Về phần vi phạm nguyên tắc mà mười đại gia tộc nhất trí đối ngoại của tỉnh Phú Thọ? Nói đùa cái gì vậy, Trần Gia Bảo sẽ nhanh chóng trở thành em rể của nhà họ Ngụy, là người một nhà với nhà họ Ngụy, làm sao có thể tính là ngoại bộ thôn tính thế lực? Cho nên nghiêm túc mà nói, Ngụy Phong Lăng cũng không tính là vi phạm nguyên tắc.
Những suy nghĩ trên đều là suy nghĩ của Ngụy Phong Lăng khi nhìn thấy xung đột giữa Trần Gia Bảo và Đường Nhạc Thiên sắp được đẩy lên đến đỉnh điểm, anh ta càng nghĩ tới đây, trong lòng anh ta càng kích động, liền không bước lên ngăn cản, tuy rằng làm như vậy có vài phần lợi dụng Trần Gia Bảo, nhưng Ngụy Nhã Huyên lại đối với Trần Gia Bảo ái mộ trong lòng như vậy, Trần Gia Bảo để cho nhà họ Ngụy lợi dụng một chút thì có gì là ghê gớm đâu, lại nói sự phát triển tình cảm không phải đều là để lợi dụng lẫn nhau hay sao?
Nghĩ đến đây, Ngụy Phong Lăng khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự mãn, anh ta nhủ thầm: “Nhã Huyên à Nhã Huyên, em thật sự là đứa em gái tốt nhất của anh trai, không uổng công anh trai yêu thương em như vậy. Vào thời khắc mấu chốt, em đã cùng Trần Gia Bảo khiêu vũ và vô tình mang đến cho nhà họ Ngụy chúng ta rất nhiều lợi ích, chí ích những kẻ mồm miệng lẻo mép đó không thể nói gì nhà họ Ngụy chúng ta được nữa.”
Trong hiện trường, cho dù là Đường Nhạc Thiên hay Võ Vân Bình, sau khi nghe Trần Gia Bảo giễu cợt bọn họ “ngu ngốc,” vẻ mặt bọ họ đều đã âm trầm xuống.
Đường Nhạc Thiên giễu cợt nói: “Trần Gia Bảo, vậy tôi sẽ trả lời cho lời nói của mình giúp anh. Vốn dĩ tôi chỉ định chặt đứt một tay của anh xem như cảnh cáo, nhưng hiện tại anh lại tự mình tìm đến cái chết, cho nên tôi quyết định, cả hai tay của anh, tôi muốn chặt xuống hết thảy. Vân Bình, thay tôi dạy cho Trần Gia Bảo một bài học, anh cũng không cần nương tay với anh ta, nếu anh ta dám chống cự quá quyết liệt, anh trước tiên hãy đánh gãy chân anh ta, để anh ta mất đi khả năng phản kháng.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo