Trong căn phòng u ám, một bóng dáng kỳ lạ nằm sấp ở trước bàn nhìn mười mấy con rối ở trên bàn.
Chúng tròn vo, trên người vẽ các đặc điểm ngũ quan, trên bụng thì viết các tên khác nhau, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện trong đó có một con rối đại diện cho Uông Tử Hiên.
"Mau nở ra đi bào các bé cưng của ta, ta đã chờ quá lâu rồi!"
Âm thanh kia dùng giọng điệu chán ghét nói, trong giọng nói không che giấu được chờ mong, nó đã để những con rồi này ẩn núp trong thành phố này hơn ba năm!
"Dựng Chủng Ma, phòng của mày sao vẫn luôn âm u bẩn thỉu thế hả, nơi này không phải vực sâu, để thành cái dạng này quá xui xẻo."
Âm thanh ghét bỏ truyền tới, một người đàn ông mở cửa bước vào, sau khi vào phòng thì hắn bịt mũi lại, phần đuôi phừng lên ngọn lửa chiếu sáng cả căn phòng.
Lúc này, bóng người quỷ quái kia mới trở nên rõ ràng hơn, đó là một con quái vật có cái bụng to lớn khổng lồ nhưng tay chân gầy nhom như cành khô, từ đỉnh đầu đến chóp đuôi của nó có hai hàng sừng đen.
Mà người đàn ông vừa đi vào thì mặc vest trắng tinh, da hơi ửng đỏ, trên đầu mọc ra hai cái sừng dài đỏ ngầu, tóc dài màu đỏ cột thành chùm tóc đuôi ngựa, cái đuôi phừng lên ngọn lửa linh hoạt chuyển động.
Nếu như bỏ đi đặc điểm quái vật trên người thì hắn chính là một người đàn ông đẹp trai hiếm thấy.
"Tiểu Viêm Ma chết tiệt, tắt lửa của mày đi, bé cưng của tao rất nhạy cảm với độ nóng và ánh sáng!"
Dựng Chủng Ma gắt gỏng nói, vốn nơi này chỉ có mình hắn, hắn chỉ cần tạo ra nhân ma thai là ổn, thời gian còn lại thì thích làm gì thì làm đó.
Nhưng mấy tháng trước mấy ông lớn ở các thành phố khác không biết vì sao lại tập trung về thành phố Lộc Cảng, đồng thời còn coi nơi này là cứ điểm, dựng chủng ma cũng từ nhàn nhã vui chơi biến thành bị quản lý đủ đường.
Người đàn ông bị gọi là Tiểu Viêm Ma dập tắt ngọn lửa trên đuôi mình, sau đó dùng cái đuôi dài của mình trói cổ dựng chủng ma lại, hàm răng sắc bén lộ ra, nhìn chằm chằm Dựng Chủng Ma, nhiệt độ trong phòng cũng tăng cao không ít.
"Tôn kính tao một chút đi loài tạp chủng, tao có thể giết chết mày bất cứ khi nào đấy!"
"Khụ khụ, nếu đám trứng này có vấn đề, mày nghĩ Vô Diện Ma đại nhân sẽ nghiêm phạt ai đây?"
"Ở vực sâu thì loài thấp kém như tao có mặt ở khắp mọi nơi, nhưng ở nơi này thì tao còn quan trọng hơn Viêm Ma cao quý như mày đấy!"
Dựng Chủng Ma giãy giụa, nó biết lời mình nói sẽ chọc giận Tiểu Viêm Ma, nhưng nó không hề sợ hãi, bởi vì giống như nó nói vậy, ở nơi này thì nó quan trọng hơn Viêm Ma.
Đối với loại ác ma thấp kém như nó mà nói, có thể nói chuyện như vậy với Viêm Ma sảng khoái hơn làm bất cứ chuyện gì khác, với lại chờ đến khi tất cả nhân ma thai đều được ấp nở, sau đó nó không cần sợ con Tiểu Viêm Ma này nữa rồi.
Tiểu Viêm Ma nhìn đám con rối, nhổ một bãi nước bọt dung nham, không cam lòng buông Dựng Chủng Ma ra.
Nhóm mười mấy nhân ma thai này đã sắp tới thời điểm ấp nở, nếu như xảy ra bất trắc lúc này thì hắn chắc chắn sẽ bị nghiêm phạt.
Tiểu Viêm Ma đang định chuyển sang phương pháp khác để nghiêm phạt Dựng Chủng Ma thì chỉ nghe răng rắc một tiếng, một nhân ma thai động đậy!
Trái tim Tiểu Viêm Ma co quắp, chẳng lẽ thật sự có nhân ma thai ấp trứng thất bại vì nhiệt độ cao hắn tỏa ra khi nãy?
Hắn đỡ con rối hình người khẽ nhúc nhích kia, chỉ thấy con rối kia giống như vỏ trứng bể nát, bên trong chảy ra lòng trắng và lòng đỏ tanh hôi có tơ máu, cuối cùng ở bên trong vỏ trứng là một con mắt chớp chớp.
Dựng Chủng Ma vui sướng bò tới bên cạnh con mắt, nâng nó lên rồi say mê nuốt vào bụng.
Sau đó cơ thể Dựng Chủng Ma bắt đầu uống éo bất quy tắc, đến khi dừng lại thì phần mi tâm của nó lại có thêm một con mắt!
Dựng Chủng Ma đắc ý nhìn Tiểu Viêm Ma nói: "Hiện giờ nhân thai ma đầu tiên đã được ấm nở, khoảng thời gian ngắn kế tiếp không quản là ai cũng không được tới quấy rầy tao!"
Tiểu Viêm Ma im lặng suy nghĩ một hồi, sau đó rời khỏi căn phòng gây giống này, nhân ma thai đã bắt đầu nở, như vậy trong khoảng thời gian này Dựng Chủng Ma chính là ác ma quan trọng nhất trong cứ điểm này.
Hơn nữa Tiểu Viêm Ma có thể cảm nhận được sau khi nuốt con kia xong, thực lực của Dựng Chủng Ma đã tăng mạnh, sau khi toàn bộ mười sáu nhân ma thai được ấp nở, thực lực của nó khẳng định không hề yếu hơn mình, thậm chí còn mạnh hơn!
Tiểu Viêm Ma đi rồi, Dựng Chủng Ma lại tiếp tục nằm úp sấp trên bàn, ánh mắt say mê nhìn đám con rối kia.
"Mau nở đi vào bảo bối của ta, để càng nhiều đồng bào giáng xuống thế giới chưa khai thác này, chăn nuôi nhân loại cho chúa tể vĩ đại thu hoạch linh hồn thích hợp!"
Chỉ trong nháy mắt lại có vài con rối xuất hiện vết rạn nứt, trong đó có cả con rối đại diện cho Uông Tử Hiên.
Ánh mắt của Dựng Chủng Ma lại càng mê ly hơn.
...
Uông Tử Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm cha mẹ cãi nhau, cảnh tượng này hắn đã nhìn chán rồi.
Bắt đầu từ cái ngày ba năm trước, hắn trở nên khác đi, chuyện này chính bản thân hắn biết rõ.
Nếu như hắn muốn, hắn có thể dễ dàng xé toạc cha mẹ ra, đồng thời không bị bất cứ người nào chú ý tới.
Hắn có năng lực như thế, vẫn luôn có loại kích động này, hai phần máu thịt thơm ngon mỗi ngày tới lui ở bên cạnh rất có lực hấp dẫn đối với hắn.
Nhưng Uông Tử Hiên không làm như vậy, bởi vì hắn vẫn còn ký ức và nhân cách, biết họ là cha mẹ của hắn, vì thế trước khi lột xác, lột họ cần phải sống.
Cũng tức vì nhân cách của Uông Tử Hiên vẫn còn lưu lại trong người nên ba năm nay hắn mới không làm Hiệp Hội Thợ Săn chú ý.
Nhưng gần đây sức mạnh của hắn hình như đã ngày càng mạnh hơn, nhân cách cũng ngày càng mờ mịt, giống như lúc Du Tuệ lau miệng cho hắn, hắn muốn cắn đứt tay bà ta, hoặc là để sâu bọ bò đầy cơ thể bà ta!
Loại ý nghĩ này làm Uông Tử Hiên cảm thấy sợ hãi, không phải sợ tổn thương cha mẹ mà là cảm giác được sự tồn tại của mình ngày càng yếu đi, giống như có thứ gì đó muốn thay thế mình...
Sợ hãi chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã bị Uông Tử Hiên ném ra sau đầu, tình cảm con người bình thường của hắn sớm đã nhạt tới một mức độ nhất định.
Hoặc nên nói là mỗi khi hắn sinh ra cảm xúc háo hức kịch liệt thì tâm tình đều tan biến không còn chút dấu vết, để hắn vẫn luôn duy trì bình tĩnh.
Ngày hôm nay Uông Tuấn Nghị lại muốn tìm người chữa bệnh cho hắn, điều này làm Uông Tử Hiên cảm thấy buồn cười, bởi vì chính bản thân hắn biết rõ mình không bị bệnh mà là đang dần biến thành một thứ khác.
Một sinh vật cao cấp hơn nhân loại.
Nhưng trước khi hoàn toàn lột xác, Uông Tuấn Nghị muốn sinh tồn thì phải tuân theo quy luật của thế giới con người, vì thế hắn vẫn luôn cố nhẫn nhịn.
Mỗi khi hắn nhìn thấy sinh vật ngu xuẩn này cố gắng khuyên nhủ mình không nên tức giận cha mẹ mình thì trong lòng hắn chỉ muốn làm cho đám người kia phải ngậm miệng lại.
Đột nhiên Uông Tử Hiên nghe thấy tiếng gì đó vỡ ra, tiếp đó trong đầu truyền tới cảm giác đau đớn làm ý thức của hắn ngày càng mờ mịt hơn.
Hắn biết, có nhiều thứ sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cơ thể hắn...
Mà theo những thứ đó biến mất, một loại kích động khác tràn ngập trong đầu hắn.
Đó là... cảm giác đói bụng!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo