"Công tử, đi thong thả, lần sau lại đến nhé."

"Công tử, mời lên lầu."...

Tần Minh chợt dừng bước, đây là chốn nào?

Trên con phố này, đa phần là nam tử, từ những tòa lầu các vang vọng tiếng đàn sáo du dương.

"Tần ca, thật không ngờ lại gặp huynh ở đây!" Có người reo lên.

Lập tức, nhiều ánh mắt trên phố đổ dồn về phía này. Tần Minh lần đầu tiên rơi vào tình cảnh chật vật như vậy, chỉ muốn che mặt mà bỏ chạy.

Hắn đã biết đây là đâu rồi, chắc chắn là chỗ Ngô lão đầu tiêu xài hoang phí!

Hơn nữa, hắn còn nghe thấy tiếng của Ngô Tranh, tôn tử của Ngô lão đầu, đang gọi hắn giữa đám đông.

"Tần ca, tha hương ngộ cố tri, thật là một đại hạnh sự, huynh không sao là tốt rồi, cuối cùng cũng bình an đến được Xích Hà Thành." Thiếu niên mười bảy tuổi Ngô Tranh mặt mày rạng rỡ, nhanh chân chạy đến, vô cùng nhiệt tình.

"Ta có thể có chuyện gì chứ, người hôm đó là một cố nhân của ta." Tần Minh đáp, đồng thời lộ ra vẻ khác lạ. Hắn cảm thấy thiên phú của gia tộc này thật sự có thể di truyền.

Hắn không biết liệu Ngô Tranh có thể tái hiện được bẩm phú "Thương Tiễn Song Tuyệt" hay không, nhưng về khoản phong lưu thì có lẽ không kém gì gia gia hắn, Ngô lão đầu. Mới đến Xích Hà Thành mà đã quen đường chạy đến con phố này rồi.

"Ngươi không phải đến để tăng trưởng kiến văn sao? Tiền nên dùng đúng chỗ, nỗ lực đề thăng thực lực mới là điều quan trọng." Tần Minh khuyên nhủ.

Ngô Tranh lắc đầu nói: "Tần ca, huynh nghĩ đi đâu vậy? Đệ chỉ đến nghe nhạc mà thôi, không liên quan gì đến chuyện phong nguyệt."

Thấy ánh mắt Tần Minh tỏ vẻ không tin, Ngô Tranh vội nói: "Thật không lừa huynh đâu. Chủ yếu là có nhiều cao thủ ra ngoài thành săn dị loại, sau đó họ thường đến đây uống rượu nghe nhạc. Họ sẽ nói về các loài sinh vật biến dị đáng sợ trong dãy núi và thảo luận cách săn bắt cũng như thu hoạch vật chất linh tính. Đệ đến để nghe những tin tức có giá trị!"

"Lời nói không hư chứ?" Tần Minh hứng thú hỏi.

Ngô Tranh đáp: "Nếu huynh không tin lát nữa hỏi Từ ca, ừm, chính là Từ Thịnh, người du thương đã đưa chúng ta đến Xích Hà Thành. Ông ấy đã chuyển nghề, quyết định trở thành một thợ săn linh tính tự do. Lần này, trên đường đi, ông ấy bị nữ dị loại trong đội dọa cho sợ mất mật."

Tần Minh ban đầu còn khuyên nhủ Ngô Tranh đừng lưu luyến những nơi như thế này, kết quả chỉ sau một lát đã cùng Ngô Tranh bước vào Túy Hà Lâu.

Quả thực nơi đây chỉ là chỗ uống rượu, nghe nhạc, hương khói lan tỏa, sau rèm châu có giai nhân đang gảy đàn, tiếng nhạc đinh đang trong trẻo.

Trong đại sảnh rộng rãi có nhiều bàn ghế, ngồi đầy những kẻ tân sinh, bọn họ vừa uống rượu vừa trò chuyện sôi nổi.

Không biết từ khi nào, nơi đây đã trở thành chỗ bọn họ trao đổi tin tức, khiến chưởng quầy Túy Hà Lâu khá bất lực, nhưng chỉ cần buôn bán tốt là được.

Tần Minh và Ngô Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, lập tức nghe thấy đủ loại tiếng bàn tán.

"Nghe chưa, Tê Hà Sơn xuất hiện một con sơn quái lục biến, chưa rõ bản thể là gì nhưng thực lực của nó vượt xa cùng cấp, có lẽ là linh tính sinh vật. Có ai muốn liên thủ đi săn nó không?"

"Ngươi chán sống rồi à, thực lực của linh tính sinh vật thường cao hơn một cấp so với số lần biến dị thực tế, gần bằng sinh vật thất biến rồi!"...

Tần Minh chăm chú lắng nghe, cảm thấy không uổng công đến đây, những người này trao đổi với nhau, giúp hắn nhanh chóng hiểu rõ tình hình trong dãy núi.

"Tần tiểu ca, ngươi không sao là tốt rồi. Nói vậy thì lần trước ta dẫn đội không ai thiệt mạng, đều bình an đến Xích Hà Thành, ha ha!" Từ Thịnh đến, thấy Tần Minh thì vô cùng nhiệt tình.

"Từ ca, vết thương này của huynh..." Tần Minh nhìn cổ gã, nơi từng bị cào xước, mười mấy ngày trôi qua đã lành hẳn.

Từ Thịnh uống một ly rượu, nói: "Đừng nhắc nữa, hậu nhân của dị loại cao cấp ra ngoài rèn luyện, được cao tầng Xích Hà Thành cho phép vào thành, vậy mà nhát gan đến mức đáng thương, có chút gió thổi cỏ lay liền bám lấy người khác mà bóp mạnh. Đã thế nàng ta còn tân sinh nhiều lần rồi, ta không chống cự nổi, bị bóp ngất đi một lần. Ta không làm du thương nữa, đổi nghề!"

Tần Minh cụng ly với gã, nói: "Đổi nghề cũng tốt, nếu không thì đi đêm lắm có ngày gặp ma."

Từ Thịnh gật đầu nói: "Đúng vậy, để ta nói cho ngươi nghe, một số lão du thương có lẽ đã không còn là người trước đây nữa rồi, không biết đã bị sinh vật kỳ lạ nào thay thế từ bao giờ. Nghề của chúng ta có không ít truyền thuyết, ta đã muốn bỏ lâu rồi!"

Ngô Tranh cũng nâng chén, nói: "Vì Từ ca chuyển nghề thành công, cạn một ly, sau này tiểu đệ ở Xích Hà Thành sẽ đi theo huynh, huynh là đại cao thủ, phải chiếu cố ta nhiều!"

1.23833 sec| 2411.578 kb