này cực kỳ nguy hiểm.
“Ngươi chính là Dịch Tiểu Phong?”
Ma ảnh cao lớn nhất ở giữa mở miệng hỏi.
Dịch Tiểu Phong lắc đầu nói: “Ta chính là Thanh liên kiếm phái Lý Bạch.”
Ma ảnh nhỏ xinh bên cạnh ma ảnh cao lớn cười lạnh nói: “Lý Bạch sao? Nếu không phải người chúng ta muốn tìm, vậy các ngươi có thể chết rồi!”
“Từ từ! Ta là Dịch Tiểu Phong!”
Dịch Tiểu Phong nghiêm túc nói, cái trán đổ mồ hôi lạnh.
Hàn Uyên kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Ánh mắt kia giống như đang hỏi, sư phụ, ngươi rốt cuộc có mấy cái tên?
“Dịch Tiểu Phong, ngươi cùng con gái của Tố Tâm Cung Vệ Khấp Tâm có hôn ước?” Ma ảnh cao lớn lại lần nữa mở miệng hỏi.
Thế mà hỏi cái vấn đề này?
Nếu là Hàn Phòng sơn, trực tiếp động thủ giết hắn là xong, cần gì hỏi lại?
Dịch Tiểu Phong là yêu tinh a, nháy mắt đoán được đối phương đều không phải là đến từ Hàn Phòng sơn, vì thế trầm giọng nói: “Xác thật có, không biết ba vị tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ là muốn ngăn cản đoạn nhân duyên này, cho nên muốn tới giết ta? Ba vị vừa thấy liền biết tu vi bất phàm, cần phải tự mình tới đối phó ta vị tiểu tu sĩ Luyện Khí này sao?"
Hàn Uyên càng thêm kinh ngạc.
Sư phụ thế mà có quan hệ nhân duyên với ma tu?
Sư tổ không biết sao?
“Ân, không tồi, dám làm dám chịu, điểm này thật ra so với vài tu sĩ chính đạo dối trá kia tốt hơn nhiều.” Ma ảnh cao lớn khen ngợi.
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Giọng điệu này không thích hợp.
Tựa hồ không phải địch nhân.
Hắn cẩn thận hỏi: “Các vị đạo hữu, không biết các ngươi thuộc môn phái gì?”
Ma ảnh cao lớn trả lời: “Ngươi đã đoán được, cần gì hỏi lại?”
Nghe vậy, Dịch Tiểu Phong thiếu chút nữa hộc máu.
Các ngươi không đoán cũng biết được, còn hỏi hai lần làm gì!
“Hoàng đế Bắc Nguỵ tính kế thật là tốt, mặt ngoài nâng đỡ Thái Tử, thật ra hắn vẫn luôn cấp quyền lực cùng cơ hội cho nhị hoàng tử, xem ra việc bị Hoàng Thái Hậu can thiệp triều đình đã chôn trong lòng hắn hạt giống thù hận, đáng tiếc cho Ly Huyền Thiền, các ngươi nhanh rời đi đi.” Ma ảnh cao lớn cảm khái nói.
Dịch Tiểu Phong kinh hỉ, đối phương thật sự không phải tới làm khó dễ hắn.
Hắn lập tức mang theo Hàn Uyên rời đi.
Mới vừa đi ra vài bước, Hàn Uyên nhịn không được dừng lại, quay đầu lại hỏi: “Các ngươi biết ý đồ của Hoàng đế bệ hạ?”
Đối với việc Ly Huyền Thiền bị Bắc Hoàng kiếm phản bội, hắn chuẩn bị không kịp, tới giờ vẫn còn chút hoảng hốt.
Ở trong ấn tượng của hắn, Hoàng đế bệ hạ rất yêu quý Ly Huyền Thiền.
“Chuyện này liên quan đến biến cố khi Bắc Nguỵ hoàng đế đăng cơ, lúc đó, Hoàng Thái Hậu có Kiếm Thánh ủng hộ, quyền thế ngập trời, quần thần Bắc Nguỵ đều phải nghe theo, Hoàng Thái Hậu không thích mẹ của Nhị hoàng tử, ngăn cản Hoàng đế bệ hạ lập hậu, cho tỳ nữ mà mình sủng ái trở thành Hoàng Hậu, sinh ra Ly Huyền Thiền, nhị hoàng tử thật ra còn có một vị ca ca ruột, nhưng rất sớm liền chết non, rất nhiều người đều nói là do Hoàng Thái Hậu làm, vì lót đường cho Ly Huyền Thiền, từ đó về sau, hoàng đế Bắc Nguỵ liền không hề cười.”
“Mấy chục năm nay, hoàng đế Bắc Nguỵ vẫn luôn ẩn nhẫn, giả vờ coi trọng Ly Huyền Thiền, thật ra vì cho Ly Tử Quyền súc thế, đồng thời hắn tích cực kết giao Kiếm Thánh, gần đây, Hoàng Thái Hậu bế quan, hắn liền để Kiếm Thánh rời đi trước, chế tạo cơ hội.”
“Sau đó là những chuyện các ngươi thấy.”
Ma ảnh cao lớn từ từ nói, nói ra một đoạn quá khứ phủ đầy bụi của Bắc Nguỵ.
Hàn Uyên trầm mặc, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe tới đoạn quá khứ này.
Dịch Tiểu Phong thì đang suy nghĩ về Hoàng Thái Hậu.
Xem ra vị lão thái bà kia không phải hiền lành.
Kiếm Thánh vì sao thích nữ nhân như vậy?
“Đi thôi, đừng động.” Dịch Tiểu Phong lôi kéo Hàn Uyên rời đi.
Ba ma ảnh tiếp tục nhìn phía phương hướng Trác Dạ Bảo.
Đợi hai người Dịch Tiểu Phong đi xa, ma ảnh nhỏ xinh hừ nói: “Người này thế mà bái Kiếm Thánh làm sư phụ, thật là gặp may mắn, về sau có Tố Tâm Cung chúng ta cùng Kiếm Thánh chống lưng cho hắn, thiên hạ thanh niên tài tuấn, chỉ sợ không người nào có thể khiến hắn sợ hãi.”
Ma ảnh cao lớn bình tĩnh nói: “Tin tưởng đại trưởng lão đi, Dịch Tiểu Phong người này có thể được Kiếm Thánh coi trọng, tất nhiên có chỗ bất phàm.”
“Đừng nói tới hắn, kế tiếp chuẩn bị tập kích Trác Dạ Bảo, cướp đi thất sắc lưu ly thụ!”
……
Một đường chạy như điên hơn mười dặm, Dịch Tiểu Phong cùng Hàn Uyên vẫn không có dừng lại.
Bọn họ tiếp tục đào vong.
Thẳng đến khi Dịch Tiểu Phong đi không nổi nữa, bọn họ mới dừng lại nghỉ ngơi.
Dịch Tiểu Phong đả tọa dưới tán cây, vận chuyển tâm pháp Cửu U Bàn Nhược công, bắt đầu nạp khí.
Hàn Uyên ngồi ở một bên, nhịn không được hỏi: “Sư phụ, ngươi có quan hệ với Tố Tâm Cung?”
Dịch Tiểu Phong liếc mắt nhìn hắn, sau đó đem tất cả chuyện phát sinh lúc trước ở Thuần Dương thành nói ra.
Kiếm Thánh cũng biết quan hệ giữa Dịch Tiểu Phong cùng Vương Mỹ, cũng chưa từng để ý, cho nên Dịch Tiểu Phong đúng lý hợp tình.
Nghe hắn nói xong, Hàn Uyên cảm khái vạn phần.
“Có lẽ đây là chính khí mà sư tổ thường nói đi, năm đó hắn từng trấn áp ma đạo, nhưng chưa từng lạm sát kẻ vô tội, cũng không có tàn sát hết tông môn ma đạo nào, ở trong lòng sư tổ, đệ tử tông môn ma đạo không phải là tất cả đều là ma, đệ tử chính đạo chưa chắc sẽ không có ma.” Hàn Uyên lẩm bẩm tự nói.
Hắn nghiêm nghị kính trọng đối với Dịch Tiểu Phong.
Trách không được Kiếm Thánh để hắn đi theo bên cạnh Dịch Tiểu Phong.
“Nghỉ ngơi thật tốt đi, một canh giờ sau tiếp tục chạy trốn.”
Dịch Tiểu Phong nhắm mắt nói, một ngày cuối cùng, không thể có bất luận sơ xuất gì.
Hàn Uyên gật đầu, sau đó nhắm mắt.
Mặt trời lặn trăng mọc lên.
Màn đêm buông xuống, hai người Dịch Tiểu Phong tiếp tục trốn chạy.
Dịch Tiểu Phong không có nghe được nhắc nhở tuyển thủ bị đào thải, nhìn dáng vẻ các tuyển thủ đều lựa chọn gia nhập dưới trướng nhị hoàng tử.
Một đêm này, rất bình tĩnh.
Nhưng Dịch Tiểu Phong không dám thả lỏng cảnh giác.
……
Một đêm qua đi.
Sáng sớm những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu rọi xuống.
Dưới tán cây Dịch Tiểu Phong tập thể dục theo đài, hoạt động gân cốt.
Hắn rất hưng phấn.
Hắn lại sống qua giai đoạn hai của tiết mục!
Hàn Uyên rất nghi hoặc Dịch Tiểu Phong vì sao phấn khởi như vậy, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Lúc này.
Dịch Tiểu Phong cảm ứng được cái gì, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một con côn trùng nhanh chóng bay tới chỗ hắn, hắn chăm chú quan sát, thế mà là phệ linh bò cạp.
Giờ phút này phệ linh bò cạp so với trước đó lớn hơn mấy lần, bay vào trong tay Dịch Tiểu Phong, chiếm toàn bộ lòng bàn tay.
Hàn Uyên đứng dậy, trừng to đôi mắt, kinh hô: “Thứ này thế mà có thể tìm được ngươi!”
Trên thân phệ linh bò cạp mặt rất nhiều hoa văn tím, nhìn qua càng thêm tà dị.
“Đây chính là nhi tử bảo bối của ta, đương nhiên thông minh.” Dịch Tiểu Phong đắc ý cười nói.
Trong lòng hắn chờ mong.
Sau khi hút dinh dưỡng từ thất sắc lưu ly thụ, chắc chắn phệ linh bò cạp càng mạnh hơn, cũng không biết có thể trợ giúp hắn chiến đấu hay không.
“Nhân sinh như giấc mộng, giang hồ khó lường, kịch bản lần này kết thúc.”
“Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến —— tìm thất sắc lưu ly quả, đạt được 1000 tích phân!”
“Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ phụ hai —— săn giết tu sĩ, đạt được 1400 tích phân!”
“Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ phụ bốn —— cứu giúp đệ tử Tố Tâm Cung, đạt được 500 tích phân!”
“Chúc mừng ngươi tru sát một trong những BOSS của kịch bản, Đồ tâm lão tổ, đạt được 8000 tích phân!”
“Một phút sau, ngươi sẽ bị truyền tống trở về hiện thực!”
“Đặc biệt nhắc nhở, không thể lộ ra tin tức liên quan đến trò chơi hoặc là hiện thực, một khi vi phạm quy định, trực tiếp đào thải!”
Từng tiếng nhắc nhở vang lên.
Dịch Tiểu Phong thở ra một hơi, hắn đem phệ linh bò cạp thu vào trong tay áo, nhìn về phía Hàn Uyên, nghiêm túc nói: “Đồ nhi, vi sư phải biến mất một đoạn thời gian, vi sư tên thật là Dịch Tiểu Phong, nhớ kỹ, về sau có duyên gặp lại.”
Hàn Uyên sửng sốt.
Có duyên gặp lại?
Hắn khẩn trương nói: “Sư phụ, ngươi muốn bỏ rơi đồ nhi?”
Trong lòng hắn thầm mắng, không có ta bảo hộ ngươi, ngươi không được chết ở vùng hoang vu dã ngoại nha?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo