Nam Cung Phi Yến nhăn nhó một lúc, đột nhiên hỏi ngược lại tôi:

- Vậy ngài hãy đoán xem, ngài nghĩ tiểu nữ là yêu quái gì biến thành?

Tôi gãi gãi đầu, thứ này làm sao đoán được?

Ở trên đời này có nhiều yêu quái thành tinh như vậy, ai biết nàng là loài bay lượn trên bầu trời hay là loài chạy trên mặt đất, hoặc loài bơi tung tăng trong nước, tuy nhiên, nàng cũng có thể từ cây cỏ hóa hình, tảng đá thành tinh, khi tôi còn bé ông nội có kể qua, ngay cả cái chổi quét nhà cũng có thể thành tinh, trở thành một cô vợ nhỏ đi ra ngoài mua hoa, tôi làm sao biết Nam Cung Phi Yến cô rốt cuộc là loài yêu quái nào?

Này, chờ đã, Nam Cung Phi Yến, Phi Yến, yến...

Có thể nàng là một con chim yến thành tinh không? Nhưng mà không giống a, dường như tôi chưa bao giờ nghe thấy chim yến có thể tu luyện thành tinh, hơn nữa, làm gì có một con chim yến nào chuyên phóng ra ánh mắt mị nhãn như tơ giống nàng?

Nàng nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi, nở nụ cười, sau đó xoay người hai lần, giống như để cho tôi thấy rõ hơn, sau đó tạo phong cách một người mẫu, ưỡng cặp ngực sung mãn kia lên, liếc mắt đưa tình nói chuyện với tôi:

- Phàm là những yêu quái hóa hình, hình dạng bên ngoài tuy có thể thay đổi, nhưng xương cốt khó thay đổi, hay là ngài đến sờ người ta một chút đi?

Tôi sợ hãi xua tay liên tục:

- Đừng đừng, em không có bản lĩnh đó, dù có sờ cũng chỉ giống thầy bói xem voi thôi, hay cứ để em đoán đi...

Nàng cười rất vui vẻ:

- Sợ cái gì nha, người ta lại không có tính phí, cũng chỉ sờ một chút thôi mà...

Khuôn mặt của tôi đột nhiên đỏ lên, nàng nhìn dáng vẻ của tôi, không ngừng cười khúc khích, nhưng tôi chợt hiểu ra, không khỏi vỗ trán một cái, ở trên đời này chỉ có một loài kiều mị vô song như thế, động một chút là đi câu dẫn nam nhân, ngoài loài đó ra còn có thể là loài nào?

- Cô là hồ ly tinh!

Tôi vỗ tay hô to.

- Nha, đoán đúng rồi... nhưng mà, người ta là hồ tiên mà...

Nàng giận dỗi nhìn tôi một chút, eo thon nhỏ ẹo qua ẹo lại, bàn chân nhỏ dẫm một cái, nhưng đột nhiên cười khúc khích, nói thật, đúng là làm cho người khác khó kiềm chế được.

Quả nhiên là hồ ly tinh mà!

Nhịp tim của tôi bắt đầu tăng nhanh, lớn tới bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên tôi giao lưu mặt đối mặt với một đối tượng không phải con người, hơn nữa nàng còn là một đại mỹ nữ, còn là cô giáo của tôi, lại còn... Còn đang quyến rũ tôi!

Nàng nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của tôi, cười gần như muốn gập bụng.

- Này, đừng có cười nữa, đêm đã khuya rồi đó, không biết còn tưởng rằng có ma quỷ, hiện tại em muốn hỏi cô vấn đề thứ ba.

Nàng cũng nghe lời, dần dần ngừng cười, nhưng lại ưỡn ngực lên, nói:

- Ngài cứ hỏi!

Tôi cố gắng buộc ánh mắt của chính mình phải rời khỏi nàng, và đưa ra câu hỏi:

- Vấn đề này thực ra rất đơn giản, đó là tại sao cô lại chạy đến thế giới loài người, tại sao lại chạy đến ngôi trường này để làm cô giáo?

Nàng hạnh phúc đáp lại:

- Người ta ở trên núi thấy chán lắm, nên mới xuống đây chơi, về phần tại sao đến ngôi trường này... Điều này càng đơn giản hơn, vị trí nơi này rất hẻo lánh, bán kính mười dặm quanh đây đều rất vắng vẻ, không thể không thích hợp hơn!

Nàng nói tuy đơn giản, nhưng tôi cảm thấy việc này sẽ không đơn giản như vậy, đang yên đang lành, một con hồ ly lại chạy đến một nơi vắng vẻ bên trong thế giới loài người, hơn nữa còn hóa thân thành một người cô giáo, làm gì mà đơn giản như vậy?

Nhưng nhìn xem ánh mắt đang chớp chớp của nàng, tôi cũng không muốn nói ra, dù sao tôi với nàng cũng không quen, cũng không biết một hồ ly tinh như nàng đến đây làm gì, lỡ đâu truy hỏi làm cho nàng cuống lên, thú tính bộc phát, ặc, sẽ đem tôi làm cho ngỏm rồi, từ xưa đến nay, không phải luôn có một thuyết pháp, rằng hồ ly tinh sẽ lấy dương bù âm sao!

Đợi đã, không lẽ nàng đến ngôi trường này vì làm điều đó?

Mẹ nó, nếu thực sự như vậy, tôi phải nói cho đám người A Long cần cẩn thận một chút, đừng vì ham muốn nhất thời mà bị hấp thành thây khô a....

Không được, tôi phải hỏi cặn kẽ một chút nữa mới được.

Vì vậy nên tôi hỏi thăm nàng, năm đó như thế nào quen biết được ông nội tôi, hóa ra ông nội tôi có ân đối với nàng, nàng nghe tôi hỏi như vậy, cũng không giấu giếm, vì thế nên kể hết đầu đuôi mọi chuyện ra cho tôi nghe.

Câu chuyện thực ra cũng rất đơn giản, cùng những câu chuyện trong mấy cuốn tiểu thuyết gần như giống nhau, đơn giản là một con tiểu hồ ly độ thiên kiếp, được người cứu mà thôi, nhưng câu chuyện này của Nam Cung Phi Yến, tôi đoán đúng được phần đầu, nhưng không thể đoán được phần cuối.

Nàng, Nam Cung Phi Yến, vốn là một con tiểu hồ tiên vừa tu luyện được gần năm trăm năm, mà theo truyền thống tu luyện của Hồ tộc, mỗi năm trăm năm một lần sẽ chịu đựng một trận lôi kiếp, Nam Cung Phi Yến cũng không ngoại lệ, sắp tới thời gian năm trăm năm, nàng liền nghe lời dặn dò của trưởng bối trong tộc, một thân một mình xuống núi, tìm kiếm nơi có thể né tránh được lôi kiếp, vào lúc đó, hẳn là ở mấy chục năm trước.

Nàng lang thang trong thế giới loài người được mấy năm, bởi vì nàng chưa trải qua độ kiếp, nên không thể dễ dàng hóa hình, vì thế nên nàng chỉ dám ở nơi thâm sơn cùng cốc, cùng với những thôn làng nhỏ hẻo lánh mà cất bước, trải qua rất nhiều cực khổ, cho đến một ngày kia, cuối cùng nàng đã có thể tìm kiếm cho mình một nơi có thể ẩn nấp.

Nhưng điều làm cho nàng không thể ngờ được, chính là nàng chưa kịp ẩn náu kỹ càng, lôi kiếp liền giáng xuống, nàng khổ sở chống đỡ suốt ba ngày ba đêm, vốn nghĩ rằng bản thân mình đã chết chắc, nhưng không nghĩ tới thời điểm nguy hiểm nhất, nàng đã vượt qua được.

Điều này làm cho nàng nhất thời vui quá hóa rồ, coi chính bản thân mình đã thành công vượt qua đợt độ kiếp thứ nhất, từ đây về sau có thể thoải mái hóa hình, chân chân chính chính trở thành một con hồ tiên sống thoải mái tiêu dao, nhưng không nghĩ vào thời điểm nàng còn đang hưng phấn, ở phía sâu bên trong hang động, đột nhiên bò ra một con cự mãng sặc sỡ, mở ra cái miệng lớn như chậu máu, sau đó xông tới muốn đem nàng nuốt vào bụng.

Đáng thương cho tiểu hồ tiên lúc đó, nàng cũng đã kiệt sức, thương tích khắp người, nào có thể là đối thủ với con cự mãng đáng sợ kia, lúc đó nàng suýt bật khóc, nghĩ thầm bản thân mình thực sự quá xui xẻo, tu luyện khổ sở hết năm trăm năm, không bị lôi kiếp đánh chết, mà phải chôn thây ở trong bụng của con cự mãng này, thực sự quá bất công, nàng không cam lòng.

Đúng vào thời khắc nguy cấp, ông nội của tôi, Hàn Vân Thiên, kịp thời xuất hiện, nhanh chóng tiêu diệt con cự mãng này, sau đó đem con tiểu hồ tiên đang ở trong miệng cự mãng cứu ra.

Lúc đó tuổi của ông nội cũng cỡ tuổi tôi bây giờ, hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong, tiểu hồ tiên vừa được trở về từ cõi chết, liền mở miệng nói tiếng người, đối với ông nội vô cùng biết ơn, ông nội nhìn nàng một lúc, đột nhiên cười phá lên, nói tiểu hồ ly nàng thực sự may mắn, trong tình huống mơ mơ hồ hồ như vậy liền có thể vượt qua được lôi kiếp, có thể nói phúc lớn mạng lớn.

Tiểu hồ tiên không hiểu rõ ông nội có ý gì, liền hỏi tại sao ông nội lại nói như vậy, ông nội nói rằng ông đã chờ đợi ở đây được mấy ngày, mục đích của ông chính là phải tiêu diệt được con mãng xà tinh đã giết hại rất nhiều người kia, nhưng thấy mãng xà tinh này đang sắp độ kiếp nên ông không ra tay, muốn cho nó chết trong độ kiếp sau đó qua đâm nó một phát, nếu như mãng xà tinh may mắn vượt qua được lôi kiếp, chắc chắn nó sẽ bị kiệt sức, đạo hạnh suy giảm nhiều, khi đó lại nhân cơ hội ra tay, chính là làm ít mà hiệu quả nhiều.

May mắn thế nào, con tiểu hồ tiên vừa vặn đi tới đúng vào lúc này, đi tới hang động, nơi con mãng xà tinh dùng để độ lôi kiếp, sau đó lôi kiếp đột nhiên giáng xuống, ngay cả con tiểu hồ tiên cũng bị dính vào bên trong. Nhưng vì lôi kiếp này vốn nhắm vào mãng xà tinh kia, vì thế nên hơn một nửa uy lực của lôi kiếp đều bị con mãng xà tinh hứng chịu, vì vậy nên tiểu hồ tiên mới thuận lợi vượt qua được lôi kiếp.

Nhưng mà con mãng xà tinh kia quá lợi hại, sau khi mạnh mẽ chống đỡ lôi kiếp, liền gấp rút đi tìm đồ ăn bồi bổ cơ thể, tiểu hồ tiên cách nó gần nhất, đương nhiên không thể tránh khỏi, may mắn là lúc đó ông nội kịp thời xuất hiện, mới tiêu diệt được con mãng xà tinh này, sau đó cứu tiểu hồ tiên.

Không chỉ như thế, ông nội thấy được tiểu hồ tiên điềm đạm đáng yêu, động lòng từ bi, nên đem nội đan của mãng xà tinh đưa cho tiểu hồ tiên, sau khi tiểu hồ tiên nhận được nội đan, chuyên tâm tu luyện, sau mấy chục năm, rốt cuộc đạo hạnh tăng cao, có thể tự do hóa hình, từ đây chân chính trở thành một hồ tiên.

Nhưng sau khi nàng tu luyện thành công, không chịu đựng được sự cô đơn trong ngọn núi lớn, trong lòng vẫn suy nghĩ xuống núi dạo chơi, vì vậy nên nàng đã xuống thế giới loài người...

Sau khi nghe Nam Cung Phi Yến kể xong câu chuyện, tôi nghe xong mà líu lưỡi, sắc mặt thay đổi liên tục, không nghĩ tới nàng lại có một đoạn nhân quả như thế cùng ông nội, tôi thường nghe người ta nói, loài hồ ly coi trọng nhất hai chữ tín – nghĩa, có ơn sẽ báo đáp, như vậy có vẻ như... tôi trở thành đối tượng để nàng báo ơn?

Tuy nhiên, vừa nãy nàng cũng đã nói, nàng không chịu nổi sự cô đơn trong núi nên mới chạy xuống đây, nếu lỡ như nàng đến trong trường học này, rồi làm ra chuyện hại người, vậy tôi nên làm gì bây giờ?

Vừa nghĩ tới đây, tôi không thể không nhìn nàng thêm vài lần, nhưng Nam Cung Phi Yến đã đoán ra được lo lắng ở trong lòng của tôi, hai tay chống nạnh nói:

- Chuyện xưa cũng đã kể hết cho ngài nghe, ngài cũng nên tin tưởng tiểu nữ, nhưng ngài không được suy nghĩ bậy bạ, cho ngài biết, tiểu nữ sẽ không hại người, cũng sẽ không làm xằng làm bậy trong ngôi trường này... Tuy nhiên, những tên nam nhân xấu xa muốn đánh chủ ý lên tiểu nữ, sẽ không nhất định đâu!

Tôi sợ hết hồn:

- Nếu đánh chủ ý lên người cô, cô sẽ làm như thế nào?

Nàng nở nụ cười ranh mãnh:

- Cũng không có gì, chỉ giết hết mà thôi, đại nương của tiểu nữ đã từng nói, nam nhân tốt trên cõi đời này không nhiều, không nên dễ dàng tin tưởng người khác, coi như sau này tìm được người mình vừa ý, cũng phải đề phòng để không bị lừa gạt, ân, tốt nhất thì nên tìm một cái trắng nõn nà, sau này có xảy ra chuyện gì thì còn giết để ăn thịt!

Ặc, đây là lý luận kiểu gì a? Quả nhiên không thể hiểu nổi suy nghĩ của đám yêu quái mà...

Tôi có chút đau đầu rồi, mà nàng giống như đã nhận ra mình nói sai, nên sau đó vội vàng chuyển chủ đề khác, nói:

- Đúng rồi, người đàn ông ngày hôm qua, ngài thật sự không quen biết sao?

Suy nghĩ của tôi bị câu hỏi này của nàng làm gián đoạn, ngây người một chút, mới nhớ tới được người trẻ tuổi đã cứu tôi vào đêm hôm qua, lắc đầu nói:

- Em thực sự không quen biết hắn, hắn chỉ nói hắn đi ngang qua đó mà thôi, làm sao, lẽ nào cô đã thích hắn ta rồi?

Nam Cung Phi Yến cau mày lại, nói:

- Kỳ lạ, rốt cuộc thì người kia đã làm cái gì, không biết tại sao, tiểu nữ vừa nhìn thấy hắn, liền cảm thấy sức lực toàn thân không còn nữa, giống như không thể sinh ra được nửa điểm phản kháng đối với hắn, thậm chí còn có một chút sợ hãi.

Tôi cũng cảm thấy tò mò, có thể làm cho một hồ ly tinh như nàng cảm thấy sợ hãi, vậy thân phận của người kia là gì?

Vấn đề mấu chốt là ngày hôm qua người đàn ông kia không hề làm gì cả, chỉ gõ gõ cánh cửa, nói mấy câu nói rồi rời đi.

Nàng suy nghĩ một hồi, mới lắc đầu nói:

- Quên đi, nếu như ngài cũng không quen biết, vậy thì không quan trọng nữa, có lẽ đó chỉ là một cao nhân đi ngang qua, ngài biết không, ngày hôm qua hắn ta chỉ liếc tiểu nữ một chút, hồn vía của tiểu nữ liền lên mây, mãi cho đến tối hôm nay mới trở lại bình thường được, tiểu nữ cho rằng đó là người mà ngài tìm đến đối phó tiểu nữ, nên tiểu nữ mới chạy tới tìm ngài chất vấn.

Nàng vừa nói như thế, tôi mới hiểu rõ, hóa ra còn có chuyện như vậy, xem ra, người trẻ tuổi kia quả thật rất thần bí.

Tôi cũng không thể ngừng suy nghĩ về điều đó, người trẻ tuổi bí ẩn, người trẻ tuổi bí ẩn... A?

Đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện, trong chuyến đi dã ngoại vẽ tranh thực vật của chúng tôi, Trần Hàn Dương đã gặp một người trẻ tuổi bí ẩn, liệu người đó có phải là hắn hay không?

Từ những miêu tả của Nam Cung Phi Yến, xem ra rất có thể.

Ngẫm lại mà xem, Nam Cung Phi Yến là hồ ly tinh, một con hồ ly tinh có hơn năm trăm năm đạo hạnh, vậy mà ở trước mặt người trẻ tuổi ngày hôm qua cũng không thể sinh ra được ý niệm phản kháng, điều này nói lên vấn đề gì?

Lại suy nghĩ về người trẻ tuổi ở trong ngọn núi kia, nếu như hắn thật sự có thể nuôi dưỡng sơn tiêu cùng với quỷ nước và sai bảo chúng nó, e rằng, ngay cả Nam Cung Phi Yến cũng không trêu chọc nổi.

Hai người kia, rất có khả năng là cùng một người.

Tuy nhiên, ở trong này có một điểm đáng ngờ, người trẻ tuổi trong miệng của Trần Hàn Dương có một khuôn mặt tràn đầy tà khí, nhưng người trẻ tuổi mà tôi gặp ngày hôm qua, lại có tướng mạo chính trực, hơn nữa có chút ngốc bẩm sinh, vừa nhìn qua giống như loại người không có tim không có phổi, hai người này, khác biệt rất lớn.

Chẳng lẽ, hắn cũng đang ngụy trang bản thân?

Nam Cung Phi Yến thấy tôi trong một thời gian dài không lên tiếng, không khỏi liên tiếp gọi tôi:

- Hàn tiên sinh, Hàn tiên sinh? Ngài làm sao thế?

Tôi phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói:

- Em không có chuyện gì cả, mà em nói này, cô giáo Nam Cung, cô có thể đừng mở miệng ra là tiểu nữ rồi gọi em là Hàn tiên sinh được không? Em nghe có cảm giác rất khó chịu....

Nàng hé miệng nở nụ cười:

- Ngài cũng không cần phải khách khí như thế, luôn gọi cô giáo Nam Cung... Hay như vậy đi, chúng ta đều thay đổi xưng hô với nhau là được rồi, tiểu nữ sau này liền gọi ngài là Tiểu Thiên, ngài đó, khẳng định nhỏ tuổi hơn tiểu nữ rất nhiều, vậy thì ngài gọi tiểu nữ.. là chị gái được rồi!

- A?

Tôi sững sờ một lần nữa, một con hồ ly tinh có hơn năm trăm năm đạo hạnh, lại để cho tôi gọi nàng là chị gái? Nàng so với bà nội tôi còn lớn tuổi hơn... không, so với ông cố bà cố.... ông cố của ông cố bà cố... Sợ rằng cộng tuổi thọ của họ lại với nhau cũng không thể bằng nàng, vậy mà nàng kêu tôi gọi nàng là chị gái?

 

0.26724 sec| 2462.039 kb