Buổi trưa cùng Phương Lượng uống một bữa say sưa. Hai người coi như là nhiều năm không gặp, vừa nhìn thấy đã có rất nhiều lời muốn trò chuyện, đàn ông đôi khi ở trên bàn rượu nổi hứng lên nghiễm nhiên không kém hơn phụ nữ là bao nhiêu.

Bữa cơm này, bọn họ uống từ giữa trưa đến tận tối. Buổi chiều, Triệu Hàn và bạn gái Phương Lượng ngây ngốc mãi nên có chút nhàm chán. Cổ Dục cố ý bảo Triệu Hàn đưa bạn gái Phương Lượng đi dạo phố một lát, lúc phụ nữ đi dạo phố cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.

Về phần Cổ Dục và Phương Lượng tất nhiên là tùy tiện để bọn họ uống.

Uống xong bữa trưa thì uống bữa chiều, sau khi uống xong bữa chiều lại tìm một quán nướng không tồi để bắt đầu uống bữa tối, Cổ Dục cũng không biết mình đã uống bao nhiêu rượu bia.

Dù sao cuối cùng thì vẫn là Triệu Hàn mang hắn trở về, hắn cũng đã thành như vậy thì đừng nói là Phương Lượng.

Sáng hôm sau Phương Lượng gọi điện thoại nói hôm nay anh ta đã xin nghỉ phép, thật sự là uống không dừng được. Cổ Dục cũng chỉ có thể mỉm cười.

Chuyện này đối với anh và Phương Lượng mà nói cũng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn. Sau ngày hôm nay, Phương Lượng còn phải đi làm còn chuyện Cổ Dục muốn về nhà cũng phải lên lịch trình.

Tuy nhiên trước khi về nhà, còn phải chờ Lương Tuyết quay lại.

Sau khi ở nhà với Triệu Hàn một ngày thì nhận được tin nhắn của Lương Tuyết rằng chiều nay cô ấy sẽ trở về.

Nhưng mà đối với việc Lương Tuyết trở về, Triệu Hàn cũng không có biểu hiện quá mức vui vẻ.

Rõ ràng cô đang lo lắng chuyện giữa mình và Cổ Dục. Cô biết Lương Tuyết cũng thích Cổ Dục, nhưng mình cũng thích Cổ Dục. Thật ra cô cũng không có cảm giác mình làm gì không đúng, nhưng trong lòng tóm lại là vẫn có một chút chột dạ.

Bắt đầu từ sáng nay, cô cứ cầm điện thoại di động gửi tin nhắn. Cổ Dục nhìn lướt qua, phát hiện cô đang gửi cho Lương Tuyết thì cũng không để ý. Cô gửi cái gì Cổ Dục thật sự không biết, không có cách nào. Bởi vì cái tên này là thẳng nam nên hắn thật sự không biết cảm giác của Lương Tuyết, dù sao hắn vẫn luôn đem ba ảo giác lớn của đời người treo bên miệng.

Cho nên thật ra trong nội tâm hắn cũng chỉ coi Lương Tuyết là bạn bè mà thôi. Đương nhiên, nếu Lương Tuyết muốn cưỡng ép cái gì đó, đoán chừng tính cách ôn nhu do dự của hắn sẽ chiếm thế thượng phong. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, ít nhất hiện tại hắn cái gì cũng không biết.

Nhìn thời gian cũng đã gần đến giờ, lúc này Cổ Dục và Triệu Hàn cùng đi đón Lương Tuyết.

Xe của bọn họ dừng ở bãi đỗ xe, hai người cùng đi vào nhà chờ để đợi Lương Tuyết đi ra. Thời gian Cổ Dục tính vẫn tương đối chuẩn.

Ở chỗ này chờ không bao lâu đã nhìn thấy Lương Tuyết đi cùng hai người khác đi ra từ lối ra. Hai người này, một người là người đại diện của Lương Tuyết, một người là trợ lý của cô.

Mặc dù người đại diện này cũng không giống như người đại diện trong phim truyền hình, phim ảnh hay tiểu thuyết. Nhưng cô ta cũng không có quyền quản lý Lương Tuyết, cho nên sau khi Lương Tuyết nhìn thấy Cổ Dục và Triệu Hàn thì lập tức nói với người đại diện một vài câu. Tiếp đó cô ấy lập tức dẫn trợ lý của Lương Tuyết rời đi.

Mà Lương Tuyết cũng cười đi đến bên cạnh Cổ Dục, đầu tiên là cô nhìn về phía Cổ Dục. Nhưng khi cô nhìn về phía Triệu Hàn, ánh mắt lại không còn một chút dễ chịu như xưa nữa. Mà Triệu Hàn cũng xấu hổ mà nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó lặng lẽ chỉ chỉ Cổ Dục.

Nhìn động tác của cô, Lương Tuyết một lần nữa hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Cổ Dục.

"Tốt quá, anh còn chờ tôi trở về, nếu anh dám ngay cả mặt tôi cũng không gặp, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp giết đến tận nhà anh." Nhìn Cổ Dục, Lương Tuyết cười nói.

Chương 442. Họp nhóm


0.04967 sec| 2413.172 kb