Chương trước
setting
Chương sau

 

Nghe được thanh âm Hồ Thư Nhan, Tần Cầm Tuyết khẩn trương hỏi: “Muốn chạy trốn hay không?”

Dịch Tiểu Phong do dự nói: “Ngươi lui lại trước, rời xa nơi này, miễn cho bị ngộ thương, ta vào xem.”

Hắn không sợ chết, đánh không được thì về hiện thực bế quan một năm, hắn vẫn là người chơi đệ nhất!

Hiện tại công pháp, kiếm pháp đã đủ cho hắn tu luyện rồi.

Tần Cầm Tuyết cũng không làm ra vẻ, lập tức lui lại.

Dịch Tiểu Phong nhảy vào phủ thành chủ.

Sau khi rơi xuống đất, hắn bắt đầu ẩn nấp khắp nơi, hướng gần tới phía mà tiếng kêu thảm thiết của Hồ Thư Nhan truyền đến.

Hắn lại lần nữa lấy phệ linh bò cạp ra.

Trước đó hắn thả phệ linh bò cạp đi ra ngoài tìm hiểu tình huống, ở trên đường đi tới phủ thành chủ, phệ linh bò cạp đã trở lại trên người hắn.

“Tiểu bảo bối, dựa vào ngươi.”

Trong lòng Dịch Tiểu Phong nói thầm.

Phệ linh bò cạp lập tức bay ra đi.

Dịch Tiểu Phong tâm linh tương thông với nó, có thể ra lệnh cho nó tìm kiếm.

Hiện tại phệ linh bò cạp đã có trí thông minh của trẻ nhỏ, có thể giao lưu đơn giản với hắn.

Hai phút sau.

Phệ linh bò cạp thông qua giao lưu tâm linh đáp lại hắn.

Hồ Thư Nhan cũng chưa chết, cũng không có bị bắt, đang nói chuyện với một người ở đại sảnh.

Ngay sau đó, đôi mắt Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên nhìn thấy tình huống của Hồ Thư Nhan.

Phệ linh bò cạp thế mà đem hình ảnh cùng âm thanh truyền cho Dịch Tiểu Phong.

Bọ cạp này có hơi trâu bò a!

Hồ Thư Nhan ở một gian đại sảnh sáng sủa, trước mặt có một lão giả đang ngồi.

Lão giả này mặc áo bào tro, da có đồi mồi, ánh mắt vẩn đục, giống như có thể chết bất kỳ lúc nào.

Hồ Thư Nhan tựa hồ bị thương, quần áo thấm đẫm máu.

“Thành chủ, vị ma tu kia rốt cuộc có thân phận gì? Ta nghe nói là họ Vệ? Chẳng lẽ là ma đạo Vệ Khấp Tâm? Vậy thì không đúng lắm, Vệ Khấp Tâm có thể có thực lực mạnh như vậy sao?” Hồ Thư Nhan trầm giọng hỏi.

Lão giả không chút để ý nói: “Hắn là ma tu thế hệ trước, cùng thế hệ Cửu U chân nhân.”

Hồ Thư Nhan nhíu mày.

Cửu U chân nhân?

Đó thật đúng là truyền thuyết của ma đạo!

“Ngô quốc đã có dã tâm, ngươi từng là đệ tử Kiếm Thánh, cứu vớt Đại Càn châu liền dựa vào ngươi, ta không còn nhiều thời gian lắm, có khả năng chết bất kỳ lúc nào, người biết chân tướng trừ bỏ ngươi, ít ỏi không có mấy.” Lão giả từ từ nói.

Hắn không hề có cảm xúc tức giận khi bị người đoạt bảo.

Người sắp chết, đều đã xem nhẹ rất nhiều chuyện.

Hồ Thư Nhan lúng túng nói: “Ta không được, ta đã không phải đồ đệ Kiếm Thánh, nhưng truyền nhân của Kiếm Thánh đã tới, liền ngoài phủ.”

“Nga? Chính là vị Dịch Tiểu Phong đoạt được yêu kiếm kia?” Lão giả tựa hồ tới hứng thú.

Hồ Thư Nhan nghiêm mặt nói: “Hiện giờ thế cục Đại Càn châu hỗn loạn, ba đại vương triều có thể khai chiến bất kỳ lúc nào, nếu giết Trác Sính Thiên, mặc dù ta có há mồm vạn lần cũng nói không rõ.”

“Dịch Tiểu Phong thì không giống, tuy ở Tu Chân giới có rất nhiều người muốn giết hắn, nhưng ở trong lòng rất nhiều người, Kiếm Thánh có uy vọng cực cao, thậm chí bị xem là cứu tinh, giúp đỡ thiên hạ chính nghĩa, chân tướng do đồ đệ Kiếm Thánh nói ra, mới có hy vọng biến chiến tranh thành tơ lụa.”

Dịch Tiểu Phong nghe đến đây, không khỏi thầm mắng.

Lại muốn gây phiền toái cho ta!

Muốn giết Trác Sính Thiên khó biết bao!

Vừa rồi chỉ gặp thoáng qua Trác Sính Thiên, Dịch Tiểu Phong rõ ràng cảm giác được Trác Sính Thiên cũng là cao thủ Kim Đan cảnh, thị vệ bên người thậm chí ẩn tàng một ít hơi thở đáng sợ.

Muốn giết Trác Sính Thiên, quá khó khăn!

Lão giả bình tĩnh nói: “Xem ra chỉ có thể tìm hắn, có lẽ đây là nguyên nhân Bạch Hồng Tiêu đuổi ngươi đi.”

Hồ Thư Nhan sửng sốt.

“Ngươi cho rằng Kiếm Thánh khiến người ta kính nể nhất chính là tu vi?”

Đối mặt với vấn đề của lão giả, Hồ Thư Nhan nhíu mày, lâm vào trầm mặc.

“Người Ngô quốc sắp tới rồi, ngươi đi đi.”

Lão giả nhắc nhở, Hồ Thư Nhan vừa nghe, vội vàng rời đi.

Dịch Tiểu Phong cũng chuẩn bị rời đi, hoảng sợ phát hiện chính mình không thể động đậy.

Phệ linh bò cạp phảng phất đã chịu kinh động, đột nhiên đào tẩu, khiến cho Dịch Tiểu Phong không cách nào nhìn lão giả thêm nữa.

“Ngươi là Dịch Tiểu Phong đi, kiếm ý Thiên hạ kiếm này thật là làm người ta hoài niệm.” Thanh âm lão giả truyền vào trong tai Dịch Tiểu Phong.

Giây tiếp theo.

Dịch Tiểu Phong bị chói mắt, xuất hiện ở phía sau lão giả.

Nhìn lão giả trước mặt, hắn khiếp sợ.

Đây là tu vi gì?

Thế mà cách không mang hắn lại đây.

“Cuộc đối thoại vừa rồi ngươi cũng đã nghe đi.” Lão giả sâu kín nói, cũng không quay đầu lại.

Dịch Tiểu Phong hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu.

“Trác Sính Thiên sở dĩ không có đăng cơ, là đang đợi đại thọ tám mươi, ngày đó khí vận cường thịnh, lại mượn dùng Thất tinh đỉnh, có thể nhiễu loạn khí vận Đại Càn châu, đến lúc đó các châu khác xâm lấn Đại Càn châu, thế như chẻ tre, Ngô quốc lại nội ứng ngoại hợp, Đại Càn châu rất có thể sẽ trực tiếp huỷ diệt.”

Lão giả mang giọng điệu thổn thức.

Dịch Tiểu Phong nghi hoặc hỏi: “Hắn mưu đồ cái gì?”

Lão giả trả lời nói: “Mưu đồ trường sinh, Đại Càn châu không có cơ duyên trường sinh, nhưng châu khác có.”

Trường sinh!

Mục tiêu lớn nhất của tất cả người tu chân.

Trách không được.

Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên lý giải Trác Sính Thiên.

“Ta an bài cơ hội cho ngươi, để ngươi ẩn nấp bên cạnh Trác Sính Thiên, ngươi tìm cơ hội giết hắn, nhưng trước khi giết hắn, tốt nhất tìm được chứng cứ hắn cấu kết cùng địch nhân của Đại Càn châu.” Lão giả nghiêm túc nói.

Dịch Tiểu Phong rất muốn cự tuyệt.

Nhưng hắn lại nghĩ đến La Ngự Thiên.

La Ngự Thiên cũng muốn hắn giết Trác Sính Thiên.

Trước đó không có cơ hội, hiện tại cơ hội tới rồi.

Dịch Tiểu Phong híp mắt hỏi: “Làm sao ẩn nấp?”

Lão giả cười, nói: “Ta sẽ cho ngươi một loại đan dược, có thể áp chế kiếm ý Thiên hạ kiếm trong cơ thể ngươi, thay đổi khí tức của ngươi, dược hiệu kết thúc, ngươi liền sẽ khôi phục như lúc ban đầu, đồng thời ta lại giúp ngươi dịch dung.”

“Trác Sính Thiên vẫn rất kính trọng ta, ta có thể ở lúc trước khi chết đem ngươi giao cho Trác Sính Thiên.”

Dịch Tiểu Phong suy tư.

Đây là phải nằm vùng?

Rất nguy hiểm a!

Nhưng ta thích!

Dịch Tiểu Phong nói: “Ta còn có rất nhiều bằng hữu ở trong thành, bọn họ có thể gặp nguy hiểm hay không?”

Lão giả trả lời nói: “Trác Sính Thiên sẽ không giết người trong thành, làm như vậy mà nói sẽ bại lộ dã tâm, điều hắn muốn chính là có được Thất tinh đỉnh, sau khi thành công, hắn liền rời đi, Thất tinh đan thành sẽ khôi phục bình thường.”

Dịch Tiểu Phong tức khắc yên tâm.

Hắn cười nói: “Cứu vớt thiên hạ, là đạo nghĩa tại hạ không thể chối từ!”

Đã nói đến mức này, nếu cự tuyệt, trời biết lão già này sẽ làm gì hắn, không bằng thoải mái hào phóng thừa nhận.

“Ngươi tới ngồi ở trước mặt ta.”

Lão giả cười nói, giọng điệu trở nên hòa ái.

Dịch Tiểu Phong lập tức đi đến trước mặt hắn ngồi xếp bằng ngồi xuống.

Lão giả lấy ra một lọ đan dược, đưa cho Dịch Tiểu Phong, nói: “Đây là huyễn khí đan, tổng cộng mười viên, một viên có thể có hiệu quả trong một tháng, cũng đủ làm khí tức của ngươi không bại lộ.”

Dịch Tiểu Phong tiếp nhận bình đan dược, trực tiếp dùng một viên.

Lão giả vừa lòng cười, hắn run run rẩy rẩy nâng đôi tay, hướng tới mặt Dịch Tiểu Phong, cách không vuốt ve.

Động tác này……

Ta kính ngươi là lão tiền bối, không dám suy nghĩ lung tung!

Dịch Tiểu Phong cố nén tâm trạng mắc ói.

Ngay sau đó, Dịch Tiểu Phong cảm giác mặt mình có chút ngứa.

Một lát sau.

Lão giả chậm rãi thu tay lại, nói: “Dịch Tiểu Phong, thiên hạ này liền dựa vào ngươi, đây là một cái con đường cực kỳ nguy hiểm, ta lựa chọn ngươi, lòng có hổ thẹn, dù sao ngươi trẻ tuổi như vậy……”

Dịch Tiểu Phong nhướng mày.

Sẽ cho chỗ tốt?

Lão giả từ trong tay áo móc ra một quyển bí tịch.

Thất tinh toàn đan!

Hắn hít sâu một hơi, nói: “Quyển bí tịch này ghi lại tất cả đan phương ta có, tặng cho ngươi, nếu ngươi không có hứng thú luyện đan, giúp ta lựa chọn một vị vãn bối có lòng dạ hiệp nghĩa, kế thừa y bát.”

Dịch Tiểu Phong tiếp nhận, hắn dùng thần thức nhìn lướt qua.

Tìm được đan phương Băng Tâm đan!

Tức phụ, thứ ngươi muốn, vi phu đã có được, về sau muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

Dịch Tiểu Phong âm thầm đắc ý.

Hắn đem Thất tinh toàn đan ném vào nhẫn trữ vật.

“Quỳ đằng sau ta, chờ Trác Sính Thiên đến đi.”

Dịch Tiểu Phong cung kính hành lễ, sau đó đi đến phía sau lão giả quỳ xuống, làm bộ dáng của một tên đệ tử.

Lão giả cảm khái nói: “Năm đó khi ta lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hồng Tiêu, hắn cũng cỡ tuổi ngươi hiện tại, khi đó hắn ghét cái ác như kẻ thù, khổ đại cừu thâm, ta cười hắn tuổi trẻ quá hăng hái, hắn còn muốn động thủ với ta.”

Hắn bắt đầu nói về chuyện cũ năm đó.

“Khi Bạch Hồng Tiêu bị sư môn ám toán, lại nhân nhiệm vụ của sư môn, giết người trong lòng huynh trưởng, bị người trong lòng và gia tộc đuổi giết, tất cả mọi người xem hắn không vừa mắt, mặc dù tình cảnh bản thân gian nan, hắn cũng có thể vì một thiếu nữ mười tuổi ngẫu nhiên gặp được mà đi tìm kiếm đan dược.”

“Thiếu nữ kia thân trúng độc chưởng của ma tu, bị Bạch Hồng Tiêu dùng linh lực mạnh mẽ kéo dài, Thất tinh đan thành gần chỗ bọn họ, bọn họ liền đi tới.”

“Ta còn nhớ rõ thiếu nữ kia khiếp đảm tránh ở sau lưng Bạch Hồng Tiêu, như con thỏ bị chấn kinh, trong thành vừa lúc có không ít kẻ thù của bọn họ, khi đó Thất tinh đan thành không có quy củ, cũng không có an toàn như hiện tại.”

Dịch Tiểu Phong nghiêm túc nghe.

Không nghĩ tới Bạch Hồng Tiêu còn có một đoạn chuyện cũ như vậy.

“Ta vốn dĩ không muốn nhúng tay, nhìn thấy Bạch Hồng Tiêu bị vây công, cả người đầy máu, thiếu nữ kia cũng bị thương, ta không đành lòng bọn họ chết ở trên đường, liền ra tay.”

“Trăm triệu lần không nghĩ tới, lần hành động này, thành tựu đại hiệp của một thế hệ, uy danh hiển hách Kiếm Thánh.”

Lão giả cười, cười rất vui vẻ.

“Còn có thiếu nữ kia, cũng trở thành đại trưởng lão Tố Tâm Cung.”

“Nhưng con đường của Kiếm Thánh luôn tràn ngập phản bội, thiếu nữ kia hiện giờ cũng trở thành địch nhân của hắn, cũng may hiện giờ hắn đã vô địch, thiên hạ này, người dù hận hắn, cũng không làm gì được hắn.”

Dịch Tiểu Phong nghe đến đây khiếp sợ.

Vệ Khấp Tâm nguyên lai không phải thanh mai trúc mã của Bạch Hồng Tiêu, mà là từng được Bạch Hồng Tiêu cứu giúp……

Nhưng nghĩ đến quan hệ hiện tại giữa hai người, Dịch Tiểu Phong thổn thức không thôi.

“Vì chính nghĩa, tiểu tử Bạch Hồng Tiêu kia xác thật cô phụ rất nhiều người, nhưng cũng không thể trách hắn, muốn trách thì trách lòng người ích kỷ, thiên hạ này cần Bạch Hồng Tiêu.”

“Bạch Hồng Tiêu vì an nguy của Đại Càn, tiến đến phó ước, quyết đấu với một vị Kiếm Thánh khác, có lẽ lần này sẽ không về.”

Vì an nguy Đại Càn châu?

Đây là có ý gì?

Dịch Tiểu Phong đang muốn dò hỏi, một tiếng cười to từ ngoài sảnh truyền tới.

Lão giả không nói.

Dịch Tiểu Phong vội vàng cúi đầu.

Chỉ thấy Trác Sính Thiên mang theo Trác Tiên Dung, một đám thị vệ đi vào.

“Lão tiền bối, Thất tinh đỉnh này trẫm bắt lấy, đa tạ ngài thành toàn, trước khi chết, ngài còn có cái tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao?” Trác Sính Thiên đi đến trước mặt lão giả, cười hỏi.

Lưng lão giả càng cong hơn so với vừa rồi, hắn hữu khí vô lực nói: “Phía sau chính là tiểu đệ tử của ta, kế thừa y bát, nếu ta đi rồi, Thất tinh đan thành nhất định rơi vào hỗn loạn tranh giành, hắn có thể không sống nổi, không bằng bệ hạ mang theo hắn về hoàng cung Ngô quốc đi.”

Nghe vậy, Trác Sính Thiên nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, đánh giá.

“Trúc Cơ cảnh tầng tám, tuổi còn trẻ liền có tu vi này, không tồi, trẫm thu!” Trác Sính Thiên cười nói.

Hắn hướng tới lão giả khom lưng hành lễ, sau đó xoay người, nói: “Tiểu tử kia, nói lời từ biệt cùng sư phụ ngươi đi, sau đó cùng trẫm về hoàng cung.”

Dịch Tiểu Phong đứng dậy, vòng đến trước mặt lão giả, hắn nhìn về phía lão giả.

Lão giả mở hai mắt vẩn đục, lộ ra nụ cười từ ái, lẩm bẩm nói: “Ngươi thật sự giống như hắn, sau này ngươi cũng chỉ có thể dựa chính mình, đi thôi.”

Tâm tình của Dịch Tiểu Phong không khỏi nặng nề, hiện tại không làm được điều gì.

Hắn chỉ có thể cung kính quỳ hành lễ.

Khi hắn đứng lên mới vừa xoay người, tay lão cũng rơi xuống, lưng càng thêm cong.

Qua đời.

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.09072 sec| 2477.109 kb