Kính Luân Hồi quay cuồng xoay chuyển, một lưỡi dao sắc bén đã đâm vào da thịt Tân Nhã, máu tươi chậm rãi chảy ra, nhỏ giọt lên trên Kính Luân Hồi, rất nhanh đã chảy thành một dòng. Dòng máu chảy dài ghê người kia mơ hồ phóng đại vô hạn trong mắt tôi, cấp tốc trút ra...

Trong đầu tôi đánh ầm một tiếng, một sức mạnh không biết nháy mắt vọt ra từ trong thân thể, chiếm cứ toàn thân tôi, ngay sau đó, một trận cười điên cuồng đột nhiên phát ra từ miệng tôi. Tôi phát hiện mình lại một lần nữa mất khả năng khống chế cơ thể của chính mình.

Tôi lập tức hoảng hốt trong lòng, nhưng miệng vẫn đang cười lớn. Chỉ nghe thấy một giọng nói vang lên:

- Từ Phúc, ngươi đúng là đủ ngu xuẩn, ta còn muốn cảm ơn ngươi đã giúp ta đuổi hết mấy tên đáng chết bên cạnh ta đi, ha ha, nếu không, ta cũng sẽ không hoàn toàn khôi phục tự do nhanh như vậy.

Âm thanh này rõ ràng là phát ra từ miệng tôi, khiến tôi kinh ngạc không biết làm sao, lại không thể nào điều khiển được cơ thể mình. Sau đó, tôi nhìn thấy Phúc Duyên Trai Chủ thu hồi Kính Luân Hồi, máu trên cổ tay Tân Nhã tạm thời ngừng chảy, nàng đột nhiên tỉnh lại. Tân Nhã mông lung mở mắt ra, nhìn mọi thứ trước mặt, dường như còn chưa tỉnh hẳn.

Tôi không biết Phúc Duyên Trai Chủ rốt cuộc đã làm gì Tân Nhã, chỉ thấy hắn trầm mặt nhìn tôi, lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai?

Câu này của hắn là hỏi người đang điều khiển thân thể tôi kia. Một lúc lâu sau người kia mới trả lời, hừ một tiếng, nói:

- Ngươi quan tâm ta là ai làm gì, vậy còn ngươi, ngươi là ai? Ngươi cho rằng ngươi là Từ Phúc, là Phúc Duyên Trai Chủ, hay là Tần Thủy Hoàng kia? Chó má, ngươi bây giờ chẳng phải là cái gì cả, Từ Phúc đã không còn tồn tại từ ngàn năm trước, Phúc Duyên Trai cũng đã giải tán, còn Tần Thủy Hoàng sao, nếu có đủ bản lĩnh, ngươi có thể tự mình làm, đáng tiếc, ngươi không thể trở về được đâu.

- Ha ha, ngươi muốn như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản ta sao?

Phúc Duyên Trai Chủ nói, bàn tay khẽ nhúc nhích, khống chế cả Thiên Hồ Phu nhân, Kính Luân Hồi và Tân Nhã ở bên người, tiếp tục nói:

- Chỉ cần ta muốn thì có thể rời khỏi bất cứ lúc nào, nếu ngươi cũng nhìn trúng thân thể kia, vậy cứ dùng luôn đi. Ngươi ở thế giới này xưng vương, ta đến một thời không khác tranh bá, không ai ảnh hưởng đến ai cả, thế nào?

Tôi phát ra một tiếng cười quái dị, nói:

- Nếu như ngươi phải đi, vậy để lại Kính Luân Hồi, ta sẽ mặc kệ ngươi.

Sắc mặt Phúc Duyên Trai Chủ trầm xuống:

- Ngươi đừng đứng đó nói bậy nói bạ. Kính Luân Hồi ở chỗ này, có bản lĩnh thì ngươi tới lấy đi, hừ, ta không tin ngươi có bản lĩnh làm được. Năm đó bao nhiêu người như vậy còn không thể khiến ta bị thương dù chỉ một chút, lại có thể giam cầm ngươi cả ngàn năm, một Huyết Ma nho nhỏ như ngươi, chẳng lẽ lại thật sự cho rằng bản thân có thể làm nên trò trống gì sao?

Hóa ra ngươi trong cơ thể tôi này lại là một Huyết Ma. Huyết Ma lại nói:

- Ngươi cũng chỉ là tâm ma của Từ Phúc mà thôi, chiếm đoạt thân thể hắn, còn muốn ép hắn tu luyện thành phân thân của chính mình, chẳng qua tâm không tới, về sau lại bị hắn khống chế ngược lại, có rất ít cơ hội chống lại hắn. Ngươi cho rằng ta không biết sao?

Phúc Duyên Trai Chủ cười ha ha, nói:

- Ngươi vậy mà biết cũng khá nhiều đấy, nhưng mặc dù ta là tâm ma của Từ Phúc, thì ta cũng vẫn là Từ Phúc. Ma là sinh ra từ tâm, có người nào dám nói bản thân hoàn toàn không có tâm ma? Ta chẳng qua chỉ là đại biểu cho chấp niệm, thay hắn làm những điều hắn muốn làm nhưng lại không dám làm mà thôi.

Huyết Ma cười lạnh, nói:

- Ta đương nhiên biết bao nhiêu người của Hàn gia đi vào huyết ngọc ban chỉ là vì muốn giam cầm ta. Huyết mạch và linh hồn của bọn họ dây dưa với ta hơn ngàn năm, ký ức của bọn họ đều ở trong lòng ta, những gì bọn họ có, ta đều rõ như lòng bàn tay, bao gồm mỗi một chi tiết bọn họ đấu với ngươi suốt ngàn năm qua, so với ngươi ta còn nhớ rõ hơn.”

Phúc Duyên Trai Chủ cũng cười lạnh:

- Ghi tạc trong lòng? Ta lại rất muốn hỏi một câu, tâm ngươi ở đâu?

Sau khi hắn nói ra lời này, tôi chợt cảm thấy máu trong cơ thể đột nhiên bắt đầu gia tốc. Huyết Ma ngay sau đó quả nhiên tức giận nói:

- Ta bây giờ chính là Hàn Thanh Thiên. Sức mạnh của Hàn gia ban đầu là có từ huyết ngọc ban chỉ, nghìn năm qua, huyết mạch của người Hàn gia đã tạo ra ta, sau này bọn họ lại muốn giam cầm ta, ta liền khiến cho bọn họ từ đây đoạn tử tuyệt tôn, một đám bọn họ liền thành thành thật thật tới bên trong huyết ngọc ban chỉ hầu hạ ta, hừ hừ, giam cầm, chẳng qua chỉ là thủ đoạn để phát triển sức mạnh của ta mà thôi. Nhưng ta còn phải cảm ơn ngươi, nếu không phải vừa rồi ngươi dùng Kính Luân Hồi đưa một ít linh hồn người Hàn gia đến một thời không khác, thì ta sẽ còn phải chịu ảnh hưởng của bọn họ thêm ít lâu nữa, sẽ không dễ dàng thoát thân ra như thế, hoàn toàn khống chế thân thể này, ha ha ha ha....

Tôi càng nghe càng thấy tức giận, nhưng lại hoàn toàn bất lực. Lúc này tôi không thể điều khiển thân thể, miệng không thể dùng, chỉ có đôi mắt có thể nhìn, lỗ tai có thể nghe, tình trạng hoàn toàn y đúc vừa rồi. Tôi yên lặng giãy giụa dưới đáy lòng, phản kháng, hò hét, muốn gọi lên sức mạnh sâu trong huyết mạch của tổ tiên Hàn gia một lần nữa, tiếp tục giam cầm Huyết Ma này, nhưng lại lần lượt thất bại. Sợi dây liên kết với huyết mạch dường như đã hoàn toàn bị Huyết Ma này áp chế.

Tiếng cười điên cuồng vang vọng lại bên tai tôi, tôi quả thực không thể tin được đó là âm thanh do tôi phát ra. Tất cả mọi người vẫn đang vây thành một vòng tròn lớn ở ngoài đó, nhưng ở đây lại là bên trong kết giới của Phúc Duyên Trai Chủ, còn có cả sức mạnh của Huyết Ma hỗ trợ, cho nên không ai có thể đi vào trong.

Huyết Ma cười không ngừng, dường như càng ngày càng đắc ý. Đột nhiên, hắn khống chế thân thể tôi bay lên, ngón tay biến thành móng vuốt sắc nhọn, hung hăng chộp tới trước mặt Tân Nhã, giống như muốn xé nát cổ họng nàng.

Tôi sợ hãi kêu lên trong lòng, lại không thể làm cái gì. Phúc Duyên Trai Chủ hừ một tiếng, bàn tay hơi co lại, thân thể Tân Nhã lập tức né sang một bên, bàn tay của Huyết Ma chộp lấy không trung. Nhưng Tân Nhã cũng bởi vì vậy mà hoàn toàn tỉnh lại, kinh ngạc nhìn tôi, bật thốt lên:

- Tiểu Thiên, ngươi, ngươi sao lại thành cái dạng này...

Trong lòng tôi có khổ mà không nói được thành lời, Huyết Ma thì ha ha cười, nói:

- Cô bé, Thanh Thiên ca ca là tới cứu ngươi nha, chậc chậc, Ô Nha Nữ, đây chính là cực phẩm trăm năm khó có, máu của Ô Nha Nữ lại càng bổ hơn. Tới đây tới đây, để ta hút khô máu của ngươi, cứu ngươi ra khỏi lời nguyền của Ô Nha Nữ nào.

Tân Nhã kinh hô một tiếng, Huyết Ma lại lần nữa tay, sắc mặt Phúc Duyên Trai Chủ biến đổi, cũng đồng thời ra tay. Tân Nhã bị kẹt giữa hai người, bay lơ lửng giữa không trung, một đạo bạch quang và một đạo huyết quang đập lên người nàng. Tôi thấy tình cảnh này, tức giận công tâm, dùng sức hét to một tiếng, vậy mà lại thực sự nghe thấy tiếng, nhưng cũng chỉ được một giây, ngay sau đó đã bị tiếng cười dữ tợn của Huyết Ma che lấp.

- Nhóc con, ngươi vậy mà còn dám phản kháng, thành thật ở đó ngoan ngoãn đợi đi, không phải ngươi muốn thu thập tên Từ Phúc này sao, kiếm Tần định đã ở trong tay của ta, ta sẽ giúp ngươi thỏa mãn tâm nguyện, loại bỏ hắn!

Lời nói vừa dứt, máu trong cơ thể tôi như sóng lớn cuồn cuộn trào lên, khí tức cuồng bạo từ trong cơ thể dâng lên, tôi tức khắc cảm thấy trên người mình như có đồ vật khủng bố gì đó lao ra. Trong tiếng cười dữ tợn, một bàn tay duỗi ra, một sức mạnh vô hình kéo Xa bà bà vào trong tay Huyết Ma, rồi một tiếng thét chói tai vang lên, Xa bà bà bị xé thành từng mảnh nhỏ!

Xa bà bà kêu thảm thiết, máu văng tung tóe như mưa. Bà ta lập tức hóa ra nguyên thân, một con rắn đen khổng lồ xuất hiện ở trước mặt, ngay sau đó bị chém thành hai đoạn. Huyết Ma vẫn cười, bàn tay nhét vào trong cơ thể rắn đen, sau đó moi ra một viên hạt châu lớn bằng nắm tay, cho vào miệng nuốt xuống.

- Hắc hắc, hắc giao châu ngàn năm, đồ tốt, chậc chậc, Từ Phúc, đồ tốt như vậy mà ngươi lại chỉ giữ bên người cả ngàn năm không hưởng dụng, thật là lãng phí nha, ha ha ha ha...

Tiếng cười điên cuồng của Huyết Ma lại vang lên, bỗng hắn nhảy lên, ngẩng đầu rít gào một tiếng. Đây hoàn toàn không giống tiếng một người sau khi chết sẽ phát ra, căn bản không phải thứ âm thanh mà cơ thể tôi có thể tạo ra được, cái này, giống như là tiếng của một con dã thú, ngửa mặt lên trời gầm rú!

Trong phút chốc, tôi cảm thấy cả miệng tôi như sắp nứt ra rồi, tiếng hô kia lớn đến mức khiến trời đất rung chuyển, chấn động đến mức khiến tôi mất đi ý thức...

Lòng tôi hoàn toàn trầm xuống, suy nghĩ cuối cùng hiện lên chỉ có hai chữ: Xong rồi.

Chỉ là loại cảm giác này lại rất kỳ quái, tôi cho rằng mình đã hoàn toàn bị khống chế, thậm chí đến tinh thần và tư duy cũng không còn nữa, nhưng lại không nghĩ tới sau đó tôi lại cảm nhận được một loại cảm giác xưa nay chưa từng có, giống như bản thân đang bị nhốt trong một phòng tối vậy.

Không sai, chính là loại cảm giác này, xung quanh tôi là một màu đen kịt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, như đang ở trong một không gian màu đen rộng lớn vô biên. Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không cảm nhận được bất cứ thứ gì, cả người giống như đang ở trên một khoang thuyền của một con thuyền nhỏ đang nghiêng ngả trên biển lớn, liên tục bị sóng biển xô đập, rơi xuống rồi lại trồi lên. Xung quanh không có bất cứ âm thanh nào, cũng không có bất cứ cái gì, ngoại trừ sự tồn tại của tôi.

Nhưng tôi biết, lúc này Huyết Ma đang dùng thân thể của tôi làm một hồi liều chết vật lộn với Phúc Duyên Trai Chủ!

 

1.49602 sec| 2418.266 kb