Chương trước
setting
Chương sau

 

Oanh! Oanh! Oanh……

Nghe ở phía sau có tiếng nổ mạnh hết đợt này đến đợt khác, Dịch Tiểu Phong âm thầm kinh hãi.

Tuy rằng tán tu chiếm đa số, nhưng tụ tập lại với nhau, vẫn rất mạnh, cả Ma đàn Ngự tôn cũng không nhất định có thể thừa nhận nổi.

Lữ Thư An bị gió mạnh cuốn bay, cũng may Hàn Uyên kịp thời bắt lấy cổ chân hắn.

“Một đám con rệp không hiểu quy củ! Tìm chết!”

Ma đàn Ngự tôn hoàn toàn tức giận, quát to.

Uy áp đáng sợ bao phủ cả tòa thành trì.

Dịch Tiểu Phong quay đầu nhìn lại, không biết bao nhiêu ma tu bao phủ lấy Ma đàn Ngự tôn.

Nhưng ma khí của Ma đàn Ngự tôn ma khí cực kỳ mạnh mẽ đánh bay từng tên ma tu.

Không biết có phải ảo giác của Dịch Tiểu Phong hay không, hình như đám ma tu đều không có chết, chỉ là bị đánh bay.

Xem ra Ma đàn Ngự tôn vẫn có điều cố kỵ.

Nếu giết sạch tất cả ma tu ở nơi này, kia Ma đàn rất khó dừng chân ở Đại Càn châu.

Dịch Tiểu Phong nhanh chóng rời đi.

Rất mau liền đi tới cửa thành trì..

Nơi này có hơn mười vị Ma đàn ma tu trấn thủ, vừa thấy đám người Dịch Tiểu Phong đi tới, bọn họ lập tức nâng pháp khí tiến hành ngăn cản.

“Trực tiếp giết đi ra ngoài?” Kiếm Trăn nhướng mày hỏi.

Hàn Uyên, Liễu Như Thấm trực tiếp rút kiếm.

Dịch Tiểu Phong gật đầu.

Mọi người lập tức xông ra.

Ma tu mạnh nhất cũng chỉ Kim Đan cảnh tầng hai, một mình Kiếm Trăn có thể đối phó toàn bộ, giết ra ngoài vô cùng nhẹ nhàng.

Không đến ba phút, bọn họ liền xông ra ngoài.

Trong con đường tối tăm dưới nền đất, mọi người đi rất nhanh.

Kiếm Trăn ở phía trước, Nam Tần tôn giả ở phía sau.

Thoáng chốc, bọn họ liền bỏ xa đám ma tu ở Ma đàn.

Một đường đi tới.

Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh.

Kiếm Trăn lập tức dừng lại, những người khác cũng nhìn lại.

Dịch Tiểu Phong nhìn chăm chú, người tới là một nữ tử tuyệt mỹ mặc váy dài, tóc búi cao, mặt mang khăn che màu tím, nện bước nhẹ nhàng, dáng người thướt tha, tản ra khí chất cao quý đầy mê hoặc.

Mọi người cảnh giác.

Nữ tử như vậy một mình tới Ma đàn đại hội, tuyệt đối là có thực lực!

Nam Tần tôn giả nhíu mày nói: “Vương Khuynh Quốc!”

Dịch Tiểu Phong ngẩn người, nàng là Vương Khuynh Quốc?

Cung chủ Tố Tâm Cung!

“Vương Khuynh Quốc là ai?” Hàn Uyên thấp giọng hỏi nói.

Ánh mắt La Ngự Thiên phức tạp, nói: “Cung chủ Tố Tâm Cung.”

Sắc mặt mọi người biến đổi.

Ma đạo ngũ hùng!

Vương Khuynh Quốc lập tức đi tới, làm lơ đám người Dịch Tiểu Phong.

Kiếm Trăn không có động thủ, hắn cũng hiểu rõ địa vị của Tố Tâm Cung, cung chủ nhất định có thực lực rất đáng sợ.

Vương Khuynh Quốc lướt qua Kiếm Trăn, nàng liếc La Ngự Thiên một cái, ánh mắt kia tràn ngập khinh miệt, cũng câu dẫn tâm hồn nam nhân

“La Ngự Thiên, ngươi cũng thật thảm a, đây là thực lực thiên hạ đệ nhất sao?”

“Bạch Hồng Tiêu đi rồi, ngươi cũng không xứng trở thành thiên hạ đệ nhất!”

Đám người Dịch Tiểu Phong nghe xong mà mồ hôi chảy ròng.

Thật tàn nhẫn!

Bọn họ không khỏi lo lắng nhìn về phía La Ngự Thiên, sợ La Ngự Thiên bạo nổ.

Nhưng…

La Ngự Thiên thế mà xấu hổ vò đầu.

Mọi người ngạc nhiên.

Vương Khuynh Quốc đi ngang qua Dịch Tiểu Phong, cười nói: “Tiểu tử, tu vi của ngươi tăng rất nhanh nha, không tồi, trước đây bổn cung còn lo lắng ngươi không xứng với Tiểu Mỹ, hiện tại xem ra còn được, nhưng ngươi vẫn phải nỗ lực hơn, các ngươi tích lũy còn quá kém, thân phận của các ngươi cũng như thế.”

Nàng xem thấu thân phận Dịch Tiểu Phong.

Dịch Tiểu Phong âm thầm nghi hoặc.

Hắn cũng chưa từng gặp Vương Khuynh Quốc, nàng làm sao biết hắn?

Hàn Uyên không phục nói: “Sư phụ ta là đệ tử thân truyền của Kiếm Thánh, kém hơn Tố Tâm Cung các ngươi sao?”

Vương Khuynh Quốc tiếp tục đi tới, cũng không quay đầu lại, cười nói: “Vương Mỹ cũng không chỉ đơn giản là đệ tử Tố Tâm Cung như vậy, nếu không Kiếm Thánh cũng sẽ không bỏ qua nàng.”

Dịch Tiểu Phong nhíu mày.

Lời này……

Cẩn thận ngẫm lại, lúc trước ở Thuần dương thành, thái độ của Bạch Hồng Tiêu đối với Vương Mỹ rất tốt, kịch bản cuối cùng, Bạch Hồng Tiêu rõ ràng đã thả tay, không có đuổi giết bọn họ.

Nếu không lấy năng lực của Bạch Hồng Tiêu, bọn họ chạy trốn tới chân trời góc biển cũng vô dụng.

Hay Vương Mỹ còn có thân phận không muốn người nào biết?

Vương Khuynh Quốc biến mất trong bóng đêm.

Mọi người nhìn nhau.

Trong lời nói của nữ nhân này chứa lượng tin tức quá lớn!

“Đi thôi, rời khỏi nơi này trước.”

Dịch Tiểu Phong trầm giọng nói.

Mọi người gật đầu.

Kế tiếp, Dịch Tiểu Phong vừa đi, vừa suy nghĩ lời Vương Khuynh Quốc nói.

Không bao lâu.

Địa đạo bắt đầu rung động.

Chiến đấu trong Ma đàn đại hội càng thêm kịch liệt.

Dịch Tiểu Phong cảm giác được phía sau có hơi thở đuổi theo, không mạnh bao nhiêu, phỏng chừng là các ma tu khác đang chạy trốn.

Sau khi rời khỏi địa đạo, mọi người thấy lại ánh sáng.

Bọn họ đang muốn ngự kiếm phi hành thì không biết bao nhiêu tu sĩ từ rừng cây chung quanh lao ra.

Tất cả những tu sĩ này, tay đều cầm trường kiếm, mặc trường bào giống nhau.

“Đứng lại!”

Một tu sĩ trung niên cao giọng quát, ánh mắt lạnh băng.

Tay phải hắn nắm một mặt kính đồng.

Nam Tần tôn giả híp mắt nói: “Lại là Thiên kiếm thánh tông.”

Những tu sĩ này rõ ràng là đệ tử Thiên kiếm thánh tông, ít nhất cũng có ngàn người.

Trận thế như này, rõ ràng là sớm đã mai phục tại đây.

Hàn Uyên lập tức hô: “Chúng ta không phải ma tu!”

Tu sĩ trung niên cười lạnh nói: “Các ngươi nói không phải liền không phải sao? Xem Chiếu ma kính của ta!”

Nói xong, tay phải của hắn đẩy tới phía trước, Chiếu ma kính phát ra ánh sáng mạnh, đảo qua đám người Dịch Tiểu Phong.

Đám người Dịch Tiểu Phong lập tức đề phòng.

Chỉ thấy trong Chiếu ma kính hiện ra hình ảnh.

Hình ảnh Dịch Tiểu Phong ở trong biển người mở miệng nói: “Ta là ma tu, người không vì mình, trời tru đất diệt!”

Dịch Tiểu Phong: “……”

Mọi người: “……”

Cái quỷ gì!

Dịch Tiểu Phong câm nín.

Đây là Chiếu ma kính sao?

Còn có thể như vậy?

Tần Cầm Tuyết che mặt.

Quả nhiên, quy tắc đều có hố!

“Trong Ma đàn đại hội đã có người của chúng ta, sớm bày ra cấm chế, Chiếu ma kính theo dõi toàn bộ Ma đàn đại hội, mọi hành động của các ngươi đều không tránh khỏi Chiếu ma kính!” Tu sĩ trung niên hừ lạnh nói.

Một thanh phi kiếm từ trong tay áo hắn bay ra, xoay quanh thân.

Dịch Tiểu Phong bất đắc dĩ nói: “Dù sao cũng là Ma đàn đại hội, ta phải ngụy trang a.”

Tu sĩ trung niên hừ lạnh nói: “Cái cảnh tượng này cho thấy không ai ép ngươi, là ngươi tự quyết định, ngươi giả bộ cái gì? Hơn nữa ngươi rõ ràng tu luyện ma công, không giấu được ma khí trên người.”

La Ngự Thiên khó chịu nói: “Còn nói nhiều làm cái gì, trực tiếp đánh đi! Lão tử nhìn không thuận mắt nhất là Thiên kiếm thánh tông!”

Kiếm Trăn dẫn đầu rút kiếm, thả người nhảy lên, hóa thành một đạo kiếm quang giết ra.

Tu sĩ trung niên nhanh chóng phất tay, phi kiếm quanh thân bắn ra, hóa thành vô số bóng kiếm, giống như nước lũ giết về phía Kiếm Trăn.

Hình ảnh đồ sộ, tạo ra cuồng phong rung động cây cối chung quanh.

Kiếm Trăn nháy mắt bị bóng kiếm như nước lũ chặn lại, hắn nhíu mày, âm thầm kinh hãi.

Kiếm khí thật mạnh!

Người kia là ai?

Dịch Tiểu Phong hướng Nam Tần tôn giả dò hỏi: “Người này là ai? Nhìn qua rất không đơn giản.”

Nam Tần tôn giả nhíu mày nói: “Không rõ lắm, thiên tài Thiên kiếm thánh tông như mây, phỏng chừng là nhân vật thiên kiêu mới nổi trăm năm gần đây.”

Kiếm Trăn bỗng nhiên xoay tròn, kiếm khí quanh thân ngưng tụ thành một thanh kiếm quang, đột nhiên gia tốc, phá tan bóng kiếm như nước lũ kia.

Lúc này, các đệ tử khác của Thiên kiếm thánh tông cũng bắt đầu hành động.

Bọn họ không có trực tiếp giết về đám người Dịch Tiểu Phong, mà là phân bố ở không trung, bắt đầu bày trận.

Ngàn tên đệ tử Thiên kiếm thánh tông ngự kiếm phi hành, tạo thành từng vòng tròn trên không trung, tất cả đều giơ cao trường kiếm trong tay.

Kiếm khí bùng nổ, trên hướng trời cao, dưới vây mặt đất, vừa vặn bao lấy đám người Dịch Tiểu Phong.

0.03859 sec| 2446.695 kb