Xào xạc~

Gió nhẹ lay động, thổi qua bãi cỏ, thổi tung vạt áo mát rượi.

Chu Tự chầm chậm đi tới chỗ gốc cây, nếu đã tới rồi thì thoải mái một chút.

Công lực ngàn năm chỉ còn lại có chút chút, sớm biết thế này, trước khi vào nên xem sách đã, vậy mới được thong dong.

Ra ngoài đối địch, hắn luôn thích bổ sung đầy công lực ngàn năm, giống như sạc điện vậy.

Chốc lát, Chu Tự đã đến chỗ gốc cây, bây giờ hắn mới phát hiện trên cái cây này còn có quả, mới nhìn đã thấy không ngọt.

"Ngươi tên gì?"

Khi Chu Tự đi tới, lão giả hỏi hắn.

"Chu Tự."

Chu Tự trả lời.

Hắn thấy vị lão nhân này đang châm trà, nhưng lại chỉ có một cái chén trà , xem ra là không có ý định tiếp đãi hắn.

"Chu tiểu hữu, muốn uống trà không?"

Lão nhân hỏi.

"Không uống."

Chu Tự lắc đầu.

Bình thường hắn chỉ uống nước đun sôi để nguội, nước ngọt cũng không uống.

Nhưng mà nơi này thật sự chẳng có cái gì, một con dã thú cũng không thấy.

"Ngươi có muốn cái gì không?"

Lão nhân nhâm nhi chén trả, hỏi hắn.

"Đặc hiệu."

Chu Tự trả lời ngay:

"Có thể nói cho ta biết, làm thế nào mới có thể nhanh chóng có được đặc hiệu lợi hại không?"

Ông lão nhìn Chu Tự thật lâu:

"Chế tác hậu kỳ."

Chu Tự:

"…"

"Ta là trí giả ở chỗ này, biết được vô số chuyện kim cổ, ngươi có thể hỏi thứ có giá trị một chút. Ta rất nhàm chán, lúc còn hành tẩu trong trời đất, không ai nói chuyện với ta, khiến ta cảm thấy vo cùng tịch mịch. Cho nên ta đã để khe hở cơ duyên, cho người ta có thể mở ra cơ duyên. Người hữu duyên hoặc là người lợi hại sẽ có thể đạt được cơ duyên của ta. Mà ngươi là một trong vô số người."

Trí giả nhìn Chu Tự giải thích đại khái sự tình.

Chu Tự trầm tư một lát, chuyện quan trọng lại có giá trị.

Gần đây hắn có chuyện gì quan trọng đâu?

Đặc hiệu?

Đặc hiệu đối phương không trả lời, vậy còn có chuyện gì?

Rất nhanh hắn phát hiện không có chuyện gì trọng yếu hết, nhưng lại có một người quan trọng.

"Ta muốn hỏi một chút, làm thế nào tình cảm giữa nam và nữ mới có thể tiến triển nhanh hơn, rất nhiều chuyện nhất định sẽ có mâu thuẫn, ứng đối thế nào mới tốt? Tâm tư của con gái là thế nào?"

Chu Tự hỏi.

"Bể tình ái à?"

Trí giả hỏi.

"Nếu như có thể, ta hi vọng có con sông này xuất hiện."

Chu Tự đáp.

Trí giả nhìn Chu Tự, để chén trà xuống nói:

"Người khôn không rơi vào tình ái."

"Kẻ ngu tự mình cam đọa lạc."

Chu Tự ngồi đối diện trí giả.

"Ngươi là kẻ ngu?"

"Ta không phải, kẻ ngu là Tà Thần, có thông minh đến mấy, thủ hạ cũng toàn là những kẻ phản bội."

Trí giả nhìn Chu Tự, im lặng không nói.

"Theo quy trình đi."

Im lặng một lát, cuối cùng hắn cũng mở miệng:

"Thấy quả Trí Tuệ trên đầu kia không? Đi hái một quả ăn, ngươi sẽ được không ít lợi."

"Quả Trí Tuệ?"

Chu Tự kinh ngạc.

Không hỏi nhiều, hắn nhảy lên trên cây, chọn lấy một quả không lớn không nhỏ hái xuống.

"Không có độc. Ta muốn hại ngươi, ngươi không tránh nổi."

Trí giả nói, sau đó hắn tiếp tục uống trà.

Chu Tự không nói gì, hắn dùng Thủy Cầu Thuật rửa trái cây.

Trái cây có màu trắng, lớn độ bằng quả táo.

Hương vị…

Cắn một cái.

Không giống với táo lắm, hơi hơi giống nho.

Ngọt ngọt, mềm mềm.

Nhưng mà không mấy miếng, hắn đã ăn hết quả kia.

Mùi vị không tệ.

"Ăn vào sẽ trở lên thông minh?"

Chu Tự tò mò hỏi.

"Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?"

Trí giả ngẩng đầu nhìn Chu Tự ở trên cây.

"Chẳng có cảm giác gì cả."

"Vậy có lẽ ngươi cứ như vậy thôi."

"…"

Chu Tự không để ý, hắn hỏi:

"Quả này bao nhiêu tiền một cân?"

"Không cần tiền, ngươi hái được bao nhiêu đều là của ngươi."

Trí giả vẫn tùy tiện như vậy.

Chu Tự có chút ngoài ý muốn, sau đó hắn lấy ra một cái túi, bắt đầu hái quả Trí Tuệ.

Lần này chọn quả lớn.

Một quả, hai quả, ba quả…

Công lực ngàn năm tiêu hao?

Không cần phải nghĩ, hắn vẫn tiếp tục hái.

Nhìn Chu Tự không ngừng hái quả Trí Tuệ, trí giả mở lớn hai mắt.

Hắn nhìn kỹ thân thể Chu Tự, nhưng không nhìn ra cái gì.

Nhưng ngay lập tức hắn đã không chú ý nữa, tiếp tục duy trì sự hời hợt:

"Hết thời gian rồi, chuyển sang giai đoạn tiếp, xuống đây."

Chu Tự chỉ có thể trở lại bên cạnh bàn, tiện thể đem một túi quả Trí Tuệ cất kỹ.

Trí giả nhìn một túi quả Trí Tuệ, đuôi mắt giật giật mấy lần:

"Quả này không thể mang ra khỏi nơi này."

Chu Tự:

"…"

Vậy là phải ăn ngay bây giờ?

Hắn còn định mang về cho Thu Thiển và Nguyệt tỷ cùng ăn.

"Giai đoạn thứ hai là bắt mạch, đưa tay ra ta xem giúp ngươi."

Trí giả nói.

Bắt đầu bắt mạch.

Chu Tự cảm nhận được có một luồng linh khí yếu ớt đang dò xét kinh lạc của hắn, nhưng mà rất nhanh đã lui về.

Trí giả nhìn Chu Tự, thật lâu cũng không nói lời nào.

"Có vấn đề?"

Chu Tự hỏi.

"Sau này đừng thức đêm, có thời gian thì pha chút nước cẩu kỷ uống, ngươi còn chưa có bạn đời chưa cảm nhận được."

Giọng nói của trí giả trầm trầm.

Chương 101 sẽ là 30 TLT, chúng các bạn đọc truyện vui vẻ!

Có bất kỳ trục trặc gì hy vọng các bạn sẽ thông cảm và liên hệ ngay với Buu.Buu hoặc báo cáo vấn đề, mình sẽ hỗ trợ nhanh nhất có thể!

---

Chu Tự:

"…"

Không thể nào.

"Được rồi, hỏi vấn đề của ngươi đi, nghĩ rộng ra một chút, hỏi vấn đề hữu dụng ấy."

Trí giả nói với Chu Tự.

Lần này Chu Tự suy tư hồi lâu, sau đó hắn phát hiện quả thực còn một chuyện muốn biết:

"Ta muốn biết, trong tu chân giới thư tịch nào lợi hại nhất?"

Vì gần đây luôn cảm giác công lực ngàn năm hơi là lạ, nhưng xem sách lại không có hiệu quả gì lớn.

Hắn muốn tìm sách nào lợi hại hơn để xem.

Nếu đã lợi hại, đương nhiên phải biết thư tịch nào lợi hại nhất.

"Thư tịch nào lợi hại nhất tu chân giới?"

Trí giả trầm tư chốc lát rồi nói:

"Có thì có, nhưng ngươi muốn hỏi công pháp, hay là ghi chép về những vấn đề khác? Có phân loại cụ thể không? Trên đời này có Thần Minh chi thư, có tội ác bút ký, có vô thượng tâm pháp, có Tiên Thiên đạo văn, có vạn cổ ký tái."

"Không cần phân loại, ta muốn biết sách gì được tu chân giới cho là cao minh nhất, thần bí nhất, nhưng mà phải đọc được văn tự trên đó."

Chu Tự nói.

Đúng vậy, đọc hiểu được văn tự rất quan trọng.

Đọc không hiểu hắn không thể nào thu hoạch được công lực ngàn năm.

Ví dụ như tiếng Anh...

Chỉ có thể thu hoạch được phần mà hắn hiểu.

"Ngươi từng nghe nói đến Hoang Cổ Kinh Thế Thư chưa?"

"Hoang Cổ Kinh Thế Thư?"

Chu Tự lắc đầu:

"Ta từng nghe nói đến Hoàng Cực Kinh Thế Thư."

Không để tâm đến lời Chu Tự, trí giả tiếp tục nói:

"Không dựa vào phân loại, không lấy ứng dụng thực tế làm tiêu chuẩn cơ bản, vẻn vẹn chỉ có danh tiếng thì có thể nói Hoang Cổ Kinh Thế Thư là đứng đầu tu chân giới."

"Đây là sách thế nào?"

Chu Tự tò mò hỏi.

Vừa nãy hắn có nghe đối phương nhắc đến Thần Minh chi thư, loại này nghe có vẻ như rất lợi hại, vậy mà lại không bằng một quyển sách kinh thế gì đó.

"Sách thế nào?"

Trí giả lại rót cho mình một chén trà, vẻ mặt chăm chú hơn so với lúc trước một chút:

"Quyển sách này không có tác dụng gì trên thực tế, hoặc là nói không có người nào biết quyển sách này rốt cục là để làm gì. Có chăng chỉ là truyền thuyết. Mà truyền thuyết này đã lưu truyền rất lâu đời, rất nhiều người đều có ý đồ muốn thu hoạch được thứ gì từ quyển sách này. Có thể có được loại sách này trong tay, tất cả đều là những người mạnh nhất thời đại này."

"Là truyền thuyết gì?"

Chu Tự lấy quả ra ăn rau ráu.

Thấy Chu Tự thoải mái ăn quả Trí Tuệ, sắc mặt trí giả không mấy tốt đẹp, hắn không nhìn nữa:

"Hoang Cổ Kinh Thế Thư, nghe đồn có liên quan tới sơn hà đại địa, vạn vật sinh linh, Thượng Thương Đế Hoàng. Có người nói trong quyển sách này ẩn chứa sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa, cũng có người nói quyển sách này có thể nhìn quá khứ, hiện tại, tương lai, thậm chí vượt ra khỏi ngoài thế giới quan."

"Thực tế thì sao?"

Chu Tự không để ý lắm loại truyền thuyết này.

Thường thì truyền thuyết đều khác xa so với hiện thực, hắn xem tivi nhiều, cũng đọc không ít tiểu thuyết.

Sẽ không bị lừa đâu.

"Thực tế?"

Trí giả ngẫm nghĩ một lát mới nói:

"Trên thực tế chưa có ai thu hoạch được bất kỳ thứ gì từ quyển sách này, nhưng mà sách đã bị một số người cất giữ. Qua tay không biết bao nhiêu chủ nhân, không ai thật sự đạt được thứ gì từ trong sách."

"Trong đó ghi chép về thứ gì? Làm gì có chuyện không có ai hiểu được chứ?"

Chu Tự ăn xong một quả, tiếp tục cầm quả thứ hai lên.

Ăn thứ này không biết có được gì hay không, nhưng hương vị cũng không tệ.

"Nội dung ghi lại thì có thể thấy rõ, nhưng phần lớn là một số nhân văn địa lý, nguồn gốc tu chân, vạn vật sinh trưởng."

Trí giả nói.

"Ngươi biết nội dung?"

Chu Tự ngừng nhai trái cây.

Nghe hỏi vậy, trí giả có chút kiêu ngạo:

"Ta hành tẩu giữa trời đất, biết được không ít chuyện. Đương nhiên Hoang Cổ Kinh Thế Thư ta cũng đã xem qua. Nhưng cũng chỉ xem hết Sơn Hải thiên, khi đó không hứng thú với những quyển khác lắm, hiện tại thì có chút phiền toái."

Chu Tự ngạc nhiên:

"Có nhiều phần lắm sao?"

Hắn tưởng cùng lắm cũng chỉ có một quyển cứ truyền qua truyền lại, thì ra không chỉ có một quyển.

"Hoang Cổ Kinh Thế Kinh cả thảy có ba phần, Sơn Hải thiên, Nhân Hoàng thiên, Thượng Thương thiên."

Trí giả giải thích.

"Cả thảy ba quyển."

Chu Tự ngẫm nghĩ dạng này hẳn là có thể có được khá dễ dàng.

"Ngươi cho rằng dễ có được sao?"

Trí giả cầm chén trà khẽ cười nói:

"Ba quyển nhìn thì không ít, trên thực tế ngươi phải lấy nó từ tay một số người mạnh nhất toàn tu chân giới. Ngươi cảm thấy với thực lực bây giờ của ngươi có thể làm được sao?"

"Khó lắm sao?"

Chu Tự hỏi:

"Chuyên gia về Ma Đạo hiện giờ, có được xem là trong nhóm người đó không?"

"Chuyên gia về Ma Đạo hiện giờ? Tịnh Thần Chu?"

Trí giả nhìn Chu Tự nói:

"Ngươi có quan hệ với hắn."

"Hắn...Có thể là cha ta."

Chu Tự không tự tin lắm.

Cha hắn tên là Chu Nhiên, Tịnh Thần Chu là gì?

Nhưng mà có một chữ Chu, xác suất rất lớn.

"…"

Trí giả lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, cuối cùng chỉ có thể an tĩnh uống trà.

Chu Tự:

"…"

0.81222 sec| 2454.164 kb