Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, trong mắt em gái lộ ra vẻ hưng phấn.

Sau đó, con bé cũng đột nhiên há to miệng. Đôi mắt đen huyền rực sáng, chiếc

miệng dường như có thể mở ra rất lớn, bên trong là hàm răng bén nhọn, từng

đường nét trên gương mặt trở nên rất khoa trương. Con bé như thể biến thành

một con quái vật nhỏ đáng yêu vậy.

“A” há miệng cắn một miếng, con bé cắn đứt một đoạn của chiếc xúc tu.

Chiếc xúc tu đó như cảm nhận được nỗi sợ hãi, nhanh chóng rụt vào trong cơ thể

cô gái.

Thế nhưng, hai mắt của em gái lại toả sáng, con bé đuổi theo, chụp lại.

Nhưng lúc này con bé không dùng tay xé nát cái xúc tu, mà đôi tay nhỏ bé lại

không ngừng kéo nó ra ngoài với tốc độ rất nhanh. Nhưng đoạn xúc tu bị con bé

lôi ra, nằm trong tay con bé chỉ dài chừng nửa thước, tới cuối cùng, con bé

kéo hết phần đuôi xúc tu ra, hoặc có thể nói là một cái đầu khác, nhưng chúng

cũng chỉ dài nửa thước.

Hai tay em gái cầm xúc tu, đôi mắt toả sáng nhìn chằm chằm vào nó.

Đây là một vật thể nhìn như rắn độc, nhưng điểm khác với rắn bình thường ở nó

chính là ở hai đầu mọc đầy răng nhọn, cái miệng rít lên những tiếng thét chói

tai, thân thể vặn veo kêu la thảm thiết...

Dường như nó đang muốn đấu tranh, muốn đánh trả lại em gái.

Nhưng dưới ánh mắt đầy ý muốn ngăn cản của Lục Tân, “rắc” một tiếng, hàm răng

bén nhọn của em gái đã cắn vào thân con rắn.

Con rắn đó bỗng chốc kêu la càng thêm thảm thiết...

Gương mặt của Lục Tân tái xanh đi, hắn thấy em gái ăn con rắn đó, muốn nói

nhưng lại không biết phải nói như thế nào.

Sau khi con rắn bị em gái kéo từ trong cơ thể ra ngoài, cô gái đang nằm trên

mặt đất kia bắt đầu co giật một trận rất dữ dội, sau đó ngay lập tức yên lậng

trở lại. Cô gái đó không những không điên cuồng uốn éo giãy dụa như khi nãy

nữa mà thậm chí không còn một chút động tĩnh nào cả. Cô ta như thể đã hoàn

toàn chết lặng, phản ứng giống như khi bị đạn bắn vào đầu vậy.

“Chuyện..... chuyện này...”

Vẻ mặt của ông Hứa trở nên vô cùng hoảng sợ: Con bé..... Con bé thế nào rồi?”

Tiềm thức của ông ta vẫn còn rất rõ ràng: “Con bé vẫn còn sống phải không?”

Vừa nãy, ông ta nhìn thấy Lục Tân đang áp chế con gái của mình, sau đó ông ta

đột nhiên đứng dậy, lùi sang một bên, cau mày như đang quan sát một cái gì đó.

Trong lúc đó, ông ta chỉ làm ra vài động tác rất nhỏ ví dụ như “duỗi tay”, “lo

lắng”, “cảm khái”, “cau mày”. Cuối cùng ông ta còn rút súng ra, tiến về phía

con gái mình vài bước.

Sau tất cả, ông ta cũng không làm bất kì hành động gì, thậm chí còn không tới

gần con gái ông ta nữa.

Phản ứng của ông ta vô cùng kỳ quái, cuối cùng thì không còn chút động tĩnh

nào nữa. Ông ta như thể bị tạt cho một gáo nước lạnh, thậm chí còn không biết

con gái mình đã được chữa khỏi bệnh hay là đã bị giết chết mất rồi...

“Ta không biết cô ta có xảy ra chuyện gì hay không...”

Lục Tân nhìn em gái đang ở một bên ăn đồ ăn vặt rất vui vẻ, sau đó lại nhìn cô

gái kia:

“Nhưng mà vấn đề ô nhiễm thì đã được xử lý xong rồi...”

“Ta...”

Trái tim của ông Hứa suýt chút nữa thì ngừng đập, chẳng lẽ ta mời ngươi đến

chữa trị cho con gái ta, ngươi lại giải quyết luôn con bé đó chứ?

“Bác sĩ, bác sĩ mau vào đây...”

Trong lúc hoảng sợ, ông ta vừa hét lên một câu, vừa vội vàng tiến lên phía

trước.

“Rầm...”

Cửa bị mở ra, các nhân viên y tế đẩy hòm sắt lúc nãy cùng nhau xông vào, đằng

sau họ còn có tên mập họ Lưu đang thò đầu ngó nghiêng. Sau khi những người này

vào phòng, vừa nhìn cảnh tượng dưới đất, họ vô cùng kinh hãi, sau đó nhau nhao

tiến lên kiểm tra nhịp tim và hơi thở của cô gái, sau đó mới yên tâm khiêng cô

ta lên ghế sô pha.

“Nhìn thì có vẻ không có vấn đề gì đâu...”

Lục Tân cứ yên lặng đứng bên cạnh quan sát, trong lòng hắn đã có phỏng đoán

của riêng mình. May mà cô gái này không chết, nếu không thì quả thật không

biết phải tính toán khoản tiền này thế nào. Rõ ràng hắn đã chữa khỏi triệu

chứng ô nhiễm rồi thế mà bệnh nhân lại mất mạng, như vậy chẳng phải vấn đề sẽ

trở nên phức tạp hơn sao?

Nói ví dụ như, hắn nên nhận tiền thù lao vì đã có công làm gì?

Nghĩ như vậy thì trong các bản hợp đồng lần sau, có phải hắn nên thêm một mục:

Chỉ dọn dẹp nguồn ô nhiễm, không cần quan tâm đến sống chết?

Sao hắn cứ cảm thấy kì quái thế nào...

“Cảm ơn ngài Đan Binh, thật sự vô cùng cảm ơn...”

Ông Hứa sau khi đã chắc chắn con gái mình không còn nguy hiểm đến tính mạng,

ông ta cũng không còn điên cuồng một cách kì lạ như trước nữa. Ông ta cười

tươi, kích động đi đến trước mặt Lục Tân, duỗi tay ra như muốn ngỏ ý cảm ơn

với hắn. Bàn tay ông ta mới duỗi ra được một nửa thì đột nhiên muốn rút lại,

cũng không biết vì sao khi nhìn Lục Tân yên lặng đứng ở đây, ông ta lại cảm

thấy kính nể hắn đến lạ.

Lúc đầu, khi nhìn cậu thanh niên này, ông ta chỉ nghĩ đây là một người bình

thường, nhưng bây giờ nhìn lại, ông ta cảm nhận được loại khí chất thần bí và

tà mị phát ra từ người hắn.

Lục Tân chủ động kéo tay ông ta rồi bắt lấy, nói: “Không cần cảm ơn, đây là

điều mà ta nên làm. Thật ra lúc trước ta cũng không nắm chắc cho lắm...”

Hắn vừa nói vừa cười: “May mà cô ta chưa chết.”

 

0.19188 sec| 2416.602 kb