Bóng dáng của lão đại Long đảo mắt đã biến mất, nhưng bây giờ tôi đã không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì vừa nãy ở Tam Thanh cảnh phát ra một tiếng nổ mạnh, tôi đã có dự cảm không ổn rồi.
Sấm sét trên trời biến mất, từng tầng mây đen cũng lặng lẽ tản đi, sự thật này chứng minh những điều kia đều là giả dối. Cái gì mà mười hai Lôi Thần, đều là gạt người, Phúc Duyên Trai Chủ làm những việc này vốn chính là nghịch thiên, cái gì mà người phát ngôn của Thiên Đạo, toàn là hắn nói bậy nói bạ.
Tôi quay trở lại Thiên Hồ Cốc từ màn sáng bảy màu kia, không màng tất cả chạy về phía Tam Thanh cảnh. Từ xa đã có thể nhìn thấy một ngọn lửa bốc lên tận trời ở đó, tô thêm một sắc thái khác lên nền trời của Thiên Hồ Cốc.
Trong chốc lát, màn sương ngăn cách giữa Thiên Hồ Cốc và Tam Thanh cảnh đã biến mất không thấy đâu. Ngay cả cánh cửa lớn bằng đồng kia cũng đã mở rộng, hoàn toàn không còn là dáng vẻ cao như cột trời nữa mà trở thành một cánh cổng bình thường.
Trong lòng tôi trầm xuống, cấp tốc vọt tới trước Tam Thanh cảnh, lại thấy một tầng sáng màu hồng đột ngột bùng lên từ đó, giống như là lãnh khí dâng lên sau tiếng nổ mạnh kia, mà ở trong đó, tất cả mọi người bị đánh bay lên, bắn ra xa, sau đó ngã xuống dưới đất.
Tôi giật mình lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ Phúc Duyên Trai Chủ đã....
Mọi người ngã xuống bên ngoài Tam Thanh cảnh, lãnh khí kia vẫn còn đang quay cuồng không ngừng. Tôi muốn chạy tới đó, nhưng bỗng có cái gì đó đánh úp tới, nhất thời khiến tôi không đi tiếp được.
Tôi bắt lấy Lãnh Dương đang bay tới, gắt giọng hỏi:
- Bên trong xảy ra chuyện gì, Phúc Duyên Trai Chủ đâu? !
Lãnh Dương vốn luôn bình tĩnh trầm ổn lúc này lại run rẩy nhìn vào bên trong, không thốt ra lời. Yến Thanh Tuyết ngã xuống một bên trên mặt đất, sắc mặt kinh hoảng nhìn vào bên trong Tam Thanh cảnh, run giọng nói:
- Là, là hỏa long Bát Hoang…
Hỏa long Bát Hoang!
Tôi thực sự không thể tin được vào lỗ tai của mình, hỏa long Bát Hoang kia từ sau khi mất tích ở Miêu Cương đã không còn ai bắt gặp nó nữa, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong Tam Thanh cảnh này?
Tư Đồ tiên sinh vội la lên:
- Từ Phúc vừa mới triệu hoán hỏa long Bát Hoang, nó vốn chính là thú cưỡi của hắn. Xem ra hắn đã thực sự phát rồ rồi, không còn màng đến cái gì nữa. Hắn, lần này hắn thực sự quyết tâm muốn hủy diệt tất cả...
- Uẩn Tử Đan kia thì sao, đã xuất thế chưa?
Tôi vội vàng hỏi, Tư Đồ tiên sinh trả lời:
- Chỉ một lát nữa thôi Uẩn Tử Đan sẽ xuất thế, hắn triệu hồi thứ này ra chính là để bảo hộ Uẩn Tử Đan.
Tôi dậm chân nói:
- Mọi người bảo vệ bên ngoài, tôi sẽ vào trong xem.
Âu Dương Dương khẩn trương kéo tôi lại, gấp gáp nói:
- Hỏa long kia thật sự rất đáng sợ, ngươi không phải là đối thủ của nó.
- Có phải đối thủ hay không thì tôi cũng phải đi.
Tôi hất tay nàng ra, đi nhanh về phía trước, một tay nắm chặt kiếm Tần định. Lần trước ở Miêu Cương, tôi không có cái gì trong tay cũng vẫn có thể đối đầu với hỏa long, tuy rằng cuối cùng chết rất thảm, nhưng bây giờ lại hồi máu sống lại, hơn nữa, công lực tăng nhanh, tôi cũng không tin tôi không đối phó được với Phúc Duyên Trai Chủ, chẳng lẽ lại còn không đối phó được với một con thú cưỡi của hắn?
Tôi theo bản năng sờ sờ trên người, chỉ là không có thoi trảm long thôi, nhưng lại có kiếm Tần định, được rồi, thoi trảm long cũng chưa chắc có thể thật sự giết được rồng, kiếm Tần định này lại được xưng là do tổ long Tần Thủy Hoàng truyền lại, là tượng trưng cho sức mạnh của Thiên Đạo, vậy hôm nay để tôi thử xem Bảo Kiếm Thượng Phương do tổ long truyền lại này có thể chém chết một hồn phách hỏa long hèn nhát này không.
Tôi không màng đến cái gì nữa, phóng người vọt vào trong, đúng lúc này, giữa Tam Thanh cảnh lại có một ngọn lửa lớn bùng lên, làm rung động cả cánh cửa lớn bằng đồng kia, khí thế cuồng bạo không ngăn nổi. Tôi vọt tới gần đó, lại thấy Liễu Vô Ngôn bỗng nhiên xuất hiện ở bên ngoài Tam Thanh cảnh, lắc đầu nói với tôi:
- Ngươi đi vào bây giờ chẳng khác nào chịu chết.
Tôi nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy kích động, trầm giọng nói:
- Vậy ông nói ra một cách đi, tôi phải làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ lúc này lại còn sợ không chế phục được hắn sao?
Liễu Vô Ngôn nói:
- Cũng không phải là không có cách, nhưng cơ hội rất nhỏ, đó chính là vào lúc hắn ăn Uẩn Tử Đan thì sẽ rơi vào trạng thái suy yếu một lát, chỉ có lợi dụng cơ hội lúc đó mới có thể đánh bại hắn, nhưng thời gian chắc chắn sẽ không quá mười phút.
Tôi chỉ suy nghĩ một giây, rồi lập tức từ chối đề nghị này của hắn.
- Không được, tôi không thể cho hắn ta cơ hội này, Liễu Vô Ngôn, lời ông nói hình như chưa một lần nào thực sự đáng tin cậy. Nếu tôi chờ hắn ta ăn Uẩn Tử Đan vào rồi mới nghĩ cách đối phó, thì chẳng phải mọi nỗ lực phía trước đều uổng phí hết hay sao, ai mà biết ông có phải vì muốn kéo dài thời gian nên mới cố ý nói như vậy với tôi hay không.
- Hừ, ngươi có thể không tin ta, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, kể cả hắn có ăn Uẩn Tử Đan vào thì cũng chỉ là có thêm một viên thuốc trường sinh bất tử trong người mà thôi. Hắn vẫn phải dựa vào Kính Luân Hồi và sức mạnh của thiên sư cốt thì mới có thể đánh thức những tử sĩ Đại Tần đang hôn mê dưới mặt đất kia, tụ tập bọn họ ở đây, đi theo hắn tử chiến.
Tôi cả kinh trong lòng, hóa ra Kính Luân Hồi và sức mạnh thiên sư cốt là thế này?
Nhưng mà thiên sư cốt cũng không có ở trên người Phúc Duyên Trai Chủ mà? Tôi theo bản năng sờ sờ phía sau, cốt chung quỳ tôi đang mang theo có dùng được không vậy?
- Nhưng bây giờ thiên sư cốt không ở trên người hắn, vậy hắn định triệu hoán tử sĩ Đại Tần thế nào?
Được rồi, tôi hết chỗ nói rồi, nhìn Liễu Vô Ngôn đứng ở đó, trong lòng tôi bỗng sinh ra xúc động muốn lao qua túm áo lắc cổ hắn. Liễu Vô Ngôn lại nói:
- Thật ra không có thiên sư cốt hắn vẫn có thể triệu hoán được, bởi vì hắn đã ném thiên thạch vào trong lò, thứ mà có chứa cả hồn phách của Tần Thủy Hoàng. Hơn nữa chỉ dùng Kính Luân Hồi cũng đã có thể triệu hoán được rồi, thiên cốt sư chẳng qua chỉ thêm vào để dễ khống chế hồn phách của những tử sĩ Đại Tần đó hơn mà thôi, kể cả không có cũng không gây ra vấn đề gì quá lớn.
Tôi tức khắc cảm thấy nhụt chí, hóa ra như vậy cũng được. Đúng lúc này, một con hỏa long khổng lồ bỗng bay lên, cả người nó được bao quanh bởi một ngọn lửa lớn, tỏa ra lệ khí cuồng bạo, bay một vòng trên Tam Thanh cảnh.
Đây đúng là con hỏa long Bát Hoang kia, tôi vừa thấy nó liền giận sôi máu, tuy rằng sau khi nó hủy hoại thân thể tôi, tôi cũng coi như trong họa có phúc, nhưng thù này thâm sâu như biển, bây giờ nó ở chỗ này lại càng khiến Phúc Duyên Trai Chủ thêm đắc ý, cho nên không cần biết nhìn từ góc độ nào, tôi đều không thể chịu đựng được việc nó làm càn ở chỗ này.
Lại nói bây giờ cả người tôi đều toàn là máu, không sợ bị nó thiêu!
Tôi không để ý tới Liễu Vô Ngôn nữa, chỉ xoay người đưa thiên sư cốt cho Tư Đồ tiên sinh giữ hộ, sau đó bay về phía Tam Thanh cảnh. Liễu Vô Ngôn thấy vậy thì hơi sững người, lập tức giơ tay lên định ngăn cản tôi, nhưng cuối cùng lại không nhúc nhích, một lát sau cũng dậm chân bay về phía Tam Thanh cảnh.
Cánh cửa bằng đồng thau kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa, cho nên lại càng thấy rõ vẻ hung bạo của của con hỏa long kia. Thật ra là bởi vì tôi đã tháo ấn vàng trên nó đi, nếu không thì cánh cổng này cũng sẽ không yếu ớt như thế, đến một đòn cũng không đỡ nổi.
Tôi sở dĩ không tin tưởng lời Liễu Vô Ngôn nói vừa rồi cũng là bởi vì chuyện trước đó, hắn đã nói sau khi mở cổng lớn ra thì chúng tôi đều có lợi, kết quả lại là liên tiếp bất lợi, cho nên rất khó đoán hắn có phải là đang lừa gạt tôi hay không. Tuy rằng thái độ hắn biểu hiện ra ngoài đều rất ba phải, thế nào cũng được, nhưng giờ tôi nghĩ thông suốt rồi, nếu tôi đã chiến đấu thì nên tự mình đưa ra mọi quyết định.
Huống chi, thời gian cũng không còn nhiều.
Tôi bay lên trời cao đón đầu con hỏa long kia, chỉ thấy nó đang bay vòng vòng trên quảng trường, nhìn xuống thì thấy Phúc Duyên Trai Chủ đang ngồi xếp bằng ở ngay trước lò, xung quanh còn có một tầng sắc hồng bao phủ lấy hắn. Mà ngọn lửa lớn đang cháy trên đỉnh lò kia đã nhuộm đỏ toàn bộ Tam Thanh cảnh.
Xem ra muốn bắt được Phúc Duyên Trai Chủ thì bắt buộc phải giải quyết con hỏa long này.
Tôi không chần chờ nữa, tuy rằng trong tay không có thoi trảm long, nhưng vẫn còn kiếm Tần định. Lúc rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, một đoạn cầu vòng dài mấy chục mét bỗng tỏa ra, tôi thét lớn một tiếng, cầm kiếm chém về phía cổ hỏa long.
Xem ra uy thế hiển hách này còn mạnh hơn vài phần so với thoi trảm long.
Hỏa long Bát Hoang kia đương nhiên phát hiện ra tôi, cũng nhìn thấy kiếm quang của kiếm Tần định, nó ngửa cổ tru lên một tiếng rung trời, trong miệng lập tức phun ra một ngọn lửa lớn, chống lại kiếm Tần định đang chém tới. Chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên dữ dội, lửa cháy tán ra khắp nơi, kiếm quang bắn ra bốn phía, hai bên người tám lạng người nửa cân.
Một kiếm này tuy rằng không gây ra thương tổn gì cho hỏa long Bát Hoang, nhưng lại cho thấy rằng năng lực hiện giờ của tôi rốt cuộc lớn đến cỡ nào, cũng dò ra được sức mạnh của hỏa long Bát Hoang. Nếu một kiếm đã ngang nhau, vậy lại đến!
Tôi đang định chém thêm một nhát nữa thì ngay lúc này, trước người hỏa long Bát Hoang bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ màu đen thật lớn. Hỏa long Bát Hoang rống lên không ngừng, lỗ đen lại từng chút một mở rộng, một ngọn lửa mãnh liệt xuất hiện, dần lộ ra từ bên trong...
Tôi đứng ở xa cũng cảm giác được cỗ năng lượng thông thiên triệt địa kia, trông lòng đột ngột sinh ra cảm giác chống cự, không khỏi kinh hãi, lại thứ gì nữa đây?
Đột nhiên, trong lỗ đen lại xuất hiện thêm một ngọn lửa khác còn lớn hơn vừa rồi, cực kỳ rực rỡ, giống như vầng thái dương trên trời, ánh sáng chói lòa phát ra khiến tôi gần như không mở được mắt, vội vàng dùng kiếm Tần định chém ra một đạo kiếm quang, nhưng trước ánh sáng chói lòa này lại không có chút uy thế nào.
Tôi chấn động, hiểu ra cái gì, chẳng lẽ hỏa long Bát Hoang thấy tôi đánh ngang tay được với nó, cho nên dùng thêm cấm chú, pháp thuật triệu hoán thêm cái gì ra sao?
Nhưng giờ này tôi cũng chỉ có thể cố gắng chống cự, ngay trong thời khắc nguy cấp này, trên bầu trời đột nhiên có bóng người mập mờ phi ra, một giọng nói quen thuộc hét lên:
- Đó là tuyệt chiêu của hỏa long Bát Hoang, đốt tẫn Bát Hoang, ngươi còn không mau tránh đi, đứng ở đó phát ngốc cái gì? !
Tôi vừa nghe thấy tiếng nói này, trong lòng lại vô cùng vui sướng, vội ngẩng đầu nhìn qua thì thấy phía trên Thiên Hồ Cốc, màn sáng bảy màu, đại trận bảo vệ nơi đây đã biến mất!
Mà bóng người kia cũng đã nhanh chóng bay đến trước mặt tôi, bắt lấy tôi cùng phi lên trời, cùng lúc đó, ngọn lửa của hỏa long Bát Hoang ầm ầm tập đến, mang theo khí thế cuồng bạo vô tận.
Trên trời dưới đất, đốt tẫn Bát Hoang!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo