Vừa rồi cũng gặp qua!

Nghe được lời này Dịch Tiểu Phong tâm phục khẩu phục.

Lão này thật là không buông tha bất luận một cơ hội trang bức nào a.

Mặt các cao thủ Đại Càn châu đều tái rồi.

Kinh hỉ trong lòng bọn họ biến thành tiếng mắng chửi.

Nam Tần tôn giả cũng nghe đến khóe miệng co giật, hắn cảm giác chính mình cũng bị đạp một cái.

Uy danh của Kiếm Thánh, cũng có một phần cống hiến của hắn.

Khán giả hô "tốt tốt tốt".

“Không hổ là vua kịch bản!”

“Mẹ nó quá trang bức, ta sắp không xem được!”

“Tiếu Thiếu Mệnh: Người ta hỏi, ngươi trả lời là được rồi, sao còn muốn đạp chúng ta một cái?”

“Nghệ thuật ngôn ngữ, bao hàm rất nhiều tin tức.”

“Thấy rõ ràng, đây là tương lai của Dịch Tiểu Phong.”

“Vương Như Thần: Ngươi thế mà so với lão tử còn có thể trang bức hơn!”

……

Phía trên đỉnh núi lâm vào yên tĩnh.

Dịch Tiểu Phong rất muốn che mặt, nhưng trước mắt là tình huống hắn cần phải thẳng lưng, biểu hiện ra sự tự tin.

Hàn Uyên kích động tới mức cả người run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Bạch Hồng Tiêu sáng như ngôi sao.

Nếu không có người ngoài ở bên cạnh, phỏng chừng hắn muốn trực tiếp quỳ.

Chu Thiếu Quân híp mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Vương Như Thần chậm rãi xoay người, đối mặt Bạch Hồng Tiêu bốn mắt nhìn nhau.

Oanh!

Một cổ khí thế đáng sợ khí thế từ trên người Vương Như Thần bùng nổ, vô hình hóa hữu hình, hình thành cột khí phá tận trời cao, vô cùng chấn động.

Kiếm mộ sơn vì điều này mà rung động kịch liệt, giống như có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào.

Đá vụn quanh chân Dịch Tiểu Phong đều bị chấn bay lên.

Khí thế thật đáng sợ!

Nếu không có Bạch Hồng Tiêu ở bên cạnh, Dịch Tiểu Phong cảm giác chính mình sẽ bị ép tới mất đi sức chiến đấu.

Cách xa nhau mấy chục trượng.

Vương Như Thần đứng ở nơi đó, liền giống như vị thần duy nhất trong thiên địa, cao ngạo mà siêu thoát.

Nam Tần tôn giả động dung.

Đây là tu vi gì?

Biểu tình của Hàn Uyên cũng cứng đờ.

Đối mặt với Vương Như Thần không ai bì nổi, sắc mặt Bạch Hồng Tiêu không thay đổi.

Hắn chậm rãi đặt tay trên chuôi kiếm ở bên hông, nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng là vì đồ đệ mới đoạt kiếm, không bằng chúng ta giao cho bọn họ cạnh tranh đi.”

Vương Như Thần bễ nghễ Bạch Hồng Tiêu, nói: “Ngươi đang sợ hãi?”

Tay phải Bạch Hồng Tiêu hơi hơi run lên.

Dịch Tiểu Phong nhìn thấy cái chi tiết nhỏ này, không khỏi câm nín.

Hắn không cảm thấy Bạch Hồng Tiêu đang sợ hãi.

“Nhất định phải đánh sao?” Mặt Bạch Hồng Tiêu không biểu tình hỏi.

“Ngươi có thể trước mặt mọi người tuyên bố Kiếm Thánh ngươi không bằng Vương Như Thần, liền có thể không cần đánh.”

“Ta không bằng ngươi.”

“Ngươi liền sẽ từ bỏ Yêu kiếm.”

“Ai, thôi, kiếm này thuộc về đồ nhi của ta, đây là vì tốt cho thiên hạ.”

Bạch Hồng Tiêu dứt lời, thân thể bắt đầu lên không.

Hắn chấp nhận khiêu chiến!

Vương Như Thần khinh thường cười, bay theo lên không.

Hai người nhanh chóng nhảy vào trong lôi vân, biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

Dịch Tiểu Phong thầm nói đáng tiếc.

Còn muốn nhìn một chút cảnh chiến đấu của hai vị thiên hạ đệ nhất.

Nhưng nghĩ lại, cuộc chiến của Hóa thần cảnh, đến gần quá sẽ liên luỵ.

Dịch Tiểu Phong rút kiếm đi về phía Cửu Kiếm Nghiêu, Hàn Uyên theo sát sau đó.

Nam Tần tôn giả không có cất bước đi đến, mà dừng lại tại chỗ, nói: “Tiểu sư phụ, tiểu tử kia cùng một cái bối phận với ngươi, lão hủ không thể ra tay, liền dựa vào bản thân các ngươi.”

Dịch Tiểu Phong vẫy vẫy tay, cũng không có khó chịu.

Nếu là Nam Tần tôn giả dám ra tay, phỏng chừng Vương Như Thần sẽ trời giáng chính nghĩa, khiển trách hắn.

Chu Thiếu Quân rút kiếm, cười nói: “Các ngươi chỉ hai cái tu sĩ Trúc Cơ cảnh cũng dám đoạt kiếm với ta?”

Ầm ầm ầm ——

Lôi vân trên đầu bắt đầu kịch liệt cuồn cuộn, rất rõ ràng, Bạch Hồng Tiêu cùng Vương Như Thần đã đánh nhau.

Dịch Tiểu Phong truyền âm cho Hàn Uyên nói: “Đợi tiêu hao trước một chút, chờ Yêu kiếm bộc phát ra kiếm quang, ngươi kiềm chế hắn, ta trực tiếp di chuyển tới gần, rút kiếm!”

Hàn Uyên khẽ gật đầu.

Hai thầy trò sóng vai đi tới.

Phía trên đỉnh núi, các cao thủ làm người xem, lôi vân phía trên cuồn cuộn, cảnh tượng lúc này làm nhiệt huyết sôi trào.

Ít nhất Dịch Tiểu Phong đã bắt đầu phấn khởi.

Kim Đan cảnh!

Hắn tuy rằng chỉ có tu vi Trúc Cơ cảnh tầng hai, nhưng hiện tại đã tự tin có thể khiêu chiến một vài cao thủ Kim Đan cảnh.

Chu Thiếu Quân bỗng nhiên ném kiếm trong tay.

Mũi kiếm phân hoá ra hai đạo bóng kiếm, ba kiếm cùng bay, giết hướng hai người Dịch Tiểu Phong.

Tốc độ cực nhanh!

Dịch Tiểu Phong cùng Hàn Uyên nhanh chóng né tránh, từ phương hướng khác nhau giết về phía Chu Thiếu Quân.

Chu Thiếu Quân phất tay, hai đạo bóng kiếm tách ra, quay đầu đuổi giết Dịch Tiểu Phong cùng Hàn Uyên, còn kiếm thì nhanh chóng bay trở về trong tay hắn.

Tốc độ của Dịch Tiểu Phong không có nhanh như bóng kiếm của Chu Thiếu Quân, hắn xoay người chính là vung một kiếm.

Kiếm khí bùng nổ!

Oanh ——

Bóng kiếm bị chém nát, mặt đất bị bổ ra một khe sâu cả trượng.

Chu Thiếu Quân nhướng mày, âm thầm kinh hãi: “Tiểu tử này làm sao có kiếm khí mạnh mẽ như vậy?”

Quả nhiên, đồ đệ Kiếm Thánh tuyệt đối không phải hạng người bình thường!

Tốc độ Hàn Uyên nhanh hơn Dịch Tiểu Phong, nhanh chóng giết tới trước mặt Chu Thiếu Quân.

Keng!

Song kiếm chạm nhau, Chu Thiếu Quân bằng vào lực lượng chấn Hàn Uyên bay ra xa, hắn nhanh chóng múa kiếm, bóng kiếm vờn quanh, dường như hoa sen nở rộ, làm người ta hoa cả mắt.

Hàn Uyên cũng thi triển kiếm pháp, hoa lệ tiêu sái.

Trong khi hai người chiến đấu kịch liệt, bốn phương tám hướng có tu sĩ, yêu quái vọt tới.

“Yêu kiếm ở đằng kia!”

“Lên! Đoạt Yêu kiếm!”

“Kiếm Thánh cùng Vương Như Thần không ở đây!”

“Đó chính là Yêu kiếm sao? Hình như có gì đó không đúng……”

“Tới trước được trước!”

Tu sĩ, các yêu quái vừa thấy Yêu kiếm đều kích động, giống như nước biển, mênh mông tràn tới.

Dịch Tiểu Phong bị dọa.

Số lượng cũng quá nhiều!

Chỉ là tu sĩ ít nhất cũng có bốn năm ngàn người, hơn nữa còn có yêu quái……

Mấu chốt nhất chính là vẫn còn tu sĩ , yêu quái cuồn cuộn không ngừng từ dưới chân núi đi lên.

Dịch Tiểu Phong nhanh chóng phóng hướng tới Yêu kiếm.

Chu Thiếu Quân canh giữ trước Yêu kiếm, liên tục đánh lui Hàn Uyên.

Hắn không dám rời khỏi Yêu kiếm, cho nên chiến đấu lên có chút vướng tay vướng chân.

Hàn Uyên không phải đối thủ của Chu Thiếu Quân, mới mấy hiệp, đã bị thương, nhưng thân thủ nhanh nhẹn, Chu Thiếu Quân muốn giết hắn cũng khó.

Dịch Tiểu Phong thi triển Thuần dương ngũ kiếm quyết đánh tới, năm đạo bóng kiếm giống như gió lốc đánh úp lại, kiếm khí báo đạo thổi quét theo nham thạch trên mặt đất ven đường.

Chu Thiếu Quân một chân đá bay Hàn Uyên, xoay người múa kiếm, mũi kiếm vòng quanh thân hình vẽ ba cái vòng tròn lớn, linh lực hiện ra, hình thành quang thuẫn bảo hộ Chu Thiếu Quân.

Oanh ——

Kiếm khí của Dịch Tiểu Phong đụng phải Chu Thiếu Quân, bị quang thuẫn này chặn lại.

Chu Thiếu Quân giống như Thái Sơn, vẫn không nhúc nhích, hắn híp mắt nhìn quét đại quân hai tộc yêu nhân bốn phương tám hướng vọt tới, biểu tình ngưng trọng.

Dịch Tiểu Phong bước nhanh vọt tới, kiếm khí bị triệt tiêu, nhưng hắn không có dừng lại.

Hưu! Hưu! Hưu……

Từng tiếng xé gió truyền đến, Dịch Tiểu Phong lập tức tránh né.

Thân thể ở giữa không trung xoay chuyển, hắn nhìn thấy có hơn mười cái phi tiêu phóng tới.

Một ít cao thủ Kim Đan cảnh, đại yêu hóa hình dẫn đầu tới rồi.

Cửu Kiếm Nghiêu bỗng nhiên thi pháp, Dịch Tiểu Phong, Hàn Uyên, Chu Thiếu Quân không kịp phòng ngừa, bị linh lực của hắn xốc bay ra xa.

Các tu sĩ ngự kiếm bay tới bị một tầng màn chắn ánh sáng vô hình chặn lại, không cách nào tới gần dàn tế.

Dịch Tiểu Phong rơi xuống đất, lăn vài vòng trên mặt đất lăn mới dừng lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn, từng tên tu sĩ, yêu quái bị dàn tế chắn bay ra ngoài, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.

Dịch Tiểu Phong cảm giác được sát khí, quay đầu nhìn lại.

Một nam tử hắc y rút kiếm đánh tới, bước chân nhanh nhẹn, giống như u linh.

Dịch Tiểu Phong thả người nhảy lên, vừa muốn di chuyển, trái phải hai bên bỗng nhiên xuất hiện ma khí, bên trong ma khí toát ra hai đạo thân ảnh rút kiếm đâm về phía hắn.

0.11259 sec| 2449.078 kb