“Đại ca, cậu thật sự là đại ca của tôi, Cá mập lớn như thế mà cậu cũng bắt được?” Ở một đầu khác của video, nhìn thấy trước mặt con Cá mập đang bơi từng vòng từng vòng tại ao nước, Hứa Cẩm ở bên kia thấy được vừa có một chút bất ngờ vừa có một chút hưng phấn nói.

“Đừng có ở đó khen thôi, ông có muốn mua nó hay không hả?” Nghe được lời nói của Hứa Cẩm, Cổ Dục gãi đầu một cái. Tiếp đó liếc mắt nhìn sang bên cạnh Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân, có chút không tình nguyện nói.

“Thứ này, tôi sẽ mua với giá 500 ngàn, cậu có bán hay không?” Sau một hồi suy nghĩ, Hứa Cẩm đưa tay ra báo giá và cảm thấy cái giá đưa ra cũng tương đối có giá trị.

Đừng nhìn cá mập kích thước cũng không nhỏ, nhưng thật ra thứ này so với Huyết Long cũng rẻ hơn nhiều.

Tại Cáp Nhĩ Tân cũng có bán Cá mập, nhưng đó đều là Cá mập con, Cá nhám mèo, Cá mập đuôi dài các loại… Những thứ này chủ yếu là Cá mập chưa trưởng thành, có thể có con dài hơn một mét là tốt lắm rồi.

Loại Cá mập thế này có thể bán với giá 20 ngàn một con, có loại nhỏ hơn một chút thì giá càng rẻ. Cho nên nên con Cá mập chanh này bán với giá 500 ngàn đã không tính là rẻ, mà cũng không tính mắc. Có thể nói là giá này đã rất hợp lý, dù sao con cá này cũng dài khoảng 3 mét.

“Được rồi, ông khi nào thì tới lấy.” Nghe được câu trả lời của Hứa Cẩm, Cổ Dục cũng thở dài một hơi, tiếp đó lại hỏi.

“Còn phải ở chỗ của cậu nuôi dưỡng mấy ngày, tôi phải đi đặt làm bể cá trước đã, còn phải vận chuyển nước biển. Đúng rồi! Tôi nhớ cậu cũng thích nuôi những động vật mạnh mẽ cơ mà? Nhà cậu không phải có Vua núi, Đại bàng vàng, Lợn rừng lớn hay sao, vậy sao cậu không nuôi con Cá mập này?”

Nghe được lời nói của Cổ Dục, bên kia Hứa Cẩm cũng cười ha hả nói. Nói xong, ông nhìn Cổ Dục với vẻ mặt đầy nghi hoặc, cái này không giống phong cách làm việc của Cổ Dục.

“Cá mập này vẫn là quá nhỏ, nếu như sau này có cơ hội câu được Cá mập trắng khổng lồ thì tôi lại nuôi.” Nhìn xem con Cá mập chanh này, Cổ Dục mỉm cười. Thật ra hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề nuôi cá, hiện tại cũng câu lên Cá mập chanh, về sau có khi thật sự sẽ câu lên Cá mập trắng khổng lồ!

“Trâu bò! Vậy tôi cúp máy trước đây, để tôi đi đặt bể cá đã!”

Cá mập trắng khổng lồ hay gì đi nữa, Hứa cẩm chắc chắn là không có ý kiến. Dù sao thì thứ kia quá lớn, hơn nữa lực sát thương quá mạnh, ông vẫn là có chút sợ hãi Cá mập.

“Đừng lo lắng! Loại cá này không có lực sát thương gì đâu, cũng sẽ không chủ động tấn công con người cho nên đừng sợ hãi như vậy.” Nhìn thấy Hứa Cẩm cúp điện thoại, Cổ Dục cũng nhìn về phía Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi vẫn còn đứng ở xa xa. Hắn cảm thấy có chút dở khóc dở cười, tiếp đó quay về phía các cô nói.

Cổ Dục cũng không phải đang hù dọa các cô. Trên thực tế thì loài Cá mập ở trong nước ngoại trừ có một vài con như Cá mập bò mắt trắng, hay các loại Cá mập hổ thích tấn công những thứ trên mặt nước. Còn lại đa phần Cá mập không thích chủ động tấn công con người. Tỷ như loài Cá mập có tiếng xấu như Cá mập trắng khổng lồ, hay Cá mập đầu búa… cũng sẽ không chủ động tấn công con người. Có nhiều vụ Cá mập trắng tấn công con người, chủ yếu là do con người đi tắm biển kết hợp với lướt ván, nhìn họ trông giống như loại thức ăn yêu thích của chúng là Hải Cẩu.

Còn có một điều nữa là nhiều loại Cá mập có tính hiếu kỳ, mà bọn chúng hiếu kỳ thì sẽ thăm dò, biện pháp thăm dò duy nhất chính là cắn thử một cái. Cho nên trên cơ bản nhiều vụ con người bị Cá mập trắng khổng lồ tấn công thì thường để lại vết thương rất sâu, nhưng lại không bị mất mạng. Đó chính là bởi vì nó cắn con người một cái rồi lại phun ra, những vụ việc như vậy xảy ra rất nhiều.

Về phần Cá mập chanh thì càng không xem con người như mồi ăn của chúng, dù gì nó cũng chỉ mới dài khoảng 3 mét. Mặc dù chỉ được Cổ Dục cho xem tài liệu thế nhưng như vậy cũng đủ để trấn an mấy cô gái phần nào.

Tuy nhiên sợ thì vẫn sợ, nhưng vẫn không làm chậm trễ công việc. Lúc đi ngang qua ao cá mập thì sẽ cẩn thận để ý hơn một chút, nhìn thấy dáng vẻ của các cô, Cổ Dục cũng thở dài một hơi.

Hắn biết rất nhiều người đều mắc chứng sợ biển sâu, nỗi sợ đối với cá mập và những thứ tương tự phát ra từ sâu trong linh hồn, cũng không phải chỉ vài ba câu nói là có thể xóa bỏ được.

Cho nên hôm nay Cổ Dục quyết định ở lại bên ngư trường, có Cổ Dục ở đây Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi đến đây cũng yên tâm không ít. Trải qua một ngày tiếp xúc các cô phát hiện con vật này thật sự là không có lực sát thương gì, vì vậy các cô cũng yên tâm hơn nhiều.

Chớp mắt đã là ngày hôm sau.

Hôm nay sau khi Cổ Dục câu cá xong cũng không có nhàn hạ như ngày thường, mà hắn lại chủ động gọi điện thoại.

Bởi vì hôm nay hắn phải chuẩn bị làm món cá Trê, Cá trê hơn 5 kg một con. Dựa vào hắn cùng Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân, cộng thêm chiều hôm nay hai đứa nhỏ là Cổ Tú Tú, Lưu Phi Phi sẽ trở về, bọn họ sẽ ăn không hết con cá này. Cho nên Cổ Dục chuẩn bị gọi Khổng Hạo Văn tới ăn chung.

Thuận tiện còn có thể gọi Cổ Tấn đến. Đều là người đồng trang lứa, tuổi tác cũng không chênh lệch quá nhiều vì thế có thể đến chơi cùng nhau.

Tuy nhiên bên này hắn vừa mới gọi xong, cửa nhà hắn lập tức bị gõ. Nhìn thoáng qua thời gian hiện tại còn chưa đến 8 giờ, chắc chắn Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân sẽ không tới sớm như thế. Mang tâm trạng nghi hoặc, Cổ Dục đi ra mở cửa.

Mà khi vừa mở cửa ra, quả nhiên người ở ngoài cửa xuất hiện không phải là Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân mà là ông cụ Tống An Dân đã biến mất mấy ngày rồi.

Lúc này ông cụ Tống mặt mày hồng hào, sau lưng còn có cô cháu gái làm tài xế Tống Mính. Nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ mơ hồ của Cổ Dục, Tống Mính có chút áy náy nở nụ cười với Cổ Dục, cô đúng là không thể ngăn cản được ông nội của mình.

“Ha ha, tiểu Cổ! Tôi lại tới đây, tôi tới để xem cây trà của cậu có ra thêm lá mới chưa!”

“À! Ông vào đi ạ, ông đã ăn sáng chưa?” Vào cửa là khách, vả lại Cổ Dục cũng có quan hệ tốt với ông cụ Tống. Mặc dù có chút bất ngờ vì sao ông ấy lại tới đây, nhưng hắn vẫn nở nụ cười. Tiếp đó chủ động nhường ra lối đi cho ông cụ đi vào.

“Thực sự rất xin lỗi! Anh cũng biết Lão ngoan đồng nhà tôi, ông ấy cảm thấy anh rất thú vị. Ở trong nhà nhiều ngày đều đã muốn tới đây, hôm nay tôi thực sự không thể ngăn cản được. Vì thế nếu như có gây phiền phức cho anh thì xin hãy thứ lỗi.” Sau khi ông cụ Tống đi vào nhà thì lúc này Tống Mính cũng đi tới nhỏ giọng nói với Cổ Dục.

“Không có việc gì, không có việc gì.” Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ hiện lên vẻ áy náy của Tống Mính, Cổ Dục lập tức xua tay nói. Trong nhà hắn có thêm người náo nhiệt một chút cũng rất tốt.

Mà ngay tại lúc này, ông cụ Tống cũng bắt đầu đi vào bên trong nhà Cổ Dục, ông cụ thực sự không hề coi mình là người ngoài. Tiếp đó Cổ Dục và Tống Mính lập tức nghe được tiếng hô to vui vẻ của ông cụ Tống...

“Ài, Tiểu Cổ hoa lan nhà cậu sắp nở hoa rồi nha!”

“Ài, Tiểu Cổ rượu này của cậu cũng đã ngâm rồi à, tốt lắm... Nhiều nguyên liệu bên trong như vậy sao, còn có Nhân sâm, Dái hươu, Đông trùng hạ thảo, Linh chi, Cẩu Kỷ… Tôi nói này, nhìn thân thể cường tráng của cậu như này, không đến mức bị hỏng đấy chứ...”

“Ha ha, cây trà này quả nhiên là đã đâm chồi non, quá tốt rồi!”

“Đúng rồi, tiểu Mính à! Cháu còn có việc thì cứ đi trước đi, ông muốn ở chỗ này ăn cơm trưa và cơm tối nữa. Do vậy cháu không cần lo lắng cho ông đâu, buổi tối lại tới đón ông là được.”

“ y da, làm phiền anh rồi!” Nhìn xem ông cụ một chút bận tâm cũng không có, hơn nữa còn trực tiếp đuổi mình đi. Tống Minh chỉ biết thở dài, một lần nữa áy náy nhìn Cổ Dục, rõ ràng ông cụ không xem mình là người ngoài. Thế nhưng Cổ Dục chỉ mỉm cười, hắn cũng không quá để ý vấn đề này.

Dịch: Tuyết Trinh

Chương 157. Chơi cờ tướng


0.10300 sec| 2439.609 kb