Tôi đứng ở dưới lầu do dự một lúc lâu, cuối cùng tôi đưa ra quyết định...

Không đi lên!

Tôi cúi xuống lụm một cục đá và nhắm thẳng vào cửa sổ phòng học quỷ ám kia ném tới.

- Lạch cạch...

Trên cửa sổ truyền đến tiếng vang thanh thúy, tôi dùng hai tay đặt hai bên mép, nín thở và hét lên:

- Lam Ninh...

Tôi không tin, dù cho tôi không đi lên đó, ở phía dưới gọi nàng. Chẳng lẽ nàng nghe thấy thì không chịu xuất hiện?

Tôi liên tục hét lên ba tiếng, quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi. Trong bóng tối, phía trước cửa sổ bỗng nhiên xuất hiện một quỷ ảnh, nghiêng người đứng ở nơi đó, tóc tai bù xù, đang dùng một con mắt liếc nhìn tôi.

Bóng hình nhanh nhẹn này chính là Lam Ninh, tôi nghĩ thầm lá gan mình cũng lớn, hơn nữa đã sớm có chuẩn bị trước, nếu không thì cái nhìn này cũng khiến tim tôi như muốn nhảy ra.

Tuy nhiên khi nhìn thấy con mắt này của nàng, tôi cảm thấy yên lòng. Điều này cho thấy nàng tạm thời không sao.

Tôi vẫy vẫy tay đối với nàng và nhỏ giọng nói:

- Cô có khỏe không? Có tình huống gì bất thường không?

Lam Ninh nhìn tôi qua bên cửa sổ, lắc lắc đầy và vẫy tay, ý bảo mọi thứ đều ổn cả.

Trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm, bây giờ chỉ cần nàng không có chuyện gì là được, bởi vì trong chuyện này, Lam Ninh chính là nạn nhân trực tiếp bị hại, mặc dù nàng chỉ là một nữ quỷ, cũng không phải người. Nhưng ở trong mắt của tôi, quỷ hại người hay người hại quỷ đều giống nhau. Tôi là cấm kỵ sư, chỉ nhìn nhận công lý và thiên đạo, mặc kệ thân phận hay địa vị của đối phương.

Ánh mắt Lam Ninh nhìn tôi vẫn rất bình tĩnh, nhưng bên trong dường như cũng thể hiện ra một tia khát vọng. Tôi biết rằng nàng ở trong phòng học kia, giống như trong nhà giam, và lúc nào nàng cũng luôn luôn mong muốn thoát ra và lấy lại được tự do.

Tôi dùng cử chỉ hình trái tim để ra hiệu cho nàng thấy, nghĩa là nói nàng hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu nàng đi ra ngoài. Không hề nghĩ tới nàng lại hiểu lầm, trong ánh mắt của nàng toát ra vẻ ngại ngùng e thẹn, uốn uốn cái eo quay trở về.

Tôi há hốc mồm, nhìn lại cử chỉ của mình vừa làm mà muốn tát cho mình hai cái. Đây không phải là tự mình phạm phải sai lầm sao, rõ ràng cử chỉ này của tôi chính là biểu thị tình yêu...

Tôi... ai nha, chỉ hy vọng nàng đừng hiểu lầm. Tôi cứu nàng là vì công lý, nhưng tuyệt đối đừng nghĩ tôi muốn quy tắc ngầm với nàng a...

Nhìn chiếc rèm trước cửa sổ hơi đong đưa, chắc Lam Ninh cũng sẽ không quay trở lại. Tôi gãi gãi đầu, chính mình không nhịn được cười ra tiếng, lắc lắc đầu rồi xoay người rời đi.

Tôi phải nhanh chóng quay trở lại, mười giờ là cánh cổng ký túc xá sẽ đóng lại, tôi không muốn lại trèo lên nhà vệ sinh lần nữa.

Lúc tôi quay trở về ký túc xá, thấy được ông bác sắp đóng cửa lại. Tôi sợ hết hồn, vội vàng chạy tới, ông bác vừa nhìn thấy tôi liền nói:

- Tiểu tử cậu đi ra ngoài lúc nào vậy, ta còn tưởng rằng không còn ai nữa, mau vào đi, để cho ta còn khóa cửa.

Tôi vội hỏi:

- Có gì đó không đúng lắm bác à, lúc này mới hơn chín giờ rưỡi, tại sao lại muốn đóng cổng lại, bình thường không phải mười giờ mới đóng sao?

Ông bác nói:

- Đúng vậy, bình thường thì mười giờ, nhưng đây không phải vì hai ngày trước đã xảy ra chuyện sao, lãnh đạo nhà trường có lệnh, đóng cổng sớm hơn nửa tiếng, ta thấy cậu đó, đừng có luôn chạy lung ta lung tung, đi ngủ sớm một chút đi.

- Dạ...

Tôi đáp ứng một tiếng, và đi về hướng phòng ngủ trong ký túc xá. Trong lòng thầm nghĩ nếu như sau này đều đóng cửa lúc chín giờ rưỡi, chẳng phải tôi sẽ ít đi nửa tiếng tự do hoạt động sao?

Vừa nghĩ tới đây, tôi liền theo bản năng quay đầu nhìn về màn đêm u ám ở phía sau lưng mình. Nhưng tôi không ngờ rằng, cái nhìn vô tình này khiến tôi bất ngờ phát hiện được một bóng đen lóe lên rồi nhanh chóng biến mất ở trong góc của ký túc xá nữ sinh. Ánh mắt của tôi rất sắc bén, dựa vào ánh đèn lờ mờ, đã thấy được trên người bóng đen kia mặc một chiếc váy màu đen!

Trong lòng tôi đột nhiên căng thẳng, thầm mắng không ổn, sắp có chuyện xảy ra rồi!

Vì vậy tôi không đi vào trong ký túc xá, mà quay người ra cổng, nhanh chân chạy theo hướng bóng đen kia vừa biến mất.

Ông bác trông cổng bị hành động của tôi làm hết hồn, ở phía sau lưng la to:

- Này này này, ta nói cậu thằng nhỏ này sao tính khí lại lớn như vậy, ta cũng đâu có nói gì cậu đâu, mau trở lại đây, đừng có chạy lung tung nữa, nếu không ta đóng cửa liền đó. Này...

Tôi cũng chẳng thèm quay đầu lại, ánh mắt tôi chỉ nhìn chằm chằm vào bóng người trước mặt, chẳng còn tâm trí đâu mà nói chuyện với hắn. Chỉ trông nháy mắt, tôi nhanh chóng chạy đến góc khuất của tòa nhà, không có ánh đèn, cảnh vật trước mắt nhất thời bị bóng đêm bao phủ.

Tôi nhìn chăm chú mới thấy được bóng đen phía trước vẫn còn đó. Thấy được nàng là một người con gái tóc xõa ngang vai, mặc chiếc váy đen, trong lúc di chuyển phiêu diêu uyển chuyển, nhưng di chuyển rất nhanh chóng, nhìn về phương hướng kia, đó chính là tòa nhà thực hành!

Đây chính là một cơ hội hiếm có, may mà khi nãy vừa đi về phòng ngủ tôi nán lại một chút. Nếu không tôi sẽ phải bỏ lỡ mất, hiện tại đã bị tôi vô tình phát hiện ra, cho nên không thể bỏ qua được.

Trong lòng tôi cũng thầm hô may mắn, tôi chỉ muốn đến kiểm tra xem tình hình của Lam Ninh, nhưng lại quên mất việc tôi đang ở ngoài sáng, còn cô gái thần bí kia lại ẩn thân trong bóng tối, vào buổi đêm như thế này, cô ta có thể chọn một lúc nào đó vừa ý để ra tay, nên tôi muốn bảo vệ được cho nàng là điều không thể.

Nghĩ tới đây, tôi nín thở và di chuyển không nhanh không chậm theo phía sau. Tôi luôn cố giữ một khoảng cách không quá gần cũng không quá xa. Ngày hôm nay tôi muốn nhìn một chút, người này là ai. Nếu lần này bỏ lỡ, lần sau sợ không thể phòng bị cô ta được!

Tôi âm thầm đuổi theo suốt một đoạn đường, mắt thấy đã sắp đến tòa nhà thực hành. Trong lòng tôi bỗng cảm thấy lo lắng, nếu như lần hành động này diễn ra tốt đẹp, thì bí ẩn sẽ sớm bị vạch trần, tôi sờ vào chiếc túi Như ý ở bên hông, trong lòng thầm nhủ, lúc này mình chẳng có gì phải sợ cả.

Ai biết được vào ngay lúc này, người con gái mặc váy đen kia đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn hai bên trái phải, dường như đang quan sát động tĩnh xung quanh, sau đó trong lúc tôi chưa hoàn toàn chuẩn bị, cô ấy quay đầu lại...

Vào lúc này, gần như ngay lập tức tôi thấy rõ được khuôn mặt kia, một khuôn mặt quen thuộc, nhất thời trong lòng như bị sét đánh. Trái tim tôi đập liên hồi, chỉ cảm thấy như có một dòng máu chảy ồ ạt lên não, suýt chút nữa làm cho tôi hôn mê bất tỉnh.

Bởi vì, người này dĩ nhiên chính là Tân Nhã!

Tôi dường như đang rơi vào trong một hầm băng, trong lòng âm thầm đau khổ, thậm chí cả tay chân cũng không tự chủ được run lên.

Tại sao, tại sao? Tại sao!

Tại sao lại chính là nàng? Tôi đã từng tin tưởng nàng hết mình, dù cho người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, bài xích nàng, tôi vẫn sẵn sàng tin tưởng nàng, thấu hiểu nàng, làm bạn với nàng, chỉ vì chính bản thân tôi cũng từng giống như nàng, từng có những năm tháng cô độc lặng lẽ. Vào những lúc ấy, những người khác không hiểu được cuộc sống của tôi, bài xích tôi. Quan trọng hơn, tôi cũng là một người bất hạnh giống như nàng.

Nhưng mà nàng vẫn lừa dối tôi. Mọi thứ mà nàng nói với tôi, thì ra đều chỉ là những lời bịa đặt, nhằm che đậy lời nói dối của bản thân nàng.

Lập tức trong lòng tôi liền cảm thấy rối bời, hoàn toàn ngơ ngác tại chỗ. Trong lòng tôi có một sự kích động, muốn xông lên đối chất với nàng, tại sao nàng phải làm như thế, tại sao phải lừa dối tôi, nhưng dù cho tôi có nghĩ hàng ngàn hàng vạn lần, đôi chân vẫn không thể nhúc nhích được chút nào, tôi nghiến răng và cố gắng nắm chặt bàn tay của mình. Cảm giác đau nhói từ đầu ngón tay truyền đến nhắc nhở tôi rằng mình cần phải bình tĩnh. Nếu như bây giờ tôi xuất hiện, như vậy chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tôi nhất định phải tiếp tục theo dõi. Vạch trần khuôn mặt chân thật của nàng.

Tôi cố nén sự kích động trong nội tâm, giấu mình ở trong bóng tối, mãi cho đến lúc nàng quay đầu lại, yên lòng tiếp tục đi về phía trước, mới tiếp tục đuổi theo.

Tuy nhiên sau khi đi được một đoạn đường dài, nàng chợt quay đầu đổi phương hướng, chạy vòng qua tòa nhà thực hành, hướng về phía thành tường của trường.

Rốt cuộc nàng muốn làm cái gì? Trong lòng tôi hiện lên một dấu chấm hỏi, nhưng vẫn nhanh chân đuổi theo, bởi vì lúc này nàng đã bắt đầu gia tăng tốc độ, dường như đôi chân của nàng không hề chạm đất, cả thân hình phiêu diêu như gió, trong chớp mắt liền đi rất xa.

Khi tôi đuổi kịp nàng lần nữa, nàng đã đứng phía trước thành tường. Vào ngay lúc này, bất ngờ đột nhiên xảy ra. Thân hình nàng dĩ nhiên bay cao đến hai, ba mét, giống như một chiếc lá đong đưa trong gió, trôi nổi không hề có trọng lượng, như thể đang trôi nổi trong không khí, trực tiếp bay thẳng qua thành tường, chớp mắt một phát không thấy đâu.

Tôi đứng dưới thành tường, ngước đầu lên nhìn thành tường cao hơn hai mét, gần tới ba mét kia. Cả người lui lại mấy bước, đột nhiên tăng tốc chạy nhanh về phía trước, dậm mạnh chân một phát, hai tay đưa lên không trung, cũng bay được lên bên trên.

Nhưng nhìn thấy khắp nơi hoang vu, gió thu nhè nhẹ, xung quanh chỉ có một vùng đất hoang không nhìn thấy phần cuối. Tôi nhìn xung quanh và chỉ mơ hồ thấy được ở phía xa xa dưới ánh trăng mờ ảo. Trong mảnh đất hoang vu, dường như có một bóng đen lướt qua, nhưng lập tức liền biến mất.

Tôi ngơ ngác nhìn về phương xa, cảm thấy nghi hoặc, nàng đi làm cái gì nhỉ? Xảy ra chuyện gì, mà lại nhảy ra khỏi tường trường để đi làm? Lẽ nào lần này nàng đi ra cũng không phải là hướng về tòa nhà thực hành?

Tôi do dự một lúc lâu, cũng không hề đuổi theo. Bởi vì giờ đây mục tiêu đã biến mất, tôi có đuổi cũng chẳng biết ở chỗ nào, đuổi theo cũng chẳng có kết quả gì. Hơn nữa còn có khả năng rơi vào mưu kế của người khác.

Mạng sống này của tôi không phải chỉ của riêng tôi, mà là hy vọng cuối cùng của toàn bộ Hàn gia, tôi không thể hành sự bốc đồng được.

Tôi nhảy xuống trở lại, ngước đầu nhìn lên bức tường cao cao này. Trong lòng tràn đầu nghi ngờ, ngay cả tôi cũng phải phí chút khí lực mới leo lên được, nhưng động tác bay lượn phiêu dật khi nãy... Nàng làm nó như thế nào?

Trên đường về, không biết vì sao bước chân của tôi trở nên nặng nề hơn rất nhiều, trong đầu tràn đầy mê man, trong tâm trí tôi đều tràn đầy hình bóng Tân Nhã. Khi nàng ở trong bóng tối làm cho người khác nhìn tự nhiên sinh ra cảm giác muốn yêu thương, nhưng cũng khiến cho lòng người khác đau đớn khôn tả.

Tôi không biết vào lúc nào, khi giật mình tỉnh lại nhìn xung quanh đã thấy mình đi về tới phía sau của ký túc xá nữ sinh, bên cạnh đống cát lúc trước.

Tôi sửng sốt, làm thế nào mình lại đi tới nơi này

Tôi ngẩng đầu lên nhìn phía trên, đối diện chính là phòng ngủ của Tân Nhã, nhưng lúc này cửa sổ đã đóng chặt và trong phòng tối om.

Tôi biết, lúc này Tân Nhã đã không ở trong phòng, nàng...

Nghĩ tới đây, trái tim tôi cảm thấy đau nhói, lặng lẽ lắc đầu, đang lúc cân nhắc trở về phòng ngủ ngủ, hay ở lại thủ tại chỗ này, để xem xem khi nào nàng quay trở lại...

Nhưng đúng lúc này, cửa sổ căn phòng trên lầu ba của Tân Nhã đột nhiên mở ra.

Ngay lập tức, một bóng người đang dò xét xung quanh.

Đây là một buổi đêm tĩnh lặng, ánh trăng như nước, lặng lẽ mà cô đơn treo lơ lửng trên bầu trời đêm u ám, hiện ra một ánh sáng trong trắng và tinh khiết. Trong bầu trời đêm, có sương mù lượn lờ, giống như những tấm lụa mỏng quấn xung quanh, mang theo vài phần mông lung huyền ảo cùng u sầu, nổi bật ở dưới ánh trăng, đó là một cô gái cô độc mang một vẻ u buồn như thế.

Đó chính là Tân Nhã.

Tôi sững sờ nhìn chằm chằm vào cửa sổ. Sau một lúc lâu vẫn không thể hồi phục lại tinh thần, vào lúc này, tôi dường như cảm thấy linh hồn của mình như đang xuất khiếu, mờ ảo cùng hư huyễn.

Thậm chí tôi còn cho rằng, tất cả những thứ này đều chỉ là một giấc mộng mông lung.

Đúng vậy, đây nhất định là một cảnh tượng trong mộng, một ác mộng đáng sợ.

Nếu không thì vì sao lại có thể xuất hiện tới tận hai Tân Nhã?

 

0.08557 sec| 2445.813 kb