Tam Thanh Cảnh.

Ngọn lửa lan ra xung quanh, các đình đài, linh thú tiên cầm, tất cả đều biến mất trong trận lửa.

Cảnh tượng trước mặt không khác gì địa ngục liệt diễm.

Tôi cuối cùng cũng hiểu được rằng, nơi nhìn như tiên cảnh này, suy cho cùng chỉ là ảo ảnh do pháp thuật tạo ra mà thôi. Thực tế, nơi này chỉ là một sơn cốc hoang vu.

Ngoại trừ ngọn núi mờ ảo lơ lửng giữa không trung kia, thì những thứ còn lại đều là ảo ảnh cả.

Phúc Duyên Trai Chủ ngồi trên kia, nhắm mắt cúi đầu, khuôn mặt vô cùng trầm tĩnh, còn hơi mang ý cười, có vẻ rất ung dung tự tại, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không liên quan gì tới hắn.

Cứ như hắn chỉ đang ngồi đó để ngắm hoa ngắm lá, rong chơi tiên cảnh vậy.

Đồng Lô ở bên cạnh hắn đã mở ra, bên trong bốc lên ngọn lửa âm ỉ, nắp lò được để sang một bên, nhiệt độ nóng cháy khi nãy hình như đã bắt đầu hạ xuống.

Lòng tôi cũng theo đó mà trầm xuống, Phúc Duyên Trai Chủ hợp hai tay lại, không nói một lời, miệng nở nụ cười như Phật tổ, không hề mở mắt, nhưng vẫn từ từ ngẩng đầu lên nói với tôi:

- Ngươi đã đến rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu trả lời hắn:

- Không phải ta, mà là chúng ta, tất cả chúng ta đều đã tới rồi. Cùng nhau nhìn ngươi thất bại.

Phúc Duyên Trai Chủ im lặng, chậm rãi mở mắt ra, mỉm cười, mở bàn tay ra hướng về phía chúng ta.

Một viên đan màu vàng to cỡ ngón tay cái, bên trên có một tầng ánh sáng tím, giống như có sinh mệnh đang lượn lờ xung quanh viên đan.

Trong đầu tôi vang lên một tiếng lộp bộp, cuối cùng vẫn tới chậm một bước.

Tử Uẩn Đan, thế mà đã hoàn thành rồi.

- Bây giờ, chỉ cần ta ăn viên Tử Uẩn Đan này, thì tất cả mọi người dù là trên trời hay dưới đất, đều không thể ngăn cản được ta. Ngươi không thể, cho dù có là tất cả người của Hàn gia đi nữa, thì cũng không thể.

Ngữ khí của hắn vô cùng bình thản, giống như đang nói một chuyện gì đó hoàn toàn không liên quan tới hắn vậy, đồng thời hắn cũng lẳng lặng mà nhìn tôi.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn nói rất đúng, hắn từng ăn tiên đan trường sinh bất tử, có đạo hạnh hơn hai ngàn năm, thông hiểu mọi chuyện, thấm nhuần Thiên Cơ. Trong nghìn năm qua, hắn cũng đã từng có vô số trận tranh đấu với Hàn gia, tôi biết rõ, so với tôi, hắn càng quen thuộc, càng hiểu rõ hơn.

Vô số tổ tiên Hàn gia đã qua đời, nhưng Phúc Duyên Trai Chủ vẫn còn đó, còn tôi chỉ là một người nhận được truyền thừa, rốt cuộc thì tôi có thể lấy cái gì để đi so với hắn? Hàn gia, vô số thế hệ đều chưa có ai từng đánh thắng hắn, chỉ bằng tôi, chỉ bằng đạo hạnh có mấy năm này, chắc chắn là không thể.

Thế nhưng, thật sự là dù cho tất cả mọi người của Hàn gia hợp lực lại, cũng không thể ư?

Tôi không tin.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới lời của Liễu Vô Ngôn, nếu như bây giờ Phúc Duyên Trai Chủ ăn viên Tử Uẩn Đan này, hắn sẽ phải trải qua mười phút suy yếu, mới có thể triệt để dung hợp được với năng lượng của Tử Uẩn Đan.

Thực ra, tôi cũng không hoàn toàn tin tưởng vào chuyện này, nhưng hiện tại, Phúc Duyên Trai Chủ cầm Tử Uẩn Đan trong tay, thế nhưng lại chậm chạp không ăn, có khi nào là vì nguyên nhân này không?

- Có lẽ ta không thể, tất cả người của Hàn gia hợp lại một chỗ cũng không thể. Nhưng ngươi nên nhớ rằng, nếu như chuyện mà ngươi làm, là chuyện mà người người oán trách, thì ngươi chính là kẻ thù của toàn bộ thiên hạ, cho dù ngươi có đạo hạnh cao thâm, pháp lực thông thần, không ai là đối thủ của ngươi đi nữa, thế nhưng, ngươi tự hỏi xem ngươi có thể giết được hết người trong thiên hạ hay không?

Hắn mỉm cười nói:

- Giết hết người trong thiên hạ, có gì mà không thể? Chỉ cần ta ăn viên Tử Uẩn Đan này vào…Hai ngàn năm, một lần nữa bắt đầu.

Hắn nói xong thì nhìn chằm chằm vào viên Tử Uẩn Đan trên tay, ánh mắt vô cùng thâm thúy, giống như xuyên qua Tử Uẩn Đan nhìn về ngàn năm trước, gặp lại cố nhân xưa.

Tôi biết, trong Tử Uẩn Đan có một giọt nước mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ duy nhất trên thế gian này, còn có cả hồn phách của Tần Thủy Hoàng, tuy rằng hồn phách kia đã sớm bị phong ấn, không thể thấy được, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trong Tử Uẩn Đan dường như có chứa một linh hồn rất cường đại, giống như vầng sáng không ngừng lưu chuyển trên kia.

Hai ngàn năm, một lần nữa bắt đầu.

Tôi không rõ hàm ý trong câu này của hắn rốt cuộc là đang muốn ám chỉ cái gì. Đúng lúc này, trên bầu trời của Thiên Hồ Cốc, Cửu Vĩ Thiên Hồ đã đâm vào Bát Hoang Hỏa Long, trên không trung truyền tới một tiếng vang kinh thiên động địa, Thiên Hồ Cốc rung lắc dữ dội, toàn bộ mặt đất dường như muốn sập xuống.

Chúng tôi không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ đã lớn bằng Bát Hoang Hỏa Long, móng vuốt lớn không gì sánh bằng đập xuống đầu Bát Hoang Hỏa Long, giữa không trung không ngừng vang lên tiếng hồ khiếu và rồng ngâm, bày ra một trận chiến kinh tâm động phách.

Sắc mặt Phúc Duyên Trai Chủ đột nhiên thay đổi, đứng lên nhìn một màn này, không còn giữ được vẻ bình tĩnh thong dong lúc nãy nữa, hắn nhìn Tử Uẩn Đan trong tay, trên mặt hiện vẻ âm tình bất định, dường như đang đưa ra một quyết định rất khó khăn.

Xung quanh hắn vẫn còn có một cái kết giới, tỏa ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo, giọng nói của Giải Trĩ Thần Quân đột nhiên vang lên trong lòng tôi: Sao ngươi còn đứng ngây người ra đó, không lẽ ngươi muốn hắn ăn viên Tử Uẩn Đan kia vào rồi thì mới động thủ hả?

Lòng tôi khẽ động, lại cảm nhận được trong cơ thể có một cổ sức mạnh đang điều khiển cánh tay mình, tôi bất giác huy động Định Tần Kiếm, lập tức chém ra một đạo kiếm quang.

Đạo kiếm quang này ngay lập tức xuyên thủng tầng tầng kết giới, Phúc Duyên Trai Chủ kinh ngạc nhìn lên, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, đạo kiếm quang này thoáng chốc đã tới rất gần, Phúc Duyên Trai Chủ sau khi kinh ngạc liền đưa một tay ra ngăn cản đạo kiếm quang kia, thế nhưng khí thế của đạo kiếm quang này không hề nhỏ, Phúc Duyên Trai Chủ không thể cản được, phải lui liên tục mấy bước mới đứng vững, ngẩng đầu quát:

- Ngươi dám đánh lén ta?

Tôi cũng có hơi sửng sốt, một kiếm lúc nãy thật ra không phải do tôi chủ động phóng ra, dường như cổ sức mạnh không tên này đã khống chế chế tôi, nhưng tôi đương nhiên không thể nói là chỉ vô tình tập kích hắn mà thôi được, ngẩng đầu nói:

- Đối phó với ngươi, còn cần quan tâm tới đó là đánh lén hay là không đánh lén à? Ngươi là tội nhân của Đại Tần, lúc này Định Tần Kiếm xuất thế, người nó muốn chém chính là ngươi.

Phúc Duyên Trai Chủ khẽ hừ một tiếng, nói với tôi:

- Hồn phách của Tần Vương ở đây, ngươi cảm thấy ngươi có thể làm ta bị thương sao?

Tôi nhìn Tử Uẩn Đan trong tay hắn, chợt nhớ tới, nếu hắn ăn viên Tử Uẩn Đan này vào, thì hồn phách của Tần Thủy Hoàng kia sẽ hòa làm một thể với hắn, đến lúc đó, đừng nói là triệu hồi tử sĩ Đại Tần, e rằng ngay cả Định Tần Kiếm cũng vô hiệu đối với hắn.

Nguồn sức mạnh trong cơ thể lại bỗng nhiên xuất hiện, tôi còn chưa kịp suy nghĩ, Trảm Long Toa cũng đột nhiên bay ra, ngay sau đó, tay tôi liên tục biến hóa, tạo ra mấy cái huyết chú, Giải Trĩ Thần Quân phi thân xuống, phóng về phía Phúc Duyên Trai Chủ, không ngừng phát động tấn công.

Tôi lắp bắp kinh hãi, cơ thể hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của tôi, trong chớp mắt đã đột phá kết giới trước mặt, Phúc Duyên Trai Chủ thấy thế cũng vô cùng ngạc nhiên, hắn dường như cũng không nghĩ tới việc tôi có thể đột phá được kết giới, hắn đưa tay lên, lập tức có một luồng sức mạnh khủng bố lao tới, đẩy ta ra ngoài.

Nhưng mà, cơ thể của tôi lại đứng lên, trong tay đánh ra một cái huyết chú, tôi nhìn chằm chằm vào nó, những chữ kia tôi đều chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Chẳng lẽ đây là cảnh giới khi nãy tôi lĩnh ngộ được trên núi, cho nên những chữ này xuất hiện?

Huyết chú phóng tới, thế mà lại lập tức phá tan luồng sức mạnh mà Phúc Duyên Trai Chủ đánh ra, đảo mắt đã vọt với trước người hắn, giơ một tay ra định cầm lấy cổ tay hắn, tay còn lại thì đánh ra một huyết chú diệt tự, phóng về phía hắn.

Tôi thề rằng, hiện tại tôi tuyệt đối không phải là người đang khống chế cơ thể. Lúc này, tôi chỉ có thể dùng hai mắt để nhìn, hai tai để nghe mà thôi, ngay cả việc nói hay im lặng, tôi cũng không thể khống chế được. Tôi cảm nhận được mình đang gắt gao cắn chặt răng, một luồng cảm xúc tức giận khó có thể kìm nén được bừng lên, máu trong cơ thể lại nhanh chóng lưu chuyển, cảm giác khô nóng khó nhịn, hơi thở cuồng bạo lan ra khắp cơ thể tôi.

Lòng tôi hoảng hốt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng tình huống như thế này lại chỉ có mình tôi biết, Phúc Duyên Trai Chủ bị sự tấn công hung mãnh của tôi làm liên tục lui về phía sau, có mấy lần hắn muốn ngăn cản tôi, nhưng hiện tại tôi cứ như một mãnh thú đang nổi điên vậy, liều mạng tiến về phía trước, chiêu nào cũng dính tới bàn tay của hắn, nhìn qua, giống như là muốn cướp lấy viên Tử Uẩn Đan kia vậy.

Phúc Duyên Trai Chủ bay lên, kết giới kia tản ra, tôi vẫn tiếp tục bay theo, Giải Trĩ Thần Quân cũng bay tới bên cạnh tôi, lại bị diệt tự quyết đánh lui, hắn kinh ngạc hét lớn:

- Ngươi điên rồi hả? !

Đúng vậy, tôi hình như đã điên rồi, Phúc Duyên Trai Chủ rốt cuộc cũng bị sự tấn công của tôi làm cho tức giận, hắn ngẩng mặt lên trời hét lớn, tóc bay rối loạn, đến khi hắn nhìn tôi một lần nữa, trong mắt đã là sát ý ngập trời, so với người lúc nãy, hoàn toàn là hai người khác nhau.

Lòng tôi lại kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ, Phúc Duyên Trai Chủ ngồi ở kia khi nãy là một mặt khác của hắn? Hiện tại, hắn bị tôi kích phát bản tính điên cuồng, xem ra sắp phải diễn ra một trận đại chiến.

Cuộc đại chiến giữa Cửu Vĩ Thiên Hồ và Bát Hoang Hỏa Long vẫn còn đang tiếp tục ở trên không, hai bên chém giết mãnh liệt, thế nhưng thực ra Cửu Vĩ Thiên Hồ và Bát Hoang Hỏa Long đều chỉ là hồn phách mà thôi. Bỗng nhiên lúc này lại có một vầng hào quang từ trên trời rơi xuống.

Phúc Duyên Trai Chủ đang lơ lửng giữa không trung lạnh lùng nhìn tôi, bỗng nhiên lại nói ra một câu khó hiểu.

- Cuối cùng thì ngươi cũng chịu xuất hiện rồi.

 

1.17296 sec| 2431.578 kb